Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52 Tỏ Tình.

Vương Trung Hải dạy học hơn hai mươi năm, mỗi khóa học sinh tốt nghiệp từ Tam trung đều biết, mặt ngoài ông là mặt Phật cười ai cũng không được đắc tội, ánh mắt nhìn người lại rất cay độc, đi chung với nhau lôi lôi kéo kéo là bạn bè hay là người yêu ông nhìn phát biết ngay. Cho nên trên cơ bản không có tình nhân nào chạy trốn thành công dưới tay ông.

Vừa nghe đến tiếng rống của Vương Trung Hải, mấy đôi tình nhân khác trên bãi tập nghe tiếng mà động, chạy trốn tứ phía, tình cảnh kích thích lại hỗn loạn.

Điền Chính Quốc vẫn đang suy nghĩ lát nữa Vương Trung Hải đến gần, phải làm mất mặt ông, Vương Trung Hải thế mà cũng có một ngày nhìn nhầm, không ngờ rằng Kim Thái Hanh đột nhiên túm lấy cổ tay cậu, kéo cậu quay đầu chạy ngay.

Điền Chính Quốc lảo đảo suýt nữa ngã: “Bọn mình chạy cái gì!!”

Gió lạnh vù vù, giọng Kim Thái Hanh cũng bị thổi cho hơi vỡ vụn: “Không muốn nhìn thấy ổng.”

Điền Chính Quốc: “... Thật có lý lẽ!”

Đàn ông trung niên thuyết giáo lên quả thực phiền chết người, nhất là ngày mai sẽ phải thi cuối kỳ, buổi tối không về phòng ngủ ở bên ngoài đi dạo, bị ông bắt được chắc chắn lại giáo dục một trận.

Điền Chính Quốc vốn là đối tượng quan tâm trọng điểm, bây giờ còn kéo theo hạng nhất của khối, cậu cũng có thể đoán được Vương Trung Hải sẽ nói gì.

Cậu lập tức chạy nhanh hơn cả Kim Thái Hanh: “Nhanh chuồn!”

Kim Thái Hanh dường như cười một tiếng, hai người không đột ngột chút nào hòa vào trong những tình nhân chạy trốn, nhìn đám tình nhân quen cửa quen nẻo chạy trốn đến rừng cây nhỏ đen kịt, hai người họ cũng chạy vào theo.

Tam trung nằm ở khu mới phát triển, so ra kém trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, cho nên chiếm diện tích lớn, khu cây xanh cũng nhiều, mảnh rừng cây này quả là thánh địa cho tình nhân hẹn hò, cứ cho là Vương Trung Hải bật đèn pin vào tìm người, cũng không bắt được.

Càng đi sâu, ánh sáng đèn đường càng xa, chẳng mấy chốc chỉ còn lại ánh trăng thưa thớt ảm đạm, Điền Chính Quốc sợ tối lại sợ ma, kích thích chạy trốn vừa nãy thoáng qua một cái, hậu tri hậu giác hơi lạnh sống lưng, thế là níu Kim Thái Hanh lại: “Tối quá, đừng đi nữa.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, hai người tựa lưng vào thân cây thở hổn hển, sau đó không nhịn được đều cười lên.

Bên cạnh có người, Điền Chính Quốc cũng không sợ nữa, vừa nghĩ tới vừa rồi đám người này chạy tán loạn bốn phía, vui vẻ quá chừng.

Cậu nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao bọn họ biết Vương Trung Hải sẽ tới bắt người, gan vẫn to như thế.”

Chạy trốn dưới mí mắt của chủ nhiệm giáo dục, đúng là mẹ nó kích thích!

Vừa dứt lời, mơ hồ nhìn thấy có ánh đèn thoảng qua, Vương Trung Hải chân ngắn, chạy lại nhanh như thỏ, đã đuổi theo tới rồi: “Tất cả đừng chạy! Lập tức nhận sai! Nếu như bị tôi bắt được thì không chỉ viết bản kiểm điểm đâu!”

Điền Chính Quốc phắc một tiếng, một giây sau, bóng đen cao lớn phủ xuống, Kim Thái Hanh tới gần cậu, chống cậu lên thân cây, hai người dựa vào cực gần, Điền Chính Quốc thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn mang theo hơi ẩm phả trên mặt mình.

“Xuỵt” Kim Thái Hanh nói khẽ, “Đừng nói chuyện, ổng không nhìn thấy chúng ta.”

Hai người họ trốn sau một gốc cây to khỏe nhiều năm tuổi, tận lực nghiêng người ẩn nấp, trong một mảng mờ tối Vương Trung Hải bật đèn cũng không nhìn thấy bọn họ.

Yên lặng như tờ, ánh đèn kia xa xa lúc ẩn lúc hiện, sau lưng Điền Chính Quốc dán chặt vào thân cây xù xì, cách áo khoác dày cũng không khó chịu, chỉ là Kim Thái Hanh gần như dán vào cậu, hơi thở cũng giống như hòa quyện lại.

Cậu vô thức rụt rụt ra sau, ngước mắt nhìn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh dường như cũng đang nhìn cậu, khuôn mặt vẻ mặt đều giấu kín trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có hai mắt mơ hồ rõ ràng, lóe một loại ánh sáng nào đó nóng rực khiến người ta có phần không dám nhìn thẳng.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, Điền Chính Quốc hơi nín thở, đêm đông lạnh lẽo thấu xương, nhưng hơi thở dán chặt vào cậu lại cực nóng làm cho cậu hơi căng đầu óc.

Tiếng rống của Vương Trung Hải như gần như xa, không biết qua bao lâu, chùm sáng đuổi theo phương hướng khác, chỉ có một chút tiếng người cũng mai danh ẩn tích.

Gió đêm lướt nhẹ qua lá cây rì rào lay động, sau một lúc lâu, Điền Chính Quốc nói khẽ: “Đi rồi nhỉ?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng trầm thấp, sau đó buông tay chống cây xuống, giữa hai người tách ra một chút khoảng cách.

Lúc này Điền Chính Quốc mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, không biết là tiếng tim đập của ai như đánh trống, bầu không khí im lặng có phần kỳ lạ, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn cậu, cậu tránh né ánh mắt quá ngay thẳng nóng rực kia.

“Về đi?” Điền Chính Quốc nói: “Lạnh.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, hai người rời đi từ một hướng khác, lẫn vào đại quân tan học.

Nửa đêm, Điền Chính Quốc hơi mất ngủ, trước mắt cứ lắc lư ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn cậu trong rừng cây. Cậu lại không ngốc, đương nhiên biết hàm nghĩa ánh mắt này đại biểu không hề tầm thường.

Không biết làm sao Cố Lãng cũng mất ngủ, vươn tay vỗ cậu một cái: “Lão Điền, sao mày vẫn chưa ngủ?”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng, trầm giọng nói: “Tao đang suy nghĩ chuyện lớn đời người.”

Cố Lãng bật cười một tiếng: “Tao tư vấn giúp mày?”

Theo lý mà nói, Điền Chính Quốc sẽ không gửi hy vọng ở Cố Lãng cái con chó này, từ cái miệng chó kia của Cố Lãng không nhả ra được ngà voi gì, lời từ chối của cậu đã lượn một vòng trong miệng, cuối cùng nghĩ rằng hỏi người khác cũng không sao, trước tiên thử thăm dò gọi tên Kim Thái Hanh.

Nếu Kim Thái Hanh không ngủ chắc chắn sẽ trả lời cậu.

Đợi vài giây đồng hồ, không trả lời.

Cố Lãng nói: “Mày gọi nó làm gì? Nó ngủ rất sớm, bây giờ cũng hơn mười hai giờ rồi.”

Điền Chính Quốc xoay người, nằm sấp hỏi Cố Lãng: “Mày cảm thấy Kim Thái Hanh thế nào?”

Cố Lãng lập tức mở máy hát ra, vừa nhìn chính là oán hận chất chứa đã sâu: “Lạt thủ tồi hoa, cực kỳ tàn ác, tao thật sự không biết tại sao lại có con gái thích loại người trừ mặt và thành tích thì không còn gì khác như nó, rõ ràng tao đức trí thể mỹ cực khổ phát triển cộng đồng...”

(lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)

Điền Chính Quốc ngắt lời hắn: “Dừng dừng dừng, ai muốn nghe mày bốc phét?”

Cố Lãng hậm hực nói: “Dù sao cứ thế đi, không bằng tao.”

Điền Chính Quốc cười nói: “Xéo đi. Tốt hơn mày nhiều.”

Cậu bao che khuyết điểm, con nhà mình, mình có thể nói không tốt, người khác một chữ cũng không được nói.

“Mày hỏi cái này làm gì, cuối cùng mày cũng muốn ăn cỏ gần hang rồi?”

Điền Chính Quốc: “...”

Cố Lãng cười đến rung cả giường: “Không phải tao nói, lão Điền, mỗi ngày mày la hét muốn yêu sớm, tao còn tưởng là mày cố ý giả ngu, ý tứ của Kim Thái Hanh đối với mày rõ ràng như thế... Không ngờ mày lại ngốc thật, bây giờ mới phát hiện.”

Điền Chính Quốc duỗi tay đánh hắn, Cố Lãng ối một tiếng, không miệng tiện nữa: “Mày đánh tao làm gì, tao nói thật.”

“Phắc, câm miệng mày đi, tao biết ngay muốn nói chuyện với mày là sai lầm.” Điền Chính Quốc ngủ rồi, kéo chăn che đầu lại, Cố Lãng vẫn cười đến đê tiện: “Tao nói thật, lão Điền, mày phải cẩn thận, tao cảm thấy con người lớp trưởng rất đáng sợ, con người mày tâm đại, sớm muộn gì sẽ bị ăn đến không còn xương.”

(tâm đại: cẩu thả qua quýt, không tinh tế tỉ mỉ)

Điền Chính Quốc túm gối đập Cố Lãng một cái, lúc này Cố Lãng mới không nói nữa.

Điền Chính Quốc nằm xuống, không nhịn được thì thầm trong lòng, chẳng lẽ Kim Thái Hanh thật sự...

Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ quan hệ của cậu và Kim Thái Hanh sang một hướng khác. Cậu vẫn luôn xem Kim Thái Hanh như đứa trẻ, dù cho Kim Thái Hanh lớn lên thành thiếu niên còn cao hơn cậu, trong tiềm thức của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh vẫn là đứa trẻ gầy nhỏ cắn răng không chịu khóc, cần cậu bảo vệ.

Nhưng hôm nay ở trong rừng cây, Kim Thái Hanh vô tình hay cố ý dựa vào cậu, cảm giác áp bách mười phần, Điền Chính Quốc mới mơ hồi giật mình, cho dù bây giờ Kim Thái Hanh vẫn có ngây ngô liều lĩnh của thiếu niên, nhưng khung xương và khí thế lại đã là nguyên mẫu của người đàn ông tương lai cường thế vô song một tay che trời.

Lúc Kim Thái Hanh vây cậu giữa hai cánh tay, Điền Chính Quốc biết rõ Kim Thái Hanh sẽ không làm bất kỳ chuyện bất lợi với cậu, nhưng bóng ma ở đời trước lại không đúng lúc mà bốc lên đầu, cậu thậm chí có ảo giác không chỗ để trốn, mặc cho xẻ thịt.

Trong đầu Điền Chính Quốc hơi loạn, dứt khoát không nghĩ, vùi đầu đi ngủ.

Sau khi trong lòng mơ hồ đã có suy đoán, đối mặt với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không còn dùng rất thân tự nhiên như trước nữa, cứ cảm thấy không hiểu sao không được tự nhiên.

Tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để ở chung với Kim Thái Hanh sẽ thích hợp hơn, cũng chưa nghĩ ra nếu như suy đoán trở thành sự thật phải trả lời thế nào, vì để tránh cho xấu hổ, hai ngày thi cuối kỳ cậu đều đi cùng Lý Tiểu Bân.

Thi xong một môn cuối cùng, các bạn học vẫn phải chuyển phòng học trống, cho nên đến canteen ăn cơm trước.

Điền Chính Quốc cầm túi bút trở về phòng học, nhìn thấy tư thế ngồi thẳng của Kim Thái Hanh ở chỗ ngồi, cúi đầu đang làm bài thi.

Nghe thấy tiếng động, Kim Thái Hanh ngẩng đầu, sau đó mím khóe miệng, ngữ điệu dịu dàng hỏi cậu: “Thi thế nào?”

Ánh mắt Điền Chính Quốc lóe lên một cái: “Tạm được, cứ thế thôi.”

Kim Thái Hanh đóng nắp bút lại: “Đói không, chúng ta đi...” Ăn cơm.

Hai chữ phía sau vẫn chưa nói ra, Điền Chính Quốc đã gọi Lý Tiểu Bân một tiếng: “Chó Bân, đi ăn cơm.”

Động tác đứng lên của Kim Thái Hanh hơi khựng lại.

Điền Chính Quốc cũng kịp phản ứng, lúng túng kinh khủng, không nhìn Kim Thái Hanh.

Tầm mắt Lý Tiểu Bân chuyển một vòng giữa hai người họ, trong lòng hiểu gì đó, hòa giải nói: “Đi cùng đi, nhiều người náo nhiệt, Tiểu Như?”

Hứa Như nói: “Ba người các anh đi ăn đi, em đi tìm chị em có việc.”

Cuối cùng ba người họ cùng đến canteen.

Điền Chính Quốc đi ở giữa, nhớ tới chuyện vừa rồi, biết thái độ tránh né của mình thực sự quá mức rõ ràng, căn bản không hề che giấu. Kim Thái Hanh lại là người tâm tư nhạy cảm như vậy, chắc chắn đã nhận ra.

Cậu không nhịn được nghiêng đầu, âm thầm liếc nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, không có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt hình như hơi tái nhợt.

Trong lòng Điền Chính Quốc cảm thấy khó chịu, Lý Tiểu Bân nói câu gì cậu cũng không nghe rõ.

Một bữa cơm ăn đến là tẻ nhạt vô vị, Điền Chính Quốc vội vàng ăn xong, lấy cớ muốn về phòng thu dọn đồ đạc, đi trước.

Lý Tiểu Bân nhìn bóng lưng của cậu, lại nhìn về phía Kim Thái Hanh không động tới đũa, không nhịn được hỏi: “Các cậu... cãi nhau?”

Kim Thái Hanh giống như vừa lấy lại tinh thần, ánh mắt từ một cái ngỡ ngàng chớp mắt lập tức khôi phục lại yên lặng lạnh lùng ngày thường, hầu kết của hắn trượt lên xuống một cái, khàn khàn nói: “Không có.”

Lý Tiểu Bân lại thử thăm dò hỏi: “Vậy cậu... nói cho nó biết?”

Trong cái nhìn của cậu ta, Điền Chính Quốc rõ ràng đang trốn tránh Kim Thái Hanh, cãi nhau hẳn là cũng không có khả năng, tính cách đó của Điền Chính Quốc, muốn cãi nhau cũng bày ra ngoài, trực tiếp dỗi không hề sợ, không làm bộ vòng vo kia.

Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có một khả năng Kim Thái Hanh nói thật với Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nói: “Không có.”

Lý Tiểu Bân nghĩ ngợi: “Vậy chắc chắn là nó biết rồi, Kim Thái Hanh, cậu đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu, bất kể Chiêu chấp nhận hay là từ chối, cậu cũng không thể ép buộc.”

Kim Thái Hanh hơi rũ mắt xuống, dường như căn bản không nghe cậu ta nói.

Lý Tiểu Bân nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, hình như bị cái gì đó lớn lao đả kích, cũng hơi không đành lòng.

Ba người bọn họ có thể nói là quen biết từ nhỏ, người khác có thể không biết, nhưng cậu ta còn có thể không nhìn ra tình cảm Kim Thái Hanh đối với Điền Chính Quốc sâu bao nhiêu sao. Từ trước đến giờ Kim Thái Hanh cũng chỉ đối xử tốt với Điền Chính Quốc, chỉ để ý Điền Chính Quốc, thái độ hiện tại của Điền Chính Quốc không khác gì từ chối, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Kim Thái Hanh sụp đổ nhường nào.

Nhưng Lý Tiểu Bân đương nhiên đứng về phía Điền Chính Quốc, cho nên cũng không nói thêm nữa, vội vàng và hai miếng cơm rồi rút lui.

Điền Chính Quốc đứng trong phòng ngủ, có phần không biết bắt đầu dọn từ chỗ nào.

Trước kia đều là Kim Thái Hanh giúp cậu làm, Kim Thái Hanh không ở đây, cậu – một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng cũng không biết phải thu dọn một đống đồ lớn này như thế nào.

Cậu hơi bực bội, ngồi xuống ghế dựa.

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại một lát, mười mấy phút sau, khóe mắt liếc tới một bóng người ở cửa, cậu ngẩng đầu nhìn sang, là Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đứng ngược sáng, tư thế hơi cứng đờ mà thắng tắp.

Điền Chính Quốc nhất thời không biết nói gì, đành phải hỏi: “Ăn xong rồi?”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng trầm thấp.

Im lặng hai giây, da đầu Điền Chính Quốc cũng tê dại, mới nghe được Kim Thái Hanh khẽ nói: “Có phải tôi, làm gì sai không?”

Điền Chính Quốc sững sờ, sau đó Kim Thái Hanh nói: “Cậu tức giận à?”

“Không có, “ Điền Chính Quốc dừng lại, không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói: “Không tức giận.”

Kim Thái Hanh chậm rãi nói: “Cậu không muốn nhìn thấy tôi.”

Giọng điệu nói chuyện của hắn cũng không kịch liệt, thậm chí được gọi là bình thản nhẹ nhàng, giống như rủ rỉ trần thuật, nhưng mà Điền Chính Quốc lại chẳng biết tại sao, mơ hồ có chút trực giác không tốt lắm.

Cậu không nhìn biểu cảm của Kim Thái Hanh, đứng bật dậy, đi tới cửa: “Tôi ra ngoài tìm Lý Tiểu Bân một lát.”

Lúc đi ngang qua bên người Kim Thái Hanh, khóe mắt Điền Chính Quốc liếc về nửa bên mặt ẩn giấu trong bóng đêm của hắn, lành lạnh như tráng một lớp men, mà ánh chiều tà rơi xuống mái tóc đen của hắn lại là màu vàng óng, hơi cảm giác quái dị dở dở ương ương.

Tiếp theo hết thảy đều tới đến là hỗn loạn vô chương, Điền Chính Quốc vốn chỉ muốn tránh ra ngoài nói vài câu với Lý Tiểu Bân, vừa đi ra hai bước, cổ tay lại bỗng dưng bị bàn tay lạnh như băng của Kim Thái Hanh nắm lấy.

Điền Chính Quốc giật mình vô thức muốn giãy ra, Kim Thái Hanh dùng sức nắm chặt, kéo cậu vào trong phòng.

Cửa phòng ngủ bị đạp một đạp, cửa sổ thủy tinh trên hành lang cũng phát ra âm thanh chấn động, hai phòng ngủ sát vách có người bị giật nảy mình, bắt đầu chửi rủa.

Sau lưng Điền Chính Quốc đụng vào ván cửa, vang lên một tiếng “bộp” nặng nề, cậu nhíu mày, lưng truyền đến cảm giác đau âm ỉ: “Cậu làm gì!”

Giọng nói vẫn chưa hoàn toàn dứt, đã bị chặn lại cực kỳ chặt chẽ.

Một tay Kim Thái Hanh nắm phần gáy Điền Chính Quốc, một tay giữ chặt eo cậu, vững vàng trói buộc người lại, động tác cúi đầu hôn xuống vội vàng lại hung ác. Hắn không có kết cấu gì, đầy trong đầu vang vọng “Điền Chính Quốc không muốn để ý đến hắn”, trống rỗng như hoàn toàn tĩnh mịch, sợ hãi và khát vọng trong lồng ngực đã bành trướng đến mức sắp căng nứt cả người hắn, trừ tuân theo bản năng ngang ngược lại thô lỗ dã man chiếm hữu thế này, hắn căn bản không có cách suy nghĩ.

Điền Chính Quốc ưm ưm hai tiếng, mắt trợn tròn xoe, không dám tin nhìn hai mắt Kim Thái Hanh gần ngay trước mắt không có ánh sáng, bên trong hoang vu, nhưng dường như có thể cảm nhận được một loại tuyệt vọng và đau khổ nào đó sắp dìm chết từ trong động tác điên cuồng run rẩy lại ngang ngược của hắn.

Tối tăm và tàn nhẫn trong lòng Kim Thái Hanh hoàn toàn tránh ra khỏi sự trói buộc của lý trí, hắn cũng không khắc chế bản thân nữa, dù sao Điền Chính Quốc... Không thích hắn, muốn trốn tránh hắn. Hắn nhịn nữa cũng không thay đổi được.

Nhưng mà hắn không thả ra, hắn không thể thả Điền Chính Quốc đi, hắn sẽ chết.

Cho nên, dù cho chỉ có thể làm chuyện vô dụng này, chỉ có thể làm cho Điền Chính Quốc chán ghét buồn nôn hơn, hắn cũng phải ôm chặt cậu.

Hắn hít thở cũng như kéo trái tim, đau đớn từng cơn, đau đến nỗi trước mắt đều mơ hồ không rõ, chỉ có thể giống một người đuối nước nắm chặt gỗ nổi, liều mạng đòi lấy, cầu xin một chút ấm áp.

Đôi môi Điền Chính Quốc tê rần lại đau, sức lực Kim Thái Hanh ôm cậu gần như muốn chen sạch không khí trong phổi cậu, không có một tí khe hở, cậu chỉ có thể khó khăn phát ra một chút giọng khàn trong cổ họng, cả người cũng sắp thiếu oxy, thế là chân liên tục vừa đá vừa đạp, nắm đấm nện thẳng lên lưng Kim Thái Hanh.

Tốt xấu gì Điền Chính Quốc cũng là nam giới trưởng thành, Kim Thái Hanh bị cậu đánh cũng đau, nhưng hắn không muốn buông tay, không muốn rời khỏi nguồn nhiệt duy nhất, hắn biết, một khi buông tay, hắn lại sẽ quay về trong vực thẳm âm u lạnh lẽo bẩn thỉu.

Kim Thái Hanh giống như cuồng nhiệt, ngay cả linh hồn cũng kích động run rẩy lên. Nhưng hôn càng sâu, chỗ trống trong lòng lại càng lớn, càng không chiếm được thỏa mãn, hai mắt hắn đỏ ngầu, gần như ngay cả hơi thở của Điền Chính Quốc cũng muốn chiếm hữu toàn bộ.

Trong lòng có âm thanh đang gào thét, Điền Chính Quốc thuộc về hắn, là của hắn!

Điền Chính Quốc nức nở nói: “Buông, buông ra, Kim Thái Hanh, buông ra, đau...”

Không biết cái gì lôi thần trí của Kim Thái Hanh lại, trong chớp mắt im bặt rồi dừng.

Điền Chính Quốc nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, dùng sức hít thở.

Kim Thái Hanh nhắm chặt mắt, cả người đều đang yếu ớt run rẩy, hai tay ôm Điền Chính Quốc đã siết chặt thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

Chỉ có tiếng hít thở thô nặng, không có ai nói chuyện, Điền Chính Quốc bị hắn ôm rất chặt, toàn thân cũng đổ một lớp mồ hôi.

Đầu óc cậu trống rỗng, cho đến khi Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cúi đầu vùi trong cổ cậu, cảm giác ướt át từ cổ chậm rãi trượt xuống xương quai xanh.

Điền Chính Quốc chậm chạp nhận ra, Kim Thái Hanh... đang khóc.

Giống như rất lâu trước kia, cố sức cắn răng, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, khóc đến im lặng, lại tê tâm liệt phế, đau toàn thân.

“Đừng ghét tôi.” Hồi lâu sau, giọng Kim Thái Hanh khàn khàn, ngữ điệu chậm chạp lại nhẹ, nói một mình giống như thần kinh: “Cậu muốn tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó, tôi sẽ làm rất tốt, sẽ không khiến cậu mất hứng, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu... đừng đi.”

“Chiêu à, tôi thật sự thích cậu mà, “ Kim Thái Hanh thì thào nói: “Nếu cậu ghê tởm tôi, chỉ muốn thoát khỏi tôi, cậu chỉ cần nói một câu để tôi đi chết là được... Tôi sẽ nghe lời cậu.”

Cái mạng này của hắn vốn là Điền Chính Quốc cho, nếu như không có Điền Chính Quốc, hắn làm sao chịu được vượt qua mười mấy năm dài dằng dặc lại tàn khốc này.

Hắn chán ghét thế giới này, đã muốn rời đi từ lâu.

Nhưng... hắn không bỏ được Điền Chính Quốc.

Nhưng nếu như phải nhìn Điền Chính Quốc rời khỏi hắn, ở bên cạnh người khác sống cả đời, hắn còn không bằng chết cho xong.

“Nhưng muốn bảo tôi thả cậu ra, tôi không làm được... Miễn là tôi còn sống, thì sẽ không buông tay.”

“Khi vừa trở về, tôi muốn cách xa cậu, tôi muốn để cậu sống vui vẻ, nhưng tại sao cậu lại muốn đi đến bên cạnh tôi?”

“Cậu không cần thích tôi, cậu không nhìn tôi cũng không sao, ở bên cạnh tôi là được, tôi sẽ đối xử với cậu rất tốt rất tốt.” Kim Thái Hanh hôn cổ Điền Chính Quốc một cái, khẽ nói: “Được không?”

Điền Chính Quốc nghe được một chút cầu xin hèn mọn đến cực hạn trong lời nói của hắn.

Kim Thái Hanh không xin cậu cũng thích hắn, chỉ xin cậu đừng ghét hắn.

Mắt Điền Chính Quốc cay xè, lòng rối như tơ vò.

Cậu vốn cho rằng, Kim Thái Hanh đối với cậu chỉ là hormone của tuổi dậy thì quấy phá, nói cho cùng hai người họ vẫn luôn ở chung một chỗ, còn thường xuyên ngủ chung, có thể nảy sinh ý nghĩ khác cũng rất bình thường. Cậu còn tưởng là chỉ cần giữ khoảng cách hai ngày, Kim Thái Hanh sẽ hiểu rõ thái độ của cậu, tiếp đó dừng tâm tư này lại.

Nhưng mà không ngờ... Thích của hắn vậy mà nặng nền đến vậy, ép cho Điền Chính Quốc thở không nổi.

Cậu hòa hoãn, nói: “Kim Thái Hanh, cậu buông ra trước.”

Kim Thái Hanh cứng đờ, ngón tay khẽ rụt lại một cái giống như co giật, lập tức dùng hết toàn lực, kiềm chế buông Điền Chính Quốc ra.

Tay chân Điền Chính Quốc như nhũn ra ngồi xuống giường, Kim Thái Hanh cúi đầu đứng trước mặt cậu, lại cứng như pho tượng, không nhúc nhích, im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng của cậu.

Điền Chính Quốc biết ngay từ đầu mình đã mơ hồ đoán được tâm tư của Kim Thái Hanh, lựa chọn tránh né mà không phải hỏi thẳng, cũng là vì cậu liên tưởng đến Kim Thái Hanh của đời trước.

Người đàn ông tàn khốc vô tình, thủ đoạn độc ác phá hủy cả gia tộc của cậu, dù cho đã qua lâu như vậy, Điền Chính Quốc nhớ lại đã không còn hận thù, nhưng vẫn không thoải mái.

Cậu cho rằng Kim Thái Hanh của đời này là cậu nhìn lớn lên, cậu hiểu rất rõ, nhưng có lúc cũng sẽ lộ ra một mặt cậu xa lạ, thậm chí cũng sẽ giống như vừa rồi, thô bạo như biến thành người khác.

Từ chối...?

Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt tĩnh lặng không sức sống của Kim Thái Hanh, trong lòng mềm nhũn.

Kim Thái Hanh trước mắt sẽ vụng về lại lấy lòng gấp hoa hồng giấy tặng cậu, sẽ không để ý đến cơ thể của mình cũng muốn bảo vệ cậu bình an, làm sao lại giống như người đàn ông ở đời trước.

Cậu không nên liên tưởng hai người họ với nhau.

Đã như vậy, thử một lần thì có sao? Kim Thái Hanh đẹp trai thành tích tốt, nuông chiều cậu không có điểm mấu chốt, tương lai còn là trùm của đỉnh Kim Tự Tháp đứng trong giới nghiệp của Lâm thành, bất kể nghĩ như thế nào cậu cũng không lỗ! Hơn nữa cậu đối với Kim Thái Hanh, cũng không phải một chút cảm giác cũng không có, trước đó hiểu lầm Kim Thái Hanh thích Khương Tuyết Lê, thú thực trong lòng cậu cũng không vui, chỉ có điều không nghĩ sâu...

Nụ hôn vừa nãy cậu cũng không ghét, là Kim Thái Hanh ôm cậu quá chặt, thít chặt đến hoảng.

Điền Chính Quốc nghĩ rõ ràng, thì sẽ không đung đưa không ngừng xoắn xuýt không rõ, sau khi đưa ra quyết định, cậu đứng lên, nhìn thẳng vào Kim Thái Hanh.

Nhịp tim trở nên nhanh hơn, cậu hiếm khi căng thẳng, liếm môi một cái: “Kim Thái Hanh...”

Vừa thấy vẻ mặt của Điền Chính Quốc trang trọng nghiêm túc như thế, Kim Thái Hanh tưởng rằng cậu muốn từ chối, hầu kết trượt lên xuống, đồng tử chấn động một cái, sắc mặt trắng bệch hơn, huyết sắc lui sạch, cả người lung lay sắp đổ, dường như một giây sau không chống đỡ được sắp ngã quỵ.

Điền Chính Quốc đau lòng cực kỳ, ngay cả làm nền cũng bớt đi, duỗi tay ôm lấy Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh cứng ngắc không gì sánh được, có vẻ như không dám tin chậm rãi trợn to mắt, không động đậy.

Điền Chính Quốc dứt khoát lại không biết xấu hổ ủi ủi trong ngực hắn, nhận ra cả người Kim Thái Hanh cũng run lên, căng thẳng hơn cậu vô số lần, thế là lại không tim không phổi vui vẻ trộm cười lên. Cậu hỏi: “Lúc trước ở dân túc, cậu nói cậu có người thích, là tôi?”

Kim Thái Hanh chậm chạp lại cẩn thận ừ một tiếng, giống như sợ quấy rầy cảnh trong mơ.

Điền Chính Quốc lòng nói mình đúng là không nhạy bén, sao đến bây giờ mới phản ứng lại chứ.

Trừ cậu ra, Kim Thái Hanh căn bản chưa từng giao lưu tiếp xúc nhiều với ai, hắn có người mình thích, trừ mình ra còn có thể là ai.

Khóe miệng Điền Chính Quốc không bị khống chế giương lên, sau đó nghiêm túc nói: “Kim Thái Hanh, tôi đồng ý, tôi cũng rất thích cậu.”

Sau đó, cậu lại không nhịn được phàn nàn: “Nhưng hung quá, đau, sau này cậu có thể kiềm chế bản thân một chút không.”

Toàn bộ quá trình Kim Thái Hanh đều không lên tiếng, hô hấp nặng nề, Điền Chính Quốc nghi hoặc lùi một chút: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Mắt Kim Thái Hanh phủ đầy tơ máu, không chớp mắt nhìn cậu đau đáu, sau đó, hắn như tỉnh giấc chiêm bao, hai tay điên cuồng run rẩy dùng sức ôm lấy Điền Chính Quốc.

“Cậu đồng ý rồi...” Hắn không dám tin lại sợ hãi nhẹ giọng xác nhận: “Chiêu à, cậu đồng ý rồi...?”

Mũi Điền Chính Quốc hơi cay cay: “Ừ.”

Kim Thái Hanh nhắm chặt mắt, dù cho trong lòng tàn nhẫn lại rõ ràng mà hiểu rõ, Điền Chính Quốc chỉ thông cảm với hắn, căn bản không thích hắn, hắn chỉ âm hiểm đạp lên nhược điểm mềm lòng của Điền Chính Quốc mà thôi, nhưng danh chính ngôn thuận ôm lấy ánh sáng hắn theo đuổi một đời, đã đủ lắm rồi, thứ tối tăm như hắn, còn có thể yêu cầu cái gì xa vời đây.

“Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, “ Hắn nói năng lộn xộn, hỗn loạn vô cùng, chỉ có thể lặp lại câu này giống như nói mê: “Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”

Đời trước cũng không phải Điền Chính Quốc chưa từng yêu đương, chỉ là lần này hình như vô cùng luống cuống, có lẽ đối tượng là con trai, cậu cũng không biết phải yêu đương như thế nào.

Dù sao trước tiên thử đi, sau này thế nào đều là ẩn số, chí ít hiện tại cậu không hối hận.

Lúc này đúng lúc có người gõ cửa: “Lão Điền, có đó không? Lát nữa đi hát không?”

Điền Chính Quốc vỗ nhẹ sau lưng Kim Thái Hanh một cái: “Đi mở cửa.”

Kim Thái Hanh cúi thấp đầu vùi ở cổ cậu, Điền Chính Quốc giục hai lần hắn mới buông tay ra.

Sau khi mở cửa, Vương Chinh nghênh ngang đi vào: “Chúng ta hố lão Tôn một phen, lão Tôn nói tối nay mời chúng ta đi hát, có đi không?”

Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh không nói gì im lặng đang giúp cậu thu dọn hành lý, Điền Chính Quốc nói trong lòng bạn trai vừa nhậm chức vẫn chưa giao lưu một chút tình cảm, hát gì mà hát, từ chối ngay: “Bọn mày đi chơi đi, hôm nay tao muốn về nhà sớm.”

Vẻ mặt Vương Chinh không hiểu nổi: “Về nhà làm chi?”

Điền Chính Quốc đường hoàng ra dáng nói: “Yêu đương với người yêu của tao.”

“À.” Vương Chinh vô thức đáp một tiếng, sau khi kịp phản ứng, đứng bật dậy, mặt mũi tràn đầy không dám tin: “Đậu má! Lão Điền mày mày mày thoát kiếp FA lúc nào!?”

Điền Chính Quốc nhìn thấy bóng lưng Kim Thái Hanh nháy mắt cứng ngắc, lập tức vui vẻ, không ngờ động tác cưỡng hôn của thằng cu thối này hung hãn như thế, thật ra vẫn rất ngây thơ nha?

Điền Chính Quốc hàm hồ nói: “Cách đây không lâu.”

Hai mắt Vương Chinh phát sáng, tràn đầy khát vọng với tin sốt dẻo: “Ai vậy ai vậy? Tao cam đoan không nói ra ngoài, mày nói cho tao đi.”

Điền Chính Quốc lườm hắn một cái: “Coi tao dốt à, nói cho mày chả khác gì nói cho toàn thế giới.” Dừng một lát, cậu lại nói: “Đợi tao hỏi cậu ấy đã, có muốn nói cho người khác biết không, thương lượng xong lại nói.”

Cậu đuổi Vương Chinh vẫn chưa hết hy vọng ra ngoài, vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy giọng Kim Thái Hanh: “Tôi sẽ không nói cho người khác.”

Điền Chính Quốc có thể đồng ý ở bên cạnh hắn, đã là trời ban, hắn không thể được voi đòi tiên khoe khoang khắp nơi, nếu có một ngày bị người khác biết hắn là người tàn phế, Điền Chính Quốc cũng sẽ bị chỉ trích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại