Chương 274 : Nai Con, Buông Lỏng Một Chút... (Khụ... Đặc Sắc ~)
Cậu cảm thấy rõ ràng anh đang tồn tại trong cơ thể mình, mỗi một lần mạch máu của anh đập nhịp nhàng đều khiến cho cậu không nhịn được mà phát run, mỗi lần hô hấp, anh sẽ phấn chấn sau đó nhẹ nhàng khẽ động, thân thể của cậu nhanh chóng xụi lơ xuống, không còn chút hơi sức nào chống lại anh, chân định đạp anh cũng chậm rãi cong lên, có một rung động khó nhịn.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài nhanh lên một chút…” Giọng của cậu hơi run rẩy, không nên như vậy, không thể như vậy.
“Nai con, anh đã tiến vào, em cam lòng để cho anh ra ngoài sao?” Ngón tay thô ráp của Kim Chung Nhân dịu dàng vuốt ve phần cuối bắp đùi của cậu, vẽ vòng tròn trêu chọc ở đó, lúc phỏng đoán không sai lắm, thân thể đột nhiên đẩy lên phía trước, đẩy đến mức Độ Khánh Thù chịu hết nổi thốt tiếng ngâm khẽ, ngước cổ “A…” một tiếng, uyển chuyển mà mềm mại đáng yêu.
“Anh… không biết xấu hổ…” Giọng Độ Khánh Thù đứt quãng, bị anh kích thích đến tim gan cũng rung động rồi, người đàn ông hư này, nhất định là anh cố ý! (>_
Kim Chung Nhân dịu dàng rung động, ngón tay chậm rãi lướt từng tấc trên người cậu, dấy lên ngọn lửa nho nhỏ lốm đốm, bùng nổ, dần dần có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến hai thân thể đang dán chặt ở một chỗ cháy sạch nóng bỏng.
“Nai con, trong ba năm em rời đi, giờ phút nào anh cũng nhớ em, trong thời gian này anh chưa từng đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, anh là đàn ông bình thường, em cảm nhận được không? Nó chỉ thích em, có cảm giác với em, cả đời này, cũng chỉ muốn em.” Anh thở hổn hển nỉ non bên tai cậu, động tác dưới người vẫn không dừng, lúc động nhẹ nhàng, lúc lại nặng nề, khiến trong cổ họng Độ Khánh Thù không ngừng phát ra tiếng rên vỡ vụn.
Cậu xấu hổ thẹn thùng, kẻ xấu xa này! Vừa làm chuyện xấu với mình như vậy, vừa nói lời tâm tình trắng trợn bên tai mình, còn cố ý mấy cạn một sâu trêu chọc mình chơi, uất ức trong lòng chồng chất, trong tròng mắt đen như phủ đầy sương mù mơ hồ, ngón tay mạnh mẽ véo hông của anh, giọng nói vỡ vụn, “Người… xấu…”
“Ngoan, đây là anh cưng chiều em, tin tưởng anh, em sẽ thích, anh đã nhịn lâu như vậy, cho anh…. Có được không?” Kim Chung Nhân hôn nóng bỏng lên khóe mắt, gương mặt, đôi môi cậu, nuốt toàn bộ âm thanh a nũng nịu của cậu vào trong miệng.
Lời nói dịu dàng của anh khiến Độ Khánh Thù hơi mềm lòng, quả đúng như lời anh nói, bản thân mình không hề ghét cảm giác này chút nào, cảm giác vui thích trong cơ thể đợt sau mạnh hơn đợt trước, trong lòng cậu vẫn còn thương anh, cho nên không từ chối hôn môi và vuốt ve của anh, cũng không bài xích chuyện thân mật nhất mà anh làm với cậu, mặc dù tình cảm mãnh liệt tối hôm qua là do mình uống rượu say, nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu hoàn toàn giả bộ từ chối theo anh, nhưng lại cho anh một… cơ hội đúng lúc!
Ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng e lệ, đột nhiên, người đàn ông phía trên dùng sức xông tới va chạm với cậu, cậu không nhịn nổi kêu ra tiếng, hai chân cũng không kiềm chế mà vòng lên eo của anh, ngón tay vạch ra từng vết một trên lưng anh, vết thương mới thêm vào vết thương cũ, thật sự vô cùng chấn động tới cõi lòng người.
Anh dừng lại, nhẹ nhàng hôn mút cổ của cậu, nói mơ hồ: “Thật chết người, nai con, buông lỏng một chút…”
Mặc dù tối hôm qua đã làm nhiều lần, nhưng hiện giờ cậu vẫn chặt căng khiến cho anh có cảm giác kích thích quá mức mãnh liệt, anh thở hổn hển trong giây lát, thở chậm lại, rời ra một chút xíu, rồi lại dùng lực đâm mạnh vào, cậu há mồm kêu một tiếng, quyến rũ đến mức xương cũng yếu mềm rồi.
“Đau… nhẹ… nhẹ một chút.” Hô hấp của cậu hơi rối loạn, nói chuyện cũng đứt quãng.
“Ngoan, buông lỏng một chút, thưởng thức thật tốt, anh thật sự không nhịn được…” Dường như anh vẫn chịu đựng cực kỳ vất vả, nhưng lại không muốn nhìn thấy nai con khó chịu, dịu dàng hôn lên gương mặt cậu, đầu lưỡi ướt át phớt qua môi cậu, lại nhẹ nhàng ngậm mút, làm trơn cánh môi lạnh thành màu đỏ ửng đẹp đẽ lạ thường, hoàn toàn kiều diễm bịn rịn. Trong lòng Độ Khánh Thù có cảm giác khó nói nên lời, vừa phiền lo vừa ngọt ngào, mặc dù lúc anh lên tới đỉnh có chút đau, nhưng đồng thời kèm theo đó là vui thích khoái cảm, cậu cảm giác mình hoàn toàn sa vào, đắm chìm trong sự mềm mại cùng tiến công mạnh mẽ phía dưới của anh.
Nghe cậu mất kiểm soát than nhẹ, thỏa mãn trong lòng Kim Chung Nhân khó có thể diễn tả bằng lời, dục vọng của anh bị mềm mại của cậu bao vây chặt chẽ lấy, ấm áp, trơn bóng như vậy, còn không ngừng co rút lại, giống như đang nhẹ nhàng hút mút lấy, khoái cảm trong cơ thể nhanh chóng quét tới, anh hôn cổ duyên dáng của cậu chuyển động điên cuồng, Độ Khánh Thù hơi không kiềm chế được, lại cũng không thể tiếp tục dồn nén suy nghĩ chân thực của mình, khiến cho từng tiếng êm ái lại quyến rũ trực tiếp tiến nhanh chóng vào đáy lòng người nào đó, mạnh mẽ chạy nước rút vài cái, hai người đồng thời trèo lên đỉnh núi sung sướng, giống như cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp sáng lạn nở rộ, sáng đến mức tận cùng.
“Ừ…” Độ Khánh Thù mệt mỏi, sức lực toàn thân đều bị hút khô rồi, nhắm mắt lại mềm nhũn hừ hừ, công việc dùng thể lực này thật sự không phải là người làm, quá mệt mỏi!
Còn vẻ mặt Kim Chung Nhân thỏa mãn, ôm người con trai trong ngực vào phòng tắm rửa ráy đơn giản một chút, đổi tấm ra giường, tiếp tục trở lại giường ngủ, ghé vào dáng vẻ đang nhắm mắt ngủ say hôn lên môi: Nai con, em là của anh, chỉ có thể là của anh đấy.
--- ---------- -----
Giấc ngủ này hơi dài, đợi sau khi hai người tỉnh lại lần nữa đã là màn đêm buông xuống rồi, Độ Khánh Thù lười biếng lật người, đầu càng không tỉnh táo, rốt cuộc cậu ngủ bao lâu? Chóng mặt hoa mắt, trên người đau nhức muốn chết, cả người mềm nhũn không có tí sức lực nào, đây là cậu sinh bệnh sao?
“Bảo bối, đã tỉnh rồi hả?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam, cậu ngẩng đầu nhìn sang, trong nháy mắt, trí nhớ như thủy triều lao tới, cậu nghĩ lại, tối hôm qua hai người kích tình cả đêm, buổi trưa sau đó cậu tỉnh lại bị anh lăn lăn chọc chọc một lần, sau khi xong việc thì cậu liền ngủ mất.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cậu thật sự váng đầu, tối hôm qua có thể đổ cho là say rượu mất lý trí, nhưng hôm nay thì sao? Hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo xảy ra quan hệ với anh, vốn giải thích không thông, xong đời, xong đời rồi!
“Tôi… tôi phải đi.” Cậu cúi đầu nhấc chăn lên chuẩn bị đi.
“Đi đâu? Bảo bối không đói bụng sao? Chúng ta đã trải qua một ngày chưa ăn cơm rồi.” Kim Chung Nhân quỷ quái vểnh môi, cố ý đọc hai chữ “Một ngày” thật nặng.
Nói chưa dứt lời, vừa nói đói bụng thì đúng là đói bụng rồi, một ngày chưa ăn cơm cũng đồng nghĩa với việc hai người ở trên giường một ngày, 囧, tốt thật囧! Cậu lại có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?
“Tôi có tên tuổi.” Cậu không vui nhíu mày, người đàn ông này sao thích đặt biệt danh cho mình vậy, gọi nai con là được, sao cứ phải gọi mình là bảo bối buồn nôn như vậy? Cậu nghe mà nổi da gà đầy đất.
“Bảo bối, em xấu hổ?” Kim Chung Nhân không nhúc nhích chút nào, anh chính là cố ý, anh biết mình đã thắng lợi trong tầm mắt, nai con còn muốn né tránh khỏi lòng bàn tay anh tuyệt đối không dễ dàng như vậy rồi.
“Tôi đói rồi, muốn ăn cơm.” Độ Khánh Thù dứt khoát nói sang chuyện khác, quan hệ của bọn họ đã đến mức này, thật sự bỏ không xong quan tâm còn loạn, càng ngày càng phức tạp.
Kim Chung Nhân đứng dậy, ôm ngang người cậu đi tới phòng thay đồ, gặp phải sự kháng lại của cậu: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi, anh… đừng nghĩ chuyện gì không đứng đắn.”
“Ngoan, cho dù anh nghĩ, cũng là có lòng mà không có sức, không vội, về sau chúng ta còn nhiều thời gian.” Anh cười đến tự tin, tâm tình thật tốt.
Độ Khánh Thù nhổ anh một phát, “Ma quỷ còn nhiều thời gian với anh! Không biết xấu hổ!”
Nghe cậu tức giận mắng, Kim Chung Nhân cũng không giận, ngược lại cười đến vui vẻ hơn, cúi đầu khẽ chạm miệng lên người đang hờn dỗi, kết quả bị cậu mãnh liệt nhìn chằm chằm, trả lại ra sức đập vài cái chấm đỏ nhỏ trước ngực anh, hoàn toàn đề phòng nhìn anh, anh cũng không làm gì, bình tĩnh tự nhiên đi vào phòng thay đồ, chọn một chiếc áo ngực có viền tơ màu hồng phấn trong một đống áo ngực, đáng yêu mà không mất đi sự hấp dẫn.
“Bảo bối, anh cảm thấy cái này rất thích hợp với em.” Anh cười đến mập mờ.
“Khốn kiếp!” Độ Khánh Thù chặn ngang đoạt lại, rống giận, trong lòng vô cùng khó chịu.
Kim Chung Nhân cắn lỗ tai của cậu nói đôi câu, sau đó đặt cậu xuống, đi chỗ khác chọn quần áo cho mình, nếu tiếp tục giỡn nữa, nhất định là nai con sẽ tức giận, nói giỡn cũng có mức độ, chỉ cần nắm chắc mức độ đó, tất cả đều dễ nói chuyện.
Quả thật là Độ Khánh Thù tức giận không ít, vừa mặc quần áo vừa mắng Kim Chung Nhân là thằng khốn khốn kiếp trong lòng, dùng tất cả các từ ngữ mắng chửi người dồn hết lên người anh, tức giận trong ngực rất mạnh mẽ, không biết giận bản thân bị anh bắt làm tù binh cả về thể xác và tinh thần hay giận anh trêu tức mình, nói ngắn gọn, bây giờ trong đầu cậu vô cùng loạn, mọi chuyện giống như đã thoát khỏi quỹ đạo dự đoán trước, chênh lệch quá xa với suy nghĩ lúc trước của cậu, rõ ràng không phải là như vậy, nhưng kể từ sau khi trở về nước, hình như mỗi một bước đều sai, sai vô cùng.
“Sao vậy?” Sau khi Kim Chung Nhân mặc quần áo chỉnh tề liền thấy nai con đang đứng ngẩn người ở đó, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, là mình quá vội vã, nhưng nếu không làm như vậy thì không thể ép nai con nhìn rõ trái tim mình, anh cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
“Không sao.” Độ Khánh Thù dẩu môi, nói nhẹ như nước chảy mây trôi, nhưng Kim Chung Nhân vẫn nghe ra uất ức trong lời nói của cậu, xoay ngược người cậu lại, để cho cậu nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro