Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43 Ghen tị.

Giường của phòng ngủ ở trường học chỉ rộng một mét, hai nam sinh lớn tướng song song ngủ chung, chen chúc nằm sát vào nhau.

Điền Chính Quốc co lại trong chăn, không biết là đêm đầu mùa đông lạnh, hay là bị dọa chưa lấy lại tinh thần, cậu không ngừng run rẩy, một tay Kim Thái Hanh ôm cậu, vuốt từ ót xuống sống lưng giống như vỗ về, thấp giọng: “Sao vậy?”

Giọng Điền Chính Quốc nhỏ như muỗi kêu: “Nhìn, nhìn thấy hình ma.”

Nói xong, cậu lại ủi vào trong ngực Kim Thái Hanh, di chứng bị hù dọa túa ra, tay chân cậu đều đang lạnh run.

Hô hấp Kim Thái Hanh hơi chậm lại, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Điền Chính Quốc dán chặt lấy hắn, cơ thể thiếu niên không được gọi là mềm mại, thậm chí bởi vì xương thịt gầy gò cân xứng mà có vẻ hơi cấn tay, nhưng lại như ánh mặt trời mùa đông, tồn tại ấm áp khó mà ngăn cản.

Điền Chính Quốc rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu có thể ôm chặt hơn được không, sau lưng tôi lạnh buốt...”

Kim Thái Hanh hình như run nhẹ một cái, cứng ngắc chốc lát, sau đó không kìm lòng được ôm Điền Chính Quốc chặt hơn, hai người gần như dán chặt vào nhau.

Hơi thở nhịp tim cũng giống như đồng bộ.

Điền Chính Quốc ồm ồm nói: “Ngày mai tôi nhất định phải làm thịt thằng ngu si kia...”

Điền Chính Quốc hơn cong người, vùi đầu trước ngực Kim Thái Hanh, ôm chặt Kim Thái Hanh giống như ôm phao cứu sinh.

Ổ chăn rất ấm áp, mấy phút sau, Điền Chính Quốc dần dần bình tĩnh lại, có người ngủ bên cạnh, cảm giác sợ hãi giảm đi rất nhiều, hậu tri hậu giác tay Kim Thái Hanh ôm cậu cũng chặt mà hơi quá phận. Gần như là nhấn sau gáy cậu, khóa người trong ngực.

Hơi thở trên đỉnh đầu có một chút dồn dập thô nặng, không biết là tiếng tim đập của ai giống như đánh trống chấn động bên tai Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cười khì khì hai tiếng, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng sờ mái tóc cậu, giọng khàn khàn như phát ra từ trong lồng ngực: “Cười cái gì?”

Bả vai Điền Chính Quốc run lên hai lần, bị dáng vẻ sợ chui vào ổ chăn của mình chọc cười, không nói gì, Kim Thái Hanh cũng cười khẽ một tiếng, không buông cậu ra.

Ngày bình thường Điền Chính Quốc đụng phải tay Kim Thái Hanh đều lạnh như băng, hôm nay không biết có phải do ngủ trong chăn lâu quá hay không, lòng bàn tay Kim Thái Hanh dán sau lưng cậu nóng như lửa, lồng ngực dựa vào cũng ấm áp, Điền Chính Quốc giật mình hoảng sợ sau đó thần kinh mệt mỏi, từ từ buồn ngủ.

Kim Thái Hanh hơi nhắm mắt lại, cảm giác tim đập nhanh khiến hắn hơi miệng đắng lưỡi khô, hơi thở sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của Điền Chính Quốc ngay trong ngực hắn, hắn dùng hết toàn lực mới kiểm soát bản thân không làm ra hành động vượt khuôn phép. Mỗi một giây đều dài dằng dặc như một thế kỷ, Kim Thái Hanh có chút thất thần, cho đến khi hô hấp của Điền Chính Quốc dần dần ổn định lại.

Biết người đã ngủ rồi, Kim Thái Hanh thả lỏng một chút, cúi đầu xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mặt Điền Chính Quốc.

Thiếu niên của ước mong có một gương mặt đủ để khiến người khác chạy theo như vịt, một cái nhíu mày một nụ cười cũng giống như móc vào lòng hắn, hình như bắt đầu từ khi gặp được cậu, tất cả nhịp tim hô hấp cũng vì cậu.

Kim Thái Hanh khe khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt khát vọng đến phát điên, sau đó vẫn còn không thỏa mãn mà hôn chóp mũi, mắt của Điền Chính Quốc, quý trọng lại cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng quầy rầy giấc mộng đẹp của người trong ngực.

Không biết Điền Chính Quốc mơ thấy cái gì, nói mớ một câu, đầu bỗng nhiên nhúc nhích, bờ môi mềm mại ấm áp xẹt qua môi Kim Thái Hanh.

Cằm Kim Thái Hanh căng cứng, Điền Chính Quốc chỉ cần hờ hững đụng chạm, đủ để khơi lên sóng lớn ngập trời của hắn.

Hắn khát vọng đến nỗi toàn thân đều đau, tựa như trúng độc trí mạng, như thiêu như đốt, tê tâm liệt phế, kiềm chế đến độ ngay cả trán và mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

Không sao, Điền Chính Quốc đã ngủ rồi, cậu sẽ không nhận ra.

Ngón tay Kim Thái Hanh lướt nhẹ qua mặt Điền Chính Quốc, đồng tử u ám đáng sợ, sau đó, hắn nhẹ nhàng lật người lên trên Điền Chính Quốc, hai tay chống mặt giường vẫn chưa đè đến người, sau đó phóng túng bản thân dễ như bẻ cành khô, khát khao sắp xé rách cả người hắn, nghiêng đầu, hôn lên bờ môi khẽ nhếch để hít thở của Điền Chính Quốc.

Mới chỉ là đụng một cái, còn chưa kịp xâm nhập nhấm nháp tư vị nhớ như điên cuồng, Kim Thái Hanh đã có phản ứng. Toàn thân hắn cứng đờ, cấp tốc ngẩng đầu cách xa Điền Chính Quốc, nhíu chặt mày chửi tục một câu, gân xanh trên trán nhảy lên dữ tợn.

Hắn sợ mình mất khống chế làm cậu tỉnh lại, ép bản thân vén chăn lên xuống giường.

Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng ngủ một hồi, bỗng nhiên không biết bị bóng đè gì đó, cậu run một cái nháy mắt bừng tỉnh. Vô thức sờ sang bên cạnh, một nửa ổ chăn đã lạnh.

Không biết Kim Thái Hanh đi đâu rồi.

Trước khi ngủ hình ảnh ma kia lại hiện lên, Điền Chính Quốc ôm chăn cuộn thành một cục, cuối cùng vẫn cắn răng run run rẩy rẩy bước xuống giường, chạy chậm đến gõ cửa nhà vệ sinh: “Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cậu ở bên trong à?”

Trong khe cửa lộ ra ánh sáng, một lát sau bên trong vang lên giọng nói dồn dập không hiểu sao hơi khàn: “Đây.”

Điền Chính Quốc ôm chăn: “Cậu sắp xong chưa?”

“Sắp rồi.”

Điền Chính Quốc đã không kịp đợi, tạch tạch tạch bật hết đèn phòng ngủ lên, cả phòng đều sáng choang, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Lãng bị ánh sáng chói mắt làm tỉnh, che mắt la to: “Ai vậy, mấy giờ rồi, đồng hồ báo thức cũng chưa vang, làm gì đó!”

Điền Chính Quốc rống: “Báo thức phòng ngủ hỏng rồi! Đã hơn chín giờ!”

Cố Lãng giật mình một cái nhảy dựng lên: “Tao đệt!”

Hắn nhanh chóng cầm quần áo tròng lên đầu, đợi hắn mặc xong xuống giường, Kim Thái Hanh vừa vặn đi ra từ nhà vệ sinh.

“Mau mau mau, đến muộn rồi!” Cố Lãng đang định chạy đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện không đúng, Kim Thái Hanh vẫn mặc đồ ngủ mà, đồng hồ sinh học của Kim Thái Hanh đặc biệt đáng sợ, đúng sáu rưỡi tỉnh dậy, còn tiêu chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức. Hắn hậu tri hậu giác nhìn hành lang bên ngoài cửa sổ vẫn đen thui, sau đó vừa thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lại nằm lại giường, lập tức giận đến lệch cả mũi: “Lão Điền, có phải mày bị hâm không! Nửa đêm gọi tao dậy làm chi, xem chúng mày chơi gay??!”

Điền Chính Quốc không có cảm giác tội ác gì, cậu quen cửa quen nẻo chui vào trong ngực Kim Thái Hanh, sau đó cầm tay Kim Thái Hanh vòng trên người mình, hô: “Cố Lãng, giúp bọn tao tắt đèn, mời mày ăn điểm tâm, thêm cái bánh quẩy.”

Cố Lãng quả thực có một vạn câu chửi tục: “...”

Con mẹ nó chứ...

Hai mắt này sao vẫn chưa mù?

Làm ầm ĩ một hồi lâu, phòng ngủ 314 mới yên tĩnh lần nữa.

Không hiểu ra sao, ngủ chung với Kim Thái Hanh rất an tâm, cũng không lâu lắm Điền Chính Quốc lại ngủ.

Ngày hôm sau, Cố Lãng dậy trước.

Hắn nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua vẫn nói mát, xuống giường vừa thấy hai người này lại ôm nhau ngủ chung, càng muốn chửi người hơn.

Lúc đang rửa mặt, trong đài phát thanh bắt đầu phát bài theo yêu cầu của bạn học, lúc này có người gõ cửa.

Cố Lãng cắn bàn chải đi mở cửa, một bác gái đứng ngoài cửa phòng ngủ, một học sinh đeo băng tay đỏ và một vị lãnh đạo nhà trường mặt âu phục.

“Chào bạn, phòng kiểm tra kỷ luật kiểm tra lâm thời.”

Phòng kiểm tra kỷ luật của trường bọn họ quản lý rất nghiêm, bởi vì thường xuyên có học sinh đêm không về ngủ, cho nên mỗi học kỳ đều sẽ có mấy lần kiểm tra đột kích.

Cố Lãng à một tiếng, nhường ra lối đi nhỏ, mấy người đi vào phòng ngủ, hắn mới bỗng nhiên nhớ ra ——

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vẫn, vẫn ngủ trên giường.

...

Cuối tuần, Điền Chính Quốc bắt được cái thằng gửi ảnh ma vào trong nhóm gọt một trận.

Nam sinh kia vừa buồn cười lại đáng thương xin khoan dung, cậu ta thực sự không ngờ trùm trường ngày thường phách lối kinh khủng thế mà sợ ma, vừa liên tưởng đến bộ dáng Điền Chính Quốc nửa đêm sợ đến run rẩy, cậu ta khống chế không nổi muốn cười, đương nhiên lại bị Điền Chính Quốc đánh đập một trận.

Cuối cùng nam sinh kia hứa giúp đồng bạn trong nhóm mở hắc nộp tiền mạng một ngày, Điền Chính Quốc mới buông tha cậu ta.

Cuối tuần này Kim Thái Hanh không ở nhà Điền Chính Quốc, nói là có việc, một mình Điền Chính Quốc nhàm chán, vừa vặn có người kêu cậu dẫn đội, cậu đi ngay.

Chơi vài ván, một mình Điền Chính Quốc không dẫn nổi bọn họ, Vương Chinh hỏi: “Lão Điền, mày còn quen người khác đánh tốt hơn không”?

Đầu tiên Điền Chính Quốc lắc đầu, một lát sau nhớ ra “Tinh”, nói: “Có một người, tao hỏi xem.”

Cậu gửi tin nhắn cho “Tinh”: “Anh bạn, biết chơi XX không?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Ừm. Phiên bản nào? Tôi tải xuống trước.”

Vương Chinh bu lại nhìn một cái: “Đáng tin không?”

Điền Chính Quốc hờ hững nghịch điện thoại: “Đáng tin hơn mày.”

Chẳng mấy chốc “Tinh” đã tải xong trò chơi, sau khi vào đội, chắc hẳn không ngờ có nhiều người đến thế, hắn không nói chuyện, im ỉm không tiếng động theo nhóm.

“Tinh” thao tác rất trâu bò, cửa ải trước đó không qua nổi hắn vừa đến đã lộ vẻ thành thạo, Điền Chính Quốc cũng không ngờ hắn ấy vậy mà còn rất mạnh, nghĩ ngợi, dứt khoát kéo hắn vào nhóm mở hắc của Tam trung bọn họ.

Kéo xong, cậu mới chú ý trong nhóm đang nói những chuyện gì.

“Lão Điền, tốc độ tay của ông luyện được như nào đấy, liên kỹ năng nhanh thế.”

“Vẫn luôn độc thân nhỉ.”

“Yêu cầu của lão Điền cao thật, nhiều người theo đuổi như thế nó đều chướng mắt.”

“Lão Điền rốt cuộc ông đã từng yêu đương chưa?”

Điền Chính Quốc tiện tay trả lời: “Từng yêu rồi.”

“He he he, nụ hôn đầu còn không?”

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, hình như là đời trước lúc lên đại học đã mất rồi. Thời gian cách lâu quá, cậu đã quên gần hết.

“Đương nhiên không còn, ai yêu đương không hôn, có ngu không.”

Đám con trai cười vang một trận lại bắt đầu tám chuyện khác.

“Tinh” từ đầu đến cuối đều không nói gì, im lặng đến độ hơi quái dị.

Có người nhìn thấy hắn, muốn ôm đùi, chủ động chào hỏi, hắn cũng không thèm để ý tới.

Điền Chính Quốc đi chat riêng với Hứa Như: “Em Hứa Như, anh bạn mà cậu đẩy cho tôi học lớp nào?”

Theo lý mà nói, chơi game mạnh như thế nên được người khác khai quật kéo vào trong nhóm lâu rồi, hơn nữa Điền Chính Quốc vơ vét trong đầu nửa ngày cũng không tìm ra người phù hợp với phong cách nói chuyện hành sự của “Tinh”. Vừa cường thế, đối với cậu lại hình như dung túng không điểm mấu chốt.

Hứa Như: “Khà khà khà khà khà. Ánh mắt của tớ không tệ nhỉ, hai người tuyệt đối xứng.”

Điền Chính Quốc: “Cho nên là ai vậy? Tôi nông cạn, nhìn mặt.”

Hứa Như: “Siêu siêu siêu đẹp trai.”

Điền Chính Quốc: “Tôi cảm thấy trường mình ngoài tôi ra không có người siêu siêu siêu đẹp trai? Là bên ngoài trường à?”

Nghe Hứa Như miêu tả như thế, Điền Chính Quốc không hiểu sao nhớ tới Kim Thái Hanh. Ánh mắt Hứa Như cao, trừ cậu ra, cũng chỉ từng khen Kim Thái Hanh đẹp trai.

Hứa Như: “Không được tớ không thể nói cho cậu, giữ lại cảm giác thần bí là yếu tố đầu tiên để theo đuổi người khác! Nhưng mà cậu ta siêu siêu siêu thích cậu, ô ô ô tớ rất muốn lột sạch cậu ném lên giường của cậu ta.”

Điền Chính Quốc bật cười: “Em gái Hứa Như, có thể khắc chế bản thân cậu một chút không?”

Một lát sau, Điền Chính Quốc nhớ tới nội dung tán gẫu lúc nãy, im lặng, chụp màn hình gửi cho Hứa Như xem.

“Tôi nghĩ lại một chút, có lẽ trong lúc vô tình tôi đã tổn thương trái tim của một vị thiếu nam ngây thơ.”

Hứa Như: “...”

Sau đó “Tinh” chưa từng chủ động tới tìm Điền Chính Quốc, chắc hẳn thật sự bị cậu tổn thương trái tim thiếu nam, Điền Chính Quốc cũng không để trong lòng.

Con người cậu thật ra rất không tim không phổi, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cậu thực sự nhiều lắm, nếu tính theo hai đời ngay cả đầu người cậu cũng đếm không hết, cho nên có người thích cậu với cậu mà nói thật sự không phải là chuyện mới mẻ gì đáng được quan tâm.

Tự học tối cuối tuần, Kim Thái Hanh không đến.

Điền Chính Quốc gọi điện cho hắn hắn cũng không nhận, Lý Tiểu Bân nói: “Cố Lãng cũng không đến, hai ngày này hình như chúng nó phải đi tham gia cuộc thi gì ấy.”

Điền Chính Quốc à một tiếng, Kim Thái Hanh học giỏi, thường xuyên đại diện nhà trường đến nơi khác tham gia thi đấu, không kịp trở về cũng rất bình thường.

Đến buổi tối, Điền Chính Quốc đang định chen chúc một đêm với Lý Tiểu Bân, vừa về phòng ngủ đã thấy Cố Lãng đang thay quần áo.

“Về lúc nào?”

Cố Lãng nói: “Lúc chúng mày học tự học tối, tao lười đến.”

Điền Chính Quốc hỏi: “Kim Thái Hanh đâu, không phải bọn mày cùng đi thi sao, phải cùng trở về chứ.”

Biểu cảm của Cố Lãng hơi vi diệu: “Nó... ầy, tao cũng không biết nói thế nào, mặc dù nó không lạ gì một phần thưởng thi đua, nói từ bỏ là từ bỏ cũng không có gì đáng tiếc. Trường học bỏ ra rất nhiều tinh lực vì cuộc thi lần này, kết quả buổi chiều thứ bảy, Kim Thái Hanh đi ra ngoài lên mạng, không đi thi. Giáo viên dẫn đội tức giận đến sắp khóc. Sau khi trở về không biết nó bị cái gì kích thích, cảm xúc cả người không đúng lắm, ngay cả giáo viên hỏi trách cũng mặt lạnh, tao cũng sắp bị nó dọa.”

Điền Chính Quốc sững sờ: “Hả?”

Cố Lãng xòe tay nhún vai: “Lúc này không biết là đang bị mắng hay trực tiếp không đến trường.”

Điền Chính Quốc hơi không dám tin, cậu vẫn cảm thấy Kim Thái Hanh hiểu chuyện có chừng mực, nếu như không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp, tuyệt đối sẽ không bỏ thi. Kim Thái Hanh rất coi nặng thành tích.

Cậu lo lắng, lại gọi điện thoại cho Kim Thái Hanh, kết nối rồi.

“Alo, sao cậu không đến trường?” Điền Chính Quốc hơi sốt ruột, hỏi: “Có phải gặp phải chuyện phiền toái gì không? Cần giúp một tay không?”

Bên kia dừng lại một lúc, giọng nói rất bình tĩnh, không có gì khác thường: “Không sao. Tôi về phòng trọ thu dọn đồ đạc, ngày mai trở về.”

“À, vậy được.”

Sau khi cúp điện thoại, Kim Thái Hanh vẫn nâng điện thoại, một lát sau mới chậm rãi buông xuống.

Hắn đứng trong căn phòng lộn xộn, khung ảnh treo trên tường lung lay sắp rơi.

Hắn đã đập đồ đạc trong phòng hơn nửa tiếng đồng hồ như nổi điên, như con thú hoang bị ép đến tuyệt vọng cùng đường mạt lộ. Nhưng mà cái gì cũng không ép nổi cảm xúc thô bạo mãnh liệt ở trong lòng.

Trong mắt Kim Thái Hanh đều là tơ máu, hơi rũ mắt, nhìn cuộc trò chuyện hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Từng yêu.”

“Yêu đương sao có thể không hôn.”

Mỗi câu mỗi chữ giống như dao nhọn đâm vào trong ngực hắn, vô tình mà lật quấy.

Vừa nghĩ rằng có người từng hôn Điền Chính Quốc, từng ôm cậu, từng có được cậu, Kim Thái Hanh hít thở cũng đau, ghen tị phát cuồng, cả người gần như mất lý trí.

Tại sao, tại sao người mà hắn cẩn thận từng li từng tí quý trọng, ngay cả vụng trộm hôn cũng phải liều mạng kiềm chế bản thân không thể dùng sức, có thể thuộc sở hữu của người khác.

Bọn họ hôn như thế nào? Có phải người kia không tự ti lại tối tăm như mình không, hôn môi với Điền Chính Quốc có phải là không hề cố kỵ? Trừ hôn ra, có phải bọn họ còn... còn làm chuyện khác...

Kim Thái Hanh đứng thẳng bất động tại chỗ hồi lâu, điện thoại cũng sắp bị bóp nát, đã sắp bị từng cảnh não bổ của mình ép điên.

Cuối cùng mới chậm rãi co ro ngồi trên mặt đất, tay chống xuống đất, đầu cúi xuống rất sâu.

Chào cờ sáng thứ hai ngày hôm sau, Điền Chính Quốc nhìn thấy bóng dáng Kim Thái Hanh ở cuối cùng đội ngũ, nỗi lòng lo lắng mới từ từ thả lỏng ra.

Bài phát biểu dưới quốc kỳ vừa thối vừa dài như vải quấn chân của bà già, Điền Chính Quốc buồn ngủ đến ngáp một cái.

Vào đông rồi, sáng sớm đối với tất cả mọi người mà nói đều là tra tấn, rất nhiều người đang ngẩn người hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, vốn tưởng là có thể chỉnh đốn đội ngũ trở về phòng học, đội ngũ vừa cử động, Vương Trung Hải đã cầm lấy micro, nói: “Chào cờ vẫn chưa kết thúc, một tuần mới đã đến, mọi người xốc lại tinh thần hết đi.”

Không ai hưởng ứng.

Vương Trung Hải đẩy kính: “Tuần trước phòng kiểm tra kỷ luật kiểm tra lâm thời ngẫu nhiên ký túc xá nam sinh, phát hiện rất nhiều vấn đề kỷ luật, ở đây đã tổng kết lại, cũng điểm danh phê bình bạn học cá biệt tình huống nghiêm trọng.”

“... Bành Kỳ vân vân tám nam sinh, đêm không về ngủ, Dịch Hướng Dương vân vân ba bạn học nuôi thú cưng trong phòng ngủ, Ngô Hào vân vân ba mươi bảy bạn học mang theo đồ điện trái quy tắc...”

“Những cái khác đều là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, bây giờ phải nói về vấn đề liên quan đến ngủ chung. Nhà trường cũng không phải lần đầu tiên phát hiện bạn học có quan hệ tốt ngủ chung, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở chưa từng nghiêm túc xử lý, trải qua nghị quyết cuộc họp, thêm mới một nội quy phòng ngủ, hai người không thể ngủ chung một chỗ.”

Phía dưới than thở.

Vương Trung Hải lại nở nụ cười giả mang tính tiêu chí của ông nói lời tự cho là rất hài hước: “Đây có một ví dụ điển hình, bạn Điền Chính Quốc và bạn Kim Thái Hanh của lớp 11-4, ngày thường quan hệ rất tốt, thường xuyên bị tôi bắt được đang truyền giấy, buổi tối đi ngủ còn phải chung một chỗ...”

Người phía dưới lập tức xao động lên, hai cái tên này thực sự như sấm bên tai, mọi người đều hết buồn ngủ, vừa ồn ào vừa cười to.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc đệt: “Cái trò quỷ gì?”

Những người xung quanh cậu đều cười đến sắp điên rồi.

Vương Trung Hải không ngờ chuyện của bọn họ có thể khiến cho phản ứng của các bạn học lớn như thế, cảm xúc mạnh mẽ tới rồi, càng tình cảm dạt dào kể: “Bạn học quan hệ tốt, đây là chuyện tốt, nhưng buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, tán gẫu hăng hái rồi còn có thể ngủ không? Cũng dừng nói là buổi tối giảng đề, ban ngày không thể giảng à?”

Điền Chính Quốc quả thực là dở khóc dở cười: “Vương Trung Hải mẹ nó ông đúng là một nhân tài! Chúng mày nghe xem đây là tiếng người hả?”

Các bạn học đều không rảnh trả lời cậu, từng người cười đến mức bất tỉnh.

Điền Chính Quốc lại bị ép ném mặt mo trước mặt mọi người, không kìm lòng được quay đầu liếc nhìn Kim Thái Hanh ở cuối cùng đội ngũ.

Giữa bọn họ cũng chỉ có ba người, cho nên Điền Chính Quốc thấy rất rõ ràng, vẻ mặt Kim Thái Hanh hơi tái nhợt, dưới vành mắt hơi xanh đen, giống như rất lầu rồi chưa nghỉ ngơi. Tóm lại là sắc mặt rất khó coi, ánh mắt dường như đang nhìn cậu lại như đang nhìn nơi khác. Không phải bộ dạng vui vẻ.

Ý cười trong mắt Điền Chính Quốc cũng dần nhạt đi.

Cũng đúng... người bình thường bị nói chuyện này trước mặt mọi người đều sẽ không vui, cũng chỉ cậu da mặt dày coi như trò cười.

Điền Chính Quốc hơi nghẹn, có phút chốc buồn bực khó mà giải thích được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại