
Chương 327: Du lịch hưởng tuần trăng mật ( bốn ) du thuyền ngọt ngào ~~
Sau khi cầm mới phát hiện, tự mình gánh chịu!
Bởi vì nó không yên phận chút nào, phỏng tay như thế, thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng những động mạch nhảy lên, tráng kiện có lực, cậu mắc cỡ lập tức muốn buông ra, kết quả bị người nào đó nắm tay.
"Bà xã, nó thích em." Kim Chung Nhân nhỏ giọng nói, tròng mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm cậu trai nhỏ ngượng ngùng nằm ở trên người anh, không muốn để cho cô buông ra.
"Hừ! Nó cũng hư giống anh!" Bây giờ Độ Khánh Thù đã "đâm lao phải theo lao", bị anh lừa gạt nắm cái đó, sau đó muốn buông anh ra cũng không được, tình huống bây giờ là anh nắm tay của cậu, tay của cậu nắm cái đó của anh. O(╯□╰)o
"Ngoan, ngồi xuống." Kim Chung Nhân dụ dỗ cậu, bàn tay dịu dàng vuốt ve cái mông và bắp đùi của cậu, một đường dọc xuống, xoay một vòng trêu chọc cậu, nhưng mà không đi vào.
Độ Khánh Thù nóng nảy uốn éo người, cậu nóng quá, thật sự rất nóng, mà vũ khí sắc bén trên tay cũng càng ngày càng khổng lồ, không chút nghĩ ngợi buông ra, giơ mông, chậm rãi ngồi xuống.
Thật ra thì, cậu vốn tính toán mình phải nhiệt tình như lửa một lần, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, thực tế là thực tế, dù sao hai người không phải là chuyện của một người, tính cách của cậu quyết định hành động của cậu. Nói như vậy, cậu rất khó có thể đột phá, ngoại trừ dưới tình huống cậu uống say rượu, nói không chừng sẽ bộc phát ra một "chính mình" khác ở trong cơ thể cậu.
"Ưm. . . . . ." Bị lấp đầy làm cho hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu rên.
Bởi vì khúc dạo đầu đã rất kịch liệt, cho nên đi vào không tốn sức chút nào, phân thân của anh nóng bỏng cứng rắn như vậy, giống như một lưỡi dao sắc bén nóng rực bổ cơ thể của cậu ra, làm cho cậu tràn đầy, dễ chịu, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác thỏa mãn sung sướng không nói nên lời.
Hai tay của anh vuốt ve mông của cậu, thâm nhập đi vào chút xíu, cậu bị anh kích thích đến kêu thành tiếng, ngón tay giữ thật chặt bờ vai của anh, một bộ dáng rất hồi hộp.
Anh không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, nai con thật đúng là không phải đáng yêu bình thường, bàn tay vân vê eo của cậu để cho cậu buông lỏng, ngậm vành tai của cậu nói: "Đứa ngốc, mới bắt đầu đấy."
Đáng ghét! Dám xem thường cậu! Cậu không trả lời, híp mắt hưởng thụ cảm giác tràn đầy, bao gồm huyết mạch của anh nhẹ nhàng dao động ở trong cơ thể mình, rõ ràng, có lực như thế! Động một cái, tựa như có dòng điện truyền đến, từng đợt từng đợt, làm cho cậu thở hổn hển, cơ thể cũng khẽ run.
Quanh chóp mũi đều là hương vị trên người của anh, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngào ngạt, giống như tấm võng vô hình, bao phủ cậu ở trong trời đất thuộc về anh, hai người dây dưa lẫn nhau, không thể rời bỏ đối phương.
Cậu vốn muốn hỏi kế tiếp nên động như thế nào, nhưng vừa tiếp xúc với trong tròng mắt đen và nụ cười của anh, liền im miệng, trong đầu tự động nhớ lại động tác mỗi lần của anh, ngay cả mang tai cũng đỏ ửng.
"Thế nào? Dám không ?" Kim Chung Nhân cố ý dùng phép khích tướng, muốn kích thích tính hiếu thắng trong lòng của cậu, muốn nhìn dáng vẻ bùng nổ của cậu.
"Ai nói em không dám!" Độ Khánh Thù kiêu ngạo hất cằm lên, một bộ tư thái nam vương, dù sao tối nay cậu bất chấp giá nào, ngồi cũng ngồi xuống rồi, còn có cái gì không dám, làm việc đương nhiên là phải đến nơi đến chốn!
Khoé miệng của anh nhếch lên thành một nụ cười tà tứ, giống như vẫn không tin lời cậu nói, đây không thể nghi ngờ rõ ràng là khinh thường mà! Trong lòng Độ Khánh Thù cực kỳ khó chịu, chợt đè bờ vai của anh lại, nâng cơ thể lên, dùng sức ngồi xuống, hoàn toàn nuốt anh vào, anh không có phòng bị, nặng nề thở dốc một tiếng, trong lòng sợ hãi than: phép khích tướng thật đúng là rất có tác dụng đối với nai con.
Cậu học động tác nhéo mặt của anh, hung hăng nhéo anh một cái, cười hả hê: "Hừ! Cho anh dám xem thường em. . . . . ."
"Đây chỉ là động tác đơn giản, trọng tâm vẫn còn ở phía sau, chưa có bắt đầu." Kim Chung Nhân vẫn dội nước vào sự hăng hái của cậu như cũ, ngoài mặt giả bộ như vân đạm phong khinh, chính là muốn xem thử cậu có thể làm đến bước kia.
"Đáng ghét!" Độ Khánh Thù tức giận nghiến răng nhìn anh chằm chằm, dùng sức phập phồng trên người của anh, anh rất nhanh chóng không kềm được, nửa híp mắt thở dốc, đôi tay rời khỏi người cậu, đến chỗ nào đều như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nai con như vậy anh thật sự vĩnh viễn cũng yêu không đủ, vĩnh viễn là vật quý nhất trong lòng anh.
Cái tư thế này khiến cho cái vật nóng nào đó đi sâu vào trong cơ thể cậu hơn, cảm giác được anh căng đầy thật tuyệt vời, lỗ chân lông cả người đều giãn ra, mờ mịch híp mắt, nói thật, trước kia đều là thói quen nhìn mặt của anh từ phía dưới, mà bây giờ, cậu lại nhìn anh nằm ở dưới cơ thể của mình, cảm giác thật là kỳ lạ.
Không thể phủ nhận, rất có cảm giác thành tựu. (⊙o⊙)
Bên trong phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm mê tình, tiếng rên nhẹ quyến rũ của người con trai đan vào tiếng thở dốc khàn khàn của người đàn ông, giống như một khúc nhạc giao hưởng tuyệt vời êm tai, anh đụng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, làm cho linh hồn của cậu cũng phát run theo, dung sự nóng rực của anh hoà tan sự ngượng ngùng và căng thẳng của cậu, khát vọng sâu trong nội tâm nhạy cảm mà vội vàng như thế, cậu nghe thấy tiếng thở dốc của anh càng thêm dồn dập, trong lòng vô cùng hài lòng.
Bại hoại! Rõ ràng em làm được đến thế! Anh còn dám xem thường em sao?
Không biết từ lúc nào da thịt của cậu đã phủ một tầng hồng nhạt, tựa như cánh hoa anh đào đầu tháng tư, mềm mại xinh đẹp, ngón tay của Kim Chung Nhân tham lam xúc cảm mềm mại này, trên dưới dao động, cho dù nếm thêm nhiều lần, vẫn không nếm đủ vẻ đẹp của cậu, tình nguyện mãi mãi chìm đắm trong sự mềm mại của cậu.
"Ưm. . . . . ." Độ Khánh Thù thở phào nhẹ nhõm một cái, quả thật cơ thể rất mệt mỏi, thêm mấy hiệp nữa chắc eo của cậu sẽ gãy mất, thật sự không biết sao lần nào thể lực của A Nhân cũng tốt như vậy, thường làm một đêm nhiều lần, anh không mệt sao? o(╯□╰)o
Thoáng ngừng một chút, cúi người xuống cắn một cái quả nhỏ nhô lên trước ngực anh, quả nhiên anh kích động đến toàn thân căng thẳng, trên người thấm ra mồ hôi tinh tế, làm cho anh thêm mấy phần hấp dẫn, còn hấp dẫn hơn người mẫu trên tạp chí mấy lần, đây là người đàn ông của cậu, là ông xã của cậu.
Tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào, xấu xa vừa hôn vừa cắn ở trên người anh, thỉnh thoảng còn gặm mấy cái, học anh cố gắng chế tạo vết hôn, nghe tiếng thở dốc nặng nề không kiềm chế được của anh, trong lòng rất hài lòng, nơi nào đó cố ý co rút lại một chút, xoắn chặt lấy anh.
"Bảo bối, em muốn mưu sát chồng sao?" Giọng nói của Kim Chung Nhân khàn đục, cố hết sức để nói lời này, nai con còn hư hỏng hơn so với tưởng tượng của anh, cũng không biết là học được từ đâu, rõ ràng ngây thơ, nhưng đối với bản thân mà nói, đây là sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng, rất khó tưởng tượng, bộ dáng quyến rũ của nai con sẽ hấp dẫn người đến thế nào.
"Nào có? Không phải anh thích em vậy sao?" Độ Khánh Thù vô tội mở to hai mắt, thuần khiết giống như thiên sứ rơi xuống trần gian.
Anh nâng eo, ngồi dậy, một tay nắm cả eo thon của cậu, một tay nhẹ nhàng giúp cậu sửa sang lại những sợi tóc hơi rối, trong ánh mắt nồng tình mật ý cơ hồ muốn hoà tan cả người cậu, quả nhiên nai con của anh học xấu, biết gậy ông đập lưng ông rồi, năng lực học tập rất mạnh.
Độ Khánh Thù thấy anh ngồi dậy, bản năng đưa tay ôm cổ của anh, đầu đặt trên vai của anh, khẽ nhếch môi đỏ mọng không ngừng thở hổn hển, phát ra những tiếng rên ngâm nga hấp dẫn, mỗi một chữ đều chính xác chui vào trong màng nhĩ của anh, làm cho nội tâm của anh đánh trống reo hò, làm cho anh càng bừng bừng phấn chấn.
Cảm nhận được biến hoá này mãnh liệt nhất chính là Độ Khánh Thù, nhíu lại đôi mắt xinh đẹp, ngồi thẳng người, cường độ nhấp nhô càng lớn, nguồn nhiệt bên trong cơ thể càng thêm cuồn cuộn, không cách nào kiềm được, cho nên anh chỉ có thể thở gấp ra sức "Vận động" .
Rất nhanh, cậu lại cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh, tùy thời đều có thế nổ tung. . . . . .
Dần dần, cậu cảm thấy mình không chịu nổi, cơ thể mềm thành một vũng nước, nhu nhược không xương dán trên người anh, cả người run rẩy. Ngâm nga ra tiếng, anh cũng ôm cậi thật chặt, vẫn giao hoà với cơ thể cậu như cũ, ở một chỗ, trong anh có em, trong em có anh.
"Nai con. . . . . ." Anh cuồng loạn hôn môi của cậu, cằm, đây là bảo bối quan trọng nhất cả đời anh, anh không thể mất đi, càng không nghĩ được nếu như mất đi cậu, mình sẽ trở nên thế nào, tựa như chuyện bắt cóc mấy ngày trước, tim của anh vẫn đau nhói, cũng khiến cho anh ý được nai con quan trọng như thế nào đối với mình, cậu đã thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng của anh, mất đi, đau đến không muốn sống.
"Ưmh. . . . . ." Độ Khánh Thù yếu đuối rên rỉ, cậu mệt quá rồi ~~ ngay cả sức để mở mắt cũng không có, có điều cậu nguyện ý dựa vào người anh, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, sau khảo nghiệm chết và sống, cậu phát hiện người mình không muốn rời đi nhất chính là anh, cho đến hôm nay, anh đã sớm yên lặng xâm nhập vào cuộc sống của cậu, tiến vào chiếm giữ lòng của cậu, trở thành người làm bạn với cậu cả đời.
Hai người cứ ôm nhau một hồi lâu như vậy, thứ chôn sâu ở trong cơ thể Độ Khánh Thù lại bắt đầu lặng lẽ thức tỉnh, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng dựa vào người anh như cũ, cũng không nhúc nhích.
"Thoải mái? Còn anh đâu ? Anh làm sao đây?" Kim Chung Nhân tà ác nâng eo cậu nhấp nhô lên xuống, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt ý cười.
Độ Khánh Thù cảm thấy rất thất bại, đã rất lâu mình không có vận động rồi, quả thật thể lực không tốt, cả người mềm nhũn không còn chút sức, "Người xấu. . . . . . . Người ta hết sức rồi, em muốn đi ngủ."
Vừa nói vừa muốn rời khỏi ngực của anh, ngồi máy bay lâu như vậy bản thân cũng rất mệt mỏi, hơn nữa vận động dữ dội, mệt mỏi càng thêm mệt mỏi, mắt của cậu đã không mở ra được.
Kim Chung Nhân đang được cậu bao bọc thoải mái, sao cho phép cậu rút lui đi ra ngoài, dứt khoát đè cậu xuống, nâng cặp đùi thon dài của cậu vòng ngang hông của mình, dùng sức ra vào.
"Á!" Cậu không kiềm được hét lên một tiếng, bản năng vòng chắc cổ của anh, anh cúi xuống dùng cơ thể nặng nề ma sát cậu, muốn quyến rũ cậu kích tình hơn, tối nay anh không có ý định bỏ qua cậu, gặm lỗ tai của cậu, "Bảo bối quả nhiên em học xấu, bản thân thoải mái rồi không quan tâm đến anh, xem anh trừng phạt em như thế nào!"
Cậu lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn bày tỏ bất mãn, cậu nào có mặc kệ anh? Rõ ràng chính là không còn sức, đây có thể trách ai? Còn không phải là trách anh! Chính là trách anh!
Sự thật chứng minh, quả thật sức lực hai người cách xa nhau một trời một vực, mỗi lần anh tiến vào đều hung mãnh như thế, giống như một con dã thú cường thế, hận không thể xỏ xuyên qua cậu.
Cho nên, cậu chỉ có thể vô lực dựa vào anh, để cho anh mang mình cùng đến thế giới cực lạc.
"Ưm. . . . . . A. . . . . . Nhân. . . . . . Nhẹ. . . . . . Một chút." Độ Khánh Thù bị anh đụng đến cơ thể co lại, trước mắt giống như có lửa đang bốc cháy, phía dưới mềm mại quấn chặt lấy anh.
Cậu mềm nhũn cầu xin tha thứ ngược lại kích thích sự hưng phấn của anh, động tác cũng càng mãnh liệt, kích thích đến cậu cơ hồ bất tỉnh, cả người mềm yếu thở hổn hển nằm ở trên giường, chân mày khóe mắt đều mang sự hài lòng, anh sắp nhìn đến ngây dại, lại gần cậu, động tác trên tay vẫn không ngừng như cũ, bởi vì anh biết rõ sau khi qua cao triều thì cơ thể cậu nhạy cảm đến thế nào, nhẹ nhàng vuốt ve sẽ dẫn tới phản ứng rất lớn, rất thích hợp khi dễ.
"Nai con. . . . . ." Anh nhỏ giọng gọi cậu.
"Đừng mà..., người ta mệt quá. . . . . ." Gương mặt của Độ Khánh Thù ửng hồng, mờ mịch mở hai mắt ngập nước ra, tựa như còn giận trừng mắt liếc anh một cái, mị nhãn như tơ!
"Ngoan, vậy chúng ta đi tắm." Kim Chung Nhân đau lòng nhìn cậu, xem ra tối nay cậu thật sự rất mệt mỏi.
"Ừ." Cậu mềm mại đáp một tiếng, mặc cho anh ôm đi vào phòng tắm, mặc cho anh dịu dàng tắm rửa cơ thể của mình, không nói một lời, chỉ híp mắt thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, tựa như một con mèo nhỏ bị vỗ về chơi đùa, khéo léo mềm mại, khiến trong lòng Kim Chung Nhân dâng lên một sự ấm áp, cầm khăn lông lên bọc cậu lại, trở lại trên giường.
Lúc ngủ, Độ Khánh Thù theo thói quen tìm một tư thế thoải mái nhất làm ổ ở trong ngực anh, khóe môi còn cong lên thành một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Bởi vì, cậu biết, năm tháng tĩnh lặng, cho dù kiếp này không yên ổn, có anh ở đây, cái gì cậu cũng không sợ.
"Bảo bối, ngủ ngon." Kim Chung Nhân cúi người khẽ hôn trên trán cậu, gương mặt thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro