Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 344: Cố ý làm chuyện xấu với anh?

Độ Khánh Thù ngạc nhiên ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời, có mừng rỡ, có cảm động, còn có tình yêu nồng đậm, cánh tay ôm chặt cổ của Kim Chung Nhân, "Ông xã, anh bắt đầu chuẩn bị khi nào? Sao em không biết?"

"Bí mật." Khóe môi của Kim Chung Nhân nhếch lên thành một đường cong thần bí, cố ý thừa nước đục thả câu không nói cho cậu biết.

"Không sao! Nói em biết đi mà!" Độ Khánh Thù làm nũng, giọng nói ngọt ngấy, ngọt đến xương người cũng tê dại.

Kim Chung Nhân mặc cho cậu làm nũng như thế nào cũng không chịu nói, về hôn lễ, anh đã sớm nghĩ xong, cho cậu một bất ngờ, một mình anh đã chuẩn bị tất cả, nai con chỉ cần làm cậu dâu và làm mẹ được rồi, anh sẽ cho cậu một hôn lễ thế kỷ trọn đời khó quên.

"Ngoan, đi ngủ." Anh dịu dàng dụ dỗ nói.

"Ông xã, người ta tò mò. . . . . ." Độ Khánh Thù mềm mại nói, có thể nói trong lòng tất cả mĩ thụ đều mong đợi một hôn lễ như vậy, đương nhiên cậu cũng không ngoại lệ, cả đời chỉ có một lần như vậy, đương nhiên có thể mơ mộng.

"Đến thời gian thích hợp đương nhiên sẽ nói cho em biết, không còn sớm, nên đi ngủ." Kim Chung Nhân ôm Độ Khánh Thù đi lên trên giường.

"Đáng ghét!" Độ Khánh Thù bất mãn lầu bầu một câu, há mồm cắn một cái trên ngực anh, Kim Chung Nhân cũng không ngăn cản cậu, mặc cho cậu chơi ở nơi đó, bỗng nhiên cậu thật có vẻ vẫn đang chơi, một lát gặm gặm nơi này, một lát cắn cắn chỗ kia, còn ngậm chấm đỏ trước ngực anh, mắt to vô tội nhìn anh, so vứt ánh mắt quyến rũ còn khiến anh thêm ngứa ngáy.

"Đừng quậy, ngủ." Trong giọng nói của Kim Chung Nhân lộ ra chút bất đắc dĩ, nai con thật là càng lúc càng biết chơi xấu, nếu không phải cố kỵ cậu đang có thai, anh đã sớm đè cậu ngã xuống, phải để cho cậu khóc cầu xin tha thứ mới thôi, nhưng bây giờ cậu không chỉ có một mình, trong bụng còn mang con gái của anh, chuyện phòng the sẽ gặp nguy hiểm, điều này anh đã hỏi Thế Huân qua rồi.

Cho nên, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Độ Khánh Thù thấy ánh mắt của anh u ám, lộ ra sắc thái tình dục quen thuộc, liền biết mình chơi đùa hơi quá rồi, thật may là giờ phút này trong bụng cậu có bảo bảo hộ giá, bằng không chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ.

Ý thức được nguy hiểm, cậu liền hì hục bò xuống từ trên người anh, lưu loát lăn đến một bên, lấy chăn đắp cả người kín mít, chỉ lộ ra một đầu nhỏ, mắt cười híp lại thành trăng non lưỡi liềm.

Kim Chung Nhân thấy cậu cười liền biết cậu cố ý, khóe miệng cười xấu xa, "Cố ý làm chuyện xấu với anh? Hả?"

"Không có! Em thề, người ta vốn cũng muốn. . . . . . Cái kia, chẳng phải là nghĩ đến em bé trong bụng sao!" Độ Khánh Thù bao bọc mình như tằm, cười đến hơi có ý lấy lòng.

Cậu bé hư, bây giờ biết dung đứa bé tới uy hiếp anh, còn nói không phải cố ý, nhìn cậu cười đến như vậy thì biết rõ nhất định là cậu cố ý, có điều, anh rất thích nai con như vậy, cũng nguyện ý dung túng cậu, chỉ cần là cậu thích, mình cam tâm tình nguyện.

Anh nở nụ cười cưng chiều mà dịu dàng, đứng dậy đi tới phòng tắm, lúc này anh cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tới dập tắt lửa dục của mình, vì con gái, anh chỉ có thể nhịn.

Độ Khánh Thù nhìn bóng lưng ông xã biến mất ở cửa phòng tắm, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, khóe môi cũng kéo lên đến tận mang tai rồi, tầng tầng cảm giác hạnh phúc bao vây lấy cậu.

Mười phút sau, Kim Chung Nhân trở lại trên giường, Độ Khánh Thù lập tức lăn qua nguồn nhiệt ấm áp này, tìm tư thế thoải mái ở trong lòng anh, gương mặt thỏa mãn.

Kim Chung Nhân rất bất đắc dĩ, lửa dục anh mới vừa dập tắt cứ theo đà này sẽ bị nai con câu lên, nhưng mùi vị và vóc người của bà xã là thứ anh quá quen thuộc và là thói quen của anh, không ôm cậu ngủ không được, chuyện này với anh mà nói đúng là khảo nghiệm, cho tới khi người trong ngực đã ngủ, anh vẫn còn nhìn trần nhà.

Haizzz. . . . . . Đêm dài đằng đẵng!

*****

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Kim Chung Nhân mang hai con mắt gấu mèo đen thui 0.0, tỏ rõ một đêm anh không có ngủ ngon.

"A Nhân, tối hôm qua cháu lại thức đêm làm việc rồi hả ?" Trên bàn ăn, Kim lão phu nhân không hiểu hỏi.

"Không có, tối hôm qua mất ngủ." Kim Chung Nhân ăn một hớp cháo, hời hợt nói.

"Phốc!" Độ Khánh Thù ăn một hớp cháo thiếu chút nữa bị sặc.

Động tác của cậu dẫn tới sự chú ý của Kim lão phu nhân và Kim Chung Nhân, đồng thời liếc cậu nghi hoặc, nhất là Kim lão phu nhân, sắc mặt kinh ngạc.

"Bà nội, cháu cắn đầu lưỡi." Độ Khánh Thù vội vàng kiếm cớ.

"Ăn từ từ." Kim Chung Nhân dịu dàng nhìn cậu một cái.

Dù sao Kim lão phu nhân là gừng càng già càng cay, rất nhanh hiểu được lời cháu trai "Tối hôm qua mất ngủ" là có ý gì, "Nếu không, hai cháu tạm thời chia phòng ngủ, như vậy sẽ không tồn tại hiện tượng mất ngủ."

"Không cần."

"Không cần."

Hai người cơ hồ đồng thanh nói, sau khi nói xong liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ tâm ý của đối phương, bọn họ sớm thành thói quen có nhau, thói quen tựa sát vào nhau, tách ra thì không thích ứng được, chuyện này so với việc mất ngủ còn khó chịu hơn.

"Như vậy cũng không được, bà già này không còn cách nào." Kim lão phu nhân cười ha hả nói, bộ mặt từ ái.

Độ Khánh Thù ngượng ngùng cúi đầu, thời gian dài như vậy, cậu sớm đã thành thói quen ngày nào cũng ngủ ở trong ngực của A Nhân, ngửi hương vị trên người anh mới có thể yên tâm ngủ, hôm nay lại nói muốn tách ra ngủ, chuyện này. . . . . . Thật sự là rất khảo nghiệm người.

Cậu không thích ứng được.

Lúc nghe A Nhân nói "Không cần" thì trong lòng cậu vui mừng, thì ra bọn họ đã sớm tâm ý tương thông, một người giống nước, một người giống con cá trong nước, không thể thiếu ai.

"Bà nội. . . . . ." Cậu nũng nịu một tiếng, cúi đầu ăn cháo, mặc dù là vô vị, nhưng ăn vào trong miệng rất ngọt, thấm đến đáy lòng.

Vẻ mặt của Kim Chung Nhân khôngđược tự nhiên, khẽ ho một tiếng, buông chén xuống , đứng dậy đi làm, bị bà nội nhìn thấu còn nói ra ngoài thật là có chút —— xấu hổ.

******

Buổi chiều, Độ Khánh Thù ở nhà lục tung tủ quần áo tìm được một bộ đồ khá nghiêm túc, cậu nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên là phải ăn mặc nghề nghiệp hóa một chút, thật may là bây giờ bụng cậu còn chưa lộ ra, cho nên quần áo trước kia đều mặc được, soi gương, cũng không tệ lắm, rất có hương vị mĩ thụ . (*__*) hì hì. . . . . .

Cậu cảm thấy tương đối tốt, lúc xuống lầu gặp bà nội, trở mình một cái chạy đến trước mặt bà.

"Bà nội, bà nhìn cháu có giống một cậu trai giỏi giang không? Nhìn được không?"

"Trời ơi, chậm một chút, chậm một chút." Kim lão phu nhân chỉ sợ cậu té.

"Bà nội, nhìn có được hay không?" Độ Khánh Thù ôm cánh tay của bà làm nũng.

"Đẹp, cháu dâu của bà mặc cái gì cũng đẹp." Kim lão phu nhân vui vẻ nói.

"Hehe. . . . . . Bà nội, cháu đi đây, bái bai." Độ Khánh Thù vừa định tung tăng đi ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới em bé trong bụng mình, lập tức yên tĩnh lại, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, lúc gần đến cửa lúc còn dí dỏm xoay người lại phất phất tay.

Kim lão phu nhân nhìn bóng lưng của cậu cười đến rất từ ái, kể từ khi cháu dâu xuất hiện, A Nhân thay đổi rất nhiều, không lạnh lùng như trước đó nữa, trở nên có tình came, sẽ quan tâm và cưng chiều người khác, không bao lâu nữa, nó sẽ làm ba, chân chính trưởng thành.

Bà tin tưởng Khánh Thù sẽ là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, trong nhà có sự tồn tại của cậu, liền nhiều hơn một phần vui vẻ, vừa nghĩ tới đứa chắt trai bà mong đợi sắp ra đời rồi, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ!

Trên xe, Độ Khánh Thù nhận được điện thoại của Bạch Hiền, trong lòng hơi kinh ngạc trong lúc cậu ấy đi làm gọi điện thoại cho cậu làm gì, chẳng lẽ có chuyện khẩn cấp gì? Vội vàng ấn nút tiếp nghe.

【 Khánh Thù, bây giờ mình đang ở trên đường nhỏ dọc theo bờ sông trong trường học cũ của chúng ta, bạn mau đến đây đi dạo với mình, mặc dù chúng ta đã tốt nghiệp, nhưng đi dạo cũng không phạm pháp. 】 Giọng điệu của Bạch Hiền dồn dập như bắn súng, rất nhanh.

"Hả? Bây giờ đi dạo ở đại học F? Bạn không phải đang làm việc sao?" Độ Khánh Thù bị cậu làm cho bối rối.

【 Trời ơi! Bây giờ hai chúng ta là mĩ thụ có thai, cần nhất chính là đi dạo vận động rèn luyện cơ thể, mình vốn đang làm việc, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, thì xin nghỉ đi ra thôi! Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đi chỗ nào thì tốt, Đỗ Tri Hàng nhà mình cho mình ý kiến, nói đại học F rất được, lại ở gần đó, cho nên mình muốn rủ bạn theo. 】 Bạch Hiền nói đạo lý rõ ràng.

"Nhưng. . . . . . Nhưng mình đang chuẩn bị đến công ty báo cáo, hôm nay là ngày đầu tiên mình đi làm." Độ Khánh Thù rất bất đắc dĩ.

【 Không phải bạn chứ? Mình đang nghĩ có nên từ chức về nhà dưỡng thai không, bạn còn chạy đi làm? Kim Chung Nhân nhà bạn cho phép?] Bạch Hiền tràn đầy kinh ngạc.

"Ách. . . . . . Nếu như đi nơi khác chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý, cho nên mình liền đến làm thư ký cho anh ấy."

【 phốc! Bạn là làm cho nhà, gọi điện thoại cho người đàn ông của bạn, nói buổi trưa không đi làm, đổi thành ngày mai, đi dạo với bạn quan trọng hơn, nhanh qua đây! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro