Chương 78 Phiên ngoại 2:Đốm lửa 2
"Được không lớp trưởng đại nhân?" Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh không nói lời nào, lại cười hì hì hỏi lần nữa.
Tóc mái của Kim Thái Hanh hình như lâu lắm rồi chưa cắt, nhìn từ mặt nghiêng, đã có thể che đậy cảm xúc trong mắt hắn, Điền Chính Quốc chỉ thấy hắn hơi mím khóe môi, ở gương mặt trắng đến mức hơi bệnh trạng, biểu cảm này có từ hình dung vô dùng thích hợp -- không tình nguyện.
May mà Điền Chính Quốc da mặt dày, không hề bị mặt lạnh và im lặng của Kim Thái Hanh dọa lùi, nhảy xuống bàn, cậu cao chân dài, áo khoác đồng phục mở rộng, động tác lộ vẻ rất tùy tính tiêu sái.
Khóe mắt liếc thấy Điền Chính Quốc tới gần, Kim Thái Hanh như thể bị người bóp yết hầu, hơi thở mơ hồ dừng lại, bàn tay để hai bên vô thức bấu chặt tay vịn, lúc Điền Chính Quốc cách hắn ba bước, Kim Thái Hanh há miệng, giọng khàn khàn lại hơi cứng nhắc: "Được."
Quá khó nghe, giọng của hắn... Kim Thái Hanh mơ hồ cắn chặt răng hàm, hắn rất ít nói chuyện với người khác, đây cũng là lần đầu tiên phát hiện giọng của mình khàn khàn đến thế, không hề trong trẻo như Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc có cảm thấy hắn không muốn không?
Còn có, trên bài tập của hắn, có viết cái gì không nên viết không?
Tư duy của Kim Thái Hanh hơi hỗn độn, đại não ngày thường như máy móc tinh vi vận hành nhanh chóng trong lúc nhất thời như thể tạm dừng.
Kiến thức cấp ba với hắn mà nói có độ khó quá nhỏ, trong giờ học hơn phân nửa thời gian Kim Thái Hanh đều không lắng nghe, hoặc là dùng khóe mắt chăm chú nhìn bóng lưng Điền Chính Quốc, hoặc là vùi đầu trên trang sách viết tên Điền Chính Quốc từng lần một, như bị trúng tà gì đó, viết tràn đầy cho đã mắt đều là ba chữ này.
Mà chuông tan học vừa vang lên, hắn giống như con chuột chạy trốn qua khe cống ngầm, sợ bị ánh mặt trời chiếu đến, sợ bị mở nắp giếng kiểm tra ống nước ngầm như cái vỏ bảo vệ thể xác sau đó bại lộ dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhanh chóng xé tờ giấy viết tên Điền Chính Quốc ra nhét vào trong cặp.
Trong sách bài tập, có thể cũng bị hắn viết tên không?
Nếu như bị Điền Chính Quốc nhìn thấy...
Kim Thái Hanh tràn đầy suy nghĩ, đắm chìm trong thế giới của mình, vừa mừng thầm Điền Chính Quốc chủ động nói chuyện với hắn, lại bất an bị Điền Chính Quốc phát hiện bất kỳ một chút tình cảm bất kham nào của hắn.
Làn da hắn trắng bẩm sinh, nhìn kỹ ngũ quan không tỳ vết chút nào, nhưng đôi mắt đen không hề có ánh sáng như chất vô cơ lại khiến hắn phủ lên một lớp khí chất u ám lạnh lùng, bất kể nội tâm của hắn sóng lớn ngập trời như thế nào, hiện ra trên khuôn mặt mãi mãi đều là vẻ mặt nước đọng không gợn sóng lạnh như băng.
Đợi hắn cuối cùng cũng bị kéo về thế giới hiện thực, đã nghe được Điền Chính Quốc đang cười nói với mấy người bạn ở bên cạnh: "... Còn dám đánh cược với tao, nhanh lên, gọi trà sữa như đã nói đi."
"Vẫn là anh Điền của chúng ta trâu bò, thế mà thật sự có can đảm mượn bài tập của lớp trưởng để chép ha ha ha."
"Nhận thua cuộc, lập tức chuẩn bị trà sữa cho ngài được chứ."
...
Thì ra chỉ là đang đánh cược.
Kim Thái Hanh im lặng, một lát sau, đẩy xe lăn, không nói một lời trở lại chỗ ngồi của mình.
Mà bọn Điền Chính Quốc không có bất kỳ ai chia ánh mắt ra để liếc nhìn hắn một cái, sau khi chơi đùa một trận thì kết bè kết độ ra ngoài đánh bóng.
Kim Thái Hanh sắp xếp sách vở ngay ngắn đặt trên bàn học, đợi phòng học khôi phục yên tĩnh, hắn mới chậm chạp cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhói đau, rũ mắt nhìn, chẳng biết lúc nào, lòng bàn tay đã bị móng tay hắn móc ra mấy vết máu chướng mắt.
Sau khi lên lớp mười một, chia lớp tự nhiên - xã hội, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vẫn cùng lớp, mà giáo viên ngữ văn của lớp họ đổi thành mẹ của Điền Chính Quốc, Viên Dục Văn.
Viên Dục Văn biết cảnh ngộ thân thế của Kim Thái Hanh, lại thêm hắn học tập trội nhất tính cách lại hướng nội, Viên Dục Văn lo lắng một mình hắn thuê phòng ở ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân, thế là thường xuyên dẫn Kim Thái Hanh về Điền gia ăn cơm hoặc ngủ lại.
Kim Thái Hanh luôn luôn khinh thường đồng cảm người khác cho hắn, hắn giống như khối băng cứng lạnh lùng vô tình lại cứng đầu cứng cổ, bất kể là ác ý hay thiện ý, hắn đều một mực không nhìn. Nhưng hắn không từ chối ý tốt của Viên Dục Văn, mà im lặng tiếp nhận.
Hắn khát vọng có thể nhìn thấy Điền Chính Quốc, nhưng tính cách Điền Chính Quốc nhoi nhoi không thích tĩnh, trừ thời gian lên lớp, trên cơ bản đều không ở trong phòng học. Mà hắn ngồi xe lăn, ngay cả đến nhà vệ sinh một lát cũng tốn sức. Khát vọng này cắm rễ ở đáy lòng hắn, ngay cả chính hắn cũng không hiểu đến từ đâu, hắn chỉ biết rằng, chỉ có khi nhìn thấy Điền Chính Quốc, hắn mới sẽ không bị bóng tối vô biên vô tận nuốt chửng hoàn toàn.
Đó là bản năng cầu sinh.
Cho dù bọn họ trước giờ không nói chuyện, cho dù Điền Chính Quốc chưa hề nhìn tới hắn, hắn vẫn như tín đồ nhận được cứu rỗi, có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn trong thế giới mục nát không chịu nổi này.
Nhưng hắn thường xuyên ra vào Điền gia, cũng không thể gặp Điền Chính Quốc thêm được mấy lần.
Điền Chính Quốc luôn luôn ra ngoài tụ tập với đám anh em của cậu, chơi đến đêm khuya mới trở về.
Thi thoảng cùng ăn cơm, Điền Chính Quốc cũng rất ít chủ động nói chuyện với hắn, nhiều nhất chỉ là lịch sự tán gẫu hai câu. Kim Thái Hanh cũng hiểu, người nhàm chán như hắn, bất kỳ người nào cũng sẽ không sinh ra quá nhiều hứng thú với hắn.
Hắn không ảo não, cũng không oán giận, hắn biết hắn cũng không phải là người đáng được người thích.
Kim Thái Hanh chưa bao giờ hy vọng xa vời Điền Chính Quốc sẽ nhớ hắn, sẽ cũng nảy sinh một chút tình cảm với hắn, mãi đến tận không lâu sau đó, Điền Chính Quốc bắt đầu theo đuổi Khương Tuyết Lê.
Khương Tuyết Lê là hoa khôi của lớp họ, không thiếu người theo đuổi, đều không khoa trương kiêu căng như Điền Chính Quốc. Tính Điền Chính Quốc vốn cũng chẳng giấu giấu giếm giếm, cậu yêu và hận đều ngay thẳng nhiệt liệt, nếu cậu thích, thì sẽ không lén lút, mà là tự tin lại chắc chắn nói cho mọi người bên cạnh.
Cậu sẽ đưa trà sữa cho Khương Tuyết Lê, tặng quà, còn thường xuyên mời Khương Tuyết Lê ra ngoài xem phim, bạn cùng lớp cũng đùa bỡn theo, Điền Chính Quốc không hề xấu hổ, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ mong sao mọi người đều biết.
Nhưng nụ cười của Điền Chính Quốc đối với Khương Tuyết Lê, với Kim Thái Hanh mà nói, không khác gì dao nhọn lật quấy trong lục phủ ngũ tạng của hắn, vào thời điểm này hắn mới nhận ra, Điền Chính Quốc không thuộc về hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày Điền Chính Quốc sẽ có người yêu, có bạn đời, mà những điều này, đều không hề liên quan đến hắn.
Kim Thái Hanh liên tục mất ngủ thời gian dài, vừa nhắm mắt lại, đủ loại cảnh tượng phán đoán ra trong đầu đều đang giày vò thần kinh của hắn.
Hắn nhất định phải ảo tượng ở bên cạnh Điền Chính Quốc chính là mình, ôm hôn với Điền Chính Quốc là mình, mới có thể thu được một chút yên lòng và an ủi, nhưng ngủ mơ tỉnh lại, tất cả vọng tưởng không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều biến thành bọt biển vụn vặt.
Ngày nào đó, trong phòng học không người, Kim Thái Hanh tìm được thư tình Điền Chính Quốc viết cho Khương Tuyết Lê trong hộc bàn của cô, hắn đọc từng chữ một, thích của Điền Chính Quốc rất thản nhiên nhiệt liệt, nhưng đây đều là cho Khương Tuyết Lê, hắn ghen tị phát cuồng, cũng không chiếm được một phân một hào.
Hai mắt Kim Thái Hanh đỏ ngầu, xé tan lá thư tình thành từng mảnh, đúng lúc bị Điền Chính Quốc chơi bóng rổ xong quay về phòng học bắt gặp.
Trong tay Điền Chính Quốc còn cầm cốc trà sữa uống chưa hết, vừa thấy cảnh tượng này liền nổ: "Này! Cậu làm gì đấy?"
Cậu cau mày không ngờ được, lộn vào từ bên ngoài cửa sổ thấp để tranh luận với Kim Thái Hanh: "Ai cho cậu tùy tiện đụng vào đồ của người khác?"
Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Điền Chính Quốc, lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện hốc mắt hắn đỏ bừng, môi chẳng biết lúc nào bị răng cắn chảy máu, trên gương mặt trắng bệch kia lộ ra một phần u ám quỷ dị. Kim Thái Hanh cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm, mắt đen như không có ánh sáng, Điền Chính Quốc hơi mất tự nhiên, nghĩ thầm Kim Thái Hanh cũng thích Khương Tuyết Lê, đây là ghen, ngẫm nghĩ thôi bỏ đi, không nói dóc với Kim Thái Hanh nữa.
"Anh bạn, biết cạnh tranh công bằng không?" Điền Chính Quốc tiện tay để trà sữa lên bàn, lấy điện thoại trong ngăn bàn mình ra, lại lộn ra ngoài từ cửa sổ, "Lần này bỏ đi, lần sau đừng chơi chiêu ngầm nhá."
Cậu tùy ý vẫy vẫy tay rồi đi, tiết thể dục, ánh mắt trời vừa đủ, còn có rất nhiều người đang đợi cậu ở bãi tập.
Đợi đến khi tiếng bước chân của Điền Chính Quốc hoàn toàn biến mất, Kim Thái Hanh mới hơi cúi đầu xuống, tóc đen che nửa gương mặt, hắn quái đản lại cứng đờ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm, có phải Điền Chính Quốc căn bản không nhớ tên hắn không?
Có lẽ cậu chỉ nhớ, trong lớp có kẻ ngồi xe lăn, chắc ngay cả mình trông như thế nào cũng không có ấn tượng.
Kim Thái Hanh chậm rãi đẩy xe lăn, đến trước bàn Điền Chính Quốc, cầm cốc trà sữa đã uống hơn phân nửa kia lên, nhẹ nhàng liếm miệng ống hút.
Nhưng hắn cũng sắp bị yêu thương không có cách nào kiểm soát này làm cho ngạt thở, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí ăn cắp một chút vui sướng, chưa rơi vào tận cuối trong tự mình ghét bỏ và tham vọng quá đáng vượt quá tầm tay.
Cả người hắn, đã mục nát rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro