Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Điền Chính Quốc đưa Catherine vào trong khách sạn, đặt lên giường, đắp kín chăn.

Trong lúc đó Catherine đều ngủ rất say, sắc mặt đỏ bừng, tửu lượng của cô xoàng thôi, say cái là có thể ngủ cả ngày. Bộ dáng không phòng bị này, Điền Chính Quốc cũng không yên lòng để người khác nhìn, không ai an toàn hơn cậu.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, Điền Chính Quốc thấy cô ngủ rất an ổn, vốn định trở về phòng ngủ, nhưng nhớ tới đời trước hình như sau khi Catherine uống say sẽ nôn, do dự một lát vẫn ở lại trông nom nửa tiếng.

Đây là những gì thật sự nợ cô ấy ở đời trước.

Điền Chính Quốc nằm xuống ghế sofa, điện thoại sắp hết pin, cậu gọi điện cho Jack, điện thoại đổ chuông chốc lát rồi bắt máy.

"Jack, tôi về muộn. Chừng nào thì ông về phòng ngủ?"

"Tôi đang ở phòng ngủ."

"Hả?" Điền Chính Quốc chế nhạo nói: "Không phải đi tán gái à? Sao kết thúc sớm thế?"

Jack hậm hực nói: "Còn chưa tới khách sạn đã đá tôi rồi."

Điền Chính Quốc cười trên nỗi đau của người khác.

Tán dóc hai câu, Điền Chính Quốc cúp luôn, xem video trò chơi một lát, xem mãi lại hơi buồn ngủ.

Trong lúc cậu nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ nghe thấy âm thanh có người đi trên hành lang.

Hiệu quả cách âm của khách sạn kém, mấy phút trước Điền Chính Quốc còn bị ép nghe động tĩnh của đôi người yêu sát vách, cậu oán giận trong lòng, xoay người định đi ngủ. Tiếng bước chân có vẻ nặng nề lại biến mất ở cửa. Sau đó vang lên hai tiếng gõ cửa.

Trong đêm cuối thu, âm thanh kia lạnh lẽo lạ thường.

Điền Chính Quốc vốn định không nghe thấy, rõ ràng người ngoài cửa có kiên nhẫn hơn cậu, đợi nửa phút sau đó lại bắt đầu gõ cửa.

Điền Chính Quốc đành phải ngồi dậy, vén tóc mái, đi dép vào ra mở cửa.

"Ở đây không cần phục vụ phòng..." Cậu không kiên nhẫn mở cửa, lời mới nói ra được một nửa, lúc vừa ngước mắt nhìn thấy người đứng ngoài cửa, khiếp sợ đột nhiên im bặt: "Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh đứng ngoài cửa, mặc áo khoác màu lam đậm, dáng người cao thẳng, khuôn mặt trầm tĩnh không nhìn ra một tí cảm xúc, hai đồng tử đen láy chăm chú nhìn cậu. Trên người hình như còn mang theo hơi lạnh ở bên ngoài.

Điền Chính Quốc hoài nghi mình ngủ choáng váng rồi, sao Kim Thái Hanh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải hắn nói hai ngày sau mới đến à?

Mặc dù kinh ngạc ngờ vực, nhưng mấy tháng không gặp hắn, Điền Chính Quốc nhớ hắn quá chừng, tỉnh táo cái là vô thức nhào tới ôm hắn, Kim Thái Hanh cũng thuận thế ôm chặt cậu, chặt như hận không thể vò cậu vào xương thịt của mình. Hai người vẫn chưa kịp nói gì, đã vội vã không đợi nổi mà thân mật.

Một lúc sau bình tĩnh lại, Điền Chính Quốc mới nói: "Sao anh lại ở đây..."

Lúc này, đại não chậm chạp của cậu bỗng nhiên nhớ ra trong phòng còn có Catherine, tức khắc da đầu nổ ra, đặc biệt giấu đầu hở đuôi chủ động thẳng thắn: "Anh anh anh đừng nghĩ nhiều! Bạn học em uống say rồi, em chỉ giúp đỡ đưa cô ấy đến đây... Em không thuê phòng với người khác!!"

Đôi mắt tĩnh mịch của Kim Thái Hanh dừng trên gương mặt cậu mấy giây, rồi nhìn về phía người trên giường. Từ góc nhìn ở cửa, chỉ có thể nhìn thấy có người nằm bên trên, chăn đắp rất kín, tấm thảm trên sofa lộn xộn, vừa nhìn chính là có người đã nằm, mà quần áo trên người Điền Chính Quốc lại ngay ngắn nguyên vẹn, chỉ cần không phải biến thái cuồng khống chế hoặc là có chứng đa nghi, cũng sẽ không hoài nghi sự trong sạch giữa bọn họ.

Nhưng Kim Thái Hanh chính là biến thái cuồng khống chế cộng thêm chứng đa nghi! Người nào có cảm tình với cậu, từng tỏ tình với cậu, Kim Thái Hanh còn nhớ rõ hơn cậu.

Mà sau khi trải qua chuyện của Hứa Đỉnh, Kim Thái Hanh đã nói thẳng muốn định vị điện thoại của cậu trong thời gian thực, Điền Chính Quốc biết lần đó đã dọa hắn sắp điên rồi, không từ chối. Mặc dù người ngoài thấy dục vọng khống chế này của Kim Thái Hanh có phần quá đáng, nhưng Điền Chính Quốc lại không cảm thấy, dù sao hắn cũng không làm chuyện vụng trộm gì, vừa cho Kim Thái Hanh cảm giác an toàn, lại có thể dự phòng bản thân xảy ra chuyện bất trắc gì, cớ sao mà không làm.

Khi đó cảm thấy vui vẻ, lúc này Điền Chính Quốc không ngừng kêu khổ trong lòng, sao cố tình đến vào hôm nay, cái này gọi là kinh hỉ, cậu cũng sắp bị dọa ra bệnh tim rồi.

Cậu lập tức nói cực nhanh giải thích chuyện đã xảy ra, nhưng vì nghĩ cho Catherine, cậu chưa nói Catherine có tâm tư đối với cậu, chỉ nói là bạn học bình thường.

Tay Kim Thái Hanh ôm eo cậu nắm thật chặt, trầm giọng nói: "Em có thể gọi bạn của cô ấy tới chăm sóc. Chiêu à, đừng ở một mình với người khác."

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lại buồn cười: "Anh nghĩ nhiều rồi đó, cũng không phải ai cũng thích em." Cậu chớp mắt mấy cái, sau đó lại cắn môi Kim Thái Hanh, "Em thấy chỉ có anh thích thôi."

Hai người đã lâu không gặp, nhớ nhung bừng bừng phấn chấn, lại thuê một phòng, chẳng mấy chốc đã lăn vào nhau.

Điền Chính Quốc cảm thấy lực tay của hắn mạnh quá, tưởng là hắn vẫn để ý, phụng phịu, vốn muốn giải thích thêm nữa, tránh cho người này nghĩ vài thứ lung tung trong lòng, sau đó chỉ lo sướng thôi, quên mất rồi.

Đến ngày hôm sau tỉnh lại, cậu mới nhớ tới, chui ra khỏi ngực Kim Thái Hanh, lại nhấn mạnh một chút: "Em với cô ấy thật sự chỉ là bạn học bình thường."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng giống thật mà là giả, lưu luyến khẽ hôn trên mặt cậu, dịu dàng lại yêu quý, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Nhưng em cũng không phải người tràn lòng tốt đến chăm sóc một bạn học bình thường một đêm."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh thực sự hiểu cậu rất rõ, Điền Chính Quốc hoàn toàn không lừa được hắn, chỉ có thể kiên trì nói: "Em từng làm chuyện có lỗi với cô ấy, rất áy náy với cô ấy, trừ cái này, thật sự không có cái khác."

Điền Chính Quốc định ôm khư khư chuyện Catherine là mối tình đầu của cậu ở đời trước vĩnh viễn thối rữa trong bụng, nói ra Kim Thái Hanh cũng sẽ không tin, cậu sẽ còn bị triệt để đóng đinh trên giường, cậu bị điên mới nhắc đến vụ này.

May mà Kim Thái Hanh không tiếp tục không buông tha, lại dục cầu bất mãn mà cúi đầu hôn cậu, hai người hôn mãi lại có chút bất thường, Điền Chính Quốc vội vàng đẩy hắn ra nói: "Ngày mai tái chiến! Hôm nay thôi đi, em không được."

"Không sao, em không cần động."

"..."

Lại bị ép phịch một lần, Điền Chính Quốc thật sự sắp bị hắn ép khô, nằm ở trên giường, cảm thấy mình cực kỳ giống gã đàn ông gầy như que củi sau khi bị nữ quỷ hút khô tinh lực ở trên TV, nước mắt cũng sắp rơi xuống: "Lúc nào thì anh đi, em cảm thấy chúng ra nên tách ra để bình tĩnh. Thế này đi, chúng ta chia tay một tháng, được không. Em cần một tháng mới có thể hòa hoãn lại."

Kim Thái Hanh đã ăn mặc như mặt người dạ thú, ôm cái người mềm oặt mặc quần áo, động tác dịu dàng lại kiên nhẫn, thi thoảng hôn trộm trên mặt trên môi Điền Chính Quốc. Trên mặt hắn còn mang theo ý cười mơ hồ, lời nói ra lại nguội lạnh như gió lạnh tháng hai: "Không được."

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Điền Chính Quốc muốn đi xem tình huống của Catherine, Kim Thái Hanh đi cùng cậu.

Lúc này Catherine đã tỉnh rồi, khi Điền Chính Quốc gõ cửa cô vừa rửa mặt xong, vừa thấy Điền Chính Quốc thế là lúng túng không ngừng xin lỗi: "Thực sự ngại quá, Điền, làm phiền cậu rồi, Sasa đã nói hết với mình..."

Đối tượng thầm mến chăm sóc mình một đêm, chuyện như này, đặt trên người cô gái nào cũng là một kích trí mạng, Catherine vốn đã từ bỏ Điền Chính Quốc, lúc này lại hơi miên man bất định. Trên mặt cô đỏ ửng, khi đang định nói mời Điền Chính Quốc ăn cơm tối để cảm ơn, thì thấy Kim Thái Hanh đứng sau lưng Điền Chính Quốc, có chút chần chừ.

Điền Chính Quốc nói: "Cậu đã không sao, vậy chúng tôi đi trước."

Catherine mơ hồ đáp lời.

"Chuyện cậu ấy đưa cậu đến khách sạn, hy vọng cậu đừng rêu rao ra ngoài," Biểu cảm Kim Thái Hanh thản nhiên, hai đồng tử lại cực đậm, "Tôi là bạn trai cậu ấy, không muốn nhìn thấy cậu ấy dính dáng đến bất kỳ lời đồn đại nào."

Catherine: "..."

Điền Chính Quốc đỡ trán, trên đường trở về, nhìn cái người mặt mũi tràn đầy đứng đắn, nói: "Không phải đã nói phải thận trọng à, mặc dù bây giờ không ở trong nước, nhưng ba em cũng có người quen ở đây, nếu chuyện của hai chúng ta truyền đến tai ổng là phiền đấy."

Kim Thái Hanh nói: "Cô ấy thích em."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh: "Phải làm cho cô ấy chặt đứt ý nghĩ này."

Mặt Hắn không biểu cảm, nhưng lại nói lời khiến Điền Chính Quốc dở khóc dở cười.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu liếc nhìn Kim Thái Hanh ngồi ở cạnh ghế phó lái, hắn đang cúi đầu đọc qua một quyển tạp chí kinh doanh, bên mặt trầm tĩnh, bởi vì đường cong cứng rắn mà có vẻ lạnh lùng.

Rõ ràng mới cởi đồng phục chưa được lâu, sao lại cảm thấy có bảy phần giống Kim Thái Hanh của đời trước nhỉ?

Điền Chính Quốc không hiểu sao cảm khái thời gian trôi nhanh thật.

Đời này cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Kim Thái Hanh, như thể còn ở trước mắt.

Đứa bé lẻ loi trơ trọi ngồi trên xe lăn, dường như bị tất cả mọi người quên lãng. Rõ ràng yếu đuối lại bất lực, nhưng vẫn biết lau nước mắt cho cậu một viên kẹo, một viên kẹo được bảo vệ rất tốt, còn có một trái tim hoàn hoàn chỉnh chỉnh phấn đấu quên mình.

Đúng lúc đèn đỏ, Điền Chính Quốc chậm rãi giảm tốc độ dừng lại.

"Kim Thái Hanh."

Kim Thái Hanh nghe vậy ngẩng đầu lên, bỗng thấy hoa mắt, Điền Chính Quốc nhanh chóng vươn người sang hôn một cái lên mặt hắn.

Hắn khẽ ngẩn ra, Điền Chính Quốc rất gần, tỉ mỉ nhìn hắn.

Cậu tùy ý hành động một cái, bên trong đôi mắt vốn tối như đêm của Kim Thái Hanh, dường như có ánh sáng thâm nhập vào, sáng rực nhìn cậu.

Điền Chính Quốc cười cười: "Nhưng em chỉ thích anh mà."

Em chỉ thích đứa trẻ trước mắt em cho dù không có gì cả cũng bỏ ra hết thảy để yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại