Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55 Thư

Trước kia Điền Chính Quốc xem tivi cặp tình nhân hơn nửa đêm không vào nhà sưởi ấm, một hai phải thâm tình ôm ấp trong gió mưa đã cảm thấy ngốc.

Sau khi tự mình trải nghiệm nhận ra —— đúng là ngu ngốc đã đến cảnh giới nhất định.

Hai người họ đều bị đông cứng, hệ thống sưởi hơi trong phòng mở tối đa, vẫn đang run rẩy.

Điền Chính Quốc còn đỡ, chỉ hứng gió lạnh mười mấy phút, Kim Thái Hanh cứng đầu im lìm không một tiếng đứng dưới lầu nhà cậu hơn hai tiếng, cơ thể giống như cây gậy băng.

“Ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm.” Điền Chính Quốc hắt hơi một cái, rót hai cốc nước nóng đưa cho Kim Thái Hanh một cốc: “Mau uống rồi lên giường ngủ.”

Đợi khí lạnh bị thổi tản ra, hai người chui vào chăn đi ngủ, Điền Chính Quốc vừa nằm xuống đã được Kim Thái Hanh kéo vào trong ngực ôm chặt.

Cậu đưa lưng về phía Kim Thái Hanh, có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Kim Thái Hanh phả trên gáy mình hơi tê tê ngứa ngứa.

Điền Chính Quốc khì khì cười hai tiếng, cảm nhận được nhiệt độ kề sau lưng, nói: “Trước đó hỏi cậu có muốn ngủ chung không, còn giả vờ thận trọng. Nhất định phải dày vò chạy tới chạy lui một chuyến?”

Kim Thái Hanh như ôm lấy vật báu hiếm thấy, đôi môi khó nhịn cọ cọ mút nhẹ làn da ở gáy Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ngứa rụt cổ lại: “Đi ngủ, đi ngủ, buồn ngủ quá.”

Vừa nằm xuống giường cậu đã buồn ngủ díp mắt, mí mắt cũng sắp không mở được nữa.

Kim Thái Hanh ừ một tiếng trầm thấp, không hôn nữa, nhưng tay vẫn ôm eo Điền Chính Quốc không buông.

Điền Chính Quốc xoay người, vùi trong ngực Kim Thái Hanh.

Hai người mặt đối mặt nằm ngủ.

Giấc ngủ này Điền Chính Quốc ngủ rất yên ổn, không nằm mơ.

Trời sáng choang, tuyết rơi ngày thứ hai, ánh nắng đặc biệt chói mắt, Điền Chính Quốc nhíu nhíu mày tỉnh dậy, lúc đầu mông lung qua đi, một cảm giác dị dạng nào đó dần dần rõ ràng.

Theo lý mà nói tướng ngủ của Điền Chính Quốc xấu như vậy, ngủ một giấc dậy đầu đuôi đổi cho nhau cũng là chuyện bình thường, lần này lại rất hiếm khi vẫn duy trì tư thế vùi trong ngực Kim Thái Hanh. Cũng là tư thế mặt đối mặt này, khiến cho chỗ nào đó đặc biệt có tinh thần vào buổi sáng chống vào nhau...

Sau khi phát hiện, cảm giác ngày càng nóng.

Tình cảnh có phần xấu hổ.

Cậu vô thức ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, người có đồng hồ sinh học cực chuẩn như Kim Thái Hanh, hôm nay thế mà ngủ còn say hơn cậu.

Nhưng dưới mắt hình như có quầng thâm, sắc mặt cũng không hồng hào cho lắm, có lẽ đêm qua ngủ không ngon.

Điền Chính Quốc chậm lại động tác muốn ra khỏi ngực hắn, vừa nhúc nhích, Kim Thái Hanh lại lập tức nhận ra, lông mi rung động hé ra một cái khe, vô thức lại ôm chặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc: “...”

Cuối cùng cậu biết tại sao hôm nay tướng ngủ của mình ngoan thế.

Kim Thái Hanh đây là ôm người hay trói người đây?

Hơn nữa hắn vừa ôm một cái... Cái đó lại chống với nhau.

Điền Chính Quốc bị cảm xúc cứng nóng kia làm cho tê cả da đầu, duỗi tay vén mí mắt Kim Thái Hanh: “Kim Thái Hanh, dậy dậy dậy.”

Kim Thái Hanh phát ra một tiếng ừ ồm ồm trong cổ họng, bắt lấy tay cậu, giọng khàn khàn: “Dậy rồi.”

Cuối cùng Điền Chính Quốc thành công chui ra khỏi ngực hắn, mặc dù đều là con trai, chuyện này cũng rất bình thường, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên. Cậu đi dép lê chạy vào nhà vệ sinh trước.

Được nghỉ đông, Viên Dục Văn là giáo viên, cũng được nghỉ theo.

Trong nhà người đến người đi nhiều mắt, hai người họ không thường dính vào nhau, trên cơ bản đều là điện thoại nói chuyện phiếm.

Điền Chính Quốc hoặc là chơi game, hoặc là xem trận đấu, mà Kim Thái Hanh thì làm đề thi đấu, mở video ra, thỉnh thoảng nói vài câu nhìn người đối diện đang làm gì. Suốt một ngày cũng không sao.

Đảo mắt đã tới hôm ba mươi tết.

Thân thích khách khứa trong nhà nối liền không dứt, Điền Chính Quốc tiếp khách dưới lầu một ngày, về phòng phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Lý Tiểu Bân.

Cậu gọi lại: “Chuyện gì?”

Lý Tiểu Bân nói: “Nhà mày nhiều khách không?”

Điền Chính Quốc nằm trên giường: “Nhiều.”

Lý Tiểu Bân: “Chuồn đi, hẹn đi ăn lẩu.”

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi: “Được, đợi tao hỏi bạn trai tao.”

Lý Tiểu Bân: “...Mày đừng có mở miệng ngậm miệng bạn trai tao bạn trai tao được không, ai còn chưa có người yêu chứ?”

Điền Chính Quốc cười nắc nẻ, cực kỳ thoải mái.

Cậu gọi điện cho Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nghe máy rất nhanh, Điền Chính Quốc hỏi: “Đang làm chi đó.”

Kim Thái Hanh: “Làm bài.” Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi: “Còn em?”

Điền Chính Quốc than phiền trong nhà nhiều khách, bên kia từ đầu đến cuối yên tĩnh lại kiên nhẫn nghe cậu nói chuyện.

“Đúng rồi, tối nay bọn mình ăn lẩu đi.”

Kim Thái Hanh không thể về Kim gia ăn tết, hôm nay là ba mươi Tết, chắc chắn hắn chỉ có một mình. Điền Chính Quốc không nói thẳng, nói vòng vo: “Em muốn ăn lẩu. Anh đi cùng em.”

Trước giờ Kim Thái Hanh chưa từng từ chối Điền Chính Quốc chuyện gì, nói câu được: “Mấy giờ anh đến đón em?”

“Không cần đến đón, em đến nhà anh, gửi địa chỉ cho em.”


Kim Thái Hanh gửi định vị qua.

Điền Chính Quốc gọi bọn Lý Tiểu Bân Cố Lãng, bây giờ ba mươi Tết không có hương vị năm như khi còn bé, tiểu bối bọn cậu cũng không phải tồn tại tất yếu, mấy nam sinh không thích thân thích tụ tập vừa gọi tất nhiên là đồng ý, toàn kiếm cớ chuồn ra ngoài.

Trước tiên bọn họ đến siêu thị, mua hai túi to nguyên liệu nấu lẩu và nguyên liệu nấu ăn, còn có cả túi đồ ăn vặt và bia.

Vương Chinh lo lắng nói: “Lão Điền, chúng ta nhiều người thế này đến nhà anh Kim, ảnh có biết không.”

Điền Chính Quốc nói: “Cho cậu ấy bất ngờ.”

Vương Chinh nói: “Tao khá sợ ảnh giữ mày với nồi lẩu lại, sau đó đuổi hết bọn tao ra ngoài.”

Điền Chính Quốc cảm thấy chuyện này rất tốt: “Có thể, cảm ơn chúng mày xách đồ giúp tao.”

Đám người tự nhiên sinh ra ý nghĩ đánh Điền Chính Quốc một trận, sau khi ngo ngoe muốn động, Lý Tiểu Bân cảm khái một câu: “Thôi được rồi, hai đứa nó có thể treo chúng ta lên để đấm.”

“...”

Nói rất có đạo lý.

Kim Thái Hanh thuê phòng trong tiểu khu gần trường học.

Sau khi mở cửa, Trần Lệ nhảy đến trước mặt Kim Thái Hanh trước, quơ chai bia trong tay: “Chúc mừng năm mới!”

“Bọn tôi đến ăn lẩu!”

“Nhanh nhanh, bên ngoài lạnh quá.”

Kim Thái Hanh nhíu mày nhìn mấy người hò hét ầm ĩ này, cho đến khi nhìn thấy Điền Chính Quốc, sắc mặt mới dễ nhìn hơn, nghiêng người sang để đám nam sinh này vào nhà.

Điền Chính Quốc cười nói: “Mọi người ăn chung cho vui. Không nói trước với anh một tiếng, không làm phiền anh chứ?”

“Không sao, em đến là được.” Kim Thái Hanh từ chối cho ý kiến, tự nhiên nhận lấy túi trong tay Điền Chính Quốc.

Trong phòng mở hệ thống sưởi, mấy nam sinh đều cởi áo khoác ra, tay chân vụng về bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Bọn họ phân công rõ ràng, ba nam sinh phụ trách chuẩn bị, ba nam sinh giải quyết tốt hậu quả.

Trong phòng bếp khí thế ngất trời đang rửa rau thái thịt.

Kim Thái Hanh vào nhà vệ sinh, Điền Chính Quốc không có ai để dính, đành phải lười biếng co ro trên ghế sofa, vừa gặm đồ ăn vừa xem phim.

Trên bàn trà để đầy đồ ăn vặt cậu thích, không biết Kim Thái Hanh mua lúc nào.

Trần Lệ chia cùng nhóm với bọn họ, chỉ cần giải quyết tốt hậu quả là được rồi, chán muốn chết ngồi chơi điện thoại một lát, sau đó xích lại bên cạnh Điền Chính Quốc: “Lão Điền, sao quan hệ của cậu và anh Kim tốt vậy, tính cách của ảnh rõ ràng không thích người khác đến nhà, thế mà có thể chịu đựng một đám người nhao nhao như bọn tôi.”

Hơn nữa Kim Thái Hanh có bệnh thích sạch sẽ.

Người có bệnh thích sạch sẽ đoán chừng không thể nhịn nhất đó là bị người khác làm nhà mình rối loạn.

Điền Chính Quốc khó hiểu liếc hắn ta một cái, lập tức nhớ ra, cậu vẫn chưa thêm Trần Lệ vào QQ, Trần Lệ vẫn chưa biết chuyện cậu và Kim Thái Hanh ở bên nhau.


Cậu tò mò với chuyện trước kia của Kim Thái Hanh, hỏi: “Cậu ấy như thế nào trước khi chuyển đến Tam trung?”

Trần Lệ mở miệng: “Cậu chưa từng thấy, khi đó ảnh rất đáng sợ, âm trầm, gần như không ai dám nói chuyện với ảnh, trừ tôi, tôi tưởng chừng như đụng vào tàu Titanic băng sơn, tôi đoán ảnh bị nhiệt tình của tôi cảm hóa.”

Sau khi Kim Thái Hanh chuyển tới Tam trung, cơ hội Trần Lệ nhìn thấy hắn rất ít.

Nhưng mỗi lần gặp đều phát hiện có khác biệt nhỏ bé.

Kim Thái Hanh lớp mười chưa bao giờ cười, độc lai độc vãng, quái gở lạnh lùng, ánh mắt nhìn bất kỳ ai cũng không tình cảm chút nào, giống như cơ thể ngăn cách tất cả ánh sáng và nhiệt độ. Nhưng sau khi chuyển trường, hắn từ trước đến nay không làm bạn với người thế mà cũng trốn học lên mạng, phối hợp với đùa bỡn của người khác chơi game.

Bây giờ, thậm chí đồng ý cho người khác đến nhà hắn chơi, bọn Lý Tiểu Bân không biết rửa rau, làm vỡ bát cũng không thấy hắn sầm mặt.

Trần Lệ không nói ra được gì, chỉ cảm thấy trên người Kim Thái Hanh có “Nhân khí” hơn trước kia.

Giống như cuối cùng từ biên giới của thất bại u ám, được người kéo từng chút một trở về hiện thực ấm áp mà tràn ngập hy vọng, có sướng vui giận buồn dần dần tươi sáng.

Điền Chính Quốc lại nhắc nhở hắn ta ngay lúc này: “Tỉnh, cậu nhìn cậu ấy nào có dáng vẻ bị cậu cảm hóa.”

Điền Chính Quốc khẽ nâng cằm, Trần Lệ nhìn sang, Kim Thái Hanh đứng ở cửa, thẳng tắp cao gầy, đôi mắt lại tràn đầy lạnh lùng âm u vẻ không vui, mím môi nhìn Trần Lệ, toàn thân bốc khí lạnh.

Trần Lệ vô thức run một cái, mới phản ứng được, vừa rồi nói với Điền Chính Quốc hăng hái rồi, không nhịn được giơ tay bá vai bá cổ.

Không phải chứ, là nguyên nhân này? Hắn ta không chọc tới Kim Thái Hanh ở chỗ khác nhỉ?


Trần Lệ hoảng sợ lập tức rút tay về, dịch ra một khoảng.

Trong lòng Điền Chính Quốc buồn cười, đứng lên đi đến bên cạnh Kim Thái Hanh, kéo cánh tay hắn đi vào phòng: “Đi, tham quan phòng của anh một lát.”

Đóng cửa lại, tiếng huyên náo ở phòng bếp và tiếng TV ở phòng khách đều bị ngăn cách bên ngoài, Điền Chính Quốc cười sờ mặt Kim Thái Hanh: “Cho em nhìn xem, có phải lại không vui?”

Điền Chính Quốc thật sự cảm thấy Kim Thái Hanh có thể đổi tên thành Kim Không Vui.

Đặc biệt có thể ghen.

Mấy ngày trước bọn họ cùng nhau xem phim, Điền Chính Quốc khen nam chính đẹp trai một câu, đảo mắt đã thấy Kim Thái Hanh tìm ra một đống tin xấu của minh tinh kia. Hai ngày sau, Điền Chính Quốc cũng đã quên mất chuyện này, Kim Thái Hanh vẫn có thể giống như vô tình nhắc một câu nam minh tinh này chỉnh mặt.

Điền Chính Quốc quả thực là dở khóc dở cười.

“Đừng không vui, “ Điền Chính Quốc ôm hắn cọ cọ, có bạn trai cảm giác tốt thật, giống như đồ chơi cỡ lớn, còn ấm áp. Cậu cười hai mắt cong cong, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên môi, “Vài ngày không gặp, nhớ em không?”

Kim Thái Hanh không vui hơn nữa cũng tiêu tan hết. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vén tóc trên trán Điền Chính Quốc, một góc nào đó trong lồng ngực mềm mại khó mà tin nổi.

Hắn nói như than nhẹ: “Nhớ.”

Tách ra một lát đã nhớ.

Nếu không phải sợ Điền Chính Quốc chê hắn quá phiền, đi theo sát quá, hắn thậm chí không muốn để cho Điền Chính Quốc rời khỏi hắn một bước.

Chỉ có Điền Chính Quốc ở trong tầm mắt hắn, duỗi tay là có thể ôm được cậu, Kim Thái Hanh mới có cảm giác chân đạp trên mặt đất, mới có thể tin chắc hết thảy quá đỗi tốt đẹp và ấm áp hiện giờ là chân thật.

Hắn nơm nớp lo sợ, từng bước cẩn thận. Hắn biết mình không được trời cao ưu ái, hắn cũng đã lười để hối hận những long đong trắc trở gặp phải trong mười năm qua.

Nhưng nếu hết thảy đã từng, cũng là vì cuối cùng có thể có được Điền Chính Quốc, hắn không chỉ không hối hận, trái lại, sẽ cảm kích và vui mừng từ tận đáy lòng.

Luôn có một người như vậy, gặp được cậu, tất cả bất kham đều trở nên không đáng nhắc tới.

Hắn không biết tình cảm quá mãnh liệt này của mình có phải bình thường không, nhưng hắn đã không có cách nào thu về.

Đời này, đoán chừng cũng chỉ có thể như vậy.

Kim Thái Hanh ra ngoài lấy đồ ăn cho cậu, Điền Chính Quốc ngó đông ngó tây trong phòng, nói thật phòng của Kim Thái Hanh quạnh quẽ quá chừng, một cái giường, một tủ sách, một bàn học, một cái tủ, hết rồi.

Không có đồ trang trí dư thừa. Giấy dán tường màu vàng ấm, hẳn là người thuê trước để lại. Điền Chính Quốc nhớ Kim Thái Hanh thích màu xanh đen, biệt lập với hết thảy gam màu ấm.

Sau khi nhìn một vòng, Điền Chính Quốc ngồi xuống trước bàn học.

Trên bàn đặt hai chồng sách ngay ngắn, Điền Chính Quốc cầm đại một quyển xem.

“Giới thiệu về thuyết lượng tử...” Cậu vừa mở sách, đã bị chữ số ký hiệu đầy giấy chấn động lập tức gấp lại.

Cho một học tra hai đời xem loại sách này, quả thực là ngược đãi tàn nhẫn.

May mà tui khép cực nhanh.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt sách về, tiện tay kéo ngăn kéo thứ nhất ra.

Bên trong xếp chồng chất ngay ngắn những phong thư đếm không hết, chồng này đến chồng kia, số lượng đáng kể.

Điền Chính Quốc vốn cũng không có ý nghĩ xem trộm của người khác, nhưng khóe mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn, thấy được ba chữ “Điền Chính Quốc” viết trên lá thư.

Trong lòng Điền Chính Quốc ngờ vực, lấy ra xem, còn viết địa chỉ nhà cậu, đúng là thư cho cậu không sai.

Cậu lại lật phong thư bên dưới, đều viết tên của cậu.

Có vài trang giấy thậm chí có thể nhìn ra đã rất cũ.

Điền Chính Quốc nhớ ra, năm lớp sáu hồi đó trước khi tách ra, hình như cậu đã nói với Kim Thái Hanh, có thể gửi thư cho cậu...

Bởi vì bốn năm sau đó chưa nhận được bất kỳ lá thư nào, cậu còn tức giận không để ý tới Kim Thái Hanh.

Thì ra... Kim Thái Hanh thật sự viết cho cậu, nhưng không biết tại sao, không gửi cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại