Chương 214 : Cuối Cùng Anh Vẫn Đánh Mất Cậu
Lộc Hàm giận dữ lườm cậu một cái, nhìn nụ cười trên mặt bạn tốt, lòng cậu càng lúc càng chua xót, đoạn đường đi này hai người vẫn gắn bó làm bạn, còn thân hơn so với anh em ruột, có mấy lời không nói trong lòng cũng hiểu.
“Dám ghét bỏ tớ, về sau tớ còn muốn lải nhải cả đời.” Cậu hừ hừ, thu nước mắt lại.
“Thời gian cũng không còn nhiều lắm, tiểu Thù, lên đường xuôi gió, chăm sóc bản thân thật tốt.” Bạch Hiền kịp thời ngắt đoạn đối thoại không dứt giữa hai người, chia ly luôn làm cho người ta đau khổ, hơn nữa đối với tiểu Thù mà nói, giờ phút này cậu ấy miễn cưỡng cười vui cũng là để cho họ khỏi lo lắng, lời nên dặn Lộc Hàm đã nói quá nhiều rồi, cậu không muốn lải nhải thêm nữa, đơn giản một chút ngược lại tốt hơn, khóc sướt mướt sẽ chỉ khiến cho lòng cậu ấy càng khó chịu mà thôi.
“Đã ở chỗ xét vé rồi.” Quý Phạm Tây mở miệng đúng lúc, mặc dù anh cũng muốn nói gì đó với Khánh Thù, nhưng ba anh em tốt nhà người ta đang nói lời từ biệt, anh không có bất kỳ lập trường gì mà đi quấy rầy.
Độ Khánh Thù kéo vali hành lý nhỏ vẫy vẫy tay với ba người bọn họ, “Tôi đi đây.”
“Bảo trọng.” Tất cả thiên ngôn vạn ngữ trong nội tâm Quý Phạm Tây đều hóa thành hai chữ, trong mắt thoáng hiện qua rất nhiều tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, có lẽ lần rời đi này mà nói là lần bắt đầu mới đối với Khánh Thù, nói không chừng cơ hội của mình đã thật sự tới.
“Ừhm.” Độ Khánh Thù gật đầu lia lịa, thoáng nhìn cảm kích đối với Quý Phạm Tây, người đàn ông này đã giúp cậu nhiều lần lắm, khiến cho cậu không có cách nào hoàn trả lại, cũng may mắn mình còn gặp được người tốt.
Xoay người, dứt khoát tiến vào cửa kiểm tra an ninh, giờ khắc này nước mắt “ròng ròng” chảy xuống, theo gương mặt trôi vào trong miệng, mùi vị mằn mặn thấm ướt tận trong lòng cậu, chua xót như vậy.
Nhưng cậu không thể quay đầu lại, cũng không thể quay đầu, muốn cho Lộc Hàm và Bạch Hiền nhớ nụ cười của cậu, mà không phải dáng vẻ nước mắt mờ mịt, cho nên, cậu đi rất nhanh, lúc ngồi lên máy bay, cậu lấy điện thoại ra gửi cho mẹ Diệp một tin nhắn: Mẹ Diệp, xin tha thứ cho đứa con trai bất hiếu này.
Sau đó tắt máy, lấy sim điện thoại ra, bẻ gãy, trực tiếp ném vào trong túi rác, từ nay về sau, cậu muốn cắt đứt quan hệ, bắt đầu cuộc sống du học sinh mới nơi đất khách, toàn bộ nơi này, cậu phải học được quên đi cùng bỏ xuống.
Khi máy bay cất cánh, không biết vì cái gì, nước mắt cậu đột nhiên sôi trào mãnh liệt, không ức chế được mà gào khóc, cảm xúc bi thương lây đến một đứa bé ngồi cạnh cậu, miệng méo xệch níu lấy vạt áo của mẹ khóc “Oa oa”, cảm giác giống như bị người bắt nạt.
“Cục cưng, đang yên lành sao con lại khóc?”
“Hu hu… Anh ấy khóc rất đau lòng, hu hu…”
“…” Mẹ đứa bé bùi ngùi nói: cục cưng nhà mình thật là bé gái có tâm địa thiện lương, nhìn thấy người khác khóc, trong lòng con bé cũng không thoải mái. o(╯□╰)o
--- --------- -----
Trong sảnh chính sân bay, sau khi mấy người Lộc Hàm đưa mắt nhìn bóng lưng Khánh Thù hoàn toàn biến mất, mới xoay người rời đi, trong nháy mắt, đều cảm thấy trong lòng trống trải, lẫn trầm mặc không nói.
Khi bọn họ đi qua một cây cột lớn, phía sau lộ ra bóng dáng của một người đàn ông trung niên, ông ấy chính là Thẩm Bác Sinh, tối hôm qua Phạm Tây gửi cho ông một tin nhắn: Chín giờ sáng mai Khánh Thù lên máy bay.
Cho nên ông đẩy lùi công việc để chạy tới, chỉ muốn len lén nhìn thấy con trai là được, ông không yêu cầu gì xa vời, nhìn thấy vẻ mặt gượng cười của Khánh Thù, thiếu chút nữa ông đã không nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được nguyện vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ cần thằng bé qua được, ông cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Cũng trong lúc đó, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng sáu mươi tám tòa nhà tập đoàn Kim thị, có hai người đàn ông đang đánh nhau.
“Bảo mẫu ba chân cút ngay cho tôi! Làm trễ nải chuyện quan trọng cậu gánh vác được trách nhiệm sao?” Ngô Thế Huân gầm thét với Phác Xán Liệt đang ngăn không cho anh vào cửa.
“Cậu chủ đã nói, chỉ cần là anh tới, nhất định phải ngăn không gặp.” Phác Xán Liệt cũng rất uất ức, nhưng cậu chủ đã lên tiếng, anh cũng không có cách nào, liên tiếp mấy ngày, không khí trong phòng làm việc đều rất thấp, anh đã nhanh chóng chịu không nổi.
Ngô Thế Huân hận không thể vung một quyền tới, cố nén ý nghĩ trong lòng, hết sức nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tra ra chân tướng sự tình rồi, nếu như A Nhân không muốn hối hận cả đời mà nói, sẽ khiến cho anh ta vĩnh viễn đóng cửa không thấy!”
“Ai ôi! Nói chuyện thì nói đi, động tay đánh người làm gì? Mặt của tao là bảng hiệu của tao, đánh hỏng mày bồi thường nổi sao?” Phác Xán Liệt đột nhiên thét lên một tiếng.
Ngô Thế Huân cả kinh nhìn cậu ta như nhìn quái vật, gặp quỷ, anh đâu có lấy mất của cậu ta một cọng lông tơ! Cho dù giống như anh khiếm nhã với cậu ta, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cậu ta chợt lóe lên ánh sáng nào đó thì trong nháy mắt liền hiểu, thì ra cậu nhóc này hiểu rõ, biết dùng thuật che mắt hấp dẫn sự chú ý của người nào đó.
“Ông đây liền đánh mày, ai cho mày cản ông đây! Không biết rằng việc quân trễ nải một phút là gây ra mạng người sao? Con mịa mày còn muốn ông đây thương tiếc cả đời hay sao?” Anh cũng phối hợp dùng sức vỗ mấy cái bốp bốp trên cánh tay cậu ta, tiếng vang “giòn giã” vang vọng bên trong căn phòng yên tĩnh trống trải.
Phác Xán Liệt nhe răng nhếch mép với anh ta, vãi ~ cậu không thể nhẹ tay một chút à, coi cánh tay tôi đây là tay heo hả! Còn vỗ thành nghiện rồi!
Ngô Thế Huân làm như không thấy, cơ hội khi dễ cậu ta đưa tới cửa như thế anh có thể dễ dàng bỏ qua sao, đương nhiên là muốn nhân cơ hội áp bức ngon lành một phen!
Lúc hai người đang chơi đến quên trời quên đất, cửa phòng làm việc mở ra, gương mặt đen thui tiêu điều xơ xác của Kim Chung Nhân lộ ra, lạnh lùng trách mắng: “Hai người các cậu diễn đủ chưa!”
Lời này vừa nói ra, Phác Xán Liệt lập tức hóa đá, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, chắc sẽ phải lập tức hy sinh vinh quang rồi.
“Chuyện này do Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân hợp tác đạo diễn, Độ Khánh Thù hoàn toàn không biết, cậu ấy cũng là người bị hại!” Ngô Thế Huân lạnh lùng mở miệng, hoàn toàn không sợ khí lạnh toát ra từ trên người Kim Chung Nhân.
“Cậu lặp lại lần nữa!” Tròng mắt đen của Kim Chung Nhân nheo lại, nai con không biết chút nào? Cậu ấy cũng là người bị hại?
“Lời hay không nói lần hai, đây là kết quả do tự tôi đi điều tra trong mấy ngày, dường như thằng cha Diệp Thành Huân rất hối hận, bây giờ đang la hét khắp nơi bị Thẩm Quân Nhã tính kế, hại thảm em trai mình, hai đứa hèn hạ trở mặt thành thù trong nháy mắt, thật là chuyện buồn cười, ban đầu không biết tại sao còn làm! Hiện giờ lại hối hận, cũng vô dụng!” Giọng Ngô Thế Huân mắng thô lỗ.
“Thẩm Quân Nhã là chị cùng cha khác mẹ của nai con.” Kim Chung Nhân đột nhiên thốt ra một câu.
Sau khi ngây ra Ngô Thế Huân cười to, “Bị chính chị mình và người anh thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ kết hợp bán đứng, còn không được người yêu tha thứ, lại bị làm nhục cùng chửi bới, yêu cầu cút khỏi tầm mắt của anh ta, chậc chậc chậc… Bi kịch lớn nhất thiên hạ cũng chỉ vậy mà thôi! Tôi đoán cậu ấy đã chết tâm rồi.”
Lòng Kim Chung Nhân chợt níu chặt lại, anh nhớ tới vẻ mặt mờ mịt lúc đó của nai con, cùng với ánh mắt uất ức khổ sở, thì ra không chỉ một mình anh đau, chỉ sợ nỗi đau trong lòng cậu càng sâu, cậu vốn vui mừng phấn chấn vội đưa hộp cơm tiện lợi cho mình, kết quả --
Nghĩ đến đây, anh không khỏi lập tức đi về phía cầu thang chuyên dụng của mình, anh muốn đi tìm cậu, muốn nói cho cậu rằng anh hiểu lầm cậu, cầu xin cậu tha thứ cho anh.
“Này! Lúc nói xin lỗi thái độ phải thành khẩn, đừng mang cái mặt căng cứng, người ta là cậu trai nhỏ, khả năng chịu đựng trong lòng tương đối kém, trải qua biến cố lớn lần này sợ rằng đã mất hết can đảm, nói không chừng nhất thời xúc động mà vỡ mộng, quyết định đến am ni cô quy y xuất gia rồi.” Ngô Thế Huân ở phía sau anh hô to, trong lòng cảm thán: May cho những nỗ lực trong mấy ngày này của mình không bị uổng phí.
Nhưng đúng là vẫn chậm một bước, Kim Chung Nhân lật cả thành phố C lên vẫn không tìm được vị trí của Độ Khánh Thù, tra danh sách hành khách trong tất cả các chuyến bay cùng đường sắt, đều không có bất kỳ ghi chép xuất nhập gì của cậu, điện thoại cũng không có tín hiệu, cậu giống như tự nhiên bốc hơi khỏi thế giới này rồi, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Vì thế anh thậm chí còn đi gặp Thẩm Bác Sinh cùng Diệp Lan, hai người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, đáy mắt đau lòng khiến cho anh không nhìn ra manh mối nào, hơn nữa khi nhìn thấy tin nhắn nai con gửi cho Diệp Lan thì dường như trong lòng có cái gì đó rơi ầm ầm xuống tận đáy, khiến lòng tự tin trước kia của anh bị đánh trúng nát bấy, xem ra, nai con thật sự rất hận mình.
Thẩm Bác Sinh đã trà trộn trên thương trường nhiều năm như vậy, bản lĩnh diễn trò dĩ nhiên là vô cùng thành thục, nhất là ông vốn không tán thành việc Khánh Thù ở chung một chỗ với Kim Chung Nhân, quá không đáng tin! Ngược lại ông có vẻ tán thành Quý Phạm Tây, cảm thấy cậu ta và Khánh Thù đứng cùng một chỗ xứng đôi hơn.
Đi đại học F tìm hai người bạn tốt của nai con, muốn biết được đến cùng cậu ở đâu từ họ, ngược lại bị mắng xối xả, vốn Kim Chung Nhân hiểu rõ tính tình nóng nảy của hai cậu nhóc này, nhưng xét thấy là vì bất bình dùm nai con, anh nhịn.
Anh đã gần như tìm khắp tất cả người gần gũi với nai con, nhưng kết quả đều là: Không biết hoặc không rõ ràng lắm.
Điều này khiến cho anh cảm thấy rất thất bại, ngay cả bà nội cũng gọi điện răn dạy anh mạnh mẽ một hồi, yêu cầu anh nhất định phải tìm cháu dâu trở về.
Nhưng anh không tìm thấy cậu, tìm khắp trong nước, thậm chí kéo dài phạm vi tìm kiếm ra nước ngoài, cũng không có một chút tin tức gì của cậu, cũng không có người tên Độ Khánh Thù này.
Ròng rã ba năm, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cậu, nhưng thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền *, cuối cùng anh vẫn đánh mất cậu.
(*) thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: Bích Lạc – khoảng không xanh biếc trên trời – nơi tận cùng của trời, Hoàng Tuyền – dưới suối vàng, âm phủ - nơi tận cùng của đất. Ý của câu này là A Nhân đã tìm nai con khắp chân trời góc bể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro