Chương 306: Rời đi
【 Khánh Thù, bây giờ mình nên làm gì đây? 】 Giọng nói của Lộc Hàm nức nở.
Đây là lần đầu tiên Độ Khánh Thù thấy dáng vẻ đau lòng rơi nước mắt của bạn tốt, trong lòng khó tránh khỏi hơi không thoải mái, "Lộc Hàm, bây giờ bạn ở đâu? Mình đến chỗ bạn."
Cậu hoàn toàn quên mất mình mới vừa cầm giấy hôn thú, còn phải đi ăn mừng với ông xã, có rất nhiều chuyện đang chờ cậu, nhưng bây giờ, cậu đã ném những chuyện này ra ngoài chín tầng mây.
Lộc Hàm báo địa chỉ rất nhanh, Độ Khánh Thù nói lập tức sẽ qua đó, sau khi nói xong mới ý thức được Kim Chung Nhân vẫn đứng ở bên cạnh mình, mà trên tay cậu còn cầm giấy hôn thú hai người mới vừa đăng kí, không khỏi lấy lòng đi tới, ôm cánh tay của người đàn ông nào đó, nũng nịu kêu một tiếng, "Ông xã, tâm trạng của Lộc Hàm không tốt, em. . . . . . muốn đến chỗ cậu ấy."
"Cho nên, em chuẩn bị vứt bỏ ông xã của mình cô đơn lẻ loi một mình đi ăn mừng ngày vui của hai chúng ta?" Trong mắt của Kim Chung Nhân đầy uất ức.
"Ông xã, người ta cũng rất bất đắc dĩ! Lộc Hàm cậu ấy khóc đến rất đau lòng, với lại anh cũng có một nửa trách nhiệm." Chợt Độ Khánh Thù chỉa mũi nhọn về phía anh.
"Anh? Có liên quan gì tới anh?" Kim Chung Nhân không hiểu.
"Đương nhiên có liên quan rồi! Người đàn ông hại cậu ấy đau lòng không phải là bạn tốt nhất của anh sao, chẳng lẽ anh không cần chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là do chúng ta sắp xếp, cho nên nói, hôm nay bọn họ đi tới bước này, hai chúng ta đều có trách nhiệm." Độ Khánh Thù nói đạo lý rõ ràng.
Đầu của Kim Chung Nhân đầy vạch đen, lời nói của nai con khiến anh đành chịu, Thế Huân và Lộc Hàm gặp nhau chỉ có thể nói là chuyện đã được định trước, anh và nai con nhiều nhất chỉ có thể xem như là giật dây, còn bây giờ, anh tin tưởng Thế Huân thật sự thích Lộc Hàm, mình rất hiểu rõ cách làm người của cậu ta, tuyệt đối không sai!
Có điều sao hôm nay lại cãi nhau nữa đây? Anh hơi khó hiểu, xem ra anh cũng phải tìm Thế Huân tâm sự một chút, không giải quyết được việc của cậu ta và Lộc Hàm, mình và nai con cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.
"Có thể đi, buổi tối, em phải bồi thường anh." Anh lại gần cậu, nói xong làm bộ đáng thương.
"Ừ." Trong lòng Độ Khánh Thù cũng cảm thấy hổ thẹn với anh, vừa mới cầm giấy hôn thú xong đã vứt bỏ anh, hình như có hơi quá đáng ~~ cho nên nhón chân lên khẽ chạm lên môi anh hai cái, xoay người muốn đi, lại bị anh ôm eo dùng ngón tay chỉ vào môi mình, ý bảo còn muốn.
Độ Khánh Thù không có cách nào, chỉ có thể hôn liên tục mấy cái ở trên môi anh, "Được rồi..., xung quanh có rất nhiều người ." Gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ ửng.
"Cậu ấy ở đâu? Anh đưa em đi." Kim Chung Nhân ôm eo của bà xã, trong mắt đầy tình cảm, đối với cậu, anh chỉ muốn cưng chiều thật nhiều.
"Ừ, chung cư đường Cẩm Hoạ." Độ Khánh Thù mở cửa xe chui vào ghế lái phụ.
******
Độ Khánh Thù lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa, nhà trọ độc thân này là nơi mà bọn cậu thường xuyên tụ tập lúc học đại học, Lộc Hàm cố ý đưa cho cậu một cái chìa khóa, bày tỏ cửa nhà mình luôn rộng mở đón chào cậu, cho cậu toàn quyền tin tưởng.
Vào cửa liền nhìn thấy Lộc Hàm ôm hai đầu gối ngồi co rúc ở trên ghế sa lon, dáng vẻ cực kì sa sút, khắp khuôn mặt đầy nước mắt, cậu đau lòng đi tới, ôm bờ vai của cậu ấy, "Lộc Hàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Thế Huân đâu?"
"Khánh Thù, tại sao chân tướng là như vậy? Mình cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn mình, đến bây giờ mình cũng chưa bình tĩnh lại, cứ có cảm giác tất cả giống như đang nằm mơ." Lộc Hàm tựa vào trên vai bạn tốt tự lẩm bẩm, Ngô Cảnh Duyệt và Ngô Thế Huân lại là anh em họ, không phải là Ngô Cảnh Duyệt yêu người khác, mà mắc bệnh nan y, cho nên mới chia tay với mình, muốn mình hận anh ấy sau đó quên anh ấy đi.
Sao cuộc đời lại máu chó như vậy, tình tiết như tiểu thuyết vậy, làm cho cậu khó có thể tiếp nhận, vừa nghĩ tới chàng trai mình đã từng yêu, ở trong bệnh viện chịu mọi hành hạ của bệnh tật, sau đó lặng lẽ rời đi cõi đời này, nhưng trong lúc đó, mình hoàn toàn không biết, còn hận anh.
Trong lòng đau đến không ngừng nghỉ, tại sao lúc cậu đã hoàn toàn quên anh chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, chuyện năm đó liền nổi trên mặt nước? Hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của cậu, đã phá vỡ nhận thức trước kia của cậu, chân tướng thật tàn khốc!
"Lộc Hàm, chuyện cũ đã qua, Ngô Cảnh Duyệt làm như vậy cũng chỉ vì mong bạn sống tốt, bạn sống vui vẻ mới không phụ tấm lòng của anh ta." Độ Khánh Thù cũng không biết nên khuyên cậu như thế nào, hai anh em này đều ngoài dự đoán.
"Ừ, mình hiểu, nhưng trong lòng mình vẫn cảm thấy rất khó chịu. . . . . ." Lộc Hàm không nhịn được rơi nước mắt, cậu vẫn cho rằng Ngô Cảnh Duyệt đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên trái đất, nhưng năm năm sau lại có người nói cho cậu biết, anh đã sớm rời khỏi cuộc đời này, không thể nghi ngờ đây là chuyện khảo nghiệm sức chịu đựng của cậu nhất.
"Khó chịu thì khóc ra đi." Độ Khánh Thù thấu hiểu vỗ lưng của cậu, tình yêu say đắm oanh động trường cấp ba kia, cuối cùng kết quả lại là như vậy, cũng khó trách Lộc Hàm cảm thấy khó chịu.
"Huhu. . . . . ." Lộc Hàm nằm ở trên vai bạn tốt gào khóc, vì Ngô Cảnh Duyệt, cũng vì chính cậu.
Sau khi khóc hai người ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, trong lòng đều là sự cảm khái.
"Lộc Hàm, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, mình càng muốn biết tối hôm qua bạn và Ngô Thế Huân có xảy ra chuyện gì hay không? Anh ta có bắt nạt bạn hay không?" Độ Khánh Thù thở dài, chuyện tình cảm của Lộc Hàm thật đúng là biến đổi bất ngờ.
"Tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì, anh ấy nói với mình rất nhiều, mình không muốn nghe, đuổi anh ta ra ngoài." Thái độ của Lộc Hàm hơi phức tạp, cậu cũng biết chuyện đã qua nhớ lại cũng vô dụng, có điều trong lòng vẫn cảm khái, có cảm giác vận mệnh trêu đùa.
"Hả. . . . . . Bạn đuổi anh ta đi, anh ta thật sự đi? Hai người không hề ngồi xuống nói chuyện rõ rang sao?" Độ Khánh Thù không thể tin mà hỏi.
Lộc Hàm ôm đầu gối, "Anh ta lừa mình, lừa gạt tình cảm của mình, còn có chuyện gì mà nói?"
"Anh ta còn chưa giải thích với bạn sao? Không nói gì sao? Chẳng lẽ hai người. . . . . . Cứ chia tay như vậy? Ngô Thế Huân đúng là một tên khốn kiếp!" Ngữ điệu của Độ Khánh Thù xoay chuyển, bất bình giùm bạn tốt.
"Khánh Thù, mình muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu thêm vài năm, vừa đúng lúc đổi hoàn cảnh để bình tĩnh lại." Đột nhiên Lộc Hàm nói.
"Cái gì? Ra nước ngoài đào tạo? Bạn đã suy nghĩ kĩ chưa?" Vẻ mặt của Độ Khánh Thù khoa trương, hơi kinh ngạc với quyết định của bạn tốt.
"Ừ, tối hôm qua cả đêm mình không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, vừa tránh khỏi việc hai người thường xuyên gặp mặt, cũng cho nhau thời gian suy nghĩ rõ ràng, không phải vẹn cả đôi đường sao?"
"Lộc Hàm, bạn là đang trốn tránh, không giải quyết được vấn đề."
"Nói mình trốn tránh cũng được, không muốn đối mặt với thực tế cũng được, mình thật sự muốn rời khỏi đây, quá nhiều việc khiến mình không thở nổi, mình cần không khí mới mẻ." Lộc Hàm thở dài.
Trong khoảng thời gian ngắn, Độ Khánh Thù cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu nhớ tới cảnh tượng mình rời đi ba năm trước, lúc đó cảm giác của cậu còn mãnh liệt hơn Lộc Hàm, mỗi lần hô hấp cũng thấy đau, hành hạ linh hồn của cậu, làm cho cậu không gượng dậy nổi. . . . . .
"Cũng tốt, đi ra ngoài giải sầu là một chọn lựa không tồi, Lộc Hàm, còn nhớ mình ba năm trước không? Tin tưởng mình, bạn cũng có thể." Độ Khánh Thù cầm tay bạn tốt, lúc này cậu chỉ muốn nói cho cậu ấy biết, mình mãi mãi sẽ ủng hộ cậu ấy vô điều kiện.
"Ừ."
*****
Bệnh viện nhân dân thành phố C.
Quý Phạm Tây bắt đầu phối hợp tất cả trị liệu, cũng chủ động yêu cầu tiến hành làm xạ trị, khiến tất cả bác sĩ đều kinh ngạc, trong lòng đầy nghi ngờ: sao đột nhiên thị trưởng Quý nghĩ thông suốt rồi? Không phải lúc trước dù như thế nào anh cũng không chịu phối hợp trị liệu sao?
Sau khi ba Quý và mẹ Quý biết thì vui mừng không sao tả được, cố ý ở nhà làm nhiều món ăn ngon mang tới bệnh viện cho con trai ăn, lòng tràn đầy vui mừng, kéo tay của con trai nói rất nhiều lời thân thiết.
"Tây Tây, mẹ cũng biết con là người hiểu lý lẽ, nghĩ thông suốt là tốt rồi, mẹ hỏi bác sĩ chuyên gia, đều nói tỉ lệ hồi phục của con rất cao." Mẹ Quý cười ha hả nói, thấy con trai tiến hành bước trị liệu đầu tiên, tâm trạng cực kỳ tốt.
"Cha, mẹ, trước đó vài ngày làm cho cha mẹ lo lắng, là con trai bất hiếu."
"Chỉ cần con khoẻ mạnh, là sự hiếu kính lớn nhất đối với ba mẹ." Giọng nói của mẹ Quý nghẹn ngào nắm tay của con trai.
Điều này cũng làm cho Quý Phạm Tây càng thêm kiên định quyết tâm muốn đứng lên, lời nói của Kim Chung Nhân làm cho anh suy nghĩ rất nhiều, cũng đánh tỉnh anh, nhớ lại hành động mấy ngày nay của mình, trong lòng hiểu rõ ràng anh ta nói không sai, mình quả thật không giống một người đàn ông, quá hèn nhát!
Cho nên, anh quyết định phấn chấn trở lại, nói cho mọi người biết Quý Phạm Tây anh là một người đàn ông đội trời đạp đất, sẽ không bị bất kỳ khó khan nào đánh ngã, tất cả khó khăn khốn khổ đối với anh mà nói đều như một sự rèn luyện.
Buổi tối Độ Khánh Thù vừa về tới nhà, liền nhận được tin tốt này, khóe môi cong lên, thành một nụ cười ấm áp, cậu biết, đây là công lao của A Nhân, không thể không thưởng cho anh thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro