Chương 326 : Du lịch hưởng tuần trăng mật ( ba ) du thuyền nặng ký
Lúc anh nói ba chữ cuối cùng khẽ nâng cao giọng, hương vị quyến rũ chậm rãi phiêu du trong không khí, làm mê lòng người.
"Em đi vào trước." Độ Khánh Thù giận trừng mắt liếc anh một cái, buông tay đang ôm eo anh ra, chuẩn bị trở về phòng, vừa xoay người đã bị Kim Chung Nhân ôm ngược lại, môi dán vào bên tai cậu, vừa hôn vừa mút, làm cho cả người cậu mềm nhũn, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá làm cho cậu tỉnh táo lại.
"Đáng ghét! Trên người anh có mùi thuốc lá, nhanh đi tắm đi!" Độ Khánh Thù không thuận theo đẩy anh ra, người này không nghiêm chỉnh gì cả, bất kỳ trường hợp nào cũng có thể phát tình. O(╯□╰)o
Anh mút mạnh bên tai cậu một cái, mới vừa lòng buông cậu ra, lui về phía sau một bước, hai con ngươi đen láy như bảo thạch nhìn cậu chăm chú, đôi môi mỏng mà đỏ thắm khẽ nhếch lên thành một đường cong tà tứ, "Được."
Tuy chỉ có một chữ đơn giản, nhưng vẫn là trêu chọc. Trêu chọc lòng của Độ Khánh Thù, trong lòng cậu không nhịn được lầm bầm: Người đàn ông xấu xa! Tự nhiên dáng dấp yêu nghiệt như vậy làm gì? Làm hại tim người ta nhảy loạn, có một loại kích động muốn xô ngã anh.
ORZ! Cậu quả nhiên trở nên hư hỏng.
Anh đang ở bên trong tắm, Độ Khánh Thù liền cầm máy sấy để sấy tóc, trong đầu chợt nhớ tới lời Bạch Hiền nói với cậu, lúc cần thiết, mĩ thụ cũng nên học cách xô ngã đàn ông, chủ động ra trận, học một chút thủ đoạn đặc thù, ví dụ như: cầm roi da hoặc là dùng dây lưng trói chặt anh ta, nhiễu vài giọt nến.
Cậu nghe đến cả đầu chảy đầy vạch đen, Bạch Hiền thật là càng ngày càng có mấy sở thích tệ hại rồi, không chỉ trở nên cuồng dã, còn thích khẩu vị nặng, thật sự là. . . . . . Không học được mà!
Trong nháy mắt trong đầu hiện ra tình cảnh mình cột A Nhân vào trên giường, chậc chậc chậc. . . . . .
"Bảo bối, nghĩ gì thế? Chăm chú như vậy?" Kim Chung Nhân tắm xong đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, rất tự nhiên cầm lấy máy sấy trên tay cậu, giúp cậu sấy tóc.
"Á!" Gương mặt của Độ Khánh Thù đỏ bừng, mới vừa rồi cậu đang suy nghĩ. . . . . . Kết quả anh đột nhiên xông ra từ phía sau, cậu sợ đến tim gan nhảy loạn, cuống quít nói: "Không có việc gì, không có gì."
Cậu càng như vậy, càng khiến cho Kim Chung Nhân sinh lòng nghi ngờ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu, hỏi ngược lại, "Không có việc gì? Thật sự không có gì? Vậy sao mặt của bảo bối lại đỏ như vậy?"
Độ Khánh Thù cắn cặp môi đỏ mọng oán hận nhìn anh, phải trả lời thế nào đây! Chẳng lẽ muốn cậu nói: em đang nghĩ tới cảnh tưởng cột anh vào trên giường khi dễ, thật tốt 囧!
"Đáng ghét! Đương nhiên là người ta đang suy nghĩ về. . . . . . anh." Cậu nhanh trí, giản lược câu văn, cũng hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.
Quả nhiên sau khi Kim Chung Nhân nghe xong rất hưng phấn, buông máy sấy trong tay xuống, trong tròng mắt đen nhanh chóng phát ra những tia sáng chói mắt, khóe môi khẽ nhếch lên cười xấu xa, "Nghĩ tới anh thế nào? Hả?"
"Hừ. . . . . . Người xấu, không để ý tới anh." Độ Khánh Thù há có thể không hiểu ý tứ của anh, đỏ mặt tức giận nhìn anh chằm chằm, đứng dậy muốn cầm máy sấy đi cất, kết quả bị Kim Chung Nhân kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt một cái ở trên chóp mũi cậu, "Nghịch ngợm!"
Đôi mắt đen như mực ranh mãnh cười, "Không để ý tới anh? Nai con chịu nổi không?"
Độ Khánh Thù thở phì phò xoay mặt đi không quan tâm đến anh, lại đột nhiên bị anh ôm lên, đặt ngang ở trên giường, ngay sau đó, cơ thể to lớn của anh đè xuống, cậu bị sức nặng của anh đè xuống khe khẽ hừ một tiếng, cánh tay anh chống người lên, nháy mắt làn da ấm áp rời khỏi cậu, cậu lại không khỏi hơi cảm thấy mất mát.
Đại khái, đây cũng là biểu hiện yêu một người! Thích cãi nhau với anh, thích anh hôn, thích anh vuốt ve, chỉ cần là anh, cậu đều thích bằng cả tấm lòng.
Ánh mắt của Kim Chung Nhân nóng bỏng, tựa như ngọn lửa đang cháy hừng hực, nướng đến mặt Độ Khánh Thù đỏ tới mang tai, ngay cả miệng cũng khát , anh tự tay nhẹ nhàng đùa giỡn những sợi tóc rơi tán loạn trên mặt trên cổ cậu, lộ ra gò má hồng hào, dưới ga giường trắng tinh, làm nổi bật lên mái tóc đen nhánh mềm mại của cậu.
Bởi vì thẹn thùng, ánh mắt của cậu nửa mở nửa khép, ngượng ngùng mà mềm mại đáng yêu, trong lòng anh kích động không dứt, cúi người, bắt đầu hôn từ cái trán của cậu, một đường đi xuống, lúc đôi môi dịu dàng dán lên, cánh môi thật mỏng mà ấm áp làm cho cậu không nhịn được khẽ run, trong lòng rất thích.
"Bà xã, anh yêu em." Anh nỉ non.
"Ông xã, em cũng yêu anh." Cậu hào phóng thừa nhận, yêu anh, là chuyện mình đã sớm biết, không cần thiết che giấu, cảm giác nói ra được thật tốt!
Tiếng nói vừa dứt, chính là một nụ hôn nóng bỏng hừng hực, hôn cậu đến nỗi không khí trong phổi đều như bị hút sạch, anh hôn cậu như thế nào, cậu liền học hôn trả lại anh thế đấy, dáng vẻ vụng về chọc cho Kim Chung Nhân dục hỏa đốt người, thật hận không thể ăn cậu, tối nay cậu bé này vô cùng nhiệt tình, làm cho anh hơi khó tiêu.
Vốn hai người mới vừa tắm xong, trên người còn tản ra mùi thơm của sữa tắm, khăn tắm của Độ Khánh Thù đã sớm không biết đi đâu, khăn tắm quấn ở eo của Kim Chung Nhân cũng không biết rớt khi nào, xúc cảm da thịt hai người ma sát tựa như điện quang hỏa thạch, đùng đùng thiêu đốt.
Cơ thể xinh đẹp của cậu bị anh giam cầm ở trước ngực, không cách nào nhúc nhích, hai cái tay vừa đúng đặt vào trên ngực của anh, ở trong đó nhảy lên rất kịch liệt, cảm giác ấm áp lan toả đến trong lòng bàn tay cậu, không nhịn được mà vuốt ve. Da ngực của anh thật mịn, vân da rõ ràng, sờ rất bền chắc, rất thoải mái, làm cho cậu có chút không muốn thu tay lại, dần dần, ngực anh dựng thẳng đứng ở trong lòng bàn tay cậu, ách. . . . . . là màu hồng nhạt! Trong lòng cậu thầm nghĩ.
Mà người đàn ông ở phía trên đỉnh đầu cậu, rõ ràng hô hấp rối loạn, trong đôi mắt đen là hai ngọn lửa nhỏ đang bùng nổ, hầu kết lăn mấy lần.
". . . . . . Cái này sờ thật thích." Độ Khánh Thù không chút nào cảm giác mình đã ở trong nguy hiểm, hứng thú theo dõi hầu kết của anh, làm ra một hành động mà không ai ngờ tới.
Vươn đầu lưỡi ra liếm, còn cảm thấy rất thú vị, phía dưới Kim Chung Nhân đã sưng trướng rất nhiều, anh tà ác chống ngay lối vào mềm mại của người bên dưới, muốn cho cậu biết mình đang đùa với lửa.
Bị một vật cứng nóng bỏng chống vào như vậy, Độ Khánh Thù thẹn thùng uốn éo người, nghĩ muốn cách xa anh một chút, nhưng ai biết càng uốn éo nó trở nên càng lớn, cậu xấu hổ không dám lộn xộn nữa, nháy đôi mắt vô tội nhìn người đàn ông đè ở trên người cậu.
"Bảo bối, là em đùa với lửa trước."
Giọng nói của Kim Chung Nhân khàn đục, khóe môi hới nhếch lên, bàn tay ấm áp một đường trèo lên theo chiếc eo bóng mịn của cậu, bao phủ nơi đẫy đà mềm mại của cậu, mút vang ra tiếng, ở bên trong căn phòng yên tĩnh, càng lộ vẻ mập mờ.
"A Nhân. . . . . ." Độ Khánh Thù hít một hơi thật sâu, trước ngực bị đầu lưỡi của anh mút đến tê dại, hai tay không tự chủ leo lên đầu vai của người đàn ông đang chui đầu vào ngực cậu, bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy cái lưng to lớn của anh, cơ thể trắng nõn khẽ run dưới môi anh.
Cơ thể của cậu càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng mềm, hô hấp dồn dập thở dốc, một cánh tay trên đầu vai của Kim Chung Nhân từ từ vòng qua cổ của anh, một cái tay khác không kiềm chế được vuốt tóc anh, trong cổ họng khó khăn kiềm chế phát ra tiếng rên nhẹ đầy quyến rũ.
Khi anh kích tình "tiến công", cậu chỉ có thể bị "đánh tơi bời", buông tha thành trì, mặc anh xâm lược. Hơn nữa, cậu rất thích anh đối với mình như vậy.
Môi lưỡi của Kim Chung Nhân tiếp tục phun ra nuốt vào. Đùa với đoá hoa non nớt trước ngực cậu, cho đến khi bọn nó nở rộ, đầu lưỡi khẽ liếm xoáy trên quả anh đào, khai phá cơ thể thành thục nhờ anh thương yêu.
"Ưmh. . . . . ." Độ Khánh Thù bị anh trêu chọc đến nhộn nhạo, cơ thể hơi cong về phía anh, hai mắt ươn ướt nửa khép , tựa như phủ một tầng sương mù mờ mịt, mê ly, môi đỏ mọng khẽ nhếch, thỉnh thoảng bật ra mấy những tiếng rên câu hồn, mềm mại đáng yêu tận xương.
"Bảo bối, tối nay nhất định là em cố ý." Giọng nói của Kim Chung Nhân khàn khàn, chiếc lưỡi trơn trượt liếm nụ hoa mềm mại bị anh trêu chọc đến cứng lên lần nữa, sau đó hôn xuống bụng của cậu, eo, thẳng xuống dưới ——
"A. . . . . . Nhân. . . . . . ." Giọng nói của Độ Khánh Thù run rẩy, cậu cảm thấy trống rỗng, làm cho cậu muốn nhiều hơn, nhưng cố tình người xấu này một mực "làm xằng làm bậy" trên người cậu, làm cậu tức giận thở hổn hển, hoàn toàn không có cách nào bình thường được.
"Không đúng, phải gọi anh là cái gì?" Giọng nói của anh tà ác mà khàn đục, cả người bày ra bộ dáng yêu nghiệt.
May mắn Độ Khánh Thù còn có một ít tỉnh táo, mềm mại kêu một tiếng, "Ông xã. . . . . ."
Lần này, hoàn toàn thiêu cháy Kim Chung Nhân, cả người đi xuống, đầu lưỡi tà tứ lượn vòng ở trong đùi cậu, mỗi một cái, đều hết sức hấp dẫn, đủ khiến cho Độ Khánh Thù điên mất.
"Á!" Cậu kích thích đến nghẹn ngào gào lên, hai tay cầm đầu của anh muốn anh rời đi, nhưng cả người nóng ran, cậu không khỏi muốn cọ xát cơ thể của Kim Chung Nhân, vì vậy, phía dưới hai người thỉnh thoảng ma sát mang tới cảm giác làn cho cậu không có cách nào kiềm chế khẽ ngửa đầu rên, thật khó chịu!
Kim Chung Nhân bị cậu cọ đến độ sắp không kiềm được rồi, nhưng hôm nay anh chính là muốn xem thử xem cậu sẽ chủ động đến mức nào, cố ý khiến cho cậu khổ sở, thật ra thì cũng là khiến cho mình khổ sở, tự mình chịu tội.
"Bảo bối, muốn không?" Anh nhẹ giọng quyến rũ.
"Muốn. . . . . ." Độ Khánh Thù cũng được tính là "kinh nghiệm phong phú", đương nhiên biết mình muốn cái gì, có thể khiến cho cậu hoàn toàn buông xuống sự dè dặt để chủ động xuất kích, khó khăn rất lớn. Bởi vì, cậu đã thành thói quen bị động, không thể lập tức thay đổi được, dĩ nhiên, nếu như đổi lại là những chuyện khác, muốn cậu chủ động có thể dễ dàng hơn chuyện này nhiều, ví dụ như: hôn môi.
"Muốn, vậy thì tự mình tới?" Kim Chung Nhân ôm cậu lật người, tự kỷ nằm ở trên giường, để cho cậu nằm ở trên người mình, chính là không hành động, trong tròng mắt đen lóe ra sự hưng phấn và mong đợi, phía dưới chống đỡ ở cái mông của cậu, ẩn nhẫn chờ đợi.
"Không. . . . . ." Độ Khánh Thù còn chưa kịp từ chối, mình và anh đã thay đổi tư thế, tiêu chuẩn cậu trên anh dưới, cậu nằm ở trên người anh có chút không biết làm sao, hơn nữa chỗ cái mông còn có đồ cứng rắn đang chống vào mình, huhu. . . . . .
"Thật sự không cần?" Kim Chung Nhân chậm rãi nâng cao giọng, giọng nói trầm thấp khêu gợi tràn đầy hấp dẫn.
Độ Khánh Thù uất ức bĩu môi, con ngươi sóng nước mênh mông hàm chứa sự tức giận nhìn anh, cái nhìn này làm cho lòng của anh đều muốn nhũn ra, nhưng vừa nghĩ tới mục đích hôm nay của mình, không thể tuyên bố bỏ cuộc vào lúc mấu chốt được!
"Bại hoại! Anh ăn hiếp em!" Cậu bĩu môi không thuận theo.
"Bà xã ngoan, sao anh lại ăn hiếp em? Em suy nghĩ thử xem, bây giờ nam nữ bình đẳng, chuyện đàn ông làm mĩ thụ cũng có thể làm đúng không ?" Kim Chung Nhân rất bình tĩnh giảng đạo lý với cậu.
"Ừ, đương nhiên!" Độ Khánh Thù gật đầu, cậu không hiểu mục đích A Nhân nói vấn đề này làm gì.
"Vậy anh hỏi em, mỗi lần có phải đều là anh chủ động, em bị động hay không?"
"Đúng vậy!" ( vốn là nên như vậy chứ sao! ) Trong lòng Độ Khánh Thù nói.
"Anh chủ động nhiều lần như vậy, có phải em cũng nên chủ động một lần hay không? Hả? Chẳng lẽ. . . . . . em không muốn phải không?" Kim Chung Nhân chuyển sang dụ dỗ, ngón tay thô ráp dịu dàng xoa bóp cái mông của cậu.
Quả nhiên là tên thương nhân âm hiểm! Vậy mà còn nêu ví dụ, còn nói đàng hoàng đến như vậy, quá đáng ghét! Nhưng mình, quả thật. . . . . . muốn, đều là do anh trêu chọc. ╭(╯╰)╮
Được rồi, chủ động thì chủ động, cũng không có gì, từng có nhiều lần kinh nghiệm như vậy, khẳng định không thành vấn đề.
Cơ thể cậu giật giật, vừa đúng đụng phải một vật thể nóng rực, bỏng đến da thịt cả người cậu đều nổi lên màu hồng, ngập ngừng sẳng giọng nói: "Làm nó yên phận một chút đi!"
"Bảo bối, em cầm nó, nó liền yên phận rồi." Trong mắt của Kim Chung Nhân đã nhuộm lên một tầng sắc thái tình dục, nóng rực khiến không có người dám nhìn gần, giọng nói quyến rũ khàn khàn, hấp dẫn mê người.
Độ Khánh Thù tin lời của anh, xấu hổ đưa tay chuẩn bị cầm nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro