Chương 31 Có một chân.
(có một chân: chỉ hai người nào đó từng phát sinh quan hệ hoặc có tư tình)
Điền Chính Quốc không nghe rõ hắn đang nói gì, còn tưởng là hắn đau đến mức nói linh tinh, hỏi hắn: "Đau lắm à? Có thể đi không, nếu không tôi gọi Tiểu Bân tới đây?"
Kim Thái Hanh lắc đầu một cái: "Không đau. Lỏng ra rồi."
Điền Chính Quốc phản ứng lại: "Vậy cậu buông tôi ra trước, tôi giúp cậu che, cậu cài lại."
Kim Thái Hanh trầm thấp ừ một tiếng.
Tay vòng sau lưng Điền Chính Quốc thuận theo tấm lưng gầy của cậu trượt xuống, xương thịt cân đối, đường thắt lưng thu vào trong, mảnh mai lại mềm dẻo.
Đôi mắt Kim Thái Hanh hơi tối, lòng bàn tay lưu luyến một lát trên vải vóc lộ ra làn da ấm áp, mới chậm rãi rời đi.
Thấy Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống, Điền Chính Quốc dứt khoát cũng ngồi xuống trước mặt hắn, giúp hắn che chắn, hỏi hắn: "Cái này sẽ thường xuyên rơi ra à?"
Kim Thái Hanh nói: "Sẽ không."
"À, vậy chắc hẳn là do vừa nãy cậu đánh bóng."
Hai giây sau, Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh chưa cử động, im lặng nhìn mặt đất, nhớ ra gì đó, chủ động quay đầu đi, nhìn về bên ngoài sân.
Điền Chính Quốc không nhìn hắn, Kim Thái Hanh mới mím khóe miệng, cuộn ống quần lên, động tác nhanh chóng nối liền chân giả.
Một lát sau, Viên Dục Văn gọi điện tới bảo Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh cùng về nhà ăn cơm chiều.
Điền Chính Quốc đành phải thất hẹn canteen của Trần Lệ.
Lý Tiểu Bân muốn nói lại thôi, biểu cảm phức tạp, Điền Chính Quốc bị cậu ta nhìn đến là không thoải mái, nói: "Ấp a ấp úng làm gì? Tao chưa từng ôm hy vọng trong miệng của mày có thể phun ra ngà voi, nói thẳng."
Lý Tiểu Bân nói thẳng: "Mày có cảm thấy, mày với Kim Thái Hanh... ờm, quan hệ rất tốt không?"
Điền Chính Quốc nhướng mày: "Cũng được. Mày chỉ phương diện kia?"
"Đúng thế, vừa nãy mày chạy tới ôm ấp yêu thương làm gì?" Lý Tiểu Bân dứt khoát hỏi ra, "Trông gaygay đấy."
"Gì mà gọi là chạy tới ôm ấp yêu thương, " Điền Chính Quốc cạn lời, "Không phải cậu ấy lắp cái đó à, đánh bóng bị lỏng ra, cậu ấy đứng không vững mới dựa vào tao."
Lý Tiểu Bân ồ một tiếng, thật sự không muốn nói cho Điền Chính Quốc, cảnh tượng vừa rồi, người không rõ chân tướng, đều sẽ cảm thấy hai người họ có chút thứ vượt qua tình anh em —— Điền Chính Quốc vừa gọi tên Kim Thái Hanh vừa chạy chậm tới, Kim Thái Hanh trực tiếp vươn tay ôm lấy người, dùng sức đến độ eo Điền Chính Quốc cũng ngửa ra sau —— ai có thể nói đây là tình anh em thuần khiết? Lừa quỷ à??
Ngẫm nghĩ, Lý Tiểu Bân cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở thằng bạn một chút: "Dù gì tao cảm thấy Kim Thái Hanh nhìn! Ánh mắt nhìn mày không bình thường."
Điền Chính Quốc xem thường: "Cậu ấy là thẳng nam, mày nghĩ nhiều rồi."
Đời trước Điền Chính Quốc đã từng nghe nói Kim Thái Hanh cũng có ý với Khương Tuyết Lê. Ai cũng có quyền theo đuổi nữ sinh, Điền Chính Quốc vốn sẽ không vì cậu và Kim Thái Hanh là tình địch mà đi làm khó dễ hắn. Về sau có một lần, cậu chạy về phòng học lấy đồ trong tiết thể dục, từ ngoài cửa sổ nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi trên xe lăn rời khỏi chỗ ngồi của mình, dừng trước chỗ ngồi của Khương Tuyết Lê, móc ra một lá thư tình trong ngăn bàn của Khương Tuyết Lê, xé nát bét.
Đó là thư Điền Chính Quốc đưa cho Khương Tuyết Lê.
Thời điểm đó Điền Chính Quốc vẫn là nam học sinh cấp ba thanh thuần, rất ngây thơ, mỗi ngày viết thư tình đưa trà sữa cho Khương Tuyết Lê.
Vừa thấy cảnh tượng này, cậu lập tức nổ tung, xông vào rùm beng với Kim Thái Hanh.
Có theo đuổi được Khương Tuyết Lê hay không, bọn họ đều dựa vào bản lĩnh, nhưng Kim Thái Hanh xé thư tình của cậu quả thực chính là hành vi thâm độc tiểu nhân.
Bây giờ ngẫm nghĩ, có lẽ Kim Thái Hanh thật sự là thích Khương Tuyết Lê ghê gớm.
Ngay cả người khác viết lá thư tình, hắn cũng muốn đố kỵ ghen tuông, lúc Điền Chính Quốc cãi nhau với hắn, nhìn thấy mắt hắn đỏ ngầu.
Lý Tiểu Bân thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của cậu, bĩu môi, trong lòng tự nhủ vẫn chưa từng thấy thẳng nam thế này, đúng lúc này Kim Thái Hanh đi về phía bọn họ, Lý Tiểu Bân đành phải ngậm miệng trước.
Bọn họ đón xe về nhà.
Sau khi anh Điền Mân tốt nghiệp đại học đã đến Đức bồi dưỡng, bây giờ Điền thị ra thị trường vừa được hai năm, trong công ty có rất nhiều chuyện phải bận, Điền Hạo Bằng cũng không ở nhà ăn cơm chiều.
Viên Dục Văn làm cả bàn đồ ăn thịnh soạn, nhìn thấy hai thiếu niên vào nhà, nở nụ cười: "Về rồi à. Xem tivi trước đi, được ăn cơm tối nhanh thôi."
Điền Chính Quốc dạ một tiếng, sau đó kéo Kim Thái Hanh đến phòng khách ngồi, nói: "Tùy ý..." Cậu vốn định nói giống như ở nhà mình, ngẫm lại chuyện rối loạn của Kim gia, sửa lời: "Cứ coi đây là nhà cậu."
Kim Thái Hanh nhìn cậu, ánh mắt hơi sâu, sau đó thấp giọng ừ một tiếng.
Không khí bữa cơm tối cũng rất tốt, Điền Chính Quốc vốn tưởng rằng Kim Thái Hanh đến nhà người khác ăn cơm, sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hành vi cử chỉ của hắn đều tiến lùi có mức độ, kiềm chế có lễ độ, dáng vẻ con cháu quý gia được giáo dưỡng thỏa đáng khiêm tốn ung dung.
Viên Dục Văn vốn rất có cảm tình với hắn, bây giờ lại ngày càng yêu thích, sau bữa ăn nghe nói một mình Kim Thái Hanh thuê phòng ở bên ngoài, có lẽ nhớ đến tuổi thơ của hắn, Viên Dục Văn đề xuất, bảo Kim Thái Hanh đến Điền gia ở.
Điền Chính Quốc ôm một nửa trái dưa hấu trong tủ lạnh ra, đi đến đại sảnh phòng khách dưới lầu đã nghe thấy đối thoại này, Viên Dục Văng ngẩng đầu hỏi cậu: "Chiêu à, con cảm thấy thế nào?"
Điền Chính Quốc chuyển tầm mắt, nhìn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh không nhìn cậu, mà rũ mí mắt nhìn bàn trà.
Tư thế hắn ngồi trên sofa ngay ngắn lại cứng ngắc, hình như rất rõ ràng mình chỉ là người ngoài, khuôn mặt lạnh lùng tái nhợt bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì. Nhưng làm cho người ta cảm thấy có chút đáng thương, giống như tù nhân đang chờ đợi thẩm phán, hoàn toàn mặc cho người khác quyết định vận mệnh của mình.
Điền Chính Quốc phân biệt rõ, Trường Minh gần Tam trung, bình thường bọn họ đều trọ ở trường, cuối tuần cùng nhau về nhà ở hai ngày, Viên Dục Văn cũng cảm thấy không có vấn đề gì, đương nhiên cậu cũng không có dị nghị gì.
Hơn nữa Kim Thái Hanh vẫn luôn sống một mình, độc lai độc vãng, còn quá lầm lì lạnh lùng.
Điền Chính Quốc vẫn muốn hắn có thể từ từ đi ra khỏi bóng ma khi còn bé, tiếp xúc với nhiều người hơn, như vậy cũng dễ cởi mở một chút.
Nếu bọn họ ở chung một chỗ, Điền Chính Quốc có tiệc tùng gì cũng có thể dẫn Kim Thái Hanh theo cùng, bạn bè cũng sẽ nhiều lên.
Còn có điều quan trọng nhất —— Kim Thái Hanh có thể giúp cậu làm bài tập!!!!
Cảm động quá!!
Nghĩ vậy, Điền Chính Quốc gật đầu: "Không thành vấn đề ạ."
Viên Dục Văn cười một tiếng, "Tiểu Hanh, vậy có thể chứ?"
Kim Thái Hanh ngước mắt, nhanh chóng liếc nhìn Điền Chính Quốc, hình như đang nhìn sắc mặt cậu để nói chuyện, khẽ gật đầu: "Cảm ơn dì."
Điền Chính Quốc càng nhận thấy con nhà mình thực sự quá thuận theo quá nghe lời, cái gì cũng nghe cậu.
Quả nhiên mình nuôi lớn không giống với hoang dã, Kim Thái Hanh của đời này đáng yêu hơn đời trước nhiều!
Trong lòng Điền Chính Quốc tràn đầy cảm giác thành tựu.
Thứ sáu Trường Minh tan học sớm hơn Tam trung nửa tiếng, cho nên thứ sáu mỗi tuần, Kim Thái Hanh đều mang theo một cốc trà sữa đứng ở cổng Tam trung chờ Điền Chính Quốc, dãi gió dầm mưa, sét đánh không động.
Dáng người hắn cao gầy lại rắn rỏi, ưỡn lưng rất thẳng, mặc đồng phục vừa rộng vừa xấu cũng giống như người mẫu, lại thêm đường nét ngũ quan khôi ngô thanh lãnh, cho dù bình thản đút tay vào túi đứng cũng rất đáng chú ý. Rất nhiều nữ sinh ra cổng trường đều lén lút nhìn hắn, có người thông tin nhanh nhẹn biết hắn là hạng nhất của Trường Minh, càng là tâm hồn thiếu nữ muốn tiến lên bắt chuyện.
Trên diễn đàn của Tam trung còn tung bay một cái hot topic, mỗi khi đến thứ sáu đều phải được đội lên, đang thảo luận rốt cuộc hắn đang chờ ai.
[Bạn gái Kim Thái Hanh ở trường chúng ta??]
[Chưa từng nghe nói, nếu như có đã khoe khoang từ lâu rồi. Bạn trai là siêu đệ nhất toàn thành phố! Học thần siêu cấp, trông còn đẹp trai thế kia, nếu tôi là bạn gái cậu ấy ngày nào tôi cũng đắc ý với người khác.]
[Khương Tuyết Lê hoặc là Hứa Như, hai người này xinh nhất khối mười, nhưng cũng có thể là tình chị em.]
[Còn mang trà sữa... thương hiệu này phải xếp hàng rất lâu, tôi rất hâm mộ bạn gái cậu ấy.]
[Hôm nay lại tới, rốt cuộc đang chờ ai đây, tui thật sự rất tò mò.]
Hầu như mỗi thứ sáu Điền Chính Quốc đều bị giáo viên toán tạm giam để sửa bài thi.
Cậu quả thực một mặt máu.
Chơi xấu giả ngây thơ nịnh nọt không ngừng, nữ giáo viên toán trẻ tuổi rất có nguyên tắc mà tỏ vẻ, mặc dù em rất đẹp, khen ngợi rất êm tai, nhưng không sửa xong thì không thể về nhà.
Điền Chính Quốc đành phải vẻ mặt đau khổ, kéo dài đến độ giáo viên cũng thiếu kiên nhẫn bảo cậu về nhà sửa lại mới coi như kết thúc.
Điền Chính Quốc hận đến nghiến răng, vung cặp lên vai, để lại một bóng lưng tang thương.
Còn chưa đi đến cổng chính, Điền Chính Quốc đã nhìn thấy bóng dáng Kim Thái Hanh.
Lúc này người rời trường về nhà đã đi gần hết, chỉ có người nhà ở nơi khác mới cuối tuần cũng trọ ở trường, cho nên trong trường rải rác vài người.
Điền Chính Quốc nhớ lại một tuần bị toán lý hóa hành hạ tàn ác, trong lòng như bị đào một cái động, gió lạnh thổi vù vù, vừa nhìn thấy Kim Thái Hanh giống như nhìn thấy người thân xa cách nhiều năm chạy như điên tới: "Cu ơi!! Tôi lại sống sót đi ra rồi ——!"
Kim Thái Hanh nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, trong mắt mềm mại lại, đợi Điền Chính Quốc chạy đến trước mặt hắn, Kim Thái Hanh vội vàng duỗi tay đỡ cậu.
Điền Chính Quốc vẫn chưa kịp thở một hơi, đã mặt mày bay lên bắn lời nói ra ngoài: "Sắp thi cuối kỳ rồi, bài thi cũng nhiều quá, giáo viên túm lấy tôi không cho đi. Cậu đợi rất lâu phải không?"
Khóe miệng Kim Thái Hanh hơi giương lên, khuôn mặt lành lạnh dịu dàng lại: "Không lâu lắm, hôm nay trường có việc, tôi cũng vừa tới. Làm xong bài thi chưa?"
"Chưa đâu. Giáo viên chê tôi phiền, đuổi tôi ra ngoài." Điền Chính Quốc nhận lấy trà sữa, bùi ngùi nói: "Khó quá, căn bản xem không hiểu, đây là đang giết tế bào não của tôi."
Kim Thái Hanh nói: "Tôi giúp cậu sửa lại."
Điền Chính Quốc nhịn cười, nhíu mày vẻ mặt buồn lo: "Bài thi cuối tuần cũng khó lắm, có thể tôi phải làm rất lâu, mệt quá."
Kim Thái Hanh vô cùng thức thời nói: "Tôi làm giúp cậu." Trong giọng nói cũng cất giấu ý cười không thể thấy.
Điền Chính Quốc chỉ đợi hắn nói câu này thôi, lập tức cong mắt lên, ngôi sao bên trong lấp lánh, đẹp không tưởng nổi: "Được đấy!!"
Kim Thái Hanh nhìn lúm đồng tiền nhỏ hơi lõm bên môi cậu, đồng tử tối lại trong chớp mắt, vươn tay dùng ngón tay cái lau lúm đồng tiền kia.
Điền Chính Quốc sờ sờ mặt: "Có thứ bẩn?"
"Trà sữa bắn lên. Bây giờ hết rồi."
Kim Thái Hanh buông thõng tay xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve.
Lúc này một âm thanh bình giữ nhiệt rơi xuống đất vang lên, Điền Chính Quốc quay đầu nhìn lại, một em gái đang trợn to mắt nhìn hai người họ, chú ý đến ánh nhìn của Điền Chính Quốc, nhỏ lập tức nhặt bình giữ nhiệt lên chạy đi.
Điền Chính Quốc không rõ vì sao, nhưng mà cậu đói chết rồi, cũng không nghĩ nhiều, hai người cùng nhau đến quán nồi đất đối diện cổng trường ăn cơm tối.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Như đột nhiên gửi tới đoạt mạng liên hoàn đập.
Hứa Như: "Tinh Tinh! Cậu yêu đương thế mà không nói cho tớ!!"
Hứa Như: "Ấy vậy mà có người khác biết trước tớ, tớ rất đau lòng, sức nặng của tớ trong lòng cậu cũng chỉ có ngần ấy sao?"
Hứa Như: "Thiệt thòi tớ vừa rồi còn đòi chia tay với chó Bân, nói người tớ yêu vẫn luôn là cậu, chó Bân chỉ là vật thay thế của yêu mà không được, cậu phụ lòng thanh xuân của một thiếu nữ hu hu hu."
...
Điền Chính Quốc đã quen với giọng điệu của Hứa Như, trả lời một câu: "Đợi tôi trưởng thành lại dẫn cậu đi lĩnh giấy chứng nhận, cậu tạm bợ trước đi.
Cậu lo ăn đồ, trả lời bằng giọng nói.
Sau khi Kim Thái Hanh nghe thấy, hơi dừng lại, ngước mắt nhìn sang.
Điền Chính Quốc đang nhìn điện thoại, không chú ý.
Một lát sau, Kim Thái Hanh chậm rãi nói: "Quan hệ của cậu và Hứa Như rất tốt."
Giọng điệu hắn bình thản, dường như không có cảm xúc gì.
Điền Chính Quốc ò một tiếng: "À chắc cậu vẫn chưa biết nhỏ với Lý Tiểu Bân là người yêu. Bắt đầu từ tiểu học chúng tôi đã là bạn học, quan hệ đương nhiên tốt."
Nghe vậy, tay vẫn luôn siết đũa của Kim Thái Hanh chậm rãi buông lỏng một chút.
Nhưng cảm xúc trong nháy mắt có phần ảm đạm không rõ, cách nồi đất đang bốc hơi nóng, cũng bị mơ hồ mất rồi.
Lúc này Hứa Như cũng trả lời: "Ha ha ha ha tớ không nói với cậu nữa, lúc nào thì cậu với Kim Thái Hanh yêu nhau, mau tới báo cho tổ chức!"
Điền Chính Quốc: "Tôi với Kim Thái Hanh yêu nhau lúc nào sao tôi không biết?"
Hứa Như: "Đừng giả vờ, cậu tự xem topic! Mẹ kiếp cái này còn gọi là topic sao? Cả một bộ phim yêu đương?"
Nói xong nhỏ ném một link cho Điền Chính Quốc nhấn vào xem.
[818 Chuyện vặt của trùm trường Tam trung và học thần Trường Minh (hot)]
(818: tám chuyện, hài âm của 扒一扒[bā yī bā] nghĩa là vạch trần chuyện gì đó)
Cái này rõ ràng là tập hợp topic.
Không biết người tốt nào cung cấp ảnh chụp Kim Thái Hanh ngăn Điền Chính Quốc không cho uống lúc Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh gặp nhau lần đầu tiên ở KTV, hai người đứng mặt đối mặt dưới ánh đèn, rõ ràng khi đó hai người vẫn đang giận dỗi, miễn cưỡng bị người chụp ảnh chụp ra ánh nhìn chăm chú lẫn nhau, hết thảy đều ở cảm giác mập mờ trong im lặng.
Ngay sau đó, là ảnh chụp Kim Thái Hanh lao vào sân bóng rổ, không nói lời gì cõng Điền Chính Quốc lên rồi đi.
Sau cùng, là vừa nãy ở gần cổng trường không biết bị ai chụp, Điền Chính Quốc uống trà sữa, mà Kim Thái Hanh giơ tay lau mặt cậu.
...
Điền Chính Quốc xem xong, ngờ vực.
Cậu rơi vào trầm tư sâu sắc.
Những ảnh này... cũng mẹ nó... quá có tính mê hoặc. Nếu như cậu không phải người trong cuộc cậu cũng tin cậu và Kim Thái Hanh có một chân?
[Trời ơi, hóa ra người Kim Thái Hanh vẫn luôn đợi chính là trùm trường của chúng ta ô ô ô ô, còn mang trà sữa! Vừa nhìn thấy trùm trường liền cười như cái gì đó!! Đậu mè!]
[Tui làm chứng vừa nãy nghe thấy trùm trường gọi là cu ơi! Đây là biệt danh gì tại sao cảm thấy rất ngọt?? Có tình nhân gọi như thế à?]
[Hu hu hu tôi không tiếp thu nổi hôn sự này trùm trường của chúng tôi không thể bị theo đuổi!!]
[Lầu này tôi theo rồi! Mời chụp thành phim nhiều tập!!]
...
Điền Chính Quốc xem qua thì thôi, cũng không để ý.
Nói thật cậu có mấy cái topic chuyện xấu, ngay cả Hứa Như cũng bị đám người rảnh rỗi trong trường biên soạn ra câu chuyện ngược luyến tình thâm "Lý Tiểu Bân chỉ là bom khói để che giấu yêu đương trong bóng tối"
Cho nên Lý Tiểu Bân giận sôi, Điền Chính Quốc cũng hoài nghi Lý Tiểu Bân muốn cầm dao rạch nát gương mặt đẹp trai của cậu, làm cho cậu bị hủy dung.
Cho nên Điền Chính Quốc không mấy để ý, ứng phó Hứa Như hai câu.
Kim Thái Hanh nhẹ giọng hỏi: "Các cậu đang nói chuyện gì?"
Điền Chính Quốc thuận miệng đáp: "Nhỏ hỏi có phải chúng ta đang yêu đương không."
Kim Thái Hanh: "..."
Phát hiện đối diện im lặng khác thường, Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn hắn, mắt Kim Thái Hanh đen nhánh, giống đá vỏ chai, có phần đoán không ra cảm xúc.
Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, vì để tránh cho thằng cu suy nghĩ nhiều, cậu nói láo: "Cậu yên tâm, tôi thích con gái, không thích nam, nếu cậu nghe được tin đồn gì, đừng tin là được."
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, biểu cảm của Kim Thái Hanh hình như cứng ngắc hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro