Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 Hôn Mắt.

Bài vở Kim Thái Hanh sắp xếp cho Điền Chính Quốc quả nhiên rất có ích.

Đối với trình độ của Kim Thái Hanh và Cố Lãng mà nói, mỗi lần thi kiểm tra nội dung nào, phần kiến thức nào sẽ là đề lớn đều rõ ràng trong lòng, có vở ghi của hắn giúp đỡ, Điền Chính Quốc học hành cũng không buồn tẻ vô vị nữa.

“Lâm Lâm, đề này nghĩa là gì, có phải đề bị sai không?”

Tự học tối, Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm một đề hóa học mười phút, vẫn không có manh mối, đành phải xin bạn cùng bàn giúp đỡ.

Lâm Lâm nhận lấy bài thi xem xét, sau khi xem hết đề muốn giảng cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc hơi nghiêng người sang, đầu hai người sát vào nhau.

“Đừng châu đầu ghé tai.”

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn lại, Kim Thái Hanh dùng bút gõ bàn một cái, mắt vẫn nhìn bài tập, nhưng rõ ràng lời này là nói với bọn họ.

Điền Chính Quốc: “Tôi chỉ hỏi đề bài.”

Kim Thái Hanh: “Tan học rồi hỏi.”

Sau đó, giọng nói hơi hòa hoãn một tí: “Tôi dạy cho cậu.”
Điền Chính Quốc bĩu môi, lẩm bẩm: “Bây giờ cậu ngày càng có dáng vẻ của lớp trưởng.”

Quản cậu đặc biệt nghiêm.

Điền Chính Quốc đã không ngồi yên được từ nhỏ, có lần Viên Dục Văn hoài nghi cậu bị tăng động từng dẫn cậu đến bệnh viện khám, nhưng cậu cảm thấy mình chỉ là không chịu được ngột ngạt. Ngày thường lên lớp, liên tục tập trung nghe giảng rất mệt mỏi, cậu thường xuyên không nhịn được nói hai câu với Lâm Lâm ở bên cạnh.

Sau đó nhiều lần đều bị Kim Thái Hanh bắt Điềni chỗ.

Lâm Lâm lặng lẽ liếc trộm bọn họ một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Điền Chính Quốc: “Tớ cũng không hiểu lắm... Nếu không thì cậu vẫn nên hỏi lớp trưởng đi...?”

Điền Chính Quốc vốn còn muốn hỏi xem Điềni sao Kim Thái Hanh cứ nhìn cậu chòng chọc gây khó dễ cậu, những người khác trong lớp cũng nói chuyện cũng ngủ, sao không nhìn chòng chọc người khác? Kết quả vừa nghe Lâm Lâm nói vậy, cậu liền âm thầm chấm dứt hành động.

Có việc nhờ người khác vẫn không nên quá phách lối.

Cậu ò một tiếng, hậm hực úp sấp trên bàn xem đề khác.

Bất tri bất giác cậu đã ngủ tít thò lò.

Cuối tháng mười, Lâm thành nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch nhiều, sau khi Điền Chính Quốc ăn tối xong đã đi đánh bóng, cho nên mặc đồng phục ngắn tay. Cửa sổ mở ra, gió đêm chầm chậm thổi qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh của đêm thu, trong lúc ngủ mơ Điền Chính Quốc cảm thấy lạnh, không tỉnh lại, nhưng không nhịn được rụt rụt bả vai, vùi mặt sâu hơn.

Một lát sau, Kim Thái Hanh để bút xuống, đứng lên đóng cửa sổ lại.

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách và tiếng ngòi bút xẹt qua giấy sàn sạt.

Đảo mắt đến gần thi giữa kỳ.

Đêm trước khi thi, Điền Chính Quốc căng thẳng trước nay chưa từng có, một buổi tự học tối, cậu đã túm lấy hai học thần của phòng ngủ dự đoán nội dung thi cho mình.

Buổi tối một ngày trước Cố Lãng thức đêm nói chuyện phiếm với một chị, bây giờ buồn ngủ díp cả mắt, suýt nữa quỳ xuống xin Điền Chính Quốc buông tha: “Lão Điền, mày bảo lớp trưởng giúp mày được không, cậu ta giỏi hơn tao nhiều! Tao chỉ là gà yếu! Tao còn không ngủ ngày mai thi tuyệt đối sẽ ngất.”

Nói xong, hắn cũng không đợi Điền Chính Quốc nói gì, cầm lấy đồ ngủ đồ lót chạy vào nhà vệ sinh.

Điền Chính Quốc chửi Cố Lãng thấy chết không cứu một trận, sau đó túm lấy đồng phục Kim Thái Hanh, vô cùng thành thạo giả vờ bộ dáng nhỏ yếu bất lực lại đáng thương: “Cu ơi! Lớp trưởng! Kim ca ca!”

Đáy mắt Kim Thái Hanh hiện ra một chút ý cười, để đồ rửa mặt sang bên cạnh, sau đó một tay chống mặt bàn, một tay chống thành ghế, hơi cúi người: “Môn gì?”

Điền Chính Quốc nói: “Toán lý hóa sinh.”

Kim Thái Hanh lật sách của cậu, sau đó lấy bút đánh dấu mấy điểm kiến thức: “Đại khái sẽ thi những điểm này.” Nói đoạn hắn lại khoanh mấy đề luyện tập: “Học thuộc trình tự giải đề, ngày mai gặp phải đề tương tự thì áp dụng vào, đạt tiêu chuẩn khẳng định có.”

Nước đến chân mới nhảy, cũng chỉ có phương pháp học thuộc đề như này, Điền Chính Quốc rất tin tưởng Kim Thái Hanh, chỉ định học thuộc trọng điểm hắn đánh dấu.

Kim Thái Hanh thấy cậu nghiêm túc học hành, dừng một lát, nói rất nhẹ: “Tôi đi rửa mặt trước, quay về lại xem với cậu.”

Điền Chính Quốc ừ hai tiếng.

Cố Lãng tắm như chiến đấu, năm phút đã xong, lúc lau khăn mặt đi ra thấy ngay Điền Chính Quốc đang khổ đọc dưới đèn bàn.

“Lão Điền, ra nước ngoài xem thi đấu rất hấp dẫn với mày à, trước giờ tao chưa từng thấy mày đọc sách nghiêm túc như thế.”

Điền Chính Quốc thở dài: “Còn không phải ba tao.”

Cố Lãng vỗ lưng cậu một cái: “Mày yên tâm đi, thực lực tổng hợp của lớp mình nằm hạng chót của khối, mày tiến bộ mười bậc trong lớp có độ khó không lớn, có lớp trưởng giúp mày ổn định. Tao đi ngủ trước đây.”

Điền Chính Quốc vò cục giấy nện hắn.

Cố Lãng cười hì hì trèo lên giường trên, cầm gối nện lại.

Kim Thái Hanh vừa quay về đã thấy hai người họ ấu trĩ đánh nhau cách không trung, trong phòng ngủ loạn thành một đống.

Cố Lãng vừa thấy sắc mặt Kim Thái Hanh hơi khó coi, hậm hực dừng tay. Điền Chính Quốc nhắm ngay thời cơ, ném gối đầu vào mặt hắn, Cố Lãng vô thức tránh né, đầu hơi ngửa ra sau cộp một tiếng đụng vào tường trắng.

Điền Chính Quốc cười trên nỗi đau của người khác: “Cho mày đánh cái nữa thử xem?”

Cố Lãng nhe răng trợn mắt sờ ót, thấy Kim Thái Hanh hoàn toàn không có ý tứ quản Điền Chính Quốc, lập tức cảm thấy mình thật sự là bị hai người họ kết hội cô lập.

Ngày thường hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều cùng vào cùng ra, Kim Thái Hanh quét dọn vệ sinh sắp xếp đồ đạc chỉ xếp của Điền Chính Quốc, thỉnh thoảng Điền Chính Quốc ra ngoài mua bữa ăn khuya cũng chỉ có phần của Kim Thái Hanh. Cố Lãng đùa giỡn với Điền Chính Quốc, hắn đụng Điền Chính Quốc một cái, Kim Thái Hanh cũng phải lạnh mặt, Điền Chính Quốc bắt nạt hắn như thế nào, Kim Thái Hanh đều làm như không thấy, còn cười. Mẹ kiếp, ở phòng ngủ này hắn có bất kỳ ý nghĩa tồn Điềni nào? Không có đạo lý, thật không có đạo lý.

Càng nghĩ càng căm giận, Cố Lãng trùm chăn lên: “Mẹ kiếp, tao đi ngủ.”

Điền Chính Quốc nhìn thời gian, cũng sắp tắt đèn, vội vàng đi rửa ráy.

Đợi cậu rửa xong đi ra, đã thấy Kim Thái Hanh ngồi trước bàn, lướt máy vi tính của hắn, đang viết gì đó.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ để lại ngọn đèn bàn, Điền Chính Quốc lau tóc đến gần, nhìn thấy tóc Kim Thái Hanh cũng hơi ẩm.

“Cùng sấy tóc đi.”

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, hai người một trước một sau ra khỏi phòng ngủ.

Đèn hành lang vẫn sáng, có người vội vàng ra ngoài giặt quần áo trước thời gian tắt đèn cuối cùng, cũng có người vui cười đùa giỡn ghé qua mỗi phòng ngủ, tòa nhà phòng ngủ của nam sinh mỗi một ngày đều vô cùng náo nhiệt, theo lời nói của Cố Lãng đó là “Càng về đêm tao càng hưng phấn”. Nhưng mà cái tên trâu bò kia hôm nay đã suy sụp, đã ngáy khò khò ở trên giường rồi.

Mỗi tầng đều có năm cái máy sấy công cộng, thường xuyên có một hai cái bị hỏng. Hôm nay còn lại một cái có thể dùng.

“Cậu sấy trước đi.” Điền Chính Quốc vừa vặn nhìn thấy một trang đưa tin thi đấu rất thú vị, tiện thể đứng xem điện thoại.

Một tay Kim Thái Hanh cầm máy sấy, một tay luồn vào tóc Điền Chính Quốc, yên lặng giúp cậu sấy tóc.

Điền Chính Quốc hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn, không biết có phải do vừa rửa mặt không, mắt cậu mang theo hơi nước mông lung, tóc lại bị sấy rối bù xù, có phần ngây thơ không rành việc đời.

Tim Kim Thái Hanh siết lại, chỉ bị Điền Chính Quốc nhìn, nhịp tim đã bắt đầu không bị khống chế đánh trống reo hò.

Giọng hắn khàn khàn: “Giúp cậu sấy trước.”

Điền Chính Quốc ò một tiếng, có lẽ đã quen sự săn sóc của Kim Thái Hanh, giúp sấy tóc cậu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Lúc thiếu niên hơi cúi đầu, đường cong cằm đến cổ gầy gò lại thanh tú, cổ áo ngủ rộng, lộ ra một nửa xương quai xanh xinh đẹp, trắng đến chói mắt.

Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi tối sầm lại, Điềni giây phút đấu tranh giữa rời tầm mắt sang chỗ khác và tiếp tục nhìn trộm, cuối cùng thở dài mặc kệ bản thân, tham lam tùy ý nhìn chăm chú. Động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng và quý trọng, hai người dựa rất gần, nhìn từ phía sau Kim Thái Hanh, giống như hắn ôm Điền Chính Quốc vào trong lòng.

Sau khi tắt đèn, Điền Chính Quốc tràn đầy ý chí chiến đầu muốn tiếp tục chiến đấu hăng hái đến hừng đông.

Buổi tối cậu đều muốn chơi điện thoại, lười nhác trốn trong chăn, cho nên đặc biệt làm bức tranh giả dán trên cửa sổ nhỏ của cửa phòng ngủ. Dì kiểm tra phòng ngủ nhìn từ bên ngoài vào, chỉ có thể nhìn thấy tấm hình kia, cho nên Điền Chính Quốc bật đèn bàn đọc sách cũng hoàn mỹ lừa gạt dì tuần tra.

Kim Thái Hanh chưa ngủ, ngồi cùng cậu, thỉnh thoảng nhẹ giọng nói một vài đề bài với cậu.

Điền Chính Quốc cảm thấy một đêm này kiến thức mình nhét vào đầu nhiều hơn cả hồi cấp hai.

Cuối cùng cậu vẫn không chịu được, lúc hơn mười một giờ, đã buồn ngủ đến độ nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Kim Thái Hanh không gọi cậu, hắn im lặng nhìn gương mặt ngủ của Điền Chính Quốc.

Ngũ quan Điền Chính Quốc đẹp đến quá đáng, không phải loại nữ khí mềm mại đáng yêu, mà là vênh váo lại sắc bén, ngày thường vui cười giận mắng đều chói lọi vô cùng. Sau khi ngủ sắc bén giương nanh múa vuốt cảm giác như là hoàn toàn biến mất. Nhìn gò má cậu dưới ánh đèn bàn, yên tĩnh lại đẹp đẽ, khiến người ta không đành lòng làm phiền.

Kim Thái Hanh khe khẽ thở dài, vươn tay, ngón tay lướt nhẹ qua tóc ngang trán của Điền Chính Quốc, không bù được khát vọng trong lòng, hắn cúi xuống hôn một cái vào đuôi mắt của Điền Chính Quốc.

Ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên.

Cố Lãng híp mắt tìm đồng hồ báo thức, sau khi nhấn tắt lại nằm mười giây, sau đó ngồi dậy.

“Lão Điền! Lớp trưởng!” Hắn còn buồn ngủ mà mặc quần áo, “Dậy thôi dậy thôi.”

Nửa phút sau không ai đáp lời, ngay cả âm thanh xoay người cũng không có.

Cố Lãng quay người nhìn cái giường phía trên đầu dựa đầu với mình, không người, chăn của Điền Chính Quốc cũng vẫn duy trì hình dạng miếng đậu hũ mà Kim Thái Hanh gấp.

Cố Lãng phắc một tiếng: “Mẹ kiếp, hai tên trâu bò này có phải là bỏ mình lại đến phòng học đọc sách rồi!”

Hắn vội vàng leo thang xuống, lại nhìn thấy giường dưới Điền Chính Quốc có người, ngay từ đầu hắn không nhìn kỹ, đợi ra ban công lấy quần áo về, mới chú ý tới, hai người ngủ trên giường dưới.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mặt đối mặt nằm ngủ, nửa gương mặt Điền Chính Quốc đều vùi trước ngực Kim Thái Hanh, đầu gối trên cánh tay Kim Thái Hanh, chân còn rất không khách sáo gác lên eo Kim Thái Hanh, cả người giống như bạch tuộc. Mà tư thế ngủ của Kim Thái Hanh đoan chính hơn nhiều, bị Điền Chính Quốc đè ép như thế cũng không hề khó chịu tí nào, một cái tay còn giữ sau ót Điền Chính Quốc, ôm người vào lòng.

Cố Lãng: “...”

Con mẹ nó chớ sắp mù rồi.

Lúc này tiếng chuông thức dậy đột nhiên không kịp chuẩn bị mà vang lên.

Bài ca ném hành đinh tai nhức óc tiến vào lỗ tai, từ phòng ngủ sát vách truyền đến tiếng đậu má liên tục không ngừng. ()

“Có thể đổi tiếng chuông đi không! Tao nghe mà muốn ói!”

“Mẹ kiếp trực tiếp chấn động tao thức dậy khỏi giường.”

...

“Các bạn học, các thầy cô thân mến, một ngày mới đã bắt đầu, “ Giọng nữ ngọt ngào phát ra từ đài phát thanh: “Hôm nay là ngày đầu tiên thi giữa kỳ, chân thành chúc mọi người đều có thể phát huy được trình độ và thực lực vốn có của mình, ở đây chúng ta phát một bài hát do một bạn học nặc danh nào đó của lớp 11-4 chọn cho bạn Điền Chính Quốc lớp 11-4 —— bài « Mơ giữa ban ngày », hy vọng bạn học Điền Chính Quốc có thể thắng ngay từ trận đầu trong kỳ thi giữa kỳ lần này!” ()

Cả lầu phòng ngủ đều bùng nổ ra tiếng cười vang đợt này đến đợt kia.

“Thần mẹ nó mơ giữa ban ngày, vãi cả đứa nào dám vuốt râu của trùm trường ha ha ha ha!”

“**, tao cười tỉnh, ha ha ha.”

“Lần này trùm trường học rất nghiêm túc, chúng mày đừng cười!”

...

Điền Chính Quốc nhíu mày lại, cậu chỉ cảm thấy ồn ào, gắt ngủ lại bốc lên đầu, cả người đều hơi nóng nảy.

Lúc này một cái tay sau gáy cậu chuyển xuống sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ như trấn an, trên đầu giường vang lên một giọng khàn khàn trầm thấp: “Dậy thôi.”

Mặc dù giọng điệu thấp nhưng rất nhẹ hàng, Điền Chính Quốc cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, mơ mơ màng màng tỉnh lại, híp mắt ngửa đầu, đúng lúc đối mặt với Kim Thái Hanh.

“...”

Cố Lãng đi ra từ nhà vệ sinh, đã thay quần áo xong, nói: “Chúng mày nhìn nữa sẽ đến muộn.”

Điền Chính Quốc ngồi dậy, xoa đầu một cái, cảm thấy mình mất trí nhớ: “Sao tôi lại ngủ chung với cậu?”

Mặt Kim Thái Hanh không đổi sắc: “Tối qua cậu đọc sách ngủ thiếp đi, tôi không đánh thức cậu.”

Điền Chính Quốc à một tiếng, giường cậu ở phía trên, Kim Thái Hanh lại không thể giúp cậu trèo lên. Nhưng mà vừa tỉnh dậy đã đối mặt với tình cảnh nổ banh như thế... Cậu hơi xấu hổ, nói cho cùng cậu thích nam, hơn nữa chưa bao giờ ngủ chung giường với ai cả.

Nghĩ lại là Kim Thái Hanh, cậu lại thoải mái.

Cố Lãng thấy họ làm việc chậm quá, tự đi trước.

Đợi hắn đi rồi, Kim Thái Hanh mới xuống giường lắp chân giả, lúc Điền Chính Quốc ra khỏi nhà vệ sinh vừa hay nhìn thấy, vô thức lại quay người vào nhà vệ sinh.

Cho tới bây giờ cậu chưa từng ghét bỏ khiếm khuyết của Kim Thái Hanh, nhưng tâm tư Kim Thái Hanh nhạy cảm, rất để ý, mỗi ngày hắn đều ngủ muộn nhất dậy sớm nhất, chính là không muốn để cho người khác nhìn thấy hắn mang chân giả. Điền Chính Quốc quan tâm cảm nhận của hắn, thường xuyên tránh đi.

Chắc hẳn là tối qua ngủ muộn, Điền Chính Quốc hơi buồn ngủ, sợ ảnh hưởng thi cử, cậu vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt.

Lúc ngẩng đầu nhìn gương, cậu phát hiện chút khác thường.

Xương quai xanh trở xuống có ba bốn dấu đỏ rải rác, không rõ ràng, màu rất nhạt.

Trên cổ cũng có.

Sờ lên, cũng không ngứa.

Cậu sờ sờ hai lần rồi không để ở trong lòng, chỉ coi như đụng phải chỗ nào đó. Da cậu mỏng, từ nhỏ đã dễ lưu lại dấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại