Chương 262 : Phỏng Vấn Nhân Vật
Đêm nay, Kim Chung Nhân uống đến say mèm, nói nhảm không ít, ba người Ngô Thế Huân nghe đến tấm tắc, quả nhiên say rượu nói lời thật! Lúc A Nhân không tỉnh táo vô cùng đáng yêu, làm cho người khác có một loại kích động muốn chà đạp, nhưng bọn anh vẫn nhịn được, không thể vì vui sướng nhất thời, mặc dù sư tử say, nhưng vẫn là sư tử, khi tức giận vẫn rất kinh khủng.
Hơn nữa, đại ca đang trong giai đoạn đau lòng, không thích hợp đùa giỡn.
Trên đường trở về, Mạc Đông Lăng thọt Nam Hoa Cẩn: Tam ca, anh nhất định muốn làm cho chuyện đại ca cầu hôn thất bại ra ngoài ánh sáng sao?
Nam Hoa Cẩn liếc cậu ta một cái: Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, làm ông trùm trong giới truyền thông chẳng lẽ cậu không thấy rõ mục đích sao? Tôi chỉ muốn tốt cho đại ca, cậu đâu phải chưa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở vừa rồi của đại ca.
Tôi chỉ cảm thấy gạt đại ca chuyện này không tốt lắm? Sau này anh ấy biết sẽ rất tức giận. Mạc Đông Lăng nhíu mày.
Cái này gọi là đổi bị động thành chủ động cậu có biết hay không? Uổng cho cậu mỗi ngày đều trà trộn ở trong bụi hoa, chiêu theo đuổi phụ nữ này cũng không hiểu hả? Nam Hoa Cẩn khinh bỉ liếc cậu ta.
Nhưng anh nghĩ đến cảm xúc của anh dâu nhỏ chưa? Có thể anh ấy sẽ không chịu nổi áp lực của dư luận, tạo thành ảnh hưởng không tốt với anh ấy, đại ca yêu anh ấy như vậy, khẳng định không muốn dùng loại phương thức này ép buộc. Mạc Đông Lăng tỉnh táo phân tích, anh là ông trùm trong giới truyền thông, đối với bất kỳ tin tức giải trí nào anh đều phân tích theo chiều hướng chủ quan và khách quan, hơn nữa anh luôn xem xét thấu đáo hơn người bình thường, nếu không anh cũng không ngồi vào vị trí này khi còn trẻ tuổi như vậy.
Nam Hoa Cẩn vuốt vỗ cằm trầm ngâm, quả thật Tứ đệ nói có đạo lý, nâng mắt ngó cậu ta, vậy cũng tốt, chính cậu xem mà làm, lúc nên ra tay thì ra tay.
Mạc Đông Lăng gật đầu một cái, vì chuyện hạnh phúc cả đời của đại ca, đương nhiên anh phải vội vàng giúp.
Ngô Thế Huân ngồi ở ghế sau mở miệng nói: "Hai ngươi đang làm gì đây? Lo lái xe cho tôi đi, đừng hở một tí lại liếc mắt đưa tình, tôi nhìn thấy mà trong lòng khiếp sợ, ai không biết hai người còn tưởng. . . . . . Khụ. . . . . ."
Hai người đồng thời nhếch miệng nhe răng trừng mắt về phía Ngô Thế Huân, "Tên bác sĩ độc miệng!" Rồi sau đó vừa cười tủm tỉm nói ra cùng lúc, "Chúng tôi gọi cái này là ăn ý, không cần lên tiếng cũng có thể trao đổi, cho anh ghen tỵ chết!"
"Không sao, tôi ăn ý với A Nhân là được." Ngô Thế Huân làm người khác nghẹn chết.
Vì vậy, Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng đồng thời xoay người sang chỗ khác không để ý tới anh, một người chuyên tâm lái xe, một người nhắm mắt nghỉ ngơi.
*****
Ngày kế tiếp, lúc Độ Khánh Thù mở mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như nứt, cổ họng khô, buồn bực nhất chính là cậu phát hiện mình và Lộc Hàm ngủ một đêm ở trên ghế sofa, bởi vì tư thế ngủ bất nhã mà dẫn đến hôm nay cả người đau nhức, say rượu quả nhiên là hại chết người.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng khách, sặc sỡ rọi vào trên sàn nhà bằng gỗ, lưu lại một mảng ánh sáng, Độ Khánh Thù hơi híp mắt lại nhìn ra phía ngoài một cái, hôm nay bầu trời thật đẹp, đưa tay đẩy bạn tốt ngủ say sưa ở bên cạnh, "Lộc Hàm, mau tỉnh lại, mặt trời lên rồi!"
"Ưmh. . . . . . Đừng làm phiền mình...mình còn muốn ngủ." Lộc Hàm bất mãn lầu bầu nói.
"Được rồi, muốn ngủ cũng phải vào phòng ngủ mới được! Ngủ ở đây dễ bị cảm." Độ Khánh Thù vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại phát hiện chân bị tê, đành phải ngồi xuống lại, giận dữ đấm đấm chân, tối hôm qua, thật đúng là sa sút.
"Sao mình ngủ ở đây?" Lộc Hàm vuốt đôi mắt lim dim, chống tay đứng dậy, kết quả gào lên một câu thật kinh khủng, "Trời ơi! Khánh Thù, tối hôm qua mình đánh nhau với ai?"
--_--|||
Đầu Độ Khánh Thù đầy vạch đen, cậu trai này có lối suy nghĩ thật đặc biết, làm cho cậu không phản bác được, ho nhẹ một tiếng, "Bạn đang êm đẹp, đánh cái gì mà đánh?"
Lộc Hàm rất nghiêm túc kiểm tra cơ thể của mình một lần, phát hiện quả thật không bị thương chút nào, nhưng vì sao mà cả người đều đau nhức! Tối hôm qua cậu đâu có làm gì? Lại không có đàn ông ở đây.
"Mình nhức đầu, đau cổ, cánh tay cũng đau xót, bắp đùi tê dại, chẳng lẽ tối hôm qua mình thi chạy Marathon sao?"
"Bạn uống say." Độ Khánh Thù tức giận liếc cậu một cái, sao cậu trai này uống say không giống người bình thường! Trí tưởng tượng thật quá phong phú.
Lộc Hàm nhìn cậu chằm chằm, cau mày tự hỏi, bỗng nhiên trên mặt hiện lên biểu cảm thì ra là thế, "Khánh Thù, tối hôm qua hai chúng ta đã bù lại chuyện nên làm vào đêm lễ tốt nghiệp đó, chỉ tiếc thiếu Bạch Hiền, cũng thật may là không có nó, nếu nó ở đây, nếu hai bọn mình uống say tâm trạng không tốt sẽ thật sự đánh nhau, vậy bạn thê thảm rồi, còn phải chăm sóc hai người bị thương."
"Buổi tối lễ tốt nghiệp hôm đó hai người đã làm gì?" Khoé miệng của Độ Khánh Thù chậm rãi nhếch lên.
"Hả. . . . . . Mình nhớ ở trong vũ hội, bạn trai của Bạch Hiền Đỗ Tri Hàng tới, sau đó, không biết sao Ngô Thế Huân cũng tới, sau đó chúng mình liền tách ra." Lúc nhắc tới Ngô Thế Huân, rõ ràng cảm xúc của Lộc Hàm hơi bất ổn, cũng bởi vì nhắc tới tên của anh, làm cho cậu lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Độ Khánh Thù sáng tỏ vỗ bờ vai của bạn tốt, dí dỏm mở to hai mắt, "Này, chúng ta đã nói rồi đấy, sau khi uống say sẽ quên hết mọi phiền não ."
"Ừ." Lộc Hàm nở lại một nụ cười với cậu, duỗi lưng một cái, ôm cánh tay của Khánh Thù, "Khánh Thù, chúng ta đi tắm cùng nhau đi, trên người thật là thúi, trong nhà cũng thúi, xem ra hôm nay phải tổng vệ sinh rồi."
"Được! Đợi mình nấu cơm cho bạn ăn."
"Á đù! Hôm nay mình có lộc ăn, có thể nếm được món ăn do Khánh Thù làm, đợi lát nữa mình phải chụp hình lại, cho Bạch Hiền hâm mộ đến chết!"
. . . . . .
Hai người cứ một đường cười đùa vào phòng tắm như vậy, giống như trở lại vào những năm tháng sinh viên, sau khi tắm xong dọn dẹp nhà, hai người liền đi xuống lầu mua thức ăn, Lộc Hàm giúp đỡ rửa rau nấu cơm, Độ Khánh Thù cắt thức ăn xào thức ăn.
Bởi vì thức dậy đã trễ, khi mùi thơm thức ăn bay lên , bụng hai người đồng thời kêu lên rột rột, nhìn nhau cười một tiếng, Lộc Hàm ôm bụng khoa trương nói: "Khánh Thù, mình cảm thấy có thể ăn hết ba chén lớn, mùi thơm này đã kích thích đến mình."
"Ừ, xong ngay đây, bạn dọn cơm và chén đũa ra trước đi, chờ mình mười phút là xong rồi." Độ Khánh Thù thúc giục bạn tốt đi ra ngoài, trong phòng bếp rất nhiều khói dầu.
Lúc ăn cơm, Lộc Hàm thật sự lấy điện thoại di động ra chụp hình mỗi món trên bàn, sau đó đăng lên Microblogging, còn cố ý tag Bạch Hiền vào, muốn cho cậu ấy thấy mà thèm.
Buổi tối, hai bạn tốt nắm tay nhau đi Shopping, hóa sự đau thương thành động lực mua sắm, cuối cùng xách một đống lớn về nhà, một ngày cuối tuần đã qua, không có đàn ông, không có tình yêu, chỉ có bạn bè thân nhất.
******
Sáng thứ hai, Độ Khánh Thù còn đang suy nghĩ nên đi làm hay không, lần trước rõ ràng tổng biên tập rất tức giận, nhưng cũng chưa nói sẽ đuổi việc cậu, hai ngày nay cũng không hề có tin tức gì, tối hôm qua cậu còn cố ý kiểm tra thư điện tử, không có, điện thoại và tin nhắn cũng không có, cho nên nói, hôm nay cậu vẫn phải đi làm!
Mới vừa vào phòng làm việc, Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương liền bu lại, "Người đàn ông lai lần trước là ai vậy? Không phải là bạn trai bí mật của cậu chứ?"
"Không phải, thật ra tôi cũng không biết anh ta, hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt." Độ Khánh Thù trả lời lạnh nhạt.
Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh nhìn nhau, tựa như đang suy nghĩ lời của cậu có đáng tin không, "Cho nên nói, cậu thật sự đến tiệc thọ của Kim lão phu nhân sao? Cậu và Kim thiếu gia . . . . . Chẳng lẽ thật sự có cái gì sao?"
Độ Khánh Thù nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoắc Đình Hương một cái, trong ánh mắt lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi không muốn nói về đề tài này."
Nhất thời, ba người lâm vào một khoảng yên lặng, Lâm Tịnh đánh vỡ sự yên lặng, "Vậy cấp trên không có nói gì chứ?"
"Không có." Cậu lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.
"Khánh Thù, tôi thấy cậu sợ bóng sợ gió, vội vàng thu dọn mọi thứ, làm việc cho giỏi mới là đúng, sao cấp trên cam lòng đuổi một nhân viên chăm chỉ như vậy đây?" Lâm Tịnh cười ha hả nói.
"Đúng vậy, đừng suy nghĩ nhiều, chuẩn bị tài liệu đi họp nhanh lên, vừa rồi ở trước cửa phòng làm việc của tổng biên tập đã nghe được một tin tức động trời, nghe nói, tuần này có một buổi phỏng vấn nhân vật quan trọng tài chính kinh tế, hình như là tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng." Hoắc Đình Hương tự hiểu mình hỏi quá nhiều làm người khác mất hứng, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Cái này mà tin tức động trời gì? Không phải mỗi tuần Đài Truyền Hình đều cố định phỏng vấn một minh tinh hoặc thương nhân sao?" Lâm Tịnh hơi khó hiểu.
Hoắc Đình Hương lườm cậu một cái, "Cậu sai lầm rồi, những người bình thường kia đều không đánh nói, nhưng nhân vật này tuyệt đối làm cho người ta bon chen, là một cực phẩm ( thượng hạng )!"
"Có thật không? Là ai vậy? Cậu đừng làm ra vẻ thần bí nữa được không?" Lâm Tịnh nghi ngờ.
"Hừ! Bí mật. Thật ra thì tôi cũng không dám chắc là ai, chỉ là suy đoán mà thôi, được rồi, tôi vội làm việc đây." Hoắc Đình Hương tự nhiên xoay người đi.
Để lại Lâm Tịnh mờ mịt buồn bực đứng ở đằng kia, cái cậu Hoắc Đình Hương này, thật là đáng ghét! Lần nào cũng làm người ta khó chịu vì tò mò, nói được nửa câu đã chạy mất.
Độ Khánh Thù tiếp tục dọn dẹp bài viết trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, cậu luôn không có hứng thú với mấy chuyện này, hoàn toàn ngược lại với Hoắc Đình Hương thích tám chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro