Chương 80 Phiên ngoại 4 : Đốm lửa 4
Từ khi Điền Chính Quốc xảy ra chuyện, Kim Thái Hanh ngồi bên giường cậu ngày đêm một tấc cũng không rời, đã lâu lắm không nghỉ ngơi, thường thường đều là không chống cự nổi cơn buồn ngủ chợp mắt một lát, lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, mắt đầy tơ máu, như bị thần kinh nắm lấy thiết bị theo dõi lặp đi lặp lại xác nhận Điền Chính Quốc còn sống.
Một giấc ngủ này hắn lại ngủ rất say, hắn cầm tay Điền Chính Quốc, không ngừng rơi xuống trong giấc mơ tối om, giống như đã trải qua một đời dài đằng đẵng lại buồn bã, yên tĩnh không tiếng động, cho đến khi một chùm sáng dịu dàng chiếu lên mí mắt.
Kim Thái Hanh hơi nhíu nhíu mày, mi mắt rung rung, vô thức giật giật tay, lập tức cảm nhận được lực đè lên cánh tay, và làn da ấm áp chạm vào đầu ngón tay.
Hắn bỗng chốc mở mắt ra, ánh nắng tràn đầy cả phòng, chói nhãn cầu hắn hơi đau. Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm nhận ánh sáng sáng ngời như thế, đến mức ngay cả người kia nằm trong ngực hắn cũng giống như mạ lớp ánh sáng vàng óng, tràn đầy cảm giác không chân thật.
Người kia đưa lưng về phía hắn được hắn ôm vào lòng, tóc đen rũ xuống theo cổ trải trên cánh tay hắn. Bả vai trần truồng thon gầy và xương bả vai xinh đẹp, dán vào da thịt của hắn, thân mật đến cực điểm.
Kim Thái Hanh lập tức đẩy người trong lòng mình ra, rút cánh tay bị gối tê lại, trong mắt tràn đầy sự u ám hung ác nham hiểm.
Mấy năm qua cũng không phải không có đồ không có mắt muốn đưa người đến bênh cạnh hắn, chỉ có điều tính tình Kim Thái Hanh lạnh lùng, giống như robot lạnh lùng không có bất kỳ nhược điểm gì, cho dù có người muốn dùng thủ đoạn thấp hèn cũng không tìm được chỗ xuống tay.
Tại sao hắn lại ngủ chung với người này?
Đang nằm mơ?
Điền Chính Quốc đâu, không phải hắn đang trong phòng bệnh của Điền Chính Quốc sao?
Sắc mặt Kim Thái Hanh căng cứng, trên mặt mơ hồ hiện ra một tia sát ý, không đợi hắn ra tay bóp cái cổ trắng nõn mảnh mai của người kia, người bị đẩy ra bỗng nhúc nhích, tỉnh lại.
Đang ngủ say bị đẩy ra, suýt nữa lăn xuống giường, Điền Chính Quốc khó chịu tỉnh dậy, vẫn buồn ngủ rên rỉ hai tiếng: “Kim Thái Hanh! Anh làm gì vậy!”
Đêm qua kêu muộn quá, giọng Điền Chính Quốc cũng khàn, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Cả người Kim Thái Hanh cứng đờ, hình như ngay cả máu cũng ngừng chảy, hơi trợn to mắt nhìn người có vô số dấu vết mập mờ trên cơ thể.
Không nghe thấy đáp lại, Điền Chính Quốc chống người ngồi dậy, nhìn về phía Kim Thái Hanh biểu cảm đờ đẫn ánh mắt mờ mịt: “Anh sao vậy?”
Nói đoạn, cậu vươn tay muốn sờ trán Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh vô thức tránh đi, Điền Chính Quốc nhướng mày: “Còn không cho đụng vào?”
Điền Chính Quốc mới không quan tâm hắn đang nghĩ gì, không cho cậu đụng cậu càng muốn đụng, thế là nhấn bả vai Kim Thái Hanh xuống đè người xuống giường, rồi mới tách hai chân ngồi trên eo Kim Thái Hanh, cao ngạo nhìn hắn: “Chịch xong không nhận người, hả? Muốn cho anh nhớ lại đêm qua chịch em thế nào không.”
Hầu kết Kim Thái Hanh trượt lên xuống một cái, ánh mắt không có cách nào rời khỏi cơ thể Điền Chính Quốc.
Gương mặt này quá quen thuộc, là dáng vẻ hắn khắc vào xương thịt và trong linh hồn.
Cho dù là giọng nói hay nhiệt độ cơ thể, đều chân thật quá đỗi, Kim Thái Hanh giống như miếng gỗ không có sức sống, đầu óc trống rỗng, tay chân hơi run lên, động cũng không dám động, vừa không dám đụng vào Điền Chính Quốc, cũng không nỡ để Điền Chính Quốc rời đi, chỉ có thể ngớ ra lại tham lam mà nhìn chăm chú, sợ sau khi tỉnh mơ sẽ không còn được gặp lại bộ dáng sinh động hoạt bát như thế của Điền Chính Quốc.
Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện có điểm là lạ, ánh mắt Kim Thái Hanh không đúng lắm, mặc dù cũng là dáng vẻ dục cầu bất mãn đói khát, nhưng không làm càn như trước kia, mà quá kiềm chế ẩn nhẫn, hình như đang liều mạng chịu đựng không dám đụng vào cậu.
“Ê, anh sao vậy?” Điền Chính Quốc nghiêm mặt, bò xuống khỏi người hắn, sờ trán và mặt Kim Thái Hanh một cái, xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn bình thường, không có gì khác thường, “Không biết em à?”
Kim Thái Hanh không chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc, hốc mắt ân ẩn phiếm hồng, lập tức khàn giọng nói: “Điền Chính Quốc?”
“À, còn nhớ em, xem ra không có ý định chịch xong rồi chạy.” Điền Chính Quốc chớp mắt cười một tiếng, cũng không để ý khác thường của hắn, Kim Thái Hanh luôn có một số chuyện giấu ở đáy lòng, dù cho hai người cũng đã kết hôn hai ba năm, từ lâu đã thẳng thắn đối đãi, Điền Chính Quốc cũng sẽ không túm lấy chuyện gì đó ép hỏi đến cùng, vì vậy lại gần hôn khẽ lên môi Kim Thái Hanh một cái, nói: “Em đói rồi, muốn uống sữa đậu nành anh xay.”
Bờ môi mềm mại chạm vào hắn, tim Kim Thái Hanh đập nhanh một hồi, đồng tử co lại, cả người như thể linh hồn xuất khiếu ngây ra thất thần.
Cảnh tượng này chỉ từng xuất hiện trong mơ và trong suy tưởng của hắn, Điền Chính Quốc sẽ chủ động tới gần hắn, hôn hắn, nhưng bây giờ cảm xúc này quá chân thực, hắn thậm chí nghe được âm thanh đập mạnh mẽ của trái tim yên lặng đã lâu, còn có máu khắp người dần dần sôi trào khô nóng, khiến hắn cũng không nén được khát vọng trong lòng đủ để nuốt chừng hết thảy, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cơ thể của Điền Chính Quốc, dốc sức ép về phía mình.
Mắt Kim Thái Hanh bị khát vọng và bộc trực nhuộm thành màu đỏ như máu, hắn vội vã không nén nổi hôn Điền Chính Quốc, giống như muốn bóc người ra ăn tận xương.
Lâu lắm Kim Thái Hanh chưa hôn mãnh liệt như thế, mặc dù hơi đau, nhưng vẫn rất thoải mái, Điền Chính Quốc chỉ coi như tình thú nhỏ giữa chồng già với chồng già, duỗi tay ôm lại hắn.
Một lúc sau, Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ vẫn chưa đã nghiền của hắn, không chịu được quay đầu sang chỗ khác nhắc nhở hắn: “Anh còn phải đến công ty đấy, không phải nói hôm nay có hội nghị quan trọng à?”
Kim Thái Hanh hít thở dồn dập thô nặng, chống trán Điền Chính Quốc, nhắm mắt thở dốc.
Sau khi vén chăn lên, Kim Thái Hanh nhìn thấy cái chân không trọn vẹn kia của mình, đồng tử co lại, lập tức lại đắp chăn lên, rồi mới hơi sợ hãi nhìn về phía Điền Chính Quốc, sợ bị Điền Chính Quốc nhìn thấy cảnh vừa rồi.
Điền Chính Quốc mặc đồ ngủ, đấm eo hai cái, rồi cầm chân giả của Kim Thái Hanh đi đến bên giường: “Ngồi lại đây, em đeo vào giúp anh.”
Hai tay Kim Thái Hanh siết thành nắm đấm, hắn không biết mình có chân giả vào lúc nào, thời gian hắn ngồi xe lăn quá dài, cơ bắp đã teo lại từ lâu, không tiện lắp chân giả nữa, nhưng giờ phút này khó có thể tiếp nhận hơn đó là Điền Chính Quốc lại tự nhiên như thế nói muốn đeo vào giúp hắn.
Chẳng lẽ phải để cho Điền Chính Quốc nhìn thấy cái chân xấu xí không chịu nổi của hắn?
“Không cần.” Giọng hắn khàn khàn, cố sức kiềm chế đau đớn trong lòng, trầm giọng nói: “Em không cần làm vậy.”
Điền Chính Quốc nhướng mày, cũng không nói gì, đặt chân giả lên giường: “Vậy em đi tắm trước. Em nghi ngờ đêm qua anh không rửa sạch giúp em, phía sau không thoải mái.”
Kim Thái Hanh: “...”
Hôm nay bạn bè của Điền Chính Quốc từ nước ngoài về, muốn đi đón nên vừa ăn sáng xong cậu đi luôn.
Kim Thái Hanh không lắp chân giả, hắn căn bản không biết dùng chân giả đi đường, cho nên vẫn ngồi trên xe lăn chuẩn bị sẵn trong nhà.
Ngôi nhà này với hắn mà nói hoàn toàn xa lạ, lúc trợ lý gọi điện thoại cho hắn thông báo hội nghị, hắn đã hoãn lại, một mình trong biệt thự tìm kiếm tất cả tin tức.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác chân thực này lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở hắn, hắn thực sự đã đến một thế giới lạ lẫm. Trong thế giới này, hắn thoát khỏi xe lăn, còn... kết hôn với Điền Chính Quốc.
Trong đầu có ký ức không trọn vẹn, Kim Thái Hanh tốn thời gian một ngày mới sắp xếp mọi thứ như ý.
Kim Thái Hanh của thế giới này và hắn, bất kể là thân thế hay là bộ dáng đều giống như như đúc, cũng được đưa đến Kim gia lúc năm tuổi vì bắp chân không trọn vẹn. Khác biệt đó là, Kim Thái Hanh của nơi này từ năm tuổi, Điền Chính Quốc vẫn ở bên cạnh hắn, ngoại trừ xa cách ba năm ngắn ngủi hồi cấp hai, về sau gặp lại cũng rất nhanh.
Điền Chính Quốc sẽ cười với hắn, sẽ nói chuyện với hắn, coi hắn là bạn bè.
Thậm chí hồi cấp ba, bọn họ còn trao đổi tâm ý, trở thành người yêu.
Ba năm trước, hai người đã nhận giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp.
Mọi thứ rất vui vẻ tựa như một câu chuyện cổ tích, là điều ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.
Nhưng đây cũng là sự thật.
Hơn hai mươi năm qua, hắn đều chỉ có thể trốn trong chỗ tối không gặp được ánh sáng lén nhìn Điền Chính Quốc, yên lặng bảo vệ cậu, cất giấu tâm tư bẩn thỉu của mình cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ bị Điền Chính Quốc phát hiện rồi ghét bỏ. Nhưng Kim Thái Hanh của thế giới này, lại quang minh chính đại có được Điền Chính Quốc...
Đầu đau muốn nứt, Kim Thái Hanh dùng sức túm tóc mình, gầm nhẹ gần như sụp đổ, ghê tởm căm ghét cơ thể bây giờ của mình đến mức như muốn nổi điên.
Rõ ràng đều là tàn phế, dựa vào đâu, dựa vào đâu “Hắn” này có thể có được tình yêu toàn tâm toàn ý của Điền Chính Quốc... Đó là thứ cả đời này, hắn nhìn thấy nhưng không với tới được.
(“hắn” = Qua của đời này, hắn = Qua của đời trước)
Buổi tối sau khi Điền Chính Quốc về, nhìn thấy Kim Thái Hanh vẫn ngồi trong phòng sách, hơi khó hiểu: “Hôm nay anh không đến công ty à.”
Kim Thái Hanh ngồi trơ một ngày, hai tay chống trán, nghe thấy âm thanh, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Hai mắt đen kịt thâm trầm ẩn giấu tất cả cảm xúc, sau khi Điền Chính Quốc tới gần, hắn chậm rãi rũ mắt xuống, không để Điền Chính Quốc phát hiện một mặt điên cuồng vặt vẹo của mình.
Không sao. Không sao.
Bây giờ cơ thể này là của hắn rồi, Điền Chính Quốc là của hắn rồi.
Những thứ trước kia không cần suy nghĩ nữa, hắn không thể để cho Điền Chính Quốc phát hiện hắn không phải “Hắn” của thế giới này.
Trái tim hắn bị chua xót và ghen ghét lấp đầy như muốn nổ tung ra, linh hồn đang gào thét trong đau đớn và giày vò, cơ thể lại đeo mặt nạ hoàn mỹ lên, khi Điền Chính Quốc bước tới hắn hơi cong khóe môi: “Về rồi à.”
“Ừ, sớm biết hôm nay anh không có việc ở công ty đã gọi anh đi cùng, Lý Tiểu Bân vừa về, gầy đi nhiều, bây giờ cũng rất ra dáng...” Điền Chính Quốc vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, lúc này mới phát hiện Kim Thái Hanh ngồi trên xe lăn, thuận miệng hỏi một câu, “Sao hôm nay lại móc cái đồ cổ này ra?”
Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc: “Hôm nay không muốn đeo.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn, không hỏi nữa: “Làm xong việc chưa, có phải anh vẫn chưa ăn cơm tối không?”
“Không đói.”
“Hôm nay thím Trương về nhà, không ai nấu cơm cho anh thì anh không ăn nữa?” Điền Chính Quốc bất mãn nói, “Dạ dày của anh không tốt anh không biết à.”
Quan tâm và yêu thương của Điền Chính Quốc, đều là cho “Hắn”...
Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười, trái tim lại giống như bị một cái tay tùy ý lôi kéo, đau đến mức hắn chỉ muốn lăn.
“Xin lỗi,” Hắn chậm rãi vươn tay nắm tay Điền Chính Quốc, “Lần say anh sẽ chú ý.”
Điền Chính Quốc về rồi, Kim Thái Hanh cũng không có lòng làm việc, hai người đến phòng chiếu phim xem phim.
Điền Chính Quốc gối đầu lên đùi Kim Thái Hanh, vừa xem vừa ăn đồ ăn vặt, Kim Thái Hanh thì hoàn toàn không biết phim đang chiếu nội dung gì, cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc suốt, những cảm xúc trong mắt hắn khó có thể nắm bắt trong sự biến đổi của ánh sáng và bóng tối.
“Chiêu ơi.”
Kim Thái Hanh diễn thử trong đầu vô số lần, mới chậm rãi lên tiếng.
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, nhón một miếng khoai tây lát lên đưa tới bên miệng hắn: “Ăn không?”
Kim Thái Hanh nhận miếng khoai tây lát, nuốt xuống rồi nói: “Tuần này có rảnh không, chúng ta đi du lịch.”
“Được.” Điền Chính Quốc rất dễ thu xếp, “Công ty anh không có việc à?”
“Không sao.”
Kim Thái Hanh cúi người, nhẹ nhàng cọ cọ trán Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc xoay đầu lại, một tay ôm lấy bả vai Kim Thái Hanh, chủ động hôn lên.
Đầu tiên Kim Thái Hanh cứng đờ, ngay sau đó ôm chặt Điền Chính Quốc hơn, dùng sức đòi lấy.
Căn nhà này Điền Chính Quốc ở cùng “Hắn”, Kim Thái Hanh chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, vừa nghĩ rằng “Hắn” có lẽ đã thân mật với Điền Chính Quốc tại mỗi một góc trong căn nhà này, hắn đã cảm thấy ghen tị và chua xót sắp chôn vùi lý trí của hắn.
Cho nên nhất định phải rời khỏi căn nhà này trước, đợi sau khi đi du lịch về, hắn tìm một lý do chuyển đến một căn nhà khác với Điền Chính Quốc.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Điền Chính Quốc nằm trong chăn, tự nhiên vùi trong lòng Kim Thái Hanh.
Động tác của cậu quá thành thạo, như thể đã làm vô số lần.
Đúng vậy, tính từ cấp ba lên, Điền Chính Quốc và “Hắn” ở bên nhau đã gần mười năm.
Mười năm này, bọn họ đủ để làm tất cả những chuyện thân mật.
Sáng hôm nay những vết tích trên người Điền Chính Quốc ấy, chắc hẳn là “Hắn” lưu lại vào đêm trước.
Con ngươi Kim Thái Hanh hơi tối, ẩn nhẫn cắn chặt thịt mềm bên trong môi dưới, thậm chí nếm được một ít mùi máu tanh trong miệng.
Cho dù bên trong đã vị ghen ghét ăn mòn thủng trăm ngàn lỗ, Kim Thái Hanh vẫn không thể tàn nhẫn cưỡng ép chiếm hữu Điền Chính Quốc, xóa sạch tất cả ký ức của “Hắn”, sẽ chỉ dùng sức ôm chặt hắn, giống như người sắp rơi vào vực sâu bắt lấy một dây leo cuối cùng, bất kể như thế nào cũng không dám buông tay.
Người mong mà không được mười mấy năm giờ phút này đã lặng yên nằm trong lòng mình, dùng một tư thế mềm mại hoàn toàn bày ra tin tưởng và yêu thương với mình, Kim Thái Hanh vừa ghen tuông ngập trời, vừa rung động khó nhịn, khát vọng và ham muốn trải qua thời gian dài đã bị hắn kiềm chế sít sao, một khi bắt đầu cuồn cuộn, sẽ khí thế đùng đùng hung dữ.
Hai người ôm ấp, một chút thay đổi của cơ thể cũng rõ ràng có thể thấy.
“Hôm nay không làm, hôm qua anh dùng sức quá, eo em còn mỏi lắm.” Điền Chính Quốc lẩm bẩm hai câu, “Cũng không biết mỗi ngày anh lấy tinh lực ở đâu ra.”
Ngón tay Kim Thái Hanh siết lại, nhắm chặt hai mắt.
Giờ phút này hắn thật sự muốn giết chết “Hắn”, rõ ràng bọn họ là cùng một người, “Hắn” lại có được mọi thứ.
Nhưng hắn, chỉ có thể nhận được vui sướng ngắn ngủi bất cứ lúc nào cũng có thẻ kết thúc, chỉ có thể ôm Điền Chính Quốc một lát trong mộng đẹp phù dung sớm nở tối tàn.
Cả một buổi tối, Điền Chính Quốc ngủ rất ngon, Kim Thái Hanh lại căn bản không buồn ngủ chút nào.
Hắn ôm Điền Chính Quốc, hít lấy mùi của Điền Chính Quốc, cảm nhận được nhiệt độ của Điền Chính Quốc, bởi vì tư thế bất động, tay chân tê đến mức mất đi cảm giác, hắn cũng không nhúc nhích.
Hắn chỉ sợ mình ngủ rồi, tỉnh dậy sẽ lại trở về căn phòng bệnh lạnh như băng kia, đối mặt với Điền Chính Quốc yên lặng, lại lần nữa trở lại trong địa ngục hàn băng tối tăm không ánh mặt trời.
Chỉ có một chút ánh sáng và nhiệt độ này, mặc dù là “Hắn” bố thí cho hắn, lúc nào cũng có thể lấy lại, hắn cũng muốn liều lĩnh bắt lấy. Dù là thêm một giây đồng hồ cũng được.
“Chiêu ơi, Chiêu ơi, Chiêu ơi.”
Kim Thái Hanh không ngừng thì thầm tên Điền Chính Quốc, bí ẩn nhiều năm trước đến nay giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng phá đất mà lên.
“Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em...” Hắn nhắm mắt, cuối cùng nói ra miệng, hốc mắt chua xót không thôi.
“Xin em.”
Không yêu hắn cũng được, không muốn nhìn thấy hắn cũng không sao.
Chỉ xin em đừng chết, hãy sống thật tốt.
Yêu những người khác, ở bên những người khác, hắn cũng có thể chịu đựng được, dù sao hắn đã vết thương chồng chất từ lâu, không quan tâm nhiều thêm mất vết nữa.
Chỉ xin Điền Chính Quốc đừng chết, nếu không chả khác gì đòi cái mạng này của hắn.
Hắn chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ này.
Ngày hôm sau, Kim Thái Hanh hoãn lại tất cả công việc, ra nước ngoài du lịch cùng Điền Chính Quốc.
Hắn vẫn ngồi trên xe lăn, không đeo chân giả, Điền Chính Quốc cũng không hỏi hắn nữa, mà tự nhiên đẩy xe lăn giúp hắn.
Hai tay giấu dưới thảm của Kim Thái Hanh nắm chặt, trong lòng vô cùng ghét bỏ bản thân lại gây thêm phiền cho Điền Chính Quốc, “Hắn” của thế giới này đeo chân giả, nhất định cũng vì để xứng với Điền Chính Quốc, sợ Điền Chính Quốc chê hắn vướng víu.
Hắn lại vẫn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đâu đâu cũng cần Điền Chính Quốc giúp một tay.
“Chiêu à, anh tự làm, em không cần theo anh, em đi chơi đi.”
Điền Chính Quốc vì phải đẩy hắn, cũng không có cách nào thỏa sức vui chơi, nội tâm Kim Thái Hanh vô cùng cay đắng và đau đớn, nhưng so với để Điền Chính Quốc phiền chán, hắn thà để Điền Chính Quốc đi, còn mình ngồi trong góc nhìn.
“Nói gì đấy,” Điền Chính Quốc bất mãn nhíu mày, duỗi tay đẩy bả vai Kim Thái Hanh một cái không nặng không nhẹ, lập tức đi đến trước mặt hắn, nửa ngồi xổm, hai người nhìn thẳng, Kim Thái Hanh nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong đôi mắt sáng tỏ của cậu.
“Quan trọng là ở bên anh, mà không phải chơi.”
Kim Thái Hanh hơi ngẩn ra, sau đó cảm nhận được Điền Chính Quốc cúi người xuống để lại một nụ hôn ấm áp trên mặt hắn.
Cơn gió của nước khác tựa như cũng mang theo vị ngọt, còn có ánh mắt đong đầy ý cười của Điền Chính Quốc khi nhìn hắn.
Đây hết thảy đều khiến hắn đắm đuối mê mẩn, dù là sau khi tỉnh mộng đau đớn tra tấn sẽ khắc sâu hơn, mỗi một giây của hiện tại đều là liếm mật trên lưỡi dao, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Thì ra ở bên Điền Chính Quốc, là hạnh phúc như thế, là chuyện hạnh phúc đến thế.
Điền Chính Quốc sẽ thường xuyên ôm hắn một cái, hôn môi với hắn, nhìn thấy đồ gì thú vị, ngay lập tức sẽ gọi tên của hắn. Điền Chính Quốc vĩnh viễn sẽ không để hắn một mình trong góc yên lặng suy sụp, không có khoảnh khắc nào không cho hắn cảm nhận được mình được yêu, được ánh mặt trời chiếu sáng đến.
Thì ra thứ hắn tha thiết ước mơ hơn mười năm nay, thật sự có thể khiến người động lòng như vậy.
Ở bên Điền Chính Quốc, hắn cũng không nghĩ đến tất cả cực khổ và tra tấn mình từng gặp nữa, dường như mỗi phút mỗi giây, đều ngọt ngào dịu dàng đủ để an ủi tất cả quá khứ.
Mấy đêm liền, Kim Thái Hanh đều chỉ ôm chặt Điền Chính Quốc, dù cho ham muốn của cơ thể cuồn cuộn khô nóng không chịu nổi, hắn cũng không động tay động chân, thậm chí chỉ có khi Điền Chính Quốc chủ động hôn hắn hắn mới dám dùng sức hôn lại.
Hắn khắc đến đến hoàn mỹ, chỉ sợ Điền Chính Quốc khó chịu, cho nên tuyệt đối không chủ động đòi hỏi.
Buổi tối một tuần sau, Điền Chính Quốc chủ động ngủ trên người Kim Thái Hanh, hai người yên lặng ôm ấp, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào.
Kim Thái Hanh nhắm mắt, ngay khi hắn đắm đuối trong hơi thở của Điền Chính Quốc, lời nói của Điền Chính Quốc lại giống như một tiếng sấm, nháy mắt chém hắn mất hồn mất vía.
“Kim Thái Hanh, lúc đó tại sao anh muốn ra tay với Điền thị.”
Giọng nói của Điền Chính Quốc thản nhiên, qua nhiều năm như vậy, cậu đã nhẹ nhõm từ lâu, bây giờ lựa chọn hỏi ra, cũng chỉ là sợ trong đó có hiểu lầm gì, khiến cậu hận Kim Thái Hanh nhiều năm như vậy.
Cậu và “Kim Thái Hanh” của thế giới này cùng lớn lên từ nhỏ, thật sự đã quá quen thuộc với nhau, cho nên ngày đầu tiên Kim Thái Hanh đến thế giới này, Điền Chính Quốc đã nhận ra khác thường.
Ngay từ đầu trong lòng cậu có chút khúc mắc, cho nên mượn cớ đi cùng Lý Tiểu Bân chạy ra ngoài cả ngày.
Nhưng sau đó, cậu đã phát hiện Kim Thái Hanh của thế giới ban đầu, cũng yêu cậu sâu tận xương tủy.
Có lẽ sâu hơn.
Cậu đã nằm trong lòng hắn rồi, hắn vẫn liều mạng nhẫn nhịn không dám đụng vào cậu.
Toàn bộ người Kim Thái Hanh đã bị sợ hãi lấp đầy, đầy trong đầu hắn chỉ nghĩ, Điền Chính Quốc phát hiện ra hắn không phải “Hắn”.
Hắn chậm rãi giải thích tất cả ngọn nguồn, yên lặng chờ đợi như tội phạm chờ tuyên án tử hình, tay ôm Điền Chính Quốc cũng không dám đụng vào nữa, xụi lơ xuống.
“Hóa ra là như vậy,” Điền Chính Quốc khẽ thở dài, “Nếu như khi đó anh có thể thẳng thắn hơn chút, hoặc là em thông minh hơn thì tốt rồi.”
“Không...” Kim Thái Hanh thấp giọng nói, “Đều là lỗi của anh.”
Là những ngày này trôi qua quá hạnh phúc, hắn cũng sắp quên rồi, mấy ngày nay là hắn trộm được từ tay Kim Thái Hanh của thế giới này.
Bây giờ Điền Chính Quốc đã phát hiện ra, hắn không phải Kim Thái Hanh mà cậu yêu, giấc mộng đẹp này nên tỉnh rồi.
Hắn phải trở lại trong vực sâu vô biên thuộc về hắn.
Kim Thái Hanh từ lâu đã bị tra tấn ra một thân mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, chỉ có thanh kiếm tên là Điền Chính Quốc có thể đâm hắn đau thấu tim gan, không có sức chống đỡ đánh trả chút nào, bất kể là thời điểm nào, đều khiến hắn đau đến mức không muốn sống.
Hắn nhắm mắt, ẩm ướt đọng lại lặng lẽ trượt xuống từ hốc mắt, cùng lúc đó, đôi môi ấm áp của Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Nếu có một ngày em có thể trở lại thế giới ban đầu, nếu như em có thể ôm lấy anh thế này,” Cậu nở nụ cười, khẽ nói: “Chúng ta sẽ ở bên nhau.”
...
Sau đó Kim Thái Hanh không biết mình ngủ như thế nào, đợi khi hắn lại có ý thức, là bị thiết bị theo dõi phát ra tiếng cảnh chói tai báo đánh thức.
Hắn bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn chỉ số sinh mệnh rõ ràng khác thường trên thiết bị theo dõi, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu khàn giọng thét lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Mau cứu Điền Chính Quốc, mau cứu cậu ấy.
Tất cả gào thét và cầu xin của Kim Thái Hanh đều bị nhấn chìm trong một hồi rối ren, hắn bị y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh, cả người như thể người điên, ngã xuống xe lăn, cho dù là bò cũng muốn bò về phòng bệnh, để ở bên Điền Chính Quốc.
Chưa từng có ai thấy một mặt thảm hại không chịu nổi như thế của hắn, hắn mãi mãi đều là dáng vẻ vô tình lạnh như băng, hung ác nham hiểm tàn nhẫn, ngay cả cảm xúc cũng ít có chấn động, nhưng bây giờ hắn lại ngã xuống đất không có chút tôn nghiêm nào như vậy, giống như hận không thể quỳ xuống xin nhóm bác sĩ đang cấp cứu kia.
Trợ lý không kìm lòng được đỏ cả mắt, không nhìn nổi Kim Thái Hanh thê thảm khàn giọng cần xin thế kia, bảo y tá tiêm cho hắn một liều thuốc an thần.
Nhìn Kim Thái Hanh chìm vào giấc ngủ, lâu lăm rồi hắn chưa nghỉ ngơi thật tốt, vành mắt xanh đen, trên mặt không có chút huyết sắc nào, gốc râu cằm cũng chưa từng cạo sạch, chẳng hề giống người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp trong giới thương nghiệp bày mưu nghĩ kế, thủ đoạn độc ác.
Trợ lý thở dài, nghĩ thầm, nếu Điề tiên sinh thật sự xảy ra chuyện, có phải Kim Thái Hanh cũng sẽ mất đi một cái mạng?
May mà cuối cùng Điền Chính Quốc đã được cứu về, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Từ sau lầu đó, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm thiết bị theo dõi càng chặt hơn, chuyện của công ty triệt để buông tay, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cứ thế ngủ say ròng rã ba tháng.
Kim Thái Hanh dần dần khôi phục bình tĩnh sau cơn cuồng loạn ban đầu, hắn biết Điền Chính Quốc không chết, cậu chỉ đang ở một thế giới khác.
Nếu như, nếu như, Điền Chính Quốc biết hắn đang chờ cậu, có thể trở về sớm một chút không?
Không có người cho hắn đáp án.
Kim Thái Hanh chỉ chờ đợi ngày này qua ngày khác.
Ngày nào đó, Kim Thái Hanh sắp xếp đồ đạc của Điền Chính Quốc, lấy một bức ảnh đã ố vàng từ trong hộp sắt phủ bụi.
Là tấm ảnh hồi tiểu học của bọn họ.
Điền Chính Quốc và Lý Tiểu Bân đứng cạnh nhau, trên tay cầm một que kem, nhìn về ống kính nở nụ cười xán lạn.
Mà ở góc ảnh chụp, Kim Thái Hanh ngồi trên xe lăn, nhìn về phía bọn họ từ xa.
Hắn cô đơn lại hiu quạnh, dù rất muốn chơi đùa với Điền Chính Quốc, cũng chỉ im lặng nhìn từ xa.
Nhìn một cái, đã nhìn hơn hai mươi năm.
Từ năm tuổi đến bây giờ hai mươi bảy tuổi, lời Điền Chính Quốc đã nói với hắn chỉ có vài câu rải rác, hắn lại một mình sống qua nhiều tháng năm đến thế.
Một ngày nào đó ba tháng sau, Kim Thái Hanh như thường ngày, cầm khăn nóng lau tay cho Điền Chính Quốc từng chút một, lúc ngẩng đầu muốn nhìn màn hình theo dõi, lại bất ngờ không kịp chuẩn bị đối mắt với Điền Chính Quốc hơi mở hai mắt.
Không khí cũng như thể đông lại.
Lông mi Điền Chính Quốc rung động, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngay cả động tác chớp mắt cũng hơi tốn sức.
Kim Thái Hanh quên luôn cả đi gọi bác sĩ, chỉ nín thở, gần như đờ đẫn mà nhìn cậu.
Điền Chính Quốc khó khăn giật giật khóe miệng, ba tháng chưa hề nói chuyện, cậu chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn.
“Kim... Thái Hanh...”
Kim Thái Hanh như vừa tỉnh giấc chiêm bao, làm đổ chậu nước cũng như không biết, hắn cúi người đến bên giường Điền Chính Quốc, muốn nghe cậu nói.
Sau đó, hai tay Điền Chính Quốc dùng một sức lực cực kỳ yếu ớt lại kiên định, vòng lên bả vai hắn, cực nhẹ cực nhẹ ôm lấy hắn.
Toàn thân Kim Thái Hanh run rẩy, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, cuối cùng trong một cái chớp mắt, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Hắn sẽ không suy nghĩ hai mươi mấy năm này có đáng giá hay không nữa, nếu như có thể có một cơ hội quay lại lần nữa, hắn nhất định sẽ trở lại lúc năm tuổi, đến trước mặt bản thân tuyệt vọng đau khổ vào lúc ấy, dịu dàng nói với đứa trẻ kia.
Đừng khóc, đừng tự ti, cũng đừng nghĩ đến cái chết.
Không lâu sau em sẽ gặp được một người, cậu ấy là ánh sáng trong cuộc đời của em, là đêm tối đã hết của em.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro