Chương 329: Du lịch hưởng tuần trăng mật ( sáu )
Cúp điện thoại xong, trên mặt Độ Khánh Thù vẫn chưa hết đỏ, phi tươi đẹp chói mắt, cậu kêu một tiếng, vùi mặt vào trong chăn, thật xấu hổ! Ngượngchết rồi !
Đều do tên khốn Kim Chung Nhân kia! Xú đàn ông! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Nếu không phải do anh nhất định lôi kéo mình làm một lần, cũng sẽ không gây ra chuyện như vậy, ban ngày, ánh nắng tươi đẹp, vốn nên đi chơi!
Huhu. . . . . . Cậu không muốn làm vận động ở trên giường.
Nhìn xung quanh căn phòng một vòng, không biết anh chạy đi đâu rồi, cũng không mang theo điện thoại di động, không thấy tăm hơi, ╭(╯╰)╮
Lúc cậu đang giận dữ thì nắm cửa hạ xuống, cậu sợ đến lập tức ngồi dậy ngồi dậy, ôm chăn muốn tìm chỗ trốn, không thể nào! Chẳng lẽ có ăn trộm, cũng biết chọn thời gian thật! Thừa dịp A Nhân không có ở đây.
Cửa mở ra, một người đi tới, cậu vội vã núp sau rèm cửa sổ, nghe động tĩnh của người kia, tiếng bước chân càng ngày càng gần, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
"Nai con?" Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn xung quanh căn phòng trống trải một vòng, trong lòng khó hiểu nai con chạy đi đâu?
Mở cửa phòng tắm, khẳng định cậu không có ở đây, cậu có thể đi đâu được?
"A Nhân!" Đột nhiên, một người chui ra từ sau rèm cửa sổ, xông lại ôm lấy anh, không phải bà xã yêu dấu của anh thì là ai?
"Chơi trốn tìm với anh?" Trong lòng anh nghi ngờ, nhíu mày hỏi.
"Ai thèm chơi trốn tìm với anh! Người ta đang ngủ ngon giấc ở trên giường, đột nhiên nghe thấy có tiếng người mở cửa, còn tưởng rằng là ăn trộm, núp ở chỗ kia phòng ngừa bị phát hiện!" Độ Khánh Thù nghiêm túc nói.
Kim Chung Nhân cưng chìu nhéo mũi của cậu, "Tên ăn trộm nào không muốn sống nữa mà vào trong phòng của chúng ta? Nếu thật sự có ăn trộm vào, chỗ em núp rất dễ dàng bị phát hiện."
"Stop! Mới vừa rồi anh cũng không phát hiện." Độ Khánh Thù tức giận hừ hừ, một bộ tôi không tin lời của anh.
"Đó là bởi vì mục tiêu của anh không giống ăn trộm."
"Hừ! Nguỵ biện không có hiệu quả."
"Bà xã yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, đói bụng không, tới ăn chút gì đi." Kim Chung Nhân quyết định không tiếp tục cải cọ cái chủ đề nhàm chán đó nữa, lấy đồ ăn Trung Quốc anh mới vừa đi ra ngoài mua ra.
Thế Độ Khánh Thù mới biết thì ra A Nhân đi mua đồ ăn, vậy mà, trước khi ăn, cậu còn nói.
"Ông xã, mới vừa rồi em bị người khác giễu cợt." Cậu bĩu môi dáng vẻ uất ức.
Tay Kim Chung Nhân đang cầm đồ ăn dừng một chút, trong tròng mắt đen tràn đầy tình cảm, "Chuyện gì xảy ra?"
"Mới vừa rồi lúc anh không ở đây, Nam Hoa Cẩn gọi điện thoại tới đây, em mơ mơ màng màng bắt máy, sau đó anh ta cười nhạo em ban ngày không đi ra ngoài chơi, chỉ biết ở trong phòng khách sạn, huhu. . . . . . Đều do tên xấu xa anh gây họa!" Độ Khánh Thù nói xong liền bĩu môi.
"Tam đệ dám giễu cợt em?" Kim Chung Nhân chau mày, tựa như không thể tin được.
"Anh ta có cái gì mà không dám, dù sao đều do anh gây họa! Nếu không phải do anh lôi kéo người ta hết "này nọ í é í é" rồi lại "này nọ í é í é", bây giờ khẳng định đang ở bên ngoài chơi, làm gì đến phiên anh ta cười chúng ta!" Độ Khánh Thù thở phì phò chỉ trích.
"Ngoan, đừng tức giận, lần sau gặp được cậu ta, anh sẽ hung hăng dạy dỗ anh ta một trận, giúp em hả giận?" Kim Chung Nhân dịu dàng dụ dỗ cậu dâu, trong lòng hừ nói: thằng nhóc thúi thật là càng ngày càng to gan lớn mật rồi !
Sau một hồi vừa hôn vừa dụ dỗ, Độ Khánh Thù mới bĩu môi đi về phía phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó ra ăn, lúc ăn hơi mất thời gian, hai người anh đút em một miếng, em cho anh ăn một ngụm, thiếu chút nữa đút tới trên giường, hôn sâu là không thể thiếu được, nhưng mỗi khi Kim Chung Nhân muốn tiến một bước liền bị bà xã hung hăng trừng xuống, ánh mắt ý bảo anh: anh đàng hoàng cho tôi! Không cho hôn bậy sờ bậy!
Anh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách rồi, sàng qua sàng lại đến gần ba giờ, Độ Khánh Thù la hét muốn ra ngoài chơi, nếu không sẽ không để ý tới anh, vì vậy, phục vụ thay quần áo——
"Tính Tinh Tíng Ting. . . . . ."
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lúc này ai tới gõ cửa, chẳng lẽ là nhân viên phục vụ?
Kim Chung Nhân đi tới mở cửa, không ngờ lại thấy hai người quen, trong đó có một người trực tiếp vòng qua anh, chạy thẳng vào bên trong, hưng phấn gọi, "Anh nai con!"
"Hợp Hợp, tại sao hai người ở đây?" Độ Khánh Thù cũng sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ tới lại trùng hợp gặp hai vợ chồng Thư Nhĩ Hoàng ở đây.
"Hì hì. . . . . . biển Aegean là trạm du lịch cuối cùng của em và anh Hoàng, đúng rồi, nghe chị Cách Gia nói mấy ngày trước chị bị người xấu bắt cóc, không có sao chứ? Có bị thương hay không?" Úy Hợp Hợp ân cần hỏi han.
"Không sao, lần này phải cám ơn Cách Gia rồi, nếu không phải nhờ chị ấy giúp một tay, đoán chừng sẽ không thuận lợi như vậy." Độ Khánh Thù nở một nụ cười với cậu, cảm giác được bạn bè quan tâm thật tốt, còn đột nhiên gặp bạn tốt ở nơi tha hương, khỏi phải nói làm cho người ta vui vẻ bao nhiêu!
"Ừ, không sao là tốt, đừng nhìn chị Cách Gia là chị đại xã hội đen, thật ra thì con người chị ấy đặc biệt tốt, bình thường cũng giống như chúng ta, còn có con trai của chị ấy Jere¬my, chị đã gặp, tiểu soái ca lai hai dòng máy, cực kỳ đáng yêu!" Mặt mày Úy Hợp Hợp hớn hở, giọng nói linh động như chim hót.
Bên này hai cậu trai vừa gặp mặt đã ríu rít không ngừng, Kim Chung Nhân và Thư Nhĩ Hoàng nhìn nhau cười một tiếng, tự giác ngồi ở trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, không làm phiền hai người bọn họ nói chuyện.
"Tôi nghe nói anh dâu bị bắt cóc, không có xảy ra chuyện gì chứ?" Thư Nhĩ Hoàng uống một ngụm trà, dịu dàng mở miệng.
"Không có sao, nai con rất cơ trí, tránh thoát nguy hiểm, hơn nữa chị của cậu cũng giúp một tay, chuyện coi như thuận lợi." Kim Chung Nhân nói nhẹ nhàng, không có tự mình trải qua, người khác vĩnh viễn không có cách nào hiểu được tâm tình lúc đó của anh, hôm nay vật đổi sao dời, cảm giác ấy cũng phai nhạt.
Thư Nhĩ Hoàng liếc anh một cái, "Tôi có thể hiểu tâm trạng lúc đó của anh, anh dâu với anh giống như tôi và Hợp Hợp, họ đều là bảo bối trong lòng chúng ta, mất đi Hợp Hợp, tôi tình nguyện không cần cả thế giới. Nhớ có một lần, một mình cậu ấy chạy đến Lhasa, cảm mạo cộng với phản ứng thuốc thiếu chút nữa cướp đi tính mạng của cậu ấy, nếu không phải có người dân tốt bụng kịp thời đưa cậu ấy đến bệnh viện, tôi không biết mình sẽ ra sao, dọc theo đường đi tôi đều suy nghĩ vấn đề này, cũng từ chuyện đó, tôi không dám để cho cậu ấy cách xa mình, bởi vì yêu quá sâu, cho nên đặc biệt sợ cái cảm giác khổ sở mất đi đó."
Kim Chung Nhân nhếch lông mày nhìn anh một cái, bưng ly trà trong tay lên, khẽ nhấm một hớp, bọn họ thật đúng là người đồng đạo ! Trong đầu không khỏi nhớ tới câu anh vừa nói: bởi vì yêu quá sâu, cho nên đặc biệt sợ cái cảm giác khổ sở mất đi đó. Không phải anh cũng như vậy sao?
Hai người bọn họ đều không phải là người nói nhiều, nhưng có lúc trong thường thường chỉ cần đơn giản mấy câu nói liền có thể làm cho người ta mở lòng, đạt được một loại tâm linh tán thành.
Trong phòng ngủ, hai cậu trai vẫn trò chuyện như cũ.
"Anh nai con các ngươi hai người đến biển Aegean lúc nào? Kế tiếp có định đi đâu nữa không?" Úy Hợp Hợp vĩnh viễn đều là một bộ dáng đáng yêu, da trắng nõn trong suốt giống như con nít.
"Tối ngày hôm qua mới tới, còn muốn đến New Zealand và Thụy Sĩ."
"Em mới từ New Zealand tới đây đó! Nơi đó quả thật rất đẹp, sau đó anh Hoàng đã nói muốn mua một căn nhà lớn ở đó cho em, hướng về phía biển, xuân về hoa nở, haha. . . . . . Đến lúc đó em sẽ mời tất cả bạn bè đến làm khách."
Lúc nói chuyện, đuôi lông mày của Uý Hợp Hợp cũng toát ra vẻ hạnh phúc, mắt to đen nhánh tròn vo phát sáng, giống như viên kim cương đen, rạng rỡ phát sáng.
Nhà hướng về biển rộng, xuân về hoa nở. Cảnh xinh đẹp cỡ nào! Đột nhiên Độ Khánh Thù nhớ lại bài học lúc còn học trung học, khi đó vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết những tầng sâu hàm nghĩa của lời này, hôm nay nghĩ đến, đây là một loại hy vọng xa vời đối với cuộc sống hạnh phúc đẹp đẽ.
"Tốt quá! Anh muốn đặt trước một căn phòng, lúc nào đến cũng có sẵn chỗ ở." Cậu cười híp mắt nói.
"OK! Không thành vấn đề. Đúng rồi, xung quanh đây có gì vui không?"
Vẻ mặt của Độ Khánh Thù rất 囧, cậu còn chưa có đi chơi, tối hôm qua chỉ đi dạo bên bờ biển một hồi liền bị A Nhân lừa gạt về khách sạn, sau đó cho tới bây giờ cũng không còn ra cửa.
"Anh mới vừa thức dậy không lâu." Giọng nói của cậu rất nhỏ, trên gương mặt đỏ ửng.
"Hả?" Úy Hợp Hợp kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó cười xấu xa ghé vào bên tai cậu nói thầm, "Hai người từ tối hôm qua cho tới bây giờ, không ngừng?"
"Thằng bé này nghĩ cái gì vậy! Là buổi sáng sau khi thức dậy mới. . . . . ." Độ Khánh Thù ngượng ngùng liếc cậu một cái.
"Hì hì. . . . . . quả nhiên lực chiến đấu của Kim đại ca rất mạnh." Úy Hợp Hợp mím môi cười đến vui vẻ.
"Chẳng lẽ lực chiến đấu của anh Hoàng nhà em không mạnh? Không làm cho em một ngày một đêm không xuống giường được sao?" Câu nói sau cùng Độ Khánh Thù ghé sát vào tai Uý Hợp Hợp nói.
"Anh nai con thật đáng ghét, không nói với anh, cũng không nói cho anh biết!" Úy Hợp Hợp thẹn thùng muốn đánh cậu, hai người cười đùa, giữa mĩ thụ, có lúc cũng sẽ thảo luận về đàn ông của mình, rất bình thường mà!
Kim Chung Nhân và Thư Nhĩ Hoàng ngồi ở bên ngoài nghe âm thanh cười đùa của hai cậu, không khỏi nhìn nhau, song song đứng dậy đi vào, muốn nhìn chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro