Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 299. Bảo bối, em sẽ thích

“Nai con, chuyện xảy ra trước kia cho nó qua được không? Về sau chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều đứa bé.” Kim Chung Nhân dịu dàng trấn an, môi hôn dầy đặc lên cổ cậu.

“A Nhân, bác sỹ nói thể chất em kém, em… sợ…” Độ Khánh Thù nói ra lo lắng trong lòng mình.

Kim Chung Nhân ôm chặt cậu, “Ngoan, nhất định sẽ không có chuyện gì, mấy ngày nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một lần?”

“Ừ.” Độ Khánh Thù gật đầu, sau đó muốn tránh anh đi vào phòng tắm tắm rửa, chỉ tiếc sức lực của anh quá lớn, siết chặt cậu không chịu buông, “Ghét, buông người ta ra!”

“Nói cùng nhau tắm.” Kim Chung Nhân cũng rất cố chấp, tinh tế gặm vành tai cậu, chính là không chịu theo cậu, hai người đã rất lâu không ân ái, giờ tiểu biệt thắng tân hôn, anh đã sớm không chịu nổi.

Độ Khánh Thù sao không hiểu ý đồ của anh, ngay từ ba năm trước đây đã biết phương diện nào đó của anh mạnh mẽ, đừng nói tới lần này hai người tạm xa nhau gặp lại, sao anh có thể bỏ qua cho mình, nhưng đây là nhà họ Kim, cậu cảm giác không nên như vậy.

“Bại hoại! Ai mà không biết trong bụng thối của anh có tư tưởng gì xấu, sau khi tắm xong đi!” Cậu dứt khoát khẽ nũng nịu, nếu đồng ý anh, còn không biết sẽ giày vò cậu như thế nào, khỏi phải nghĩ đến yên ổn tắm xong.

“Vậy em đáp ứng anh, đợi lát nữa…” Kim Chung Nhân cắn lỗ tai cậu nói nhỏ, Độ Khánh Thù mắc cỡ đỏ bừng mặt, cắn môi giận dữ liếc mắt nhìn anh rồi sau đó đẩy anh ra chạy vào phòng tắm.

Kim Chung Nhân ở sau lưng nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, đi sang một phòng khác dội qua nước lạnh, chờ đến khi anh trở lại nai con vẫn ở trong phòng tắm không ra, không khỏi đi tới gõ cửa mấy cái, “Nai con, nếu em không ra, anh sẽ tiến vào.”

Độ Khánh Thù đang ở bên trong rửa mặt dừng tay một chút, trả lời: “Lập tức xong rồi.” Lúc chuẩn bị đi ra mới phát hiện bên trong không có quần áo ngủ, chỉ có thể lấy khăn tắm gói kỹ bản thân, nếu không vừa đi ra ngoài liền bị kẻ bại hoại đó lột sạch. (Thật ra thì cậu mặc nghiêm chỉnh cũng sẽ bị lột sạch.)

Ba phút sau, cậu mở cửa ra một khe hở nhỏ, kết quả bị người nào đó kéo mạnh ra, kéo trực tiếp vào trong ngực, ấn trong ngực ngửi ngửi, nói rất say mê: “Bà xã, trên người em thơm quá.”

Nói nhảm! Mới tắm xong trên người không thơm chẳng lẽ là thối sao? Độ Khánh Thù nói xấu trong lòng, thừa dịp anh không để ý dùng sức đẩy anh ra, “Em khát, muốn uống nước.”

Cậu trực tiếp đi về bên cạnh bàn, vừa lấy nước vừa phải đề phòng người khác đánh lén, dùng ánh mắt cảnh cáo anh không được lộn xộn, cái ly vừa mới để xuống, anh liền cất bước qua, cậu lui về phía sau vài bước theo bản năng, nhưng không ngờ bắp chân chạm phải bệ cửa sổ, bởi vì quán tính mà thân thể ngã về sau, đặt mông ngồi lên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch, cũng không còn đường lui.

Anh cười xấu xa từng bước đến gần, khẽ khom lưng, nghiêng người, đôi môi gần như dán lên môi cậu, mỗi một chữ nói ra giống như đang dịu dàng hôn cậu, “Thích ở chỗ này? Nai con của anh, thật là càng ngày càng hiểu lòng anh.”

Độ Khánh Thù cuống quýt muốn đứng dậy, nhưng tư thế đứng lên không thể nghi ngờ là ôm ấp yêu thương, bị anh ôm eo, khoảng cách giữa hai người gần như không có, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập “thịch thịch thịch…” của mình. Mỗi một nhịp đập đều dùng sức và chấn động người.

“Ơ…” Cậu vừa định mở miệng nói chuyện thì bị anh hôn lên khóe môi, quanh chóp mũi đều là hơi thở phái nam nồng nặc trên người anh, bao quanh cậu, cũng không nói ra lời nữa, trong lòng cậu yêu anh, cho nên vốn không bài trừ anh hôn môi và chuyện kế tiếp sắp xảy ra, cậu chỉ không muốn dùng loại tư thế cảm thấy khó xử đó trong nhà tắm, muốn yên ổn trên giường, kết quả… ngoài ý muốn đi tới bên cửa sổ, cậu muốn nói có thể về trên giường không… nhưng nghe giọng điệu người nào đó, anh thích chỗ này. O(╯□╰)o

Lúc trong đầu thất thần, anh đã chui vào trong cổ cậu, đầu lưỡi ấm áp ướt át kiên nhẫn đảo quanh trong thành tai cậu, từng đợt cảm giác tê liệt truyền đến, trên người cậu đã bắt đầu toát ra từng tầng mồ hôi dày đặc, thở nhẹ cầu xin: “Đừng, nhột quá…”

“Nói dối, em không thích sao?” Ngoại trừ gợi cảm, trong giọng nói của anh còn thêm chút quyến rũ mờ ám, há mồm ngậm lấy vành tai mượt mà của cậu, rất kiên nhẫn liếm láp, mút lấy, đùa nó đến ướt át, sau đó, duỗi đầu lưỡi liếm một vệt nước thật dài ở vành tai cậu, đuôi mắt hơi xếch lên, có một vẻ câu hồn đoạt phách người.

Vùng mẫn cảm của Độ Khánh Thù bị anh nắm bắt vô cùng chính xác, hơi híp mắt nhìn về phía thân thể người đàn ông, dáng dấp của anh rất đẹp, ngũ quan vô cùng tuyệt mỹ, đường cong rõ ràng anh tuấn, vẻ đàn ông mười phần, nhưng lúc anh cười, lại mang theo mê hoặc khó thấy.

Hai phong cách khác nhau kết hợp kỳ dị trên người anh, khiến cho người ta không tìm được bất kỳ chỗ nnào không hợp lý.

Hô hấp của cậu ngày càng dồn dập, cảm thấy hơi thở hô hấp nóng ướt của phái nam phun lên mặt cậu, mang theo cảm giác tê dại khó nói nên lời, còn có tay anh đặt bên hông mình, vuốt ve rất nhẹ cũng làm cho trái tim cậu ngứa ngáy khó chịu, thân thể giằng co không kiềm chế được.

“Đừng động!”Giọng khàn khàn của anh hơi rầu rĩ, bàn tay vốn giữ ở eo cậu nhanh chóng dời lên trên, lập tức cầm giữ hai tay cậu đang lộn xộn, giơ hai tay cậu lên đỉnh đầu, không đếm xỉa đến vẻ mặt phản kháng và bất mãn, ngũ quan tuấn mỹ nhuộm lên gió xuân tươi cười đắc ý.

“Đừng… Ở đây.” Giọng Độ Khánh Thù hơi run, hai gò má đỏ ửng như máu, cánh môi trơn bóng khẽ mở, cảnh tượng này khiến nhiệt độ trong tròng mắt đen của Kim Chung Nhân liên tục tăng lên, có một khoái cảm không cách nào khống chế lan tràn.

“Bà xã, đây là do em chọn.” Cả người Kim Chung Nhân đầy hưng phấn, anh vốn là người thích tìm kiếm kích thích ở phương diện này, ở trên cửa sổ còn chưa từng làm, tối nay là thể nghiệm tốt khó có, cho nên, anh không có ý định dễ dàng bỏ qua cho cậu như thế.

Độ Khánh Thù xấu hổ muốn đạp anh môt phát, chỉ tiếc có lòng mà không có sức, cái gì gọi là do cậu chọn, rõ ràng chính là cử chỉ vô tình, sao cậu lại tốn tâm tư tìm những thứ này, đáng ghét chết đi!

“Em… Không muốn ở chỗ này.” Cậu cầu khẩn, mắt to ngập nước giống như dòng nước trong, sóng gợn lăn tăn, vô cùng làm người ta thương yêu, ngay cả Kim Chung Nhân cũng hơi không đành lòng, nhưng anh không vì vậy mà đầu hàng, ngược lại che kín cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cậu, rất kiên nhẫn hôn, giống như muốn lấy kích tình trong lòng cậu ra, hướng dẫn cậu sa vào như mình.

“Ngoan, anh cảm thấy nơi này rất tốt.” Anh dịu dàng dụ dỗ, lưỡi mềm mại tiến thẳng vào miệng cậu, công thành chiếm đất, không cho cậu có bất cứ cơ hộ phản bác nào, hôn đến khi cậu thở hồng hộc. Trong lòng Độ Khánh Thù biết không trốn thoát khỏi truy đuổi bá đạo của anh, chỉ có thể ngượng ngập phối hợp với anh, cọ sát triền miên với anh, cử động kia khiến Kim Chung Nhân càng thêm vui sướng, không hề thỏa mãn với hôn nhẹ nhàng, chuyển thành gặm cắn, làm cho trong cổ họng cậu không ngừng bật ra tiếng ngâm khẽ.

Thỉnh thoảng hé mắt, liền bị cặp mắt nóng bỏng giống như đầm sâu đầu độc, ở trong đó mang theo quá nhiều say đắm và thâm tình, không che giấu chút nào lộ ra trước mí mắt cậu, để trong lòng cậu sung sướng tràn đầy hạnh phúc, thân thể căng thẳng cũng theo đó mà mềm thành vũng nước, giống như bị ma làm, mất hết tất cả hơi sức, chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong ngực anh, mặc dù khăn tắm trên người hai người vẫn còn, nhưng cậu có thể cảm thấy trên thân thể anh có biến hóa.

Sắc mặt càng lúc càng đỏ thắm, mà Kim Chung Nhân hôn càng lúc càng thêm nóng bỏng triền miên, anh mút đầu lưỡi của cậu, cực kỳ vui vẻ với chủ động hôn lại của cậu, không ngừng quấn quýt lấy lưỡi cậu nhảy múa, nước miếng ngọt ngào không ngừng tiết ra, để cho anh nếm không đủ ngọt ngào của cậu, Độ Khánh Thù không tự chủ phát ra tiếng rên như mèo kêu, thân thể cũng dần run rẩy.

Đột nhiên, lưỡi trơn trượt của anh rời khỏi miệng cậu, khiến cho cậu có cơ hội thở dốc, thừa dịp rảnh rỗi, vội vàng hé to miệng hít lấy không khí mới mẻ, cậu vốn cho rằng như vậy chấm dứt, sẽ chuyển sang chỗ khác, nhưng anh vốn không định bỏ qua cho cậu, tiếp tục chui vào giữa cổ gáy cậu, thở dốc nặng nề, phả ra hô hấp nóng rực mà dày đặc ướt át.

Cậu cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nóng, trên môi còn lưu lại nóng bỏng ấm áp của anh, tầm mắt dần dần gần như mê đắm, mờ mịt một tầng sương mù màu trắng, không biết từ lúc nào hai tay vốn bị anh giữ trên đỉnh đầu đã ôm chặt cổ anh, cả người gần như treo trên người anh.

Môi anh từ từ dời xuống, cắn thẳng lên chỗ khăn tắm vấn lại, sau đó thân thể truyền đến một cơn lạnh lẽo, vật che đậy duy nhất trên người cậu bị anh ném sang một bên.

Để cho cậu ngượng ngùng chính là anh cởi khăn che bên hông ngay trước mặt cậu, thứ đó nhảy vào trong phạm vi tầm mắt cậu như vậy, cậu mắc cỡ không dám nhìn thẳng, từng có nhiều kinh nghiệm, phương diện này cậu vẫn không cách nào cởi mở tự nhiên được, còn chờ rèn luyện.

Vừa định nhắm mắt lại, liền bị anh hôn lên, giọng nói tràn đầy cuốn hút dụ dỗ cậu, “Ngoan, nhìn nó một chút, nó thích em.”

Độ Khánh Thù bất mãn dẩu môi, đúng là đồ bại hoại! Quá đáng ghét! Cũng biết nói bậy như vậy đến gạt cậu!

“Vừa rồi trước lúc tắm em đáp ứng anh cái gì? Hả?” Anh giống như cố ý trừng phạt cậu cắn một phát lên mềm mại trước ngực cậu, trong mắt đen khép hờ, hoàn toàn thâm trầm như biển.

Cậu hơi ngẩn ra, sau đó tức giận, tên xấu xa này! Còn biết uy hiếp mình, vừa rồi rõ ràng là điều ước bất bình đẳng, anh còn nhớ kỹ trong lòng! Ngay sau đó không vui cong môi không để ý đến anh, đột nhiên, một trận trời đất quay cuồng, thân thể mảnh khảnh của cậu bị anh xoay lại, để cho cậu nửa nằm nửa ngồi trên bệ cửa sổ, cánh tay dán lên mặt đá cẩm thạch hơi lạnh, mà anh đè lên lưng cậi, thân thể nóng rực như lửa, vừa nóng vừa lạnh đánh từ hai mặt, khiến cho cậu không tự chủ được mà run rẩy cả người.

Vật nào đó chống đỡ phía sau khiến cho cậu hiểu anh muốn làm gì trong nháy mắt, giọng nói run rẩy ngăn cản: “A Nhân, đừng… Đừng như vậy.”

“Bảo bối, đừng sợ, em sẽ thích.” Ở phương diện này, anh cường thế mà bá đạo, ngay cả thương cậu, yêu cậu, cưng chiều cậu, nhưng phương diện này anh luôn đứng ở vị trí chủ đạo, vừa mạnh mẽ “Hành hạ” cậu, vừa nói yêu cậu, người này đúng là mâu thuẫn.

Đêm khuya, đèn đường phía ngoài chiếu vào, ánh sáng mờ nhạt, dưới tình huống này cửa sổ thủy tinh chiếu ra bóng người cực kỳ rõ ràng, tình cảnh trước mắt khiến Độ Khánh Thù xấu hổ quá mà hé mắt, may mà nhà họ Kim ở chỗ vắng vẻ, bên ngoài rất ít người ở, vốn không có ai qua lại, nếu không, nếu bị người đi đường nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, chẳng phải xấu hổ chết rồi.

Tóc ngắn xốc xếch nhũn như con chi chi dính trên đầu cậu, màu đen làm nỏi bật làn da trắng như tuyết, là một vẻ xinh đẹp cực cao, ở đây trên cơ sở thêm một tầng phấn hồng xinh đẹp, không thể nghi ngờ là tiếng lòng say lòng người tới cực điểm.

Trong con ngươi đen thâm sâu nóng bỏng lấp lánh hai đốm lửa nhỏ, chỉ cảm thấy thứ gì đó được xưng là điên cuồng chạy tán loạn trong máu, dục vọng nhanh chóng lan tràn, tối nay nai con, đẹp quá! Khiến cho anh chỉ muốn sủng ái cậu thật tốt, không do dự nữa, trực tiếp vào. Vào –

“Kim Chung Nhân!” Một giọng nói thẹn thùng và rầu rĩ đột nhiên vang lên, Độ Khánh Thù hơi tức giận, kẻ xấu xa này thật quá đáng, hu hu…

"Kim Chung Nhân!"

“Ngoan, gọi ông xã…” Giọng nam gần như khàn khàn của anh mang theo hương vị mê hoặc, hôn lên vành tai mẫn cảm của cậu, khiến cậu không kìm lòng được mà run rẩy, chỉ có thể khép mắt thừa nhận anh làm chuyện xấu, cắn chặt môi giận dỗi không muốn phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Anh cũng không nóng nảy với tức giận của cậu, đôi tay xuyên lên trước ngực cậu từ dưới nách, ra sức xoa nắn mềm mại như vậy, nhất là hai đỉnh nhọn màu phấn hồng trên ngực, chọc cho chúng ướt át, kiêu ngạo đứng thẳng, cả người giống như có dòng điện chạy qua, người ở phía dưới cũng khó nhịn phát ra tiếng rên hừ hừ.

Ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve da thịt trơn nhẵn như mỡ đông của cậu, chậm rãi xê dịch chỗ mẫn cảm của cậu, đến mức giống như dấy lên từng chuỗi ngọn lửa nho nhỏ, sau đó hội tụ lại, cuối cùng thành xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, Độ Khánh Thù cảm giác mình bị rơi vào nơi nước sôi lửa bỏng không thể tự thoát ra, rõ ràng không muốn kêu ra tiếng, nhưng không khống chế nổi thân mình và miệng.

Nụ hôn của anh lại tới, dịu dàng lưu lại dấu ấn bên gáy và sau lưng cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng vòng quanh phía trên, thân thể nhạy cảm của cậu khẽ run, ngón tay nắm chặt, phía dưới cũng theo đó mà co rút lại.

“Ngoan, buông lỏng một chút, hưởng thụ thật tốt, em sẽ cảm thấy nó tuyệt vời mà sung sướng.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Kim Chung Nhân dịu dàng dụ dỗ bên tai cậu, chỗ ướt át mềm mại của cậu quá chặt, cái miệng nhỏ nhắn giống như khát nước đang hấp thu mật ngọt của anh, khiến cho anh không có cách nào phát huy, trên trán đầy mồ hôi, chỉ có thể dịu dàng hôn cậu an ủi cậu, để cho cậu buông lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro