
Chương 256 : Kim Thiếu Đi Đâu?
“Khánh Thù, sao thằng nhóc thúi a Nhân lại bỏ cháu một mình ở đây? Nó chạy đi đâu?” Kim lão phu nhân ăn một miếng salad trái cây, nghi ngờ hỏi.
Trong lòng Độ Khánh Thù đã dự đoán trước bà nội Kim sẽ hỏi vấn đề này, mỉm cười nói, “Anh ấy, không có nói cho cháu, có thể đi chuẩn bị một món quà sinh nhật thần bí cho bà thôi?”
Trong lòng Kim lão phu nhân lại nghĩ, chắc a Nhân đi chuẩn bị màn cầu hôn Khánh Thù, nó nói muốn cầu hôn vào tối nay, ý nghĩa tương đối đặc biệt, lập tức nói có ngụ ý: “Quà sinh nhật tốt nhất mà nó cho bà, chính là kết hôn sớm, điều này sẽ khiến cho bà vui vẻ hơn bất kỳ điều gì.”
Đối mặt với ánh mắt trìu mến của bà nội Kim, Độ Khánh Thù có phần không dám nhìn thẳng, mới trải qua chuyện vừa rồi, cậu không biết trong lòng Kim Chung Nhân nghĩ như thế nào, giống như giờ phút này anh đi đâu, cậu cũng không rõ ràng, đối với anh, chút tình cảm phức tạp nơi đáy lòng vẫn như hình với bóng, ném không hết, không bỏ được, tiến cũng không được, lui cũng không xong…
Trong lúc cậu vẫn còn đang suy tư xem trả lời như thế nào, thì âm thanh từ phía sau lưng truyền đến khiến cho cậu nhanh chóng xoay người
“Anh nai con!” Từ phía sau lộ ra một cái đầu của Úy Hợp Hợp hoạt bát với bộ dạ phục màu đỏ rực, cao hứng kéo tay cậu, thấy Kim lão phu nhân thì thân thiết kêu lên: “Chào bà nội Kim, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, thân thể khỏe mạnh!”
“Ha ha… Miệng đứa nhỏ này thật ngọt.” Kim lão phu nhân tươi cười hiền lành, bà biết cậu trai nhỏ này, tên là Úy Hợp Hợp, là vợ của bạn a Nhân, nghe nói cùng Khánh Thù nhất kiến như cố *, tính tình hai người hợp nhau vô cùng.
(*) nhất kiến như cố: mới quen đã thân, gặp lần đầu đã quen thân, mới quen như đã lâu.
“Hợp Hợp, hôm nay em thật xinh đẹp.” Độ Khánh Thù ca ngợi từ trong thâm tâm, ba năm trước đây Hợp Hợp như một nụ hoa chớm nở, bây giờ cậu đã nở rộ thành đóa hoa hồng xinh đẹp, kiều diễm mê người, mặt mày tràn đầy ngọt ngào, chắc Thư Nhĩ Hoàng vô cùng sủng ái cậu, hai người hạnh phúc tốt đẹp, thật tốt.
Trên mặt Úy Hợp Hợp lộ ra nụ cười ngượng ngùng, cười nói ngọt ngào tinh tế: “Anh nai con anh chỉ biết trêu ghẹo em, hôm nay anh mới thật sự làm kinh ngạc hoàn toàn đó! Chỉ có điều Kim đại ca quá hẹp hòi rồi, cũng không để cho tụi em nhìn thêm vài lần, liền ôm anh đi, hì hì… Có phải anh ấy đã khi dễ chị không?”
Một câu cuối cùng, Úy Hợp Hợp dí dỏm đáng yêu chớp chớp mắt, cười đến mập mờ, Độ Khánh Thù giận dữ lườm cậu một cái, quả nhiên là bị dạy bậy!
Kim lão phu nhân thấy hai người trò chuyện vui vẻ, liền cùng bạn già đã lâu không gặp ngồi xuống ghế sa lon tán gẫu, xã hội bây giờ là của người trẻ, bọn họ bị rớt lại phía sau rồi.
“Bái bai bà nội Kim ~” Úy Hợp Hợp lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, có da có thịt vẫy vẫy tay với Kim lão phu nhân, khiến cho tâm tình bà cụ rất tốt.
Đợi sau khi bà nội Kim đi xa, Độ Khánh Thù cưng chiều gõ nhẹ lên trán Úy Hợp Hợp, “Cậu nhóc hư!”
Mỗi khi cậu ở chung với Lộc Hàm và Bạch Hiền, cứ có cảm giác mình là em trai, có lúc dường như cậu muốn làm anh! Vừa đúng lúc Úy Hợp Hợp nhỏ hơn cậu mấy tháng, càng giống như đứa bé hơn cậu, cho nên cậu đương nhiên tự coi mình là anh.
“Em hư chỗ nào, rõ ràng là mấy người đàn ông hư!” Úy Hợp Hợp chu cái miệng nhỏ nhắn không thuận theo, nhân tiện trừng mắt Thư Nhĩ Hoàng đang nhìn cậu, khiến cho Thư Nhĩ Hoàng không giải thích được, anh chọc bảo bối nhà anh như thế nào?
“Khụ… Như thế.” Độ Khánh Thù bị cậu ấy đùa đến buồn cười, cùng một chỗ với Hợp Hợp, cả người cậu cũng nhẹ nhõm đi không ít, cậu ấy là cậu trai có thể làm cho người ta vui vẻ.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm nhóm anh Tuyết Hồ chơi, bọn họ đều rất muốn biết anh.” Úy Hợp Hợp kéo cậu tới bàn tiệc nào đó, một đám cả trai lẫn gái đứng đó, trừ một nhà ba người Thư đại ca, còn lại cậu không biết. O(╯□╰)o
“Khánh Thù, đã lâu không gặp.” Thư Nhĩ Hách cười đến tao nhã lịch sự, anh sống hàng năm ở Luân Đôn, đã sớm mưa dầm thấm đất trở thành một quý ông nước Anh hoàn toàn
“Thư đại ca, anh Ninh.” Độ Khánh Thù khẽ cong môi, tươi cười trong sáng.
“Anh, anh, anh quên em à!” Đột nhiên, từ trong đám người chui ra một đầu nhỏ, đương nhiên đó là Brian con trai của Thư Nhĩ Hách và Ninh Sương, năm nay đã tám tuổi rồi.
Giọng nói thanh thúy vang dội của bé khiến cho tất cả mọi người ha hả cười vang, ký ức về chuyện lý thú của người nào đó ba năm trước đây vẫn còn mới mẻ, vẫn nhớ một người bạn nhỏ tuyên bố sau khi lớn lên muốn kết hôn với Độ Khánh Thù, khiến Kim Chung Nhân giận đến mức ghen tuông quá độ.
“Brian bé nhỏ, cao hơn nhiều đấy.” Độ Khánh Thù bị bọn họ cười đến mức hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn trấn tĩnh lại, ngồi xổm xuống sờ tóc bé trai
.
“Anh, em đã trưởng thành, mẹ nói em là nam tử hán rồi, hơn nữa bây giờ em còn đẹp trai hơn chú!” Brian mới cao một mét ba ưỡn ngực nhỏ tự tin nói.
“Phụt!” Mọi người lại phun lần nữa, Độ Khánh Thù cũng bị bé chọc cho che miệng cười vui vẻ, hòa tan một ít không thoải mái cất giấu trong lòng.
“Con trai ngoan, mấy ngày trước không phải con nói với mẹ thích Carrie năm nhất sao?” Nụ cười trên mặt Ninh Sương vạch trần con trai.
Trên mặt Brian bé nhỏ nhanh chóng hiện lên một đám mây lửa, bất mãn trừng mắt liếc mẹ, ngập ngừng giải thích: “Đó là bởi vì anh không có ở đây, trong lòng con vẫn luôn thích anh.”
Độ Khánh Thù cưng chiều vô hạn sờ khuôn mặt bé nhỏ bóng loáng của Brian, “Anh với mẹ em là người đồng trang lứa, em thích anh giống như thích mẹ vậy, khác với Carrrie, chờ sau này khi em chân chính lớn lên, em sẽ rõ ràng.”
Brian lắc lắc đầu, “Không hiểu.” Sau đó đi về phía cha bé xin chỉ bảo.
“Đúng rồi, sao không thấy a Nhân? Cậu ta lại có thể để cậu vợ yêu bé nhỏ * một mình ở đây, bản thân thì không thấy đâu?” Đột nhiên Cảnh Niệm Châu mở miệng hỏi.
(*) Cậu vợ yêu bé nhỏ: nguyên gốc 小娇妻 tiểu kiều thê
Ba chữ “tiểu kiều thê” khiến sắc mặt Độ Khánh Thù khẽ thay đổi, cậu biết những người này đều là bạn của Kim Chung Nhân, người ta cũng chỉ thân mật đùa giỡn cùng cậu, nhưng nếu như lần đầu tiên không giải thích, nói không chừng sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, nhưng tâm tình cậu bây giờ không thích hợp nói điều này, chỉ sợ Kim Chung Nhân cũng thế.
“Bây giờ chúng tôi không phải quan hệ kia.” Giọng nói của cậu rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc.
Chân mày Cảnh Niệm Châu nhếch lên thâm thúy, giữ vững trầm mặc, không nói thêm gì nữa, trong lòng suy nghĩ a Nhân đi đâu đây? Lại gây ra tuồng gì? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Hai người đi vào thời gian dài như vậy, còn đổi bộ quần áo ra ngoài, theo lý thuyết nên làm rồi, sao lại có thể… còn không phải quan hệ kia?
“Anh nai con, em giới thiệu cho anh, soái ca vừa nói lung tung lộn xộn tên là Cảnh Niệm Châu, là anh em ruột với anh Tuyết Hồ; còn người đàn ông đẹp trai lại thành thục này là anh hai em Thiên Tập Vũ, chị xinh đẹp như chim nhỏ nép vào bên cạnh là bà xã của anh ấy Quế Noãn Yên.” Úy Hợp Hợp cười hì hì giới thiệu từng người.
“Bà xã, còn có anh.” Thư Nhĩ Hoàng đứng một bên bị lạnh nhạt.
Úy Hợp Hợp kiêu ngạo liếc anh, “Người ta không biết anh!”
“Khụ…” Mấy người bên cạnh đã tập thành thói quen với cảnh tượng này, có thể biến Thư Nhĩ Hoàng thành dễ bảo cũng chỉ có Úy Hợp Hợp, ngược lại, cũng thế.
“Tôi tên Độ Khánh Thù, rất hân hạnh được biết các anh chị.” Độ Khánh Thù mỉm cười nói sang chuyện khác, rất rõ ràng, nhóm người này đều là con cưng của trời, cho dù là từ quần áo hay nói năng, đều vô cùng có tu dưỡng.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Chỉ tiếc luôn vô duyên không gặp, nghe nói ba năm này em học ở đại học Seoul?” Cảnh Niệm Châu kinh ngạc.
“Ừ, đúng, vừa mới trở về nước không lâu.” Độ Khánh Thù gật gật đầu.
“OMG! Em lại có thể ngây người dưới mí mắt của anh ba năm? Hai ta còn không ngẫu nhiên gặp mặt được một lần trên đường? Hơn nữa em biết không? Ba năm này, a Nhân đi Busan không ít lần, đã từng đi qua cổng đại học Seoul không dưới một lần.” Giọng Cảnh Niệm Châu đầy kích động.
Trong lòng Độ Khánh Thù có một sợi dây khẽ lay động, cười đến thanh nhã như sen, “Busan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không gặp được cũng bình thường.”
“Anh già, ba năm ở cùng một thành phố là một cơ hội tốt với anh mà anh cũng không nắm chắc được, ôi… bỏ lỡ cơ hội!” Cốc Tuyết Hồ nhân cơ hội chế nhạo anh mình.
“Ha ha… lời này nếu để cho Kim đại ca nghe được, đoán chừng anh Niệm Châu gặp nạn rồi.” Úy Hợp Hợp cười ha ha.
Mấy người đàn ông khác cũng che miệng cười trộm, đồng thời trong lòng đều buồn bực a Nhân đi đâu đây? Rốt cuộc hai người này xảy ra chuyện gì? Lẽ ra sau ba năm gặp lại, hiểu lầm đều được cởi bỏ, đúng ra phải tốt đẹp như lúc ban đầu rồi.
Cảnh Niệm Châu liếc mắt nhìn cậu em nhỏ của mình, “Em chính là đối đãi với đại ca mình như vậy? Trực tiếp biến thành vật hy sinh?”
Cốc Tuyết Hồ vội vàng cười hì hì làm anh vui lòng, “Đây không phải là người ta đang suy tính chuyện lớn cả đời anh sao, anh phải biết, cha cùng mẹ ngày ngày ở bên tai em cổ động, để cho em lựa chọn anh dâu.”
“Hừ! Đừng lôi kéo theo anh!” Cảnh Niệm Châu rất bất đắc dĩ với việc cha mẹ bức hôn, hơn nữa cha thích nói thằng nhóc Thiên Tập Vũ kia đã có con trai, anh thì ngay cả bà xã còn chưa có, thật là giận dễ sợ! Nhớ năm đó thiếu chút nữa thì tiểu Yên chọn mình.
Độ Khánh Thù giữ vững tâm tình bình tĩnh với sự đùa giỡn của bọn họ, nhìn dáng vẻ hai anh em bọn họ trêu ghẹo lẫn nhau đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ.
“Anh dâu nhỏ, đại ca anh ấy ở đâu? Dạ tiệc phải chính thức bắt đầu, anh ấy phải đi ra chủ trì toàn bộ!” Nam Hoa Cẩn đột nhiên đi tới, lo lắng hỏi.
“Tôi thật sự không biết.” Độ Khánh Thù thật mờ mịt lắc đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro