Chương 237 : Thật Sự Cứ Khó Khăn Như Vậy Sao?
“Khánh Thù, tôi biết cậu chỉ cố ý giễu cợt người ta thôi, chờ tôi một chút, đi nhanh vậy làm gì?” Sau khi Lâm Tịnh kịp phản ứng vội vàng đi theo.
Lúc Độ Khánh Thù đi đến khúc quanh, vừa định quay đầu lại nhìn Lâm Tịnh, không đề phòng va chạm cùng một người đối diện, “A!” Cậu bịt mũi trợn mắt liếc nhìn người đi tới, “Anh đi…” (cũng không nhìn đường sao?) mấy chữ cuối chỉ dám nuốt vào cổ họng.
Tống Tử Quân lạnh nhạt nhíu mày, “Là cậu đụng tôi trước, nào có ai vừa đi đường lại còn quay đầu lại, không đụng vào tường đã coi như cậu may mắn.”
“Anh! Nói chuyện không thể dễ nghe một chút sao?” Độ Khánh Thù cắn môi nói từng chữ một, lúc trước không biết anh ta, còn cảm thấy anh ta là một người đàn ông biết kiềm chế có chiều sâu, sau khi biết rồi, mới phát hiện anh ta là người vô lại tự luyến siêu cấp!
“Tôi nói đều là sự thật, tốt bụng lại cho là lòng lang dạ thú! Còn nữa…” Anh đột nhiên nghiêng người, lại gần bên tai Độ Khánh Thù, sử dụng giọng nói trầm thấp cuốn hút như lúc dẫn chương trình bình thường nói: “Dường như ánh mắt nhìn tôi của đồng nghiệp phía sau cậu không được thân thiện, không phải cậu ấy có thù oán gì với cậu chứ?”
Trong lòng Độ Khánh Thù thầm nghĩ không tốt, chắc chắn là Lâm Tịnh hiểu nhầm gì đó, đều do kẻ vô lại này! Ngay sau đó không vui trừng mắt liếc nhìn anh ta.
Tống Tử Quân lơ đễnh nhún nhún vai, tươi cười rạng rỡ đi qua bên cạnh cậu, đến lúc đi đến bên cạnh Lâm Tịnh, còn cười híp mắt chào hỏi với người ta, “Tôi nhớ cậu, Lâm Tịnh, tiểu sư huynh cùng trường với tôi.”
Sau khi nói xong, còn đá lông nheo với người con trai còn đang sững sờ đứng đó, hai tay nhét túi phóng khoáng rời đi.
Độ Khánh thù nắm chặt tay ở trong lòng, tên vô lại này! Thật sự quá cực phẩm rồi! Rõ ràng là mình nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta lại có thể trắng trợn quyến rũ Lâm Tịnh trước mặt mình như thế, nhưng cậu vẫn không thể nói sự thật cho Lâm Tịnh biết, bởi vì cậu đã đồng ý sẽ giữ bí mật chuyện ngày hôm đó, hơn nữa nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho Lâm Tịnh hiểu lầm thêm, thật sự khiến người ta căm tức!
“Trời ạ! Trưởng ban Tống lại có thể gọi tôi là tiểu sư huynh! Anh ấy còn nhớ tôi!” Lâm Tịnh hoàn toàn kích động rồi, cặp mắt bắt đầu tỏa ra ánh sao màu hồng phấn.
“Tiểu Tịnh, chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh ta không phù hợp với hình tượng trong lòng cậu sao?” Độ Khánh Thù rất muốn thức tỉnh cậu ấy, loại đàn ông này thật sự không thích hợp với cậu ấy.
“Ở trong cảm nhận của tôi hình tượng anh ấy là số một, nhưng trải qua chốc lát vừa rồi, trong khoảnh khắc đã trở nên đầy đặn hơn, càng làm cho tôi thêm mê muội hơn trước kia!” Lâm Tịnh khép hai tay, làm ra dáng vẻ háo sắc.
(⊙o⊙) Độ Khánh Thù hoàn toàn bị cậu ấy đánh bại, thở dài chuẩn bị trở về phòng làm việc, kết quả lại bị Lâm Tịnh kéo lại, vẻ mặt thành khẩn hỏi, “Khánh Thù, cậu nói thật cho tôi biết, đồ quỷ sứ đáng ghét mà cậu nói vừa nãy có phải là Tống sư huynh không?”
“Không phải, cậu yên tâm, tôi không có hứng thú với Tống sư huynh, anh ta không phải là kiểu người mà tôi thích.” Trong lòng Độ Khánh Thù cảm thán cậu trai này hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma rồi, hoàn toàn không thể quay lại.
“Cậu không gạt tôi?” Lâm Tịnh không yên lòng hỏi lại một lần nữa.
“Tôi thề tên quỷ đáng ghét kia là người khác.” Độ Khánh Thù thành thật nghiêm túc nói.
Mà lúc này Kim Chung Nhân đang ký hợp đồng cùng khách hàng không ngờ hắt xì, sờ sờ lỗ mũi, trong nháy mắt trong đầu nhớ tới một cậu trai bé nhỏ đáng yêu, từ nay đến 7 giờ tối mai còn đến mười mấy tiếng, anh phát hiện ra thời gian trôi qua thật chậm
“Ừ, tôi tin tưởng cậu” Mây đen trên mặt Lâm Tịnh tản ra trong nháy mắt, tâm tình tốt đẹp.
Trong lòng Độ Khánh Thù thầm nghĩ: xem ra sau này vẫn nên giữ khoảng cách với Tống vô lại thì tốt hơn, chỉ riêng Lâm Tịnh đã đủ để cho cậu đối phó rồi, nhỡ đâu bị đồng nghiệp khác có lòng nhin thấy lại tuyên truyền thêm, điều này thật sự khiến cho cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cho nên, vẫn chú ý một chút mới tốt.
--- --------- -----
Lúc ăn cơm tối, Lộc Hàm gọi điện thoại đến.
【 Khánh Thù, tớ đã hỏi rất nhiều người, nhưng không mua được vé, lần này thật sự có tiền cũng không mua được!】
“Ừhm, thật ra tớ cũng đoán được kết quả này, không quan trọng, vừa rồi có một tên khốn kiếp gọi điện thoại cho tớ, anh ta nói có vé, còn là vé khách quý VIP, cậu nói xem có phải khiến cho người ta tức giận?” Độ Khánh Thù bắt đầu kể nỗi khổ tâm với bạn tốt.
【Ôi… xã hội bây giờ, chỉ cần có tiền có quyền có thế thì tất cả đều thông suốt không đáng ngại, đúng rồi, anh ta không bởi vậy mà cầu xin cậu làm gì chứ?】Mặc dù tối hôm qua Lộc Hàm biết chuyện Kim Chung Nhân có vé, nhưng cậu phải tỏ vẻ làm như không biết, chuyện tình cảm, phải để bản thân hai người tự giải quyết, người khác không có quyền đi can thiệp.
“Không có, đây cũng là điều tớ kỳ quái, anh ta nói 7 giờ tối gặp ở cửa nhà hát lớn, chẳng lẽ tới đó sẽ có yêu cầu vô lễ gì đó?”
【Ơ… Trước mặt mọi người, chắc sẽ không đâu.】
Hôm nay rõ ràng Lộc Hàm không có tâm trạng, kể từ tối hôm qua sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu liền không đi đâu, làm tổ ở nhà một ngày, người nào đó gọi điện thoại cho cậu, cậu chỉ tùy tiện nói vài câu cho có lệ rồi cúp máy, tâm tình thực sự không tốt.
Độ Khánh Thù đã nhận ra bạn tốt không yên lòng, ân cần hỏi han: “Lộc Hàm, cậu làm sao vậy? Ngô Thế Huân anh ta khi dễ cậu?”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc mấy giây, Lộc Hàm liền nói toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua cho bạn tốt biết, dĩ nhiên bỏ bớt đoạn thảo luận về Khánh Thù cùng Kim Chung Nhân, chỉ nói tới chính cậu.
【Khánh Thù, người mĩ thụ một khi yêu liền dễ dàng trở nên lo được lo mất, hy vọng có thể được quan tâm, hy vọng mình là duy nhất của anh ta, càng hy vọng có thể có một tương lai bảo đảm, cậu nói có phải tớ đã nghĩ quá nhiều không?】
“Không có, suy nghĩ của cậu rất bình thường, chúng ta đã không còn là cậu trai nhỏ mười tám mười chín tuổi, vốn không thể chơi cái gọi là trò chơi tình yêu, dĩ nhiên hy vọng có thể gặp được một người thật lòng thương mình, yêu mình, là người đàn ông của cả đời mình.” Giọng Độ Khánh Thù bình thản, đối với tương lai của mình, cậu giống như không nhìn thấy rõ, gặp gỡ một người đàn ông thật sự khó khăn như vậy sao?
【Ừ, tớ hiểu, có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tớ biết nên làm như thế nào, chúng ta… đều phải thật hạnh phúc.】 Lộc Hàm gằn từng tiếng, âm điệu chậm rãi du dương, vừa tự nhủ, cũng là nói với bạn tốt.
Buổi tối, Độ Khánh Thù ở trên giường lật qua lật lại, trong đầu giống như chiếu bộ phim chuyện trước đây giữa cậu và người nào đó, có vui vẻ có khổ sở, đan xen lẫn nhau.
Nghĩ đến tối mai gặp mặt anh ta, mối quan hệ thật sự hỗn loạn lộn xộn, sao lại giống như không đứt?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro