Chương 60
Nháo đến nửa đêm, vì để tránh lại cọ súng ra lửa nháo chưa xong, Điền Chính Quốc thẳng thắn từ chối đề nghị tắm chung, nắm quần ngủ lên, run chân trốn vào nhà vệ sinh.
Mở vòi nước nóng ra, chẳng mấy chốc trong nhà vệ sinh đã bốc lên hơi nước mờ mịt.
Điền Chính Quốc lau lau gương, người ở bên trong lộ ra một đôi mắt rõ ràng.
Hai mắt vẫn ẩm ướt, lông mi vừa cong vừa dài, đuôi mắt mang một chút đỏ quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Điền Chính Quốc cắn răng nghiến lợi thấp giọng đệt một câu. Thật sự là quá mất mặt.
Nói thế nào cậu cũng là người đã sống hai đời, thế mà bị tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm cho thành thế này...
Vậy sau này có kinh nghiệm rồi còn chịu nổi không??
Cậu vội vàng tắm rửa một chút, áo ngủ bị bẩn, cậu lười giặt, dứt khoát cởi ra ném đi, khoác áo tắm đi ra ngoài.
Bây giờ thời tiết vẫn chưa hoàn toàn nóng lên, nhưng trong phòng rất ấm áp, không biết có phải trong lòng có quỷ hay không, Điền Chính Quốc cứ cảm thấy có mùi vị rất nhạt không thể miêu tả.
Kim Thái Hanh ngồi dựa vào đầu giường xem điện thoại, ngón tay hoạt động cực nhanh, không biết đang làm gì, vừa nghe thấy tiếng động hắn ngẩng đầu nhìn sang.
Điền Chính Quốc bị hắn nhìn một cái, có chút không được tự nhiên, nhất là ánh nhìn chạm đến khóe môi đỏ thẫm lạ thường của Kim Thái Hanh, đoán chừng là hồi tưởng lại chuyện gì, da đầu hơi run lên.
“Nhìn gì vậy, nhanh đi tắm, “ Điền Chính Quốc hạ thấp giọng, lẩm bẩm câu: “Cũng không chê bẩn.”
Kim Thái Hanh dường như nở nụ cười, đi tới ôm hờ Điền Chính Quốc một cái, bởi vì Điền Chính Quốc đã tắm, hắn không nỡ hôn, tiến đến bên cổ Điền Chính Quốc ngửi một cái, thấp giọng nói: “Thơm.”
Điền Chính Quốc giơ tay vén tóc hắn, nói: “Đây là mùi sữa tắm, anh tắm anh cũng thế này.”
Kim Thái Hanh đi tắm, Điền Chính Quốc nhào lên giường xem điện thoại, vẫn chưa tắt máy, cậu tiện tay cầm điện thoại của Kim Thái Hanh muốn đánh trận game.
“Tiểu Kim! Em chơi điện thoại của anh một lúc!”
Cậu gọi một tiếng, sau khi nghe được đáp lại thì mở khóa màn hình.
Mật khẩu khóa màn hình của Kim Thái Hanh là sinh nhật của Điền Chính Quốc, hình nền là tấm ảnh không biết chụp lén khi nào.
Trên tấm ảnh Điền Chính Quốc vẫn mặc đồng phục, gục xuống bàn ngủ, chỉ có thể nhìn thấy bên mặt.
Ngoài mặt Điền Chính Quốc nói hắn chua, sến súa, thật ra trong lòng vẫn thích bỏ mẹ.
Mở trò chơi ra, giao diện rất quen thuộc, trò Zombie này là Điền Chính Quốc bảo Kim Thái Hanh tải, bởi vì đội năm người của bọn họ thiếu một người, Điền Chính Quốc bảo Kim Thái Hanh chống đỡ.
Nhưng trình độ chơi game của Kim Thái Hanh cực nát, mỗi lần chỉ theo chân Điền Chính Quốc cọ kinh nghiệm, hoàn toàn dựa vào sức một mình kéo trình độ của cả đội xuống.
Lần đầu tiên Vương Chinh không biết người mới tới là Kim Thái Hanh, còn từng đá Kim Thái Hanh ra khỏi đội, xỉ vả Điền Chính Quốc tại sao phải dẫn dội, toàn bộ quá trình chỉ kề cận Điền Chính Quốc, căn bản không làm việc.
Điền Chính Quốc suýt nữa cười ngất đi.
Đăng nhập mặc định là tài khoản đăng nhập lần trước, Điền Chính Quốc nhìn xuống trang bị, thực sự là hơi nát, cậu muốn đăng nhập tài khoản của mình.
Vừa nhấn thay đổi, đột nhiên phát hiện Kim Thái Hanh còn có tài khoản khác.
“Thứ gì đây...” Điền Chính Quốc vô thức nhấn đăng nhập tài khoản kia, chẳng mấy chốc đã đổi xong.
Cậu nhấn mở xem thông tin cá nhân, phát hiện cấp bậc tài khoản này của Kim Thái Hanh thế mà rất cao, hơn nữa còn là người chơi nhân dân tệ.
ID tên là “Tinh”...
Khoan đã, Tinh??
Điền Chính Quốc ngẩn ra một lát, cái tên này sao quen vậy?
Hai ba giây sau cậu mới hồi tưởng lại, trước đó chơi game mấy lần với một nam sinh tên là Tinh, nghe Hứa Như nói nam sinh kia có cảm tình với cậu, nhưng sau khi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ở bên nhau cũng chưa bao giờ chơi cùng Tinh nữa. Đó cũng là chuyện của mấy tháng trước?
Trùng hợp?
Điền Chính Quốc đầu tiên là kinh ngạc, lại hơi hoài nghi, nhấn mở ghi chép trò chơi trước đó, phát hiện mỗi một ván đều chơi với cậu, lúc này mới xác nhận.
Kim Thái Hanh vậy mà là “Tinh”... Phản ứng đầu tiên của Điền Chính Quốc là, rõ ràng người này đánh lợi hại như thế sao giả vờ chơi gà? Cọ kinh nghiệm từ cậu thây kệ đi, cậu cũng ngại chê người yêu cản trở!
Sau đó mới nghĩ, tại sao Kim Thái Hanh phải đổi ID tiếp cận cậu?
Đúng lúc này, Kim Thái Hanh tắm xong đẩy cửa đi ra.
Trước khi hắn tới đây không thu dọn quần áo, vừa nhìn thấy Điền Chính Quốc ở một phòng cùng người khác, đã lập tức chạy tới, hoàn toàn không nghĩ rằng phải thu xếp đồ đạc. Điền Chính Quốc cũng không dư áo ngủ cho hắn, cho nên hắn ở trần.
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn, đầu tiên là bị dáng người không thể bắt bẻ của bạn trai hấp dẫn sự chú ý, đờ dẫn một lát, sau đó nghiêm mặt lên, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Có phải anh có chuyện gì lừa em không.”
Động tác lau tóc của Kim Thái Hanh dừng lại, giọt nước rơi khỏi đuôi tóc. Người như thể bị cố định, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thật ra Điền Chính Quốc cũng không tức giận lắm, chỉ là cậu không thích bị người khác lừa gạt giấu giếm, đặc biệt người này còn là Kim Thái Hanh.
Đời trước cậu dễ tin hắn... Điền Chính Quốc vừa mơ hồ toát ra ý nghĩ này, lập tức ngăn cản bản thân đừng nghĩ nữa.
Cậu giơ tay lên lắc lắc: “Anh chính là Tinh? Giải thích coi?”
Kim Thái Hanh đứng cách mấy bước, nhìn gương mặt hơi trầm xuống của Điền Chính Quốc, không tới gần.
“Phải.” Hắn trầm giọng nói: “Không cố ý lừa em, lúc đó... Chỉ muốn ở bên em.”
Điền Chính Quốc khó hiểu nói: “Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao, anh muốn chơi game với em nói thẳng ra là được mà.”
Kim Thái Hanh im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đừng giận, được không?”
Điền Chính Quốc nhìn đôi mắt tĩnh mịch của hắn, còn có vẻ mặt hơi cứng ngắc, biết mình không hỏi ra được gì.
Trước kia cậu cảm thấy Kim Thái Hanh là người liếc mắt là nhìn thấy đáy, mặc dù không thích nói chuyện, có phần quái gở, nhưng con người rất đơn giản, đối xử tốt với hắn một chút hắn có thể nóng lòng trả lại gấp trăm nghìn lần. Nhưng mà quen nhau thời gian dài, Điền Chính Quốc ngày càng cảm thấy trong lòng hắn vẫn chôn rất nhiều, chỉ là không muốn biểu lộ ra ngoài, ngày thường thi thoảng có thể nhòm ngó dấu vết để lại, nhưng cậu cũng chưa bao giờ để ý quá mức.
Điền Chính Quốc im lặng nghĩ chuyện này.
Từ nhỏ cơ thể Kim Thái Hanh đã có khiếm khuyết, khi còn bé lại bị Kim gia ngược đãi, có lẽ hơi có vấn đề tính cách? Hoặc là không có cảm giác an toàn?
Bầu không khí im lặng khá là quái dị, Kim Thái Hanh đứng thẳng không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng mặt Điền Chính Quốc, cả người đều hơi căng thẳng, dường như chỉ cần nhìn thấy trên mặt Điền Chính Quốc xuất hiện một chút không kiên nhẫn hoặc là tức giận, thứ gì đó sẽ đứt đoạn.
Một lát sau, hầu kết bỗng trượt lên xuống một cái, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: “Chiêu à, đừng không để ý tới anh.”
Điền Chính Quốc nhìn hắn vẫn đứng xa xa, trong lòng mềm nhũn, ngồi xếp bằng vươn tay về phía hắn: “Lại đây ôm một cái.”
Kim Thái Hanh ném khăn mặt, một chân quỳ trên giường, cúi người ôm chặt Điền Chính Quốc, giống như sợ cậu giãy giụa né ra, ôm rất chặt.
Điền Chính Quốc vỗ vỗ ót hắn: “Trước kia thì bỏ đi, sau này không được có chuyện giấu em lừa em.”
Kim Thái Hanh ừ một tiếng, cơ thể căng cứng chậm rãi thả lỏng ra.
“Em sẽ không vô duyên vô cớ không để ý tới anh, “ Điền Chính Quốc nghiêm túc nói, “Chiến tranh lạnh là cách không thể dùng nhất, sau này có vấn đề gì chúng ta nói ra giải quyết, được không?”
Kim Thái Hanh như người được vớt ra từ hầm băng, ôm chặt Điền Chính Quốc hấp thu nhiệt độ trên người cậu.
“Nghe em.”
Điền Chính Quốc thở dài trong lòng, nghĩ rằng, không vội, sau này sẽ khá hơn.
Cậu luôn luôn ở bên cạnh Kim Thái Hanh, chắc chắn Kim Thái Hanh sẽ có cảm giác an toàn.
Sau khi nằm xuống không lâu, Điền Chính Quốc buồn ngủ tới mức ngủ thiếp đi, Kim Thái Hanh đợi cậu ngủ say mới ôm người vào lòng, Điền Chính Quốc nói mớ một câu, nghe không rõ, nhưng hình như không phải khó chịu.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng vén tóc mái cậu lên, cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, thì thào nói: “Anh không bình thường, nhưng anh rất yêu em... Em có thể hiểu không?”
Hắn có thể nhìn thấy Điền Chính Quốc vẫn chưa đủ, hắn muốn thâm nhập vào mỗi một góc trong cuộc sống của Điền Chính Quốc, bệnh trạng mà muốn biết thái độ của cậu với những người ái mộ khác, có thể tiếp nhận hay không, có thể sinh ra cảm tình với người khác hay không. Hắn vừa muốn biết đáp án, lại sợ biết được. Điều hắn sợ không phải mất đi Điền Chính Quốc, hắn sợ đó là mình sẽ mất khống chế làm hại đến người quan trọng nhất đời này.
Điền Chính Quốc sao có thể biết, mỗi lần hắn nhìn thấy người khác thân cận với Điền Chính Quốc, trong đầu đều là hình tượng tàn nhẫn lạnh lùng ra sao?
Muốn bẻ gãy hết những bàn tay đã chạm vào Điền Chính Quốc, những con mắt từng thấy cậu cười cũng làm cho mù.
Hắn là sinh vật âm u trong cống ngầm, bất kể là cơ thể hay linh hồn đều bẩn, không thể gặp người.
Hắn thế này... Quyết không thể để Điền Chính Quốc phát hiện.
Sáng sớm ngày hôm sau phải đến trường cấp ba gần đó để kiểm tra thể lực, tối hôm trước Điền Chính Quốc đã nói với Kim Thái Hanh, cho nên Kim Thái Hanh gọi cậu dậy sớm mười phút.
Điền Chính Quốc có tính khó chịu khi ngủ dậy, ngồi trên giường híp mắt ngủ gật.
Kim Thái Hanh xuống dưới lầu đóng gói điểm tâm, vào phòng phát hiện Điền Chính Quốc vẫn ngồi đờ ra, nở nụ cười, ngồi trên giường: “Nếu không anh đi thay em? Em ngủ thêm lúc nữa.”
“Không cần, em tỉnh rồi.” Điền Chính Quốc gãi tóc, vẫn buồn ngủ dang hai tay ra: “Ôm một cái.”
Trong mắt Kim Thái Hanh lướt qua ý cười, ôm lấy cậu, sau đó hôn một cái lên mặt cậu: “Ăn sáng trước.”
“Ừm.”
Điền Chính Quốc ăn sáng xong, rửa mặt sạch sẽ thì tỉnh táo, mặc quần áo xong đến phòng lớn tập hợp.
Ở trong khách sạn này không chỉ có Tam trung bọn họ, còn có mấy trường khác, cũng bao gồm trung học Trường Minh.
Giáo viên dẫn đội quen biết Kim Thái Hanh, nhìn thấy hắn xuống lầu cùng Điền Chính Quốc, ồ lên một tiếng: “Kim Thái Hanh? Sao em cũng ở đây?”
Điền Chính Quốc nói: “Cô ơi, học bá của bọn em chủ động tới làm hậu viện.”
Giáo viên cười: “Thật à?”
Kim Thái Hanh hơi cong khóe môi, vâng một tiếng.
Điền Chính Quốc véo tay hắn một cái, nghĩ thầm đi theo người nhà nhưng không phải là hậu viện mà, nghĩ đến không nhịn được cười cong mắt.
Giáo viên cũng không khách sáo: “Thế lát nữa nước của các bạn học sẽ do em phụ trách ôm.”
Kim Thái Hanh đáp một tiếng được.
Hứa Đỉnh đứng bên ngoài, hay tay đút túi, thiếu kiên nhẫn hất tay của bạn trai nhỏ của hắn ra, hơi phiền chán nói: “Cậu đến làm gì.”
Nam sinh cẩn thận từng li từng tí nói: “Hạng mục kiểm tra thể chất hôm nay tốn thể lực, tôi đến đưa nước và đồ ăn vặt cho cậu. Mặt cậu sao vậy?”
Đêm qua Hứa Đỉnh bị Điền Chính Quốc đánh một trận, bầm tím trên mặt chưa tan, trông hơi thê thảm.
“Đừng quản nhiều thế, mang hết đồ đi, tôi tự có, đừng để người khác nhìn thấy.”
Hắn lạnh lùng nói xong, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc đằng kia, người sau rõ ràng không cho hắn ánh mắt.
Hắn có chút không cam lòng, dù cho bị Điền Chính Quốc đánh, cũng không hết lòng gian.
Kim Thái Hanh trời sinh tính cách nhạy cảm, đối với ánh mắt chứa ác ý đặc biệt nhạy cảm, đồng tử hắn hơi trầm xuống, nghiêng người che Điền Chính Quốc, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Hứa Đỉnh.
Hứa Đỉnh hãi rồi, lúc bị Điền Chính Quốc đánh chỉ là bị bực bội, nhưng hắn thật sự sợ ánh mắt của Kim Thái Hanh, không nhịn được cúi đầu xuống không nhìn nữa.
Mọi người ngồi xe buýt đến điểm kiểm tra thể chất.
Hạng mục kiểm tra buổi sáng là nam một nghìn mét nữ tám trăm mét, lấy trường học làm đơn vị điểm danh và kiểm tra.
Tay Kim Thái Hanh xách hai túi to đồ ngọt và đồ ăn vặt, trên vai đeo mấy bình nước, toàn thân đầy ắp ngồi trên khán đài.
Trước giờ các bạn học chưa từng nhìn thấy hình tượng gần dân như thế của Kim Thái Hanh, từ Trường Minh đến Tam trung, hình như hắn đều là đóa hoa cao lĩnh không ai dám tới gần, lạnh lùng lại kiêu ngạo, hoạt động có thể không xuất hiện tuyệt đối không tham gia. Ai có thể ngờ rằng hắn còn chạy đến đây xách đồ đạc giúp các bạn học.
Trong lúc nhất thời, sự tương phản này đã chọc cười các bạn.
Vừa điểm danh xong, Điền Chính Quốc mặc áo vận động viết số bên trên, đi trên đường chạy thì nghe thấy hai nữ sinh thì thầm.
“Tớ nói với cậu này, chỗ chúng ta chắc chắn có người Kim Thái Hanh thích, không thì cậu ấy không thể tốn công làm chuyện vô bổ như thế.”
“A à tớ cũng cảm thấy!”
“Là Trần Manh của trường trung học phụ thuộc à? Hoa khôi của trường trung học phụ thuộc, cậu nhìn đằng kia.”
“Thật sự rất xinh.. Nhưng sao tớ thấy cậu ấy cứ nhìn chỗ chúng ta...”
Điền Chính Quốc không nhịn được cười ra tiếng, hai nữ sinh kia hỏi cậu: “Lão Điền, cậu cười cái gì?”
Điền Chính Quốc nói: “Tôi không cười, các cậu nói tiếp đi, tám chuyện nửa vời treo hứng thú của người khác, lát nữa ảnh hưởng tôi phát huy phải làm sao?”
Nữ sinh che miệng cười một tiếng: “Không phải cậu với Kim Thái Hanh rất thân à? Cậu đến thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của bọn tớ đi.”
Hai nữ sinh vây quanh cậu, Điền Chính Quốc bật cười, liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh, quả nhiên người này lại xụ mặt ghen, mặt mũi viết đầy không vui. Cậu nói: “Lần sau, lần sau hẵng nói đi.”
Chẳng lâu sau, hạng mục một nghìn mét bắt đầu.
Các nam sinh xếp hàng xuất phát chạy, trên bãi tập chỉ có học sinh bị rút trúng của các trường cấp ba ở Lâm thành, số người cũng không nhiều, đường băng cũng rất vắng vẻ rộng rãi.
Kim Thái Hanh ngồi trên khán đài, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Điền Chính Quốc di chuyển.
Thiếu niên của hắn khoa trương tùy ý, tự do lại vui sướng, bất kể là ở đâu cũng giống như vật sáng, ánh sáng cao vạn trượng.
Lúc này một nữ sinh mặc đồng phục Trường Minh dưới sự xô đẩy của bạn bè do do dự dự tiến lên, nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi Kim Thái Hanh: “Hi, Kim Thái Hanh, còn nhớ mình không?”
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn lại, trí nhớ của hắn hơn người, cho dù là bạn học bình thường không giao tiếp, cũng sẽ có ấn tượng.
Hắn gật đầu một cái.
Nữ sinh này là bạn cùng lớp khi hắn học ở Trường Minh.
Nữ sinh xấu hổ lại ngượng ngùng cười cười, đưa một lá thư trong tay cho hắn: “Chuyện là, mình nghe nói cậu rất thân với Điền Chính Quốc, mình thật sự không dám nói chuyện ngay mặt với cậu ấy, cậu có thể chuyển giúp mình không? Làm ơn làm ơn.”
Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, không có tâm tình gì nhìn lá như đó.
Nữ sinh mãi không nghe thấy hắn trả lời, sắc mặt dần dần quẫn bách, vừa định thu hồi, Kim Thái Hanh lại duỗi tay nhận lấy, thản nhiên ừ một tiếng.
Nữ sinh mừng rỡ, vỗ tay nói cảm ơn mới rời đi.
Kim Thái Hanh chậm rãi mở thư ra xem, cũng không viết nhiều, rất có lễ độ và biết tiến lùi, còn viết phương thức liên lạc, nói chỉ là “Muốn làm bạn bè”.
Nhưng ai không hiểu chứ?
Kim Thái Hanh khẽ cong khóe môi, xé thư thành mảnh nhỏ, ném vào thùng rác gần đó.
Vừa khéo lúc này, Điền Chính Quốc là người đầu tiên vọt qua vạch đích, vén áo lên lau mồ hôi, phóng khoáng lại thoải mái kề vai sát cánh xô đẩy với nam sinh theo sau.
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, làm dấu tay “V”, hai mắt cong lên, sáng tỏ lại đơn thuần.
Còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Kim Thái Hanh hưởng thụ ánh mắt của cậu gần như là cảm ơn.
Hắn than nhẹ trong lòng, cứ như thế, nhìn anh, chỉ nhìn anh, không được nhìn người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro