Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 Độc Thân

Trong lớp lặng ngắt như tờ.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng lên, hơi ngửa đầu liền thấy Kim Thái Hanh đứng trước bàn của mình, động tác hơi cúi đầu làm cho đường cong cằm và cổ của hắn lưu loát rõ ràng.

Đôi mắt giống mặt biển mênh mông trong màn đêm, sâu xa mà yên tĩnh.

Điền Chính Quốc ngẩn người hai giây, kinh ngạc vui mừng nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Chẳng mấy chốc cậu chú ý tới Kim Thái Hanh mặc đồng phục của Tam trung, nền trắng sọc đen, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, cậu hỏi: “Cậu chuyển tới Tam trung rồi?”

Kim Thái Hanh nhìn vẻ tung tăng hiện lên trên mặt cậu, còn có ánh mắt sáng ngời lấp lánh như ngôi sao, đáy mắt cũng không nhịn được lan ra một chút ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Điền Chính Quốc vui quá chừng, quả thực muốn nhảy cẫng lên treo trên người chúa cứu thế.

Kim Thái Hanh bắt chước nét bút của cậu được xưng là xuất thần nhập hóa, Điền Chính Quốc cảm thấy sau này ngay cả chép bài tập cũng bớt cho mình tự bắt tay vào làm.

Còn có! Chuyện! Làm cho người ta phấn khởi hơn! Chuyện này sao!

Bởi vì ngay dưới mí mắt của đông đảo bạn học và giáo viên, Điền Chính Quốc miễn cưỡng kiềm chế bản thân, duy trì được hình tượng của trùm trường —— nhất là sau khi vừa nổi giận, nhất định phải ổn định, không thể trở mặt ngay lập tức.

Vương Trung Hải thuận thế giới thiệu học sinh chuyển trường với các bạn học của lớp số bốn.

Nụ cười trên mặt rõ ràng hơn trước kia, chen đến độ mắt cũng thừa lại cái khe.

Hầu như mọi người đều tò mò nhìn Kim Thái Hanh, đúng lúc vị trí bên cạnh Điền Chính Quốc trống không, hắn tiện thể ngồi xuống.

Vương Trung Hải hài lòng gật đầu: “Đừng to tiếng nói chuyện nữa, đừng ảnh hưởng đến lớp mười hai học tập, có thời gian nói chuyện còn không bằng đọc thêm sách, lên lớp mười một thì không thể lười nhác giống như lớp mười.”

Đáp lại ông là âm thanh lật sách liên tục cực kỳ dối trá.

Đợi Vương Trung Hải vừa đi, lớp số bốn lập tức sôi trào, rất nhiều bạn học đều nhìn về phía Điền Chính Quốc và Quang Qua thì thào bàn tán, vẻ mặt kích động.

Chẳng mấy chốc, Tôn Hạo Ba đã đi vào, dựa theo chỗ ngồi, theo thứ tự để các bạn học lên bục giảng tự giới thiệu.

Về cơ bản người trong trường học đều biết Điền Chính Quốc, cậu quyền đánh lưu manh chân đá cặn bã, không nhìn nội quy trường học, giáo viên tức đến ngất đi với các loại công lao to lớn truyền đi đâu đâu cũng có, bạn học mới vừa nhìn thấy được phân đến cùng một lớp với cậu, vừa sợ hãi vừa kích động. Sợ mình chọc tới trùm trường, kích động là đã đến gần trung tâm của tin đồn.!.

Mà Trần Húc con nhà giàu quần áo lụa là nổi tiếng trong trường vừa rồi bị Điền Chính Quốc trực tiếp cầm túi bút đập, cứng rắn không sợ, các bạn học càng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Cậu đi lên bục giảng, cầm lấy phấn màu đỏ viết tên của mình lên bảng đen, sau đó vỗ tay đánh bốp, lười nhác nói: “Điền Chính Quốc.”


Bên dưới lập tức vang lên tiếng khen ngợi.

“Hay!!”

“Trùm trường giỏi vãi!”

“Trùm trường cầu gả!!”

Tiếng phụ họa phần lớn đến từ bạn học trong lớp số bốn trước kia, bọn họ cũng biết Điền Chính Quốc mặt ngoài không mấy ấm áp và gần gũi, thật ra con người rất dễ thân cận, không hợp với dáng vẻ, cũng chơi rất cởi mở.

Tôn Hạo Ba cũng không ngắt không khí náo nhiệt trong lớp, chỉ cười ha hả nói với Điền Chính Quốc: “Tự giới thiệu với các bạn đừng xấu hổ, có thể nói về hứng thú sở thích của mình, tiện thể hiểu rõ nhau.”

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, sau đó nửa thật nửa đùa không xấu hổ kén rể trước mặt mọi người: “Trước mắt muốn yêu sớm thoát độc thân, yêu cầu không cao, chỉ thích bé thỏ trắng. Bản thân tôi có thể menly có thể đáng yêu, có người thích hợp xin làm mối cho tôi, cảm ơn mọi người.”

Âm thanh lớp số bốn vỗ bàn ồn ào lên suýt nữa xốc mái nhà của tòa nhà lên.

Bạn học cả lớp đều đang cười như điên, Tôn Hạo Ba đã dạy Điền Chính Quốc một năm, rõ ràng đã quen với tác phong làm việc của vị đánh bất ngờ này, tốt xấu gì cũng không bị cậu chọc giận đến tắc nghẽn cơ tim, y duy trì nụ cười mỉm tổng kết nói: “Bạn học Điền, mặc dù em can đảm lắm, nhưng thầy nhất định phải bóp chết suy nghĩ của em, lát nữa viết hai mươi mối nguy hiểm của yêu sớm nộp đến văn phòng của thầy.”

Điền Chính Quốc không thay đổi sắc mặt quay về chỗ ngồi của mình.

Một tay cậu dắt đứa con yêu, còn sợ viết bản kiểm điểm? Vài phút để thằng cu viết ra một bản kiểm điểm văn học lưu loát khiến người khác khóc thầm.

Sau đó, Kim Thái Hanh đứng dậy, đi lên bục giảng.

Tiếng cười trong lớp dần dần nhạt đi.

Trên người Kim Thái Hanh có khí chất trầm tĩnh lành lạnh khó mà giải thích được, làm cho người ta trong tiềm thức không dám trắng trợn ầm ĩ trước mặt hắn.

Kim Thái Hanh viết tên mình trên bảng đen, sau đó xoay người, biểu cảm của hắn bình tĩnh nói: “Kim Thái Hanh.”

Ngắn gọn đến có phần keo kiệt.


Tôn Hại Ba muốn bảo hắn nói thêm một ít, đang định lên tiếng, Kim Thái Hanh lại tiếp tục từ từ nói: “Cầm tinh thỏ. Độc thân.”

“...”

“...”

“Phì.”

!

Không biết ai không nhịn được trước nhất, đến cuối cùng rất nhiều người đều không nhịn được, mỗi người cười đến độ suýt nữa gục xuống bàn.

Bài post của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh năm ngoái cực kỳ hot, mặc dù rất nhiều người cũng không tin bọn họ thật sự có chút gì, nhưng ít nhất nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt.

Bọn họ đều tưởng rằng lúc này hai người đang lảm nhảm với nhau.

Điền Chính Quốc cũng cong mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe miệng, cười mắng: “Mẹ kiếp, cậu chiếm hời của tôi?” Nói xong cậu lập tức tố giác với Tôn Hạo Ba: “Thầy ơi, thầy cũng khôn thể bất công, bạn học mới một hai phải tiếp lời của em, cũng nên phạt cậu ấy viết kiểm điểm.”

Còn là hai bản.

Bản của Điền Chính Quốc cũng coi như tính trên đầu hắn.


Sau khi báo cáo xong, các bạn học hoặc là đến ký túc xá sắp xếp đồ đạc, hoặc là gọi bạn bè ra ngoài tụ tập.

Hình như Kim Thái Hanh hơi bệnh thích sạch sẽ, chỗ ở nhất định phải sạch sành sanh gọn gọn gàng gàng, học kỳ trước hắn ở phòng cho khách của Điền gia, lúc Điền Chính Quốc tìm hắn chơi bóng cũng không đành lòng ngồi trên giường của hắn —— quá bằng phẳng, chăn cũng gấp như miếng đậu hũ.

Mà Điền Chính Quốc và Cố Lãng đều rất cẩu thả, không thích thu dọn.

Trong phòng ngủ có người thích thu dọn quan trọng nhường nào! Nhất là phòng ngủ nam sinh, học kỳ trước Điền Chính Quốc suýt nữa bị chân thối vớ thối hun ra ám ảnh tâm lý, lần này Kim Thái Hanh chuyển trường đến Tam trung cùng lớp với cậu, đối với Điền Chính Quốc mà nói quả thực chính là nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, thế là cậu càng nhìn Kim Thái Hanh càng thích, hận không thể nắm lấy con ngoan hôn mấy cái.

“Kim Thái Hanh, cậu từng quen bạn gái chưa?” Điền Chính Quốc đột nhiên tò mò.

Động tác trải giường chiếu của Kim Thái Hanh khựng lại, bình tĩnh nói: “Chưa từng.”

Điền Chính Quốc: “Vẫn luôn chưa từng?”

“Ừ.”


Điền Chính Quốc ngồi ở trên giường, đong đưa hai chân: “Không thể nào, cậu xem điều kiện của cậu, sao có thể không có ai theo đuổi?”

Kim Thái Hanh không nói gì.

Điền Chính Quốc nhớ ra đời trước hắn thích Khương Tuyết Lê lâu như vậy, cũng không tỏ tình, đã đoán được nội tâm của hắn vẫn còn có chút nhạy cảm tự ti, chắc hẳn đời này hắn vẫn không hoàn toàn buông được khiếm khuyết trên cơ thể mình! Có lẽ dù có thích ai, cũng không dám nói ra.

Cậu thở dài trong lòng, không muốn tái diễn tiếc nuối của trước kia.

Hôm nay Khương Tuyết Lê ngồi ở hàng trước bọn họ, trong lúc lơ đãng Điền Chính Quốc thấy cô nhìn Kim Thái Hanh mấy lần, trong ánh mắt là khâm phục và tò mò đơn giản sáng tỏ.

Con người đều có tâm lý hâm mộ mạnh mẽ, nhất là nữ sinh tuổi dậy thì. Kim Thái Hanh bây giờ so với một năm trước lúc hai người họ trùng phùng ít đi phần tàn bạo đâm người, trong ánh mắt không còn tràn ngập tính công kích âm trầm và bài xích đối với tất cả sự vật, mà là trở nên yên tĩnh nội liễm, im lặng và cường đại, hắn giấu hết tất cảm xúc đi, nhưng tỉnh thoảng cũng sẽ nở nụ cười nhàn nhạt.

Hơn nữa bây giờ hắn không có bất kỳ một chút xíu suy nghĩ gì với Khương Tuyết Lê, thế là tự nhiên nảy ra suy nghĩ muốn giúp Kim Thái Hanh một phen.

Đúng lúc này, Cố Lãng bước vào: “Lão Điền, có người đang hỏi buổi tối đến Broadway không?”

Broadway ở thị trấn đại học, là trung tâm thương mại tổng hợp ẩm thực, giải trí, mua sắm làm một thể, lượng người đi rất lớn, trên cơ bản đều là sinh viên, không chỉ sinh viên, học sinh cấp ba gần đó cũng thích đi.

Con ngươi Điền Chính Quốc đảo một vòng, hỏi thẳng: “Khương Tuyết Lê đi không?”

Kim Thái Hanh chậm rãi thẳng eo lên, đồng tử đen láy nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Cố Lãng* chậc một tiếng: “Mày nói nhảm gì đó.”

(raw là Điền Chính Quốc mà em nó vừa hỏi xong nên có lẽ tác giả nhầm)

“Chắc đi, không rõ lắm. Cho nên rốt cuộc mày có đi không, người khác đang đợi danh sách để đặt chỗ đấy.”

Điền Chính Quốc đang định mở miệng, Kim Thái Hanh bỗng dưng lên tiếng: “Điền Chính Quốc.”

Đôi mắt hắn sâu xa nhìn không ra cảm xúc: “Tôi còn thiếu một vài đồ dùng hằng ngày, đến siêu thị một chuyến với tôi?”

Điền Chính Quốc tự nhủ trong lòng được thôi, cũng không vội, lúc này mới khai giảng, nói không chừng Kim Thái Hanh vẫn chưa có ấn tượng gì với Khương Tuyết Lê. Thế là gật gật đầu, không đến Broadway chơi, mà đến siêu thị đi dạo với Kim Thái Hanh.

Cuối cùng Kim Thái Hanh chỉ mua ba cái giá áo, Điền Chính Quốc cũng mua một đống đồ ăn, nhét tràn đẩy giỏ hàng. Rất giống là Kim Thái Hanh đặc biệt đi cùng cậu để mua.

Hơn tám giờ tối, Cố Lãng trở về, hắn ta vào phòng ngủ, liền thấy Điền Chính Quốc ngồi trên bàn chơi điện thoại, mà Kim Thái Hanh đang giúp cậu thu dọn giường chiếu và đồ dùng hàng ngày.

Cố Lãng để đồ nướng mang về lên bàn, sau đó nói: “Lão Điền da mặt mày dày thật, để bạn học mới giúp mày dọn đồ còn mình thì ngồi đây chơi game.”

Điền Chính Quốc lơ đễnh: “Tao không biết trải giường chiếu.”

Lại nói trải giường cũng chả có gì?

Bỏi vì bình thường Kim Thái Hanh sắp xếp rất gọn gàng, đồ Điền Chính Quốc cần dùng hắn đều biết để ở đâu. Mà mùa hè này hắn không ở đây, Điền Chính Quốc tìm thứ gì cũng muốn lục tung.

“Sao mày về sớm thế? Bọn nó chịu thả mày về?”

Cố Lãng nói: “Vừa khai giảng, không thể buông thả như vậy, giải tán sớm. Mày không đến tụ hội không có ý nghĩa mà lão Điền.”

Điền Chính Quốc cười một tiếng: “Được, lỗi của tao, lần sau nhất định đi.”

“Kim Thái Hanh, trước tiên đừng dọn nữa, đến ăn chút bữa khuya đi.”

Điền Chính Quốc cũng nói: “Mau tới, có cà tím nướng!”

Cậu thích ăn cà tím nướng, nhưng mà không thích ăn tỏi, Kim Thái Hanh ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc.

Lúc đầu Cố Lãng cũng định ngồi xuống, thấy hai người họ ngồi một chỗ, đành phải ngồi ở đối diện.

Động tác Kim Thái Hanh thành thạo bắt đầu khều tỏi băm trên cà tím nướng, Cỗ Lãng nhìn hắn, lại nhìn Điền Chính Quốc, cứ cảm thấy hai tên này có chút là lạ.

Cố Lãng quen biết nhiều bạn bè, lần này Kim Thái Hanh từ Trường Minh chuyển tới Tam trung, đã gây ra một làn sóng lớn giữa thầy và trò hai ngôi trường, thậm chí hắn ta còn nghe được có tin tức ngầm nói là Kim Thái Hanh chỉ chuyển đến lớp số bốn, không để ý đến lớp mũi nhọn.

...

Lúc này Kim Thái Hanh sụp mi thuận mắt lặng yên khều tỏi cho Điền Chính Quốc, một suy đoán khiến người ta không thể tưởng tượng nổi thoáng qua chẳng lẽ —— chắc Kim Thái Hanh sẽ không thật sự đặc biệt chuyển trường vì Điền Chính Quốc nhỉ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại