
Chương 251 : Khốn Kiếp! Thả Tôi Xuống! (2/3)
Trong lòng Độ Khánh Thù cũng rất thấp thỏm, kể từ khi vào phòng tổ chức tiệc, gần như tất cả ánh mắt đàn ông ở đây đều như keo dán trên thân thể cậu, trần trụi như vậy, dường như muốn xuyên qua trang phục thật mỏng trên người cậu để nhìn cậu, khiến cho cả người cậu không được tự nhiên, có cảm giác muốn chui xuống hố, thật sự không quen!
Trên hai gò má mềm mại trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, làm nổi bật lên sự thẹn thùng quyến rũ vô cùng, cậu như một đóa sen trắng nở rộ, ánh sáng say mê người, đôi mắt to ngập nước tinh khiết sạch sẽ, trong veo tới mức khiến lòng người rung động không thôi, hơn nữa dáng người hoạt bát uyển chuyển, không tiếng động hấp dẫn tất cả đàn ông ở đây.
Vào giờ phút này, cậu đẹp đến mức đoạt tâm hồn người.
Thấy phản ứng ở đây như thế, trong lòng Nam Hoa Cẩn rất hài lòng, đây chính là lễ phục do anh tự mình chọn, tự mình tạo hình, đương nhiên là muốn nhất minh kinh nhân * mới được, chỉ có điều, mục đích của anh đã đạt được, nhưng dường như… chọc giận đại ca, nhìn thấy anh ấy tức giận đùng đùng đi tới, giả bộ như không thấy hết nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt xanh tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trong đám người, đi lánh nạn là tốt nhất, bingo! Anh đã nhìn thấy nhị ca, nhanh chóng đi đến chỗ anh ấy.
(*) nhất minh kinh nhân: Thành ngữ Trung Quốc có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng có tiếng tăm gì, bỗng nhiên có hành động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Bởi vì anh biết rõ, bây giờ toàn bộ lực chú ý của đại ca đều tập trung trên người anh dâu nhỏ, mình cách xa anh ấy mới là thượng sách, nếu như cứ đứng bất động tại chỗ, ngược lại sẽ gặp nạn.
Đúng như cậu ta dự đoán, bây giờ Kim Chung Nhân không rảnh để ý đến cậu ta, mắt thấy tam đệ chạy đi dưới mí mắt anh, ngoại trừ lạnh lùng liếc cậu ta anh không còn cách nào, bây giờ đối với anh mà nói quan trọng nhất là nai con.
Không để ý tới sự kinh ngạc trong ánh mắt mọi người, anh trực tiếp đi tới bế ngang người cậu lên, tròng mắt đen lạnh lùng quét một vòng bốn phía những người đàn ông đang đắm đuối, tuyên bố công khai người con trai trong ngực là đồ sở hữu của anh, những người khác khỏi phải mơ ước cùng ý nghĩ phóng túng, sau đó, sải bước tới phòng thay đồ phía sau phòng tiệc.
“Anh định làm gì? Thả tôi xuống nhanh lên!” Đỏ ửng trên mặt Độ Khánh Thù còn chưa bớt, đôi môi đỏ mọng dẩu lên, dáng vẻ tức giận đặc biệt khiến người ta yêu thương, vốn hôm nay cậu đã đủ tạo ra tin đồn, người đàn ông này còn cố tình ôm lấy cậu trước mặt mọi người, xem ra hiểu lầm quá độ rồi, dám chắc mọi người sẽ cho là mình cùng anh ta vẫn có quan hệ mập mờ không rõ.
“Mang em đi thay quần áo.” Trong giọng nói trầm thấp cuốn hút của Kim Chung Nhân mơ hồ lộ ra giận dữ, giọng điệu chắc chắn là không cho cự tuyệt, mới vừa rồi ánh mắt những người đó nhìn về phía nai con, khiến cho anh hận không thể moi con ngươi của họ ra, ai cho phép bọn họ nhìn! Vẻ đẹp của nai con chỉ có thể thuộc về một mình anh!
“Anh… thả tôi xuống, tôi không muốn thay quần áo." Độ Khánh Thù nắm chặt tay đấm lồng ngực của anh, người đàn ông này vẫn bá đạo trước sau như một! Hỏi cũng không hỏi ý kiến của cậu, liền tự tiện thay cậu làm chủ?
Mặc dù vừa rồi lúc mặc vào cậu cũng cảm thấy rất không thích ứng, muốn đổi, nhưng được Nam Hoa Cẩn giảng giải một hồi, cậu cũng hơi bình tĩnh chút, tự an ủi mình: Không phải chỉ là một bộ lễ phục dạ hội khêu gợi sao? Sao không thể mặc?
Vừa vào phòng tiệc, liền bị rất nhiều người mang theo ánh nhìn chăm chú, ít nhiều gì cậu vẫn còn có chút không thích ứng, nhưng mặc thì đã mặc rồi, cậu chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, thật ra trái tim vẫn luôn đánh trống lớn.
“Phải đổi.” Kim Chung Nhân cắn răng nghiến lợi, người con trai đáng chết, cậu cứ thích bị người đàn ông khác đắm đuối nhìn chằm chằm như vậy sao? Trước cũng hở, sau cũng hở, hoàn toàn bị người đàn ông khác nhìn thấy hết!
Hơi sức của Độ Khánh Thù không lớn như anh, thoát không được, chỉ có thể bị anh siết chặt trong ngực, chủ yếu là người chung quanh quá nhiều, càng giãy dụa càng khiến người khác chú ý, nói không chừng còn có thể chọc giận người đàn ông nào đó, hơn nữa tối nay là tiệc mừng thọ bà nội Kim, cậu không muốn cướp đi danh tiếng của bà, cho nên cậu vẫn còn sáng suốt làm tổ không động đi, chờ đến chỗ ít người lại nói.
Vẻ mặt Kim lão phu nhân mỉm cười nhìn a Nhân ôm Khánh Thù đi, trong lòng cảm thán: đây thật sự là một đôi oan gia vui vẻ, đứng chung thấy thế nào cũng xứng đôi, hy vọng bữa tiệc lần này có thể thúc đẩy hai người, cũng coi như hoàn thành chuyện lớn trong lòng bà!
“Bà nội, thấy thế nào? Tạo hình của anh dâu nhỏ có phải đủ kinh ngạc không? Ánh mắt đại ca đã trợn trắng rồi, hì hì…” Nam Hoa Cẩn cười híp mắt ôm cánh tay Kim lão phu nhân.
“Ừ, không tệ.” Kim lão phu nhân gật gật đầu.
Con mắt xanh nhạt của Nam Hoa Cẩn chớp chớp, dáng vẻ cục cưng ngoan ngoãn, “Bà nội, chúng ta qua bên kia ăn chút gì trước, lặng lẽ đợi tin lành của bọn họ.”
Dứt lời, liền kéo Kim lão phu nhân đi về phía bữa tiệc, bà cháu hai người vừa nói vừa cười, dường như cực kỳ hài lòng với tình trạng vừa rồi, thật ra thì, bọn họ đã thương lượng từ trước, cố ý để Độ Khánh Thù ăn mặc hấp dẫn quyến rũ, khiến Kim Chung Nhân ghen tức nồng đậm… Về phần sau này sẽ phát triển như thế nào, vậy phải xem chính bọn họ giải quyết ra sao rồi.
--- ---------- -----
Kim Chung Nhân ôm Độ Khánh Thù đi thẳng về phòng thay quần áo phía sau phòng tiệc, vừa ra khỏi phòng khách chính, người con trai trong ngực lập tức bắt đầu ra sức phản kháng, “Khốn kiếp! Thả tôi xuống!”
Lúc này trên hành lang yên tĩnh không có một bóng người, Độ Khánh Thù mới dám giãy dụa phản kháng, thân thể lắc lư không thuận theo, đôi tay càng đấm càng đánh anh, ồn ào đến mức Kim Chung Nhân không có cách nào để đi bộ, chỉ có thể dừng lại, cắn răng nói: “Lộn xộn nữa, em phải tự mình gánh chịu hậu quả!”
Giọng nói mờ ám gợi cảm của anh, giống như nhiễm phải tình ý, trong tròng mắt đen như hồ sâu lộ ra ánh sáng âm u, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người con trai lộn xộn không ngừng trong ngực.
Độ Khánh Thù là người từng trải, sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Kim Chung Nhân, nhưng hôm nay cậu đã không còn là cậu trai nhỏ ba năm trước đây bị hù dọa mà sẽ thỏa hiệp, vừa rồi ở phòng khách là vì mặt mũi bà nội Kim, dù sao tối nay bà mới thật sự là nhân vật chính, không thể giọng khách át giọng chủ. Lúc này không có người, cậu đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận sự ngụy biện của anh!
“Kim Chung Nhân! Anh làm rõ tình huống được không! Hai chúng ta đã sớm không còn quan hệ, hôm nay tôi tới đây là vì bà nội Kim, nửa điểm quan hệ với anh cũng không có! Tôi ăn mặc trang điểm không tới phiên anh khoa chân múa tay!” Cậu gọi cả tên họ của anh, cố ý xa lánh mối quan hệ giữa bọn họ, mặc dù thân thể gần trong gang tấc, nhưng lại giống như cách xa cả một cây cầu.
Thời gian giống như dừng lại một giây này, trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm và lạnh buốt, Kim Chung Nhân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người con trai trong ngực anh đang giãy dụa muốn rời đi, từng bước từng bước một, ép cậu tới góc tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro