Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72

Đếm ngược thi đại học trên bảng đen trong phòng từ hai chữ số biến thành một chữ số, thời tiết dần dần nóng bức, thời tiết nóng xâm nhập, ve kêu ồn ào ngoài cửa sổ, các học sinh vùi đầu làm bài thi trong phòng học, thời gian đang trôi qua từng chút một trong bầu không khí yên tĩnh lại nôn nóng này.

Ba ngày trước khi thi, trường học cho nghỉ, để học sinh lớp mười hai về nhà ôn tập đón kỳ thi.

Điền Chính Quốc hiếm khi an tĩnh ở nhà đọc sách ba ngày. Kỳ thi đại học ở đời trước đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa lúc ấy cậu cũng không đặt kỳ thi đại học trong lòng, lúc này đã quên từ lâu khi đó thi những gì.

May mà một năm này, Kim Thái Hanh theo kiểu dạy để kiểm tra học bổ túc cho cậu rất nhiều trọng điểm, cứ cho là Điền Chính Quốc là khối bùn nhão cũng dán lên tường được, cậu làm khá nhiều bài thi mô phỏng, cảm thấy cố gắng một chút, thi vào khoa chính quy vẫn có thể.

Vào hôm thi, Lâm thành mây đen dày đặc, đổ cơn mưa rào tầm tã, lúc Điền Chính Quốc đi vào tòa nhà dạy học, ống quần đã ướt một đoạn.

Trời đầy mây đen kéo dài hai ngày, đến sau khi đợt thi cuối cùng kết thúc, thời tiết mới dần dần tạnh.

Ánh chiều tà xuyên thấu tầng mây, chân trời là một mảng vàng tan chảy khi mặt trời lặn, Điền Chính Quốc và bọn Lý Tiểu Bân lẫn trong đám người, bên cạnh đều là sinh viên sau khi thi xong phấn khích ôm nhau cùng hét lên, còn có người ném giấy lên trời, mọi người như thể đều rơi vào cuồng hoan.

Điền Chính Quốc đứng trên bồn hoa, nhìn xung quanh từ xa, nhìn mất mấy phút cũng không thấy bóng dáng Kim Thái Hanh.

“Lão Cố, mày thi cùng phòng với Kim Thái Hanh, mày thấy cậu ấy không?”

“Không, ổng đi trước, không biết đi đâu.”

“Vậy thôi,” Điền Chính Quốc nhảy xuống từ bồn hoa, “Đi, chúng ta đi đâu chúc mừng một chút.”

“Chủ nhiệm lớp quyết định KTV, bảy giờ bắt đầu, chúng ta đi ăn cơm chiều trước đi.”

Đến cuối ngày hôm đó, Điền Chính Quốc cũng không nhìn thấy Kim Thái Hanh.

Ba ngày sau, Điền Chính Quốc mới nghe ngóng được từ Viên Dục Văn, ông nội Kim Thái Hanh đột ngột bị xuất huyết não vào ngày thi đại học thứ hai, vẫn chưa đưa đến bệnh viện, người đã không xong rồi. Bây giờ Kim gia đang chuẩn bị lễ tang và lễ truy điệu, còn có các vấn đề phân chia tài sản, đoán chừng bận đến nỗi đầu óc rối mù.

Có thể là hai tháng này Điền Chính Quốc biểu hiện tốt đẹp, ba cậu dần dần buông lỏng trông coi đối với cậu, nhìn thấy cậu mua điện thoại mới cũng không nói gì nhiều.

Có lẽ ông tưởng rằng Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thật sự đã cắt đứt rồi, dù sao theo bọn ông nghĩ, hai nam sinh chỉ đang vui đùa, căn bản chưa tới nghiêm túc, cắt đứt liên lạc hai tháng, đủ để cho chút tình cảm mãnh liệt này nguội lạnh.

Nhưng vì để tránh tai họa về sau, Điền Hạo Bằng vẫn kiên trì muốn cho Điền Chính Quốc ra nước ngoài học, đi Úc.

Điểm này ngược lại giống hệt đời trước, Điền Chính Quốc không từ chối.

Đời trước ở Úc cậu có đội xe của mình, có sự nghiệp và lý tưởng của mình, có thể nói cuộc sống cậu yêu quý nằm trên vùng đất đó, cho dù không có Điền Hạo Bằng, cậu cũng dự định sẽ đến Úc.

Nhưng mà trước khi đi vẫn nên liên lạc với Kim Thái Hanh, không nói gì cả đã đi, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ nổi điên.

Buổi tối ngày nào đó, Điền Chính Quốc cùng đám bạn xấu mở hắc chơi game, trong lúc chiến đấu hăng say, bỗng dưng nghe thấy ban công lộ thiên truyền đến âm thanh kỳ lạ, Điền Chính Quốc lấy tai nghe xuống, lẩm bẩm: “Buổi tối gió lớn thế?”

Đúng lúc nhân vật của cậu bị đánh chết, cậu bèn đứng lên muốn đi đóng cửa sổ sát đất lại. Vừa đi tới cửa sổ, thấy ngay một bóng người đung đưa trước mặt, một giây sau, cả người đã bị ôm chặt.

Bên tai có tiếng thở hổn hển nặng nề, hơi ấm và nhiệt độ quen thuộc này, Điền Chính Quốc chưa hoàn hồn sau khi bị giật nảy mình nói: “Kim Thái Hanh?”

“Ừ. Là anh.”

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười: “Anh, anh trèo lên từ chỗ nào.”

Cậu ở tầng hai, mặc dù không cao, nhưng muốn trèo lên cũng rất khó.

“Từ trên cây nhảy vào ban công.”

Lúc này Điền Chính Quốc mới phát hiện trên tóc hắn còn có lá cây, vừa nghĩ rằng người ngày thường đường hoàng ra dáng còn được gọi là cao lĩnh chi hoa thế mà nửa đêm trèo cây nhảy ban công, cậu cười nắc nẻ, vẫn chưa cười xong, đã bị Kim Thái Hanh chặn miệng.

Một hơi vẫn chưa thở ra, chưa hôn được bao lâu đã nghẹn đỏ mặt.

“Dừng dừng, dừng dừng dừng.” Điền Chính Quốc dùng sức lực mới tránh thoát khỏi trong tay người có sức lực thô bạo, “Mấy ngày nay anh đang làm gì vậy? Kim gia... bây giờ sao rồi?”

Lâu quá không ôm ấp thân mật, hai tay Kim Thái Hanh vẫn ôm eo Điền Chính Quốc không chịu nới lỏng, vừa lưu luyến hôn lên mặt Điền Chính Quốc, vừa thấp giọng đứt quãng nói: “Kim Gia Văn và mẹ hắn mua chuộc công chứng viên, sửa lại di chúc.”

Điền Chính Quốc: “Cho nên ban đầu ông nội anh thật sự định cho anh cổ phần lớn?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng.

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi nói: “Nếu anh có chứng cứ bọn họ đổi di chúc, vậy thì chống án đi.”

Kim Thái Hanh lại chậm rãi nói: “Không cần. Bọn họ muốn như thế, vậy thì cho họ. Dù sao đồ của Kim gia, anh cũng không cần.”

Điền Chính Quốc nhìn vào hai mắt hắn, trong đôi mắt thâm trầm như đêm tối, lắng đọng rất nhiều cảm xúc u ám.

Nhớ tới đủ loại cảnh ngộ của Kim Thái Hanh khi còn bé, Điền Chính Quốc hiểu trong lòng hắn căm thù dòng họ của mình đến tận xương tủy, loại căm hận kia đã biến thành như giòi trong xương, bất kể như thế nào cũng không loại bỏ được.

Điền Chính Quốc không có lập trường cũng không thể khuyên hắn buông thù hận xuống, điều có thể làm đó là ôm lấy hắn: “Bây giờ anh không một mình.”

Hai người yên lặng ôm một lát, Điền Chính Quốc nhớ tới chuyện phải ra nước ngoài, nói: “Đúng rồi, tháng sau em sẽ đến Australia, sau đó anh định thế nào?”

“Anh biết em muốn đến Australia, anh cũng đã gửi đơn cho đại học công lập rồi.” Kim Thái Hanh hôn tóc cậu một cái, nói khẽ: “Anh sẽ không để em rời khỏi anh.”

“Ể, sao anh biết được?”

Cậu quyết định sẽ đến Australia cũng chỉ là chuyện của hơn một tuần trước, Kim Thái Hanh lấy tin tức ở đâu ra.

Kim Thái Hanh nói: “Anh tra được ba em giao tư liệu của em cho trường của Úc ở trên mạng.”

Điền Chính Quốc đần mặt: “Sao anh tra được?”

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, không giấu giếm cậu nữa, nói rõ chi tiết cuộc sống của mình trong mấy năm sau khi rời khỏi Lâm thành.

Khi đó hắn không còn hy vọng, tưởng rằng cũng không về Lâm thành được nữa, cũng không gặp được Điền Chính Quốc nữa, gần như từ bỏ bản thân, từng chút một sa xuống vực sâu của sa đọa suy sụp tinh thần. Hút thuốc uống rượu đánh nhau ẩu đả đều học được vào thời điểm đó.

Nhưng hắn quá muốn lấy được bất kể tin tức gì có liên quan đến Điền Chính Quốc, cho dù là một chút vụn vặt, cho dù chỉ nhìn thấy tên của Điền Chính Quốc, cũng giống như ánh nến trong đêm khuya trời đông giá rét, yếu ớt nhỏ bé, lại là nhiệt lượng duy nhất hắn có thể nhận được.

Trí thông minh của Kim Thái Hanh cao đáng kinh ngạc, lại có thiên phú về mặt này, chưa đến hai năm, hắn đã trở thành Geek trong giới ai ai cũng biết, không quan tâm quản lý thông tin được bảo vệ nghiêm mật cỡ nào, với hắn mà nói đều mỏng như tờ giấy.

(Geek thường là lập trình viên, hoặc người đam mê các hoạt động trí não)

Cũng bởi vậy, hắn biết mọi thứ của Điền Chính Quốc, thậm chí còn đã từng hack camera của Điền Chính Quốc, nhìn cậu qua camera.

Đây đối với Kim Thái Hanh mà nói giống như thuốc phiện, mạo hiểm lại tràn ngập sức hấp dẫn trí mạng.

Hắn biết mình bệnh trạng, giống như con chuột bên trong rãnh nước bẩn, không có người bình thường thông qua cách thức u ám còn khiếp người như vậy để nhìn trộm một người khác, nhưng hắn không kìm nén được, mỗi lần sau khi nhìn trộm Điền Chính Quốc, đều cảnh cáo bản thân không thể như thế nữa. Lần sau lại vẫn tiếp tục đắm chìm trong đó.

Vốn là tất cả những điều này Kim Thái Hanh đều muốn thối rữa trong bụng, những quá khứ không thể cho người khác biết này, không cần phải cho Điền Chính Quốc biết. Sau khi Điền Chính Quốc biết có thể sẽ sợ hắn, sẽ cảm thấy tâm lý hắn biến thái. Nhưng khoảng thời gian này thật sự quá hạnh phúc, dù cho bởi vì phụ huynh, hai người họ bị ép tạm thời tách ra, nhưng trái tim họ vẫn liên hệ chặt chẽ với nhau.

Quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi hắn bắt đầu vọng tưởng, Điền Chính Quốc thật sự sẽ không rời khỏi hắn... Cho dù biết được hắn chân thật thực ra tối tăm không chịu nổi, cũng sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Lúc Kim Thái Hanh nói chuyện, giọng điệu vừa thấp vừa nhẹ, hai tay từ đầu đến cuối đều ôm Điền Chính Quốc, dường như đang e sợ, trong nháy mắt nào đó, Điền Chính Quốc sẽ tránh thoát trốn đi.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn luôn không cử động, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.

Đợi Kim Thái Hanh nói xong, cậu mới thở dài, giơ tay sờ tóc Kim Thái Hanh, nói: “Nhóc đáng thương, sao trước kia không nói với em.”

Kim Thái Hanh im lặng nhìn cậu, hai đồng tử đen láy.

“Anh nhớ em thì để lại lời nhắn cho em, gửi tin nhắn này, em có thể đến thăm anh.” Bây giờ Điền Chính Quốc mới biết mấy năm đó Kim Thái Hanh sống thế nào, ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng, “Lúc đó anh không nói một tiếng đã đi, em còn tưởng là anh không muốn chơi với em.”

“Sao có thể,” Sau một lúc lâu, giọng Kim Thái Hanh khàn khàn, thấp giọng nói: “Anh...”

Quá nhiều lời nói hắn nói không nên lời, trong bóng tối hốc mắt hắn ửng đỏ, tay ôm Điền Chính Quốc cũng run rẩy rất nhỏ.

“Nhưng sau này anh không được như vậy, cực kỳ đáng sợ.” Điền Chính Quốc cười nói, “Cứ trực tiếp video nha.”

Kim Thái Hanh không nói gì thật lâu.

Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ ra vẫn đang mở mic trong trò chơi, tránh ra khỏi ngực hắn nhìn máy tính, đeo tai nghe lên: “Đậu, tao chưa tắt mic!”

Cố Lãng cười dê: “Lão Điền, có phải mày đang ở chung với Kim Thái Hanh không? Hai bay gặp gỡ đêm khuya à!”

Lý Tiểu Bân: “Mày yên tâm, hiệu quả thu âm không tốt, bọn tao chỉ nghe thấy có người nói chuyện, không nghe thấy chúng mày nói gì.”

Điền Chính Quốc nói: “Cúp đây cúp đây, kế tiếp không thích hợp cho đám học sinh tiểu học chúng mày nghe.”

Hai người cùng đồng thanh: “Ề —— “

Điền Chính Quốc cười chửi tắt mic đi, lại chạy về ôm bạn trai nhà mình, bổ nhào người xuống giường.

Cậu ngồi trên người Kim Thái Hanh, tà mị cười một tiếng: “Nhóc đáng thương, anh cho rằng anh đến rồi, em sẽ thả anh đi ư?”

Kim Thái Hanh ôm eo Điền Chính Quốc, hôn cổ cậu, rất phối hợp mà thấp giọng nói: “Em chuẩn bị xử lý anh như thế nào?”

“Anh đã thành niên rồi, anh nói em phải xử lý anh như thế nào?” Điền Chính Quốc cười, lại gần tai Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nói một câu.

Kim Thái Hanh giống như đè ép cảm xúc gì đó, khàn giọng nói: “Em nói đấy.”

Mặt mày Điền Chính Quốc giương lên: “Em nói, không đổi ý.”

Sau đó, bàn tay ôm cậu bỗng nhiên dùng sức, trời đất quay cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại