Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 263 : Phỏng Vấn Một Với Một


Thứ hai bình tĩnh trôi qua, tất cả đều như thường, mặc dù Độ Khánh Thù rất thắc mắc thái độ của tổng biên tập, hình như người ta không tìm mình, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, cậu cũng vui vẻ dễ chịu.

Lúc cậu âm thầm cảm thấy may mắn, sáng ngày hôm sau vừa đến công ty, lập tức được thông báo tổng biên tập tìm cậu, bước chân cậu hơi dừng lại, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ đây chính là phương pháp quản lý? Trước tiên cho bạn chờ vài ngày, sau khi để bạn bình tĩnh lại sẽ vô tình đá bạn đi sao?

"Khánh Thù, cậu đừng lo lắng, nói không chừng là chuyện khác." Lâm Tịnh đứng ở một bên an ủi cậu.

"Ừ, chỉ mong vậy." Độ Khánh Thù nghĩ thầm: tám chín phần là chuẩn bị đuổi cậu đi, đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng biên tập, hít thở sâu hai giây, gõ cửa.

"Vào đi." Bên trong truyền đến giọng nói mạnh mẽ, Độ Khánh Thù đẩy cửa đi vào.

Tổng biên tập ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Ngồi đi, xế chiều hôm nay có một buổi phỏng vấn, tôi muốn cho cậu đi."

"Cái gì? Tôi đi?" Độ Khánh Thù không thể tin chỉ mình, rốt cuộc tổng biên tập muốn làm gì đây?

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi là loại người có thù tất báo sao? Không thể phủ nhận, tôi rất muốn lấy được tin tức buổi tiệc hôm trước, nhưng tôi cũng biết cậu nói là thật, huống chi cậu đã từ chối tôi chắc chắn như vậy, tôi cũng không có biện pháp! Trừ tính tình bướng bỉnh của cậu mà nói, năng lực công tác của cậu tôi vẫn rất xem trọng, cho nên, tôi muốn cho cậu một cơ hội, chỉ cần làm xong cuộc phỏng vấn này, tôi sẽ phá lệ tuyển thẳng cậu, nói cách khác cậu không cần phải thử việc ba tháng nữa." Tổng biên tập đan xen hai bàn tay vào nhau, mắt nhìn thẳng Độ Khánh Thù ở đối diện, không trả lời trực tiếp vấn đề của cậu, mà biết cách đả động, trước tiên nói chuyện lần trước ra.

Bà thông minh, cách nói như vậy sẽ khiến cho Độ Khánh Thù cảm thấy áy náy, hơn nữa bà còn nói rất xem trọng năng lực làm việc của cậu, điều này sẽ làm cho cậu càng thêm ngượng ngùng, làm cho cậu ngoài ý muốn là tổng biên tập còn nói cho cậu cơ hội phỏng vấn, còn phá lệ tuyển thẳng cậu, không khỏi làm cho cậu cảm thấy kì lạ.

Chẳng lẽ chính là nhân vật thần bí mà Hoắc Đình Hương nói ngày hôm qua sao? Tại sao tổng biên tập muốn cậu phỏng vấn? Một loạt vấn làm cho cậu nghi ngờ.

"Tổng biên tập, tôi có thể hỏi người được phỏng vấn chiều nay là ai không?" Cậu cảm thấy nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn, không thể bị bắn bởi viên đạn bọc đường, sau đó bán mình mà còn không rõ.

"Tổng giám đốc tập đoàn Kim thị - Kim Chung Nhân, là do chúng ta tốn rất nhiều công sức mới mời được, đây chính là nhân vật làm mưa làm gió trong kinh tế chính trị, bởi vì anh ta chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, đây là lần đầu tiên, nói cách khác một khi buổi phỏng vấn thành công, sẽ đoạt doanh thu đứng đầu bảng." Giọng nói của tổng biên tập rất nghiêm túc.

Nghe thấy mấy chữ "tập đoàn Kim thị" thì Độ Khánh Thù đã hiểu rõ, không trách được nhất định tìm cậu, thì ra là chuyện như vậy, trong lòng không khỏi hơi bực bội, sự áy náy vừa rồi của cậu lập tức tan thành mây khói, ngược lại cảm thấy lời nói của tổng biên tập làm cho người khác chán ghét.

"Tôi có thể không đi không?"

Dường như tổng biên tập biết trước cậu sẽ nói như vậy, nhìn cậu cười cười, "Độ Khánh Thù, đây là thái độ mà một người mới nên có sao? Cậu cho rằng những lời tôi vừa nói là để lấy lòng cậu? Lôi kéo cậu sao? Ra ngoài làm việc phải có trách nhiệm làm việc, có bao nhiêu người cứ trốn tránh như cậu sao? Đài Truyền Hình không phải là nhà cậu mở, không thể dựa vào sở thích và chuyện riêng tư của cậu mà sắp xếp công việc phù hợp, sớm biết như thế, lúc bắt đầu cậu không nên chọn nghề nghiệp này, cái gì cũng không làm được, uổng cho cậu tốt nghiệp ở nước ngoài, thật làm cho tôi cảm thấy thất vọng!"

Độ Khánh Thù bị bà nói đến mặt lúc đỏ lúc trắng, lời của tổng biên tập đang chất vấn năng lực làm việc của cậu, điều này làm cho cậu cực kỳ khó chịu, giống như mấy năm nay học tập ở nước ngoài như không, không có bất kỳ học vấn thực tế, trong lòng lập tức không phục, không phải là phỏng vấn Kim Chung Nhân sao? Có gì đặc biệt hơn người! Anh ta cũng không phải là sinh vật lạ gì, cho nên nhất thời xúc động nói một câu, "Được, tôi đi."

Nghe được câu này, trong lòng tổng biên tập vui mừng đến nở hoa, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, quả nhiên phép khích tướng vẫn có tác dụng , "Được, chiều nay hai giờ, tôi đã hẹn với bên kia, đến lúc đó sẽ có xe trong đài đưa cậu đi, tạm thời sẽ để cho Lâm Tịnh làm trợ lý của cậu"

"Vâng." Độ Khánh Thù nhíu lông mày gật đầu một cái, cậu đã đâm lao thì phải theo lao.

"Đây là vấn đề cần phỏng vấn, dĩ nhiên, cậu vẫn có thể phát triển thêm, nhưng phải nhớ kỹ một điều, đây là cơ hội duy nhất phỏng vấn Kim thiếu gia, phải hỏi đề tài mà khán giả thích." Tổng biên tập đưa mấy tờ bản thảo cho cậu, cậu đưa tay nhận lấy, tùy tiện lật đi lật lại, lập tức có một loại kích động muốn bỏ trốn, nhưng chuyện đã không còn đường cứu vãn, bây giờ cậu lại nói không đi, thì có vẻ chảnh choẹ, cho nên, lần này cậu chỉ có thể làm bất cứ giá nào.

Trở lại phòng làm việc, Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương liền vây quanh, "Như thế nào? Tổng biên tập nói cái gì?"

"Buổi chiều ra ngoài phỏng vấn, Lâm Tịnh, hai ta đi chung." Độ Khánh Thù chống cằm, cảm thấy vô lực.

Lâm Tịnh kinh ngạc há to mồm, trong giọng nói khó nén sự kích động, "Cậu nói hai chúng ta đi? Có thật không? Thật tốt quá! Phỏng vấn ai vậy?"

Đang trò chuyện, tổ trưởng liền đi tới đây, "Hai giờ chiều, Độ Khánh Thù và Lâm Tịnh đến tập đoàn Kim thị phỏng vấn, bây giờ nên chuẩn bị mọi thứ nhanh chóng, cuộc phỏng vấn lần này rất quan trọng, phải thành công."

"Tổ trưởng, chỉ có hai chúng tôi đi sao?" Lâm Tịnh vui vẻ không thôi đồng thời cũng hơi thắc mắc, cậu tưởng rằng Khánh Thù nói hai ta đi chung là đi làm trợ lý cho một phóng viên có thâm niên, không ngờ tới chỉ có hai người bọn cậu, loại cảm giác này đúng là làm cho người khác vừa mừng vừa lo!

Tập đoàn Kim thị không phải là người bình thường có thể vào được , không ngờ một thực tập sinh nhỏ nhoi như cậu lại có thể đến chỗ đó phỏng vấn, thật là vô cùng may mắn.

"Kêu cậu đi thì đi, hỏi nhiều làm gì?" Tổ trưởng không vui lườm cậu một cái.

"Tuân lệnh! Tổ trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt." Đôi khi Lâm Tịnh rất trẻ con.

Hoắc Đình Hương đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng bách chuyển thiên hồi (*),Độ Khánh Thù là người mới mà có thể nhận được cuộc phỏng vấn lớn như vậy, khẳng định là có nguyên nhân đặc biệt, ngay cả Tổng biên tập cũng muốn nịnh bợ cậu ta, chẳng lẽ cậu ta thật sự có quan hệ đặc biệt với Kim Chung Nhân sao?

(*)Bách chuyển thiên hồi: Trăm lần nghĩ ngợi

Nghĩ tới đây, cô không khỏi hơi ghen tỵ Độ Khánh Thù,  xuất thân từ gia đình bần dân như nhau, tại sao cậu ta tốt số như vậy? Chẳng những quen biết Kim thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, còn có thể học đại học ở Seoul, không chừng trong này có chuyện mờ ám !

Đều nói lòng ghen tỵ của phụ nữ rất kinh khủng, có lúc thật sự chính là như vậy, một khi bộc phát ra, sẽ từ từ cắn nuốt nhân tính còn xót lại trong người.

-----------

Trước cửa tập đoàn Kim thị, Độ Khánh Thù ngẩng đầu nhìn toà cao ốc cao chọc trời, đây là lần thứ hai cậu tới nơi này, ấn tượng lần đầu tiên khắc sâu trong lòng, khó tránh khỏi cậu hơi e sợ.

"Khánh Thù, cậu làm sao vậy? Đi thôi." Lâm Tịnh kéo ống tay áo của cậu.

"Ừ, không có việc gì, đi thôi." Độ Khánh Thù cười cười, chuyện đã qua thì cho qua đi, nghĩ nhiều hơn nữa chỉ tăng thêm phiền não, buổi tối mấy ngày trước, anh mới vừa cầu hôn mình, hôm nay. . . . . . Lại tới phỏng vấn anh, còn hỏi nhiều vấn đề như vậy làm cho cậu cảm thấy rất khó mở miệng, thật là thử thách người!

Nhân viên tiếp tân đã đổi thành người khác, không còn là cô gái ba năm trước, lần này cũng không có ai chặn cậu không cho vào, vừa đi đến cửa đã thấy Phác Xán Liệt.

"Độ thiếu gia, mời đi bên này, cậu chủ đang chờ cậu ở trong văn phòng."

"Là chờ chúng tôi." Độ Khánh Thù không vui sửa lại cách nói của anh ta, cái tên trai bao này, luôn thích nói chuyện mập mờ như vậy.

Phác Xán Liệt chỉ cười không nói, lời của anh nói không sai, cậu chủ nói rồi, chỉ cho phép một mình Độ thiếu gia đi vào phỏng vấn, những người khác chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Khi thang máy dừng ở tầng 68 thì Lâm Tịnh vẫn đang ở trong trạng thái khiếp sợ, "Trời ạ! Nơi này quá lộng lẫy!"

Đi tới trước cửa phòng làm việc tổng giám đốc thì Phác Xán Liệt ngăn Lâm Tịnh lại, "Lâm thiếu gia, Kim thiếu gia chỉ muốn phỏng vấn một với một, hơn nữa, cậu chủ rất ghét con trai, điều này, chắc hẳn Độ thiếu gia rất rõ ràng."

"Không phải nói do hai người chúng tôi cùng nhau phỏng vấn sao? Sao bây giờ lại thay đổi?" Độ Khánh Thù bất mãn trừng mắt về phía Phác Xán Liệt, cũng biết là bọn họ đang làm trò quỷ.

"Độ thiếu gia, lúc nhận phỏng vấn cậu chủ đã nói rõ ràng với tổng biên tập, chỉ nhận phỏng vấn một với một, tôi thấy có thể là Tổng biên tập của các cậu nhớ nhầm, hay cậu nghe không rõ lời của tổng biên tập?" Phác Xán Liệt tốt bụng giải thích.

Lâm Tịnh thấy vậy, không khỏi kéo tay áo của Độ Khánh Thù, "Yên tâm, không sao, tôi ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi chờ cậu."

Độ Khánh Thù nhíu lông mày lại, trong lòng hiểu rõ ràng hôm nay nhất định phải phỏng vấn, hơn nữa đã đi tới cửa rồi, quay đầu nhìn Lâm Tịnh, "Ừ."

Phác Xán Liệt cười híp mắt mở cửa giúp cậu, làm một tư thế xin mời, Độ Khánh Thù hít một hơi thật sâu vào, cánh cửa này, cậu đã từng thề sẽ không bao giờ bước vào nữa, nhưng không ngờ qua ba năm, cậu vì công việc mà tới nơi này lần nữa, đúng là tạo hóa trêu người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro