Chương 221 : Không Biết Xấu Hổ, Khốn Kiếp!
Cậu và Quý Phạm Tây liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, đẩy cửa đi vào, quả nhiên là Thẩm Bác Sinh đang ở bên trong, đang trò chuyện rất vui vẻ với Diệp Lan.
"Khánh Thù, Phạm Tây? Sao hai người các con lại đi chung?" Thẩm Bác Sinh kinh ngạc nhìn hai người đang đi tới, trong lòng thắc mắc chẳng lẽ ba năm nay hai người đã bắt đầu qua lại rồi sao ?
Vẻ mặt của Độ Khánh Thù rất 囧, xem ra là bị hiểu lầm rồi, thật may là Quý Phạm Tây mở miệng kịp thời, "Bác Thẩm, cháu gặp Khánh Thù ở trước cửa bệnh viện, nên cùng nhau đi vào."
"À." Thẩm Bác Sinh ý vị sâu xa nhìn hai người một cái, cảm thấy hai người bọn họ đứng chung rất xứng đôi, trai tài gái sắc, nếu quả như thật có thể thành, cũng là một chuyện vui.
"Mẹ Diệp, đây là cháo con mua, mẹ ăn chút đi." Độ Khánh Thù lúng túng đi đến bên giường của mẹ Diệp, muốn đánh vỡ không khí lúng túng vừa rồi, kết quả nhìn thấy mẹ đưa mắt ra hiệu, muốn cậu kêu "Ba" , nhưng từ này khiến cho cậu cảm thấy xa lạ, rất nhiều lúc không kêu ra miệng.
Trong lòng Quý Phạm Tây biết ở lại nữa sẽ chỉ làm Khánh Thù thêm lúng túng, liền buông hoa tươi và trái cây trong tay xuống, "Dì Diệp, dì nghỉ ngơi cho khoẻ, cháu còn có chút việc đi trước đây."
Thẩm Bác Sinh đứng dậy, "Bác đi với con." Ông muốn hỏi chuyện giữa Phạm Tây và Khánh Thù, người làm cha như ông không thể không biết gì về chuyện của con trai được? Con gái lớn tiểu Nhã, chính là ví dụ điển hình, con gái khéo léo hiểu chuyện trong cảm nhận của ông lại có thể làm ra chuyện đó với em trai ruột của mình, ông vô cùng thất vọng về nó, nhìn nó lâu chút, cũng sẽ làm cho ông khó chịu.
"Phòng bệnh này nhỏ, quả thật không thể giữ mấy người ngồi lâu một chút, bé Thù, con đi tiễn bọn họ đi." Diệp Lan cười đến hòa ái hiền lành, bà cũng muốn cho Khánh Thù tiếp xúc với ba mình nhiều hơn, mới vừa rồi hai người nói chuyện với nhau, bà thấy Thẩm Bác Sinh là một người tốt, mặc dù là ông chủ của một công ty lớn, nhưng lời nói bình dị gần gũi, lúc nói chuyện về Khánh Thù còn hơi nghẹn ngào, có thể thấy được ông ấy thật lòng thương yêu Khánh Thù, bà cũng làm mẹ, sao không hiểu được tâm trạng của ông.
"Không cần, Khánh Thù mới từ nước ngoài trở về, khẳng định cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ, ngài. . . . . . cũng phải chú ý sức khoẻ." Độ Khánh Thù vẫn không gọi tiếng "Ba" ra, khi sắp nói ra cổ họng như bị ngẹn lại, có một loại cảm giác nói không ra lời.
Có một câu nói này đã làm Thẩm Bác Sinh hài lòng, ông cũng không cầu quá nhiều, chuyện như vậy chỉ có thể từ từ, gấp cũng không được, nói tóm lại, ba năm nay, quan hệ giữa ông và Khánh Thù đã cải thiện rất nhiều.
Đợi sau khi hai người rời đi, Diệp Lan nắm tay của con gái, an ủi nói: "Mẹ Diệp hiểu, cho dù là máu mủ ruột thịt, nhưng thất lạc mười tám năm, khó tránh khỏi lạnh nhạt, từ từ thích ứng là tốt rồi."
Độ Khánh Thù gật đầu một cái, "Dạ, mới vừa rồi ông ấy nói gì với mẹ?"
"Cũng không có gì, chỉ hỏi bệnh tình của mẹ, còn hỏi chuyện lúc nhỏ của con, bao gồm cả người mẹ đã mất của con, có thể thấy, ông ấy cũng là người thâm tình, chỉ tiếc ý trời trêu người!" Diệp Lan thở dài nói.
Chỉ tiếc mãi cho đến khi mẹ bệnh qua đời cũng không biết chân tướng sự việc năm đó, buồn bực sầu não mà chết, cậu chợt nghĩ đến mình, chẳng lẽ thật sự tất cả đều là ý trời sao? Mỗi đoạn tình cảm đều phải trải qua đau khổ sao? Là không bệnh mà mất hay là tu thành chánh quả đây?
Buổi tối, hai mẹ con ngủ chung lặng lẽ trò chuyện với nhau, Diệp Lan khen ngợi Quý Phạm Tây là người tốt, lại có mối quan hệ sâu sắc với nhà họ Thẩm, biết gốc biết rễ, cũng nhìn ra được anh ta rất thích Khánh Thù, vậy thì thử qua lại xem.
Độ Khánh Thù nửa làm nũng nửa giận lấp liếm cho qua chuyện này, trước mắt cậu chưa có tâm tư kia, tình yêu ngọt ngào đến đâu cũng không thiếu sự trắc trở, cậu đã kiệt sức, cũng mất đi can đảm để yêu.
*****
Trở về được ba ngày nay, Độ Khánh Thù kéo hai đứa bạn thân đi ăn vặt ở thành phố C, cậu muốn ăn bù tất cả đồ ăn ngon cho ba năm không ở đây, hưởng thụ mùi vị thơm ngon, mà quên mất dạ dày của mình có chịu được hay không.
Vì vậy, báo ứng đã tới, còn cố tình vào ngày cậu đi phỏng vấn ở đài truyền hình, lúc ra cửa, còn chưa có cảm giác đặc biệt gì, cậu đeo đồ trang sức trang nhã, cố ý chọn một cái áo khoác CHANEL màu trắng, ưu nhã hào phóng, biểu hiện rõ sự tài trí thành thục của mĩ thụ, mang giày đôi sneaker, soi gương mỉm cười, cầm túi xách ra cửa.
Bởi vì là sáng sớm, trên đường kẹt xe gay gắt, lúc ra cửa Độ Khánh Thù chỉ kịp ăn bánh tiêu, ngay cả nước cũng chưa uống..., không biết là do gió lạnh thổi vào bụng hay là kẹt xe làm cho cậu không thoải mái, bụng đau từng đợt, cậu khẽ khom lưng ôm bụng, trong lòng hiểu rõ dạ dày của mình không được tốt, hơi không chú ý nó sẽ bày sắc mặt cho cậu xem, có điều nó cũng thật biết chọn thời gian mà! Cố tình phát tác vào lúc này! Cậu đã hẹn gặp mặt người phụ trách của đài truyền hình vào lúc chín giờ, nếu trễ thì thảm rồi!
Vậy mà, ông trời giống như đang cố ý đối nghịch với cậu, bụng càng đau dữ dội, cậu có cảm giác cậu đã ăn đến hỏng dạ dày rồi, (>_
Không được! Cậu phải "nhẫn", đau bụng chỉ là tạm thời, nói không chừng chốc lát nữa là hết, nhưng càng đến gần đài truyền hình, bụng cậu càng đau hơn, trên trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể cố gắng hết sức dựa vào ý chí mà chống đỡ.
Lúc tài xế thối tiền thì thấy sắc mặt của cậu trắng bệch, tốt bụng nói một câu, "Cậu à, sắc mặt cậu không tốt lắm, hay là xin lãnh đạo nghỉ đến bệnh viện khám đi."
Độ Khánh Thù lắc đầu một cái, nói tiếng cám ơn rồi xuống xe, đi chưa được hai bước đã ngồi chồm hổm ở trên mặt đất không đi được, thật là đau mà! Cậu không phải bị viêm đại tràng chứ? OMG!
Đang trong lúc cậu nghĩ nên làm gì bây giờ, đột nhiên bị ai ôm lên, cậu sợ đến nỗi thét chói tai, đến khi thấy rõ người tới thì không khỏi giãy giụa kịch liệt.
"Khốn kiếp! Buông tôi ra!" Bụng càng quặn đau hơn, cho nên, trong lòng cậu hận chết Kim Chung Nhân.
"Nai con, bây giờ sắc mặt của em không tốt, cần phải đến bệnh viện." Kim Chung Nhân cau mày nói, không để ý tới sự giãy giụa của cậu.
"Thả tôi xuống, tôi muốn vào phỏng vấn." Độ Khánh Thù vốn muốn thét vào mặt anh, đáng tiếc bụng rất đau, ngay cả lời nói cũng yếu ớt không có sức, giống như đang làm nũng.
Kim Chung Nhân ôm cậu xoay người đi tới chiếc Cayenne xa hoa của mình, dịu dàng nói: "Ngoan, đừng cậy mạnh, em phải đến bệnh viện, người em đổ đầy mồ hôi rồi." Vừa nói còn sờ lưng của cậu, động tác rất tự nhiên, nhưng Độ Khánh Thù lại xù lông rồi, chỉ hận không thể tát anh mấy bạt tay, rốt cuộc da mặt của người này đã dày đến mức nào rồi! Mấy ngày trước đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao anh làm như không có chuyện gì, một chút cũng không bị ảnh hưởng?
Chỉ tiếc bây giờ cả người cậu không còn sức, tối đa cũng chỉ có thể mắng cho thoả lòng, "Không biết xấu hổ khốn kiếp! Tôi có thể tự đi bệnh viện, anh thả tôi xuống."
Kim Chung Nhân bị cậu mắng đến sắc mặt rất thúi, nhưng vẫn không buông ra như trước, đi tới bên cạnh xe, sớm đã có tài xế mở cửa xe ra, anh ôm cậu ngồi xuống, không có ý định buông ra.
Độ Khánh Thù đau bụng gay gắt, cũng không có tinh lực làm ầm ĩ với anh, thấy anh ôm eo của mình không buông ra, giận đến muốn đập anh nằm bẹp dí, lại bất đắc dĩ cả người không còn sức, đánh cũng không đánh nổi, chỉ có thể cắn cánh tay của anh một cái, hung hăng giải toả.
"Hừ!" Ngay cả da cũng dày nữa, Kim Chung Nhân cũng cảm thấy hơi đau đớn, nhưng anh chịu đựng, mặc cho nai con cắn.
Vốn là, trong lòng Độ Khánh Thù hận không thể cắn anh chảy máu, nhưng vẫn không làm được, cậu tự an ủi mình: thấy máu rất ghê tởm, cậu cũng không phải là quái vật, muốn ăn thịt anh. . . . . .
Thả ra, trên đó có một dấu răng lõm xuống rất sâu, vô cùng bắt mắt, Độ Khánh Thù cắn môi chuyển qua vị trí bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không muốn để ý tới người khác, từng đợt đau đớn trong bụng làm cậu không còn hơi sức nói chuyện.
Kim Chung Nhân nhiều lần muốn mở miệng nói gì, vừa nhìn thấy bộ dáng cậu quay lưng về phía mình, liền nghẹn ở trong cổ họng, nghĩ rằng không thể gấp, từ từ mới tốt.
Yên lặng một hồi lâu, đột nhiên Độ Khánh Thù nghĩ đến cái gì, quay đầu sang hỏi "Anh cho người theo dõi tôi?"
Nếu như không phải, sao đột nhiên anh trùng hợp xuất hiện ở chỗ này? Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy? Huống chi nhất định anh rất bận, làm sao rảnh rỗi không có chuyện gì chạy đến đài truyền hình?
"Không có, anh chỉ trùng hợp đi ngang qua thấy em ngồi chồm hổm trên mặt đất, liền kêu tài xế dừng xe." Kim Chung Nhân bình tĩnh trả lời.
"Hừ. . . . . ." Độ Khánh Thù hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, cậu mới không tin chuyện hoang đường của anh! Chuyện theo dõi như vậy tuyệt đối là tác phong của anh! Không chừng mang tâm tư quấy rối!
"Nai con, anh. . . . . ." Anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã bị Độ Khánh Thù cắt đứt.
"Tôi không muốn nghe." Cậu bịt lỗ tai tựa vào trên ghế ngồi, một chữ cậu cũng không muốn nghe, mới vừa rồi là do cậu không có sức phản kháng bị anh đưa vào xe, hoàn toàn ngoài ý muốn, sau khi xuống xe cậu và anh vẫn là người lạ như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro