Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62 Hôn môi không.

Buổi chiều, Điền Chính Quốc làm nửa tờ bài thi đã bắt đầu buồn ngủ. Cậu ngáp một cái, liếc nhìn Kim Thái Hanh ngồi bên tay phải.

Tư thế ngồi của Kim Thái Hanh thẳng tắp, hơi cúi đầu nhìn bài thi, khớp xương tay cầm bút rõ ràng, thi thoảng thử lại phép tính hai bước trên giấy, phần lớn thời gian đều tính nhẩm. Nhìn từ bên mặt, tướng mạo hắn ngày càng lạng lùng trầm tĩnh, dù cho không có biểu cảm gì, cũng giống như tỏa ra một loại khí lạnh nào đó không cho phép đến gần.

Điền Chính Quốc chống trán, xoay bút trong tay, trong đầu thiên mã hành không thử xếp chồng gương mặt trước mắt cùng gương mặt đã thấy ở kiếp trước.

(thiên mã hành không: ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp)

Thật ra thì đời trước cậu từng gặp Kim Thái Hanh một lần.

Khi đó cậu sống trong biệt thự Kim Thái Hanh tặng, còn khờ dại tưởng rằng Kim Thái Hanh thật sự nhớ một chút tình cảm bạn cùng trường ít ỏi của nhiều năm về trước, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với hắn, nhưng chủ động liên lạc với Kim Thái Hanh mấy lần muốn biểu đạt cảm ơn, hoặc là trợ lý, hoặc là không ai nghe.

Ông chủ lớn mà, bận rộn, có thể hiểu được.

Điền Chính Quốc cũng không để ý, nghĩ rằng hay là phải ngay mặt gửi lời cảm ơn.

Sau nửa đêm một ngày nào đó, Điền Chính Quốc không hiểu sao bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ, khát nước, muốn ra ngoài uống ít nước ấm.

Trong biệt thự không có người, dì quét dọn đã rời đi từ lúc chín giờ. Yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Điền Chính Quốc ngại lên xuống lầu rầy rà, vẫn luôn ở trong phòng cho khách ở tầng một, mở cửa đi ra ngoài.

Cậu dụi mắt buồn ngủ đi đến phòng khách, thấy ngay bóng người ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cậu.

Người kia an tĩnh như thể không hô hấp, quanh người đều mang theo hơi lạnh ở bên ngoài. Hình như hắn trầm lặng trong thế giới của mình, tiếng bước chân của Điền Chính Quốc cũng không nhẹ, hắn lại chậm chạp hai ba giây sau mới quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Đó là một lần duy nhất Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh sau khi lớn lên.

Chỉ có điều vẫn chưa kịp bứt ra từ trong xấu hổ của việc “Bạn học cũ rất lâu không liên lạc căn bản không thân đột nhiên cho tôi một nhân tình to bằng trời”, Điền Chính Quốc vừa định lên tiếng chào hỏi hắn, dối trá hàn huyên một lát, Kim Thái Hanh giống như không hề muốn nhìn thấy cậu, cấp tốc quay đầu lại, trầm giọng gọi tên của trợ lý.

Không biết trợ lý xuất hiện từ đâu, đẩy hắn rời đi.

Kim Thái Hanh cũng không liếc nhìn Điền Chính Quốc nữa.

Chưa đến hai ngày sau, biến cố đã đột nhiên tới.

Điền Chính Quốc kẹp bút giữa mũi và môi, đè tê tay, bèn nằm nhoài trên mặt bàn, trong đầu nghĩ rằng, vẫn là tự mình nuôi lớn đẹp trai hơn.

Đời trước Kim Thái Hanh quá không có nhân vị, âm u đầy tử khí, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay thế gian, một chút sức sống cũng không có.

(nhân vị: chỉ lòng tự trọng của con người, hứng thú, tình cảm, ý thức...)

Kim Thái Hanh bị cậu nhìn chằm chằm lâu như vậy, ngay từ đầu còn có thể nhất tâm nhị dụng, về sau ngay cả một đề bài cũng nhìn không vào.

(nhất tâm nhị dụng: làm hai việc cùng một lúc)

“Chiêu à.”

Điền Chính Quốc: “Hử?”

“Em còn muốn làm bài tập không?”

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn bài thi của mình, đã làm xong một nửa vẫn chưa đủ? Nên nghỉ ngơi rồi.

“Không muốn làm, anh làm bao nhiêu rồi?”

“Làm xong hết đề mang tới.”

“...”

Anh không phải người, anh thật sự là chó.

Mang theo mười tám bộ bài thi, ông đây nín chết mới làm nửa bộ, anh đã làm xong.

Có lẽ là căm hận và khiển trách trong mắt Điền Chính Quốc quá rõ ràng, Kim Thái Hanh dối trá an ủi một câu: “Anh chỉ làm câu cuối cùng của mỗi đề, cho nên nhanh hơn.”

Điền Chính Quốc: “Anh đang khoe khoang chứ gì?”

Cậu bổ nhào qua cắn bả vai Kim Thái Hanh một cái.

Nhiệt độ trong phòng hơi cao, hai người đều cởi áo khoác, chỉ mặc ao thun mỏng.

Điền Chính Quốc cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, còn có bắp thịt mềm dẻo trên người thiếu niên, sau lại cảm thấy có phải mình cắn mạnh quá không, vừa định dịch đầu ra, Kim Thái Hanh đã thuận thế ôm người chủ động đưa tới cửa.

Điền Chính Quốc gần như cho rằng hắn cũng phải cắn lại, vừa giơ tay muốn che, chỗ hõm vai đã truyền đến cảm xúc nóng nóng ướt ướt, chậm rãi hôn giống như lưu luyến.

Hơi thở cũng phả trên da.

“Cắn lại rồi.”

Điền Chính Quốc khẽ giật mình, sau đó đường cong khóe miệng không kéo được mà cong lên.

Cái tên ngốc này... Cũng rất biết nhỉ?

“Làm xong bài thi rồi.” Kim Thái Hanh kéo ra một chút khoảng cách, hai mắt đen tối như đầm đen không hề chớp nhìn Điền Chính Quốc, giọng nói bởi vì đè nén một loại dục vọng nào đó không thể cho ai biết mà có vẻ khàn khàn, “Có thể hôn không?”

Ánh mắt hắn quyến luyến trên gương mặt xinh đẹp không tưởng nổi của Điền Chính Quốc, không chịu bỏ qua một tấc, như bàn tay hắn ôm bên hông Điền Chính Quốc, tất cả đều là yêu thương không hề che giấu, cùng với dục vọng chiếm hữu dần dần rõ ràng.

Điền Chính Quốc quả thực thích chết cái bộ dáng rõ ràng muốn hôn đến đòi mạng, vẫn ngoan ngoãn hỏi cậu có chịu hay không này của hắn, trong lòng mừng rỡ nở hoa: “Có phải anh chỉ nghĩ ôm ôm hôn hôn không, mới làm nhanh như vậy?”

Kim Thái Hanh không nói chuyện, gần như là ngầm thừa nhận.

Điền Chính Quốc không nhịn được cười, cậu đứng lên tách hai chân ra ngồi lên đùi Kim Thái Hanh, hai người mặt đối mặt.

Trong nháy mắt hô hấp của Kim Thái Hanh như dừng lại, toàn thân hơi cứng ngắc,Điền Chính Quốc lập tức nói: “Có phải ngồi vào chân anh rồi không?”

Cậu vừa định đứng lên, Kim Thái Hanh đột nhiên duỗi tay bóp hai bên eo cậu, không cho cậu đứng lên.

“Không có.”

Điền Chính Quốc theo đó cảm giác được dị dạng nào đó, giương mắt nhìn hắn, thế mới biết tại sao cơ thể của hắn cứng ngắc vậy.

Cậu cong mắt cười: “... Tư thế này công kích đến thế?”

Quả nhiên Kim Thái Hanh vẫn ít bị trêu chọc, cái này vẫn chưa làm gì đâu.

Kim Thái Hanh thẳng thân trên, một tay vòng eo Điền Chính Quốc, một tay dán sau lưng cậu, ôm cậu thật chặt. Tất cả khe hở giữa hai người đều bị lấp đầy.

Đầu hắn vùi trong hõm vai Điền Chính Quốc, giống như đang vất vả chịu đựng, lưng còn run rẩy rất nhỏ, giọng cũng ồm ồm: “Đợi một lát trước...”

Điền Chính Quốc đợi nhiệt tình này của hắn đi qua, hơi thích ứng một chút, cậu cũng ngồi thoải mái hơn.

Một lúc lâu sau, đợi hai người đã không kích động như thế nữa, mới bắt đầu hôn, nhưng mà hôn mãi hôn mãi, dường như nhẫn nại vất vả vừa nãy lại hết hiệu lực cả rồi.

Nội tâm Điền Chính Quốc không ngừng kêu khổ, đối với loại tinh thần biết rất rõ ràng kết cục còn muốn tìm đường chết của mình quả thực bội phục sát đất, tư thế hôn này đúng là tự đem mình đưa tới cửa cho Kim Thái Hanh vo tròn xoa bẹp mà.

“Thích em...” Trong lúc hôn, Điền Chính Quốc luôn có thể nghe được Kim Thái Hanh lẩm bẩm tự nói, âm thanh cực thấp, cũng không biết là nói cho ai nghe, “Chiêu à, Chiêu à... đừng rời khỏi anh... Anh thích em.”

Trong lòng Điền Chính Quốc mềm lại, vừa vất vả ứng phó hắn đòi lấy vô độ, vừa khe khẽ vuốt sau gáy hắn, ậm ờ lẩm bẩm: “Em đây...”

Rốt cuộc tại sao thời gian dài như vậy vẫn không có cảm giác an toàn chứ?

Điền Chính Quốc suy nghĩ lung ta lung tung.

Kim Thái Hanh dường như luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ vứt bỏ hắn, rời khỏi hắn, hình như đồng ý qua lại với hắn chỉ là thông cảm hắn bố thí cho hắn vậy.

Điền Chính Quốc thử khơi thông đã nhiều lần, Kim Thái Hanh đều ngoan ngoãn đáp lời, yên tĩnh thuận theo ý cậu, sau lưng lại vẫn chui rúc vào rừng sâu.

Điền Chính Quốc cũng không biết làm như thế nào để thay đổi ý nghĩ đã thành cố định của hắn, chỉ có thể cố hết khả năng của mình, dựa vào hắn gần một chút, gần chút nữa.

...

Sau bữa cơm chiều, Điền Chính Quốc bảo Kim Thái Hanh ngủ lại như chuyện đương nhiên.

Dưới sự giám sát không chớp mắt của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc khó khăn làm xong nửa tờ bài thi còn lại.

Kim Thái Hanh gần như là dạy từng bước bước, Điền Chính Quốc cảm thấy hắn còn khó hơn mình.

“Bạn học Tiểu Kim, không cho phép anh cảm thấy em đần, “ Điền Chính Quốc huých hắn một cái, dựng râu trừng mắt, “Nghĩ trong lòng cũng không được.”

Trong mắt Kim Thái Hanh nổi lên chút ý cười, chút cười này xua tan lạnh lùng trên khuôn mặt hắn: “Sẽ không.”

Điền Chính Quốc hoài nghi nhìn hắn: “Thật sự không cảm thấy?”

Kim Thái Hanh thu lại ý cười, nghiêm túc gật đầu.

Bản thân Điền Chính Quốc cũng cảm thấy mình thực sự là khối gỗ mục trên phương diện học tập.

Chẳng lẽ sức mạnh của tình yêu vĩ đại như thế, mắt Kim Thái Hanh mù rồi? Nếu đổi lại người bảo cậu tay cầm tay dạy thế này, đoán chừng bị ghét bỏ đến nhảy lầu từ lâu.

“Điền Chính Quốc, “ Đúng lúc này, Điền Mẫn đến gõ cửa, “Em ra ngoài một lát.”

Điền Chính Quốc đáp một tiếng: “Anh em tìm em.”

Kim Thái Hanh gật gật đầu.

Điền Chính Quốc đẩy cửa ra ngoài, đi theo Điền Mân đến cửa phòng cách vách: “Sao vậy?”

Điền Mân im lặng hai giây: “Buổi tối ba mẹ đều có việc, không về.”

Điền Chính Quốc ù ù cạc cạc: “Em biết, hôm qua đã nói rồi. Sao vậy?”

Điền Mân xụ mặt, môi ấp úng hai lần, vẻ mặt có cảm giác vi diệu của xấu hổ và căm hận kết hợp, Điền Chính Quốc nhìn cũng xoắn xuýt thay anh.

Cuối cùng có lẽ anh thực sự không biết nên nói thế nào, rút tay vẫn luôn đút trong túi ra, đập một thứ lên ngực Điền Chính Quốc.

“Đừng ỷ vào ba mẹ không ở đây thì làm loạn, đừng để anh nghe thấy âm thanh. Nếu không ngày mai anh sẽ nói cho ba mẹ.” Sau khi Điền Man nói xong hung tợn lườm cậu một cái, vung tay rời đi.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn một miếng nho nhỏ rất mỏng kia.

Cái đồ chơi này...

Cậu quả là dở khóc dở cười, thật sự là anh ruột mà.

Vì em trai, anh đúng là nhọc lòng!

Điền Chính Quốc cầm miếng kia, toàn thân đều ngượng ngùng, ném đi... Nói không chừng cần dùng đến thì sao? Mang theo... lại có vẻ cậu rất có dụng ý khác! Rõ ràng là gọi Kim Thái Hanh đến học! Cái này có phải là muốn đổi nội dung học tập không!?

Vốn là cậu căn bản không nghĩ phương diện kia, kết quả bị một màn huyên náo của Điền Mân, trong đầu cậu cũng tự động hiển hiện hình tượng.

Một bên khác, sau khi Điền Chính Quốc ra ngoài, điện thoại của cậu nhảy ra mấy tin nhắn.

Kim Thái Hanh cúi đầu đọc sách, sự chú ý bị âm thanh tin nhắn hấp dẫn.

Điện thoại của Điền Chính Quốc không cài mật khẩu, lúc tin nhắn nhảy ra, tên người giửi cũng thình lình trước mắt.

[ Chuyện hôm đó xin lỗi, là lỗi của tôi. ]

[ Tôi chỉ hơi thích cậu, hy vọng cậu đừng ghét tôi. ]

Người gửi là “Hứa Đỉnh”.

Hắn chưa quên người này, ngày đó lúc video với Điền Chính Quốc, hắn đã chú ý tới tầm mắt của Hứa Đỉnh chăm chú nhìn Điền Chính Quốc.

Tuyệt đối không phải đơn thuần hâm mộ hướng tới, mà là tham lam, ham muốn đối với sự vật quá mức mỹ lệ mê người.

Điền Chính Quốc luôn luôn rất dụ người, rất nhiều người thích cậu, nói ra khỏi miệng, không nói ra khỏi miệng. Trong lòng Kim Thái Hanh để ý vô cùng, hận không thể chỉ có mình mình có thể nhìn thấy Điền Chính Quốc, nhưng trước giờ hắn cũng không dung túng căm ghét và ghen tị của mình, từng làm chuyện khác người.

Nhưng loại như Hứa Đỉnh này, là loại Kim Thái Hanh tuyệt đối không thể chịu đựng.

Hắn ta sẽ làm hại Điền Chính Quốc.

Âm tàn ác ý trong mắt chợt lóe lên, sau đó Kim Thái Hanh chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại nhìn trang sách, biểu cảm đã hình thành thì không thay đổi, như thể không nhìn thấy gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại