Chương 361
Cô giúp việc lắc đầu một cái, ra vẻ cô ấy cũng không biết, "Thiếu phu nhân, cần mở ra không?"
Độ Khánh Thù quan sát cái hòm lớn một lần nữa, đột nhiên trong đầu thoáng hiện qua rất nhiều cảnh tượng tương tự như vậy trong phim, cậu chống cằm nhíu mày, chắc bên trong sẽ không chứa những thứ gì kì lạ chứ?
A Nhân cũng không có nhàm chán như vậy chứ? Nói không chừng là quà tặng lãng mạn gì? Trong lòng cậu vui vẻ thầm nghĩ.
"Mở đi!" Cậu vung tay lên, người giúp việc liền bắt đầu ra tay.
Kim lão phu nhân đang đi tới từ sau vườn, nhìn thấy một cái hòm lớn cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, "Cái này ở đâu ra?"
"Thưa lão phu nhân, đây là thiếu gia cho người gửi tới ." Người giúp việc kính cẩn trả lời.
Cái hòm được bao bọc rất cẩn thận, còn rất tinh xảo, Kim lão phu nhân và Độ Khánh Thù liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc A Nhân đang định làm gì?
"Trời ạ!" Đợi đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì Độ Khánh Thù không nhịn được kinh hô, khi người giúp việc bày toàn bộ ở trước mặt cậu thì cậu kích động che miệng lại, từ đáy lòng dâng lên niềm vui mừng không cách nào hình dung được.
"Thiếu phu nhân nhất định là cậu dâu hạnh phúc nhất trên đời này." Người giúp việc hâm mộ nói.
"A Nhân đúng là giữ bí mật thật tốt, ngay cả bà cũng bị lừa, có thể thấy được nó tốn rất nhiều tâm tư." Kim lão phu nhân cảm khái khen ngợi cháu trai của mình.
Độ Khánh Thù đã kích động đến không thể nói nên lời rồi, bộ vest cưới này thật đẹp thật hoa lệ, mỗi một chi tiết nhỏ đều giống như tự tay may, bươm buớm trên áo giống như thật, nhẹ nhàng muốn bay, nhìn thế nào cũng không thể làm người ta dời mắt đi được.
Điện thoại của Kim Chung Nhân tới rất đúng lúc, "Bà xã, nhận được chưa?"
【 Ông xã. . . . . 】Trong giọng nói của Độ Khánh Thù mơ hồ mang theo chút nức nở, cậu quá cảm động, sự bất ngờ này làm cho cậu cảm động đến muốn rơi nước mắt, nhất định chiếc áo cưới này rất quý, nhìn một cái là biết giá trị xa xỉ.
"Sao khóc vậy? Ai ức hiếp em sao?" Kim Chung Nhân không hiểu hỏi.
【 Anh. . . . . . 】 Độ Khánh Thù mím môi.
"Anh?" Kim Chung Nhân càng ngạc nhiên, anh ức hiếp nai con khi nào?
【 Tại anh làm em vui chứ sao! Áo cưới thật là đẹp! Em không dám mặc đâu, sợ làm hư nó. 】 Độ Khánh Thù thút thít lầm bầm.
Kim Chung Nhân bị lời của cậu làm cho có chút không biết nên khóc hay cười, "Đứa ngốc, đây là anh bảo Tam đệ thiết kế riêng cho em, có một không hai trên thế giới, chỉ thuộc về em...nếu em không dám mặc, vậy cũng chỉ có thể. . . . . . bỏ."
Anh cố ý dùng giọng điệu tiếc hận để nói chuyện, chính là vì để cho Độ Khánh Thù mặc thử.
【 Không cho bỏ, ai nói em không dám mặc, chẳng qua là người ta cảm thấy nó quá đẹp mà thôi. 】 Độ Khánh Thù lầu bầu, thì ra là Nam Hoa Cẩn thiết kế! Đúng là giống phong cách của anh ta, hoa lệ mộng ảo, mặc nó vào kết hôn sẽ cho khiến cho người ta cảm thấy mình chính là hoàng tử hạnh phúc nhất trên đời này.
"Đứa ngốc, nếu không phải hôm nay anh đi công tác ở Hồng Kong, nhất định phải tận mắt nhìn em mặc thử nó, em nhớ chụp hình lại gửi anh xem?" Kim Chung Nhân cưng chìu thì thầm bên tai cậu, ấm áp lòng người.
【 Ông xã, bây giờ em đặc biệt mong đợi hôn lễ của chúng ta, anh rõ ràng là một người không biết lãng mạn lại có thể làm ra nhiều chuyện khiến em cảm động như vậy, em cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc, giống như đang ở trên mây. 】
Trên mặt Độ Khánh Thù hiện lên vẻ ngọt ngào, đáy mắt đuôi mày đều không che giấu được tình yêu.
Kim Chung Nhân bởi vì lời nói của cậu mà cười đến rất vui vẻ, vừa lúc bị nữ thư ký bưng cà phê đi vào nhìn thấy, chỉ một nụ cười này đã khiến cho trái tim của cô đập loạn nhịp, yêu người đàn ông ở trước mắt, cô nghĩ: quả nhiên trên đời này tình yêu thật kì diệu, người đàn ông này là đối tác của công ty cô, lần đầu tiên tới đây, cô đã không có thuốc nào cứu được nữa.
Trong tin đồn rõ ràng anh là một người đàn ông lạnh lùng vô tình, nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, là kỳ tài được công nhận trong thương giới, từ khi anh tiếp nhận tập đoàn Kim thị cho tới nay, doanh thu của công ty tăng lên, làm cho người ta vô cùng hâm mộ. Mà bây giờ, rốt cuộc anh đang gọi điện thoại với ai, tại sao lại lộ ra nét mặt dịu dàng và nụ cười hạnh phúc như thế?
"Bà xã, anh có chút chuyện, đợi lát nói tiếp, nhớ gửi hình cho anh xem."
【 ừ, biết rồi, ông xã nhớ phải về ăn cơm đúng giờ đó! Uống rượu ít thôi, bao tử của anh không tốt. 】 Lần nào Độ Khánh Thù cũng nhắc nhở anh cái vấn đề này, bởi vì bác sĩ Ngô luôn dặn dò cậu khuyên A Nhân ít uống rượu, dạ dày của anh rất yếu, phải điều dưỡng thật tốt.
"Được, lời nói của bà xã đại nhân chính là thánh chỉ." Giọng điệu của Kim Chung Nhân rất vui sướng.
Lúc đí ra nữ thư ký cố ý đi rất chậm, chính là muốn nghe thử anh đang nói chuyện với ai, nghe tới chữ "bà xã" mang theo sự cưng chiều và tình yêu sâu đậm thì trái tim thiếu nữ của cô hoàn toàn bị dập tắt, vừa mới yêu, liền thất tình, thì ra người ta đã kết hôn rồi, nghe giọng nói của anh là biết anh yêu thương vợ của mình bao nhiêu.
Trong lòng cô thở dài không tiếng động, có thể được người đàn ông này cưng chiều yêu thương như vậy, thật là hạnh phúc!
******
Lần này Phác Xán Liệt không đi công tác với Kim Chung Nhân, bởi vì anh còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn, cậu chủ nói rồi, chờ hết lễ mừng năm mới này, sẽ cho anh nghỉ phép một tháng, để cho anh về nhà thăm cha mẹ, dĩ nhiên trong lòng anh vô cùng cảm kích, mặc dù mỗi ngày đều rất bận, dường như không được nghỉ ngơi, nhưng cậu chủ cho anh tiền lương rất cao, tiền thưởng cuối năm cũng rất nhiều, cho tới bây giờ đều cao hơn dự đoán của anh, chính vì như thế, cha mẹ anh đều sống rất tốt, xây một căn nhà ba lầu, bọn họ cũng không cần làm việc, chỉ cần ở nhà an hưởng tuổi già là được rồi.
Anh còn có một đứa em gái tên là Phác Xán Liên, năm nay học đại học năm ba, một năm nữa sẽ tốt nghiệp, kể từ sau khi anh có việc làm, toàn bộ học phí và sinh hoạt phí của cô đều do anh chu cấp, anh không có câu oán hận nào, những thứ này đều là việc anh phải làm.
Từ công ty chạy ra ngoài, đúng lúc xe chạy ngang đại học F, anh nhớ có hai giờ để nghỉ trưa, gọi em gái ra ăn một bữa cơm cũng tốt, cũng lâu rồi hai anh em không có gặp mặt, đều do anh quá bận rộn.
Hai người hẹn nhau trong một nhà hàng lẩu ngoài trường học, mùa đông ăn cái này là ấm áp nhất, không bao lâu, Phác Xán Liên gọi điện thoại tới, nói là trong mấy đứa bạn cùng phòng trong kí túc xá biết anh trai muốn mời cô ăn cơm, đều muốn gặp anh, cho dù từ chối thế nào cũng vô dụng.
Phác Xán Liệt bật cười ra tiếng, "Vậy hãy để cho bọn họ tới chứ sao."
Nói thế nào anh cũng là cao thủ tình trường, đối phó với một đám tiểu nữ sinh vẫn thành thạo, huống chi họ đều là bạn cùng phòng của Liên Liên, đương nhiên anh phải nhiệt tình tiếp đãi!
【 Anh thật tốt! Chờ bọn em mười phút nha! 】
Phác Xán Liên rất vui vẻ cúp điện thoại, tính cách của cô hoạt bát sáng sủa, thật ra thì, khi còn bé cô rất tự ti tự bế, kể từ khi anh trai tìm được một công việc tốt, nhà của cô liền hoàn toàn thay đổi, cuộc sống của cô cũng xảy ra nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất, rốt cuộc không cần mặc những quần áo chắp vá kì cục kia, vì tiết kiệm tiền mà đi tham gia hoạt động dã ngoại nấu cơm tập thể. . . . . .
Cô biết tất cả đều là do anh trai khổ cực kiếm được, cho nên cô chưa bao giờ phung phí, nên dùng thì dùng không nên dùng thì một cắc cũng sẽ không dùng, trong lòng xem anh trai là thần tượng duy nhất.
Kiều Tuyết Nghiên nằm mơ cũng không ngờ tới anh trai của bạn cùng phòng Phác Xán Liên chính là tên sắc lang vô lại ức hiếp cô ở trong bữa tiệc! Quả thật cô bị giật mình, há to mồm chỉ vào anh, "Tại sao lại là. . . . . . anh?"
Phác Xán Liệt cũng rất ngoài ý muốn, nhân viên phục vụ đêm hôm đó lại là bạn cùng phòng của Liên Liên? Chuyện này cũng quá cẩu huyết rồi?
"Hả? Anh trai, Tuyết Nghiên, hai người quen nhau à?" Phác Xán Liên không thể tin nhìn hai người.
"Quen." Phác Xán Liệt nói, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười có thâm ý.
"Không quen." Kiều Tuyết Nghiên lạnh lùng nói.
"Rốt cuộc là quen hay là không quen đây?" Phác Xán Liên buồn bực, nhìn bộ dáng của anh trai và Tuyết Nghiên, dường như có cái gì đó.
Ánh mắt của ba nữ sinh bên cạnh vòng tới vòng lui giữa hai người, còn có người ghé vào tai Phác Xán Liên nói thầm, cô nghe đến vô cùng vui vẻ, khóe môi không che giấu được nụ cười.
"Tất cả ngồi đi, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, các em là bạn của Liên Liên, cũng giống như em gái của anh, đừng khách khí." Phác Xán Liệt cười híp mắt nói, vốn anh cũng rất đẹp trai, có nữ sinh nào không thích, ai cũng mặt mày hớn hở, trong lòng lặng lẽ cho anh điểm 10.
"Quỷ mới là em gái của anh." Kiều Tuyết Nghiên nhỏ giọng thầm thì một câu, cô thật sự muốn rời đi, nhưng quan hệ của Liên Liên và cô cũng không tệ lắm, cô không thể không nể mặt cô ấy.
Phác Xán Liệt dường như vô tình liếc cô một cái, "Hình như ai đó quên mất chuyện gì thì phải."
Kiều Tuyết Nghiên ngồi ở đằng kia cắn chặt môi dưới, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, bây giờ Phác Xán Liệt đã chết một ngàn lần một vạn lần, quần áo dơ cô đã đưa đến tiệm giặt ủi rồi, chỉ chưa đi lấy mà thôi, nếu không phải hôm nay đụng phải anh ta ở đây, thật đúng là cô không biết nên đi đâu tìm anh ta.
"Người nào đó đừng quên lời nói của mình là được." Cô cũng không chút khách khí trả lời một câu.
Bốn nữ sinh còn lại đều nghe không hiểu, không biết được chuyện gì xảy ra, nhất là Phác Xán Liên, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro