Chương 25 Cõng một lát
Trên sân bóng, mấy người trường trung học phụ thuộc đã ý thức được Điền Chính Quốc ra sân thay là nhân vật có chút đồ này nọ, sau khi trao đổi ánh mắt, có hai người đến phòng cậu lấy bóng.
Vương Chinh định chuyền bóng cho Điền Chính Quốc, hai lần liên tục bị người khác chặn đứt, hắn không nhịn được chửi một câu đệt.
Lúc Điền Chính Quốc chạy qua bên cạnh hắn vỗ bả vai Vương Chinh: “Chuyền cho đội trưởng trước, lát nữa bọn họ sẽ buông lỏng.”
Vương Chinh gật đầu một cái.
Bên ngoài sân âm thanh cố lên của tiếp ứng không giảm, mà trường trung học phụ thuộc đến Tam trung thi đấu, bản thân không dẫn tiếp ứng, khí thế hoàn toàn bị Tam trung ép xuống.
Tiếng động sân bóng rổ bên này quá lớn, bạn học đang học tiết thể dục trên bãi tập cũng bị hấp dẫn, người càng ngày càng nhiều.
Tình hình trên sân cũng ngày càng giằng co.
Chẳng mấy chốc trường trung học phụ thuộc đã buông lỏng phòng bị với Điền Chính Quốc, ngược lại đi đối phó với đội trưởng Tam trung. So sánh hai đội với nhau, trường trung học phụ thuộc phối hợp tốt, lực lượng mạnh, sau khi cầm được bóng mạnh mẽ đâm tới, Tam trung căn bản không chặn được, bị trường trung học phụ thuộc ném vào hai quả.
Điểm số kéo qua kéo lại, chênh lệch chỉ rút nhỏ một chút.
Điền Chính Quốc đón được bóng chuyền tới, nhanh chóng chạy đến dưới vòng rổ, mà đúng lúc này, nam sinh cao to của trung học phụ thuộc vẫn luôn đuổi sát không buông cậu âm thầm vấp chân, dùng đầu gối cố sức húc đầu gối Điền Chính Quốc một cái.
Điền Chính Quốc loạng choạng, suýt nữa ngã sấp mặt, quả bóng bị tên cao to lấy đi.
Vương Chinh nhìn thấy, rống to: “Tao đệt, trừ thâm độc, chúng mày còn biết làm gì?!”
Người trường trung học phụ thuộc ngoảnh mặt làm ngơ, lại được điểm.
Sắc mặt Điền Chính Quốc cũng trầm xuống.
Đánh nửa trận, trong lòng cậu cũng hiểu thực lực của Tam trung bọn cậu quả thực không sánh bằng trường trung học phụ thuộc, kết quả trận đấu chắc hẳn là vô lực xoay chuyển.
Chuyện này cậu nhịn, nhưng đám chó con này giở trò, thì không có cách nào nhịn.
Cũng không biết có phải trọng tài theo trường trung học phụ thuộc tới hay không, nhiều lần người của trường trung học phụ thuộc rõ ràng phạm quy cũng không thổi còi, mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Học sinh vây xem biết chút về bóng đều nhìn ra điểm khác thường, bất mãn bàn tán sôi nổi.
Trần Lệ cũng đã nhìn ra, nói: “Trường trung học phụ thuộc bẩn bỏ mẹ, từ lâu đã nghe nói bọn nó vì thắng thủ đoạn gì cũng sử dụng được, năm ngoái còn có người ngã nứt xương, chậc chậc.”
Vẻ mặt Kim Thái Hanh hơi âm trầm, mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Điền Chính Quốc.
Lượt trường trung học phụ cận phát bóng, hậu vệ chuyền bóng cho tên cao to tiên phong của bọn họ, tên cao to một đường thế như chẻ tre đi đến dưới rổ, Điền Chính Quốc đuổi sát phía sau, tìm đúng thời cơ, trong tích tắc tên cao to tới gần ném bóng cản lại bóng này, làm cho đối phương ăn một cú chắn bóng uất ức đến cực điểm.
Toàn sân bùng nổ ra một trận tiếng hoan hô như sóng nhiệt.
Nhịp tim Điền Chính Quốc như trống đánh, vì cản bóng này cổ tay cậu cũng bị chấn động run lên, nhưng cả người lại thoải mái vô cùng.
Sắc mặt tên cao to không ngờ mà trừng Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vén áo chơi bóng lên lau mồ hôi, lúc đi ngang qua tên cao to lườm hắn một cái, nhẹ nhàng bật cười một tiếng nói: “Ở trên sân bóng dùng chiêu cay độc bất nhập lưu, phải là rất không tự mình về bản thân?”
Lồng ngực tên cao to kịch liệt phập phồng hai lần, liền bị đồng đội của hắn kéo ra rất nhanh.
Không biết có phải trường trung học phụ thuộc bị cú chắn bóng này chèn ép kiêu căng hay không, biểu hiện tiếp đó đều không được để ý, sai lầm rất nhiều, mà Tam trung lại trong âm thanh trợ uy mãnh liệt càng đánh càng hăng. Điểm số dần dần ép bằng.
Ba phút cuối cùng điểm số chỉ kém ba điểm.
Điền Chính Quốc lấy được bóng, dùng động tác giả dưới bảng bóng rổ lừa qua tên cao to, chuyền bóng ra sau cho đội trưởng, đội trưởng lấy được bóng ra sức ném đi, bóng đi một vòng trên vành rổ, rơi vào trong lưới!
Sắc mặt tên cao to xanh mét, điểm số chỉ chênh lệch một điểm cảm giác nôn nóng dần dần từng bước xâm chiếm lý trí, ánh mắt hắn nhìn về phía Điền Chính Quốc đã gần như đóng băng.
“Cố lên!” Đồng đội Tam trung sĩ khí dâng cao, khích lệ cho nhau, cho dù thể lực đã gần cực hạn, tinh thần lại hoàn toàn phấn khởi.
Thời gian bước vào một phút cuối cùng.
Người của Tam trung giống như uống máu gà, mà trường trung học phụ thuộc cũng không kém bao nhiêu, bọn họ là trường bóng rổ nổi tiếng, liên tục mấy đợt giành quán quân đấu vòng tròn, bất kể thế nào cũng không muốn thua Tam trung xếp hạng nằm ngoài top năm.
Một bóng cuối cùng chuyền đến Điền Chính Quốc, cậu cắn chặt răng vụt qua phòng thủ đi đến dưới rổ, trong nháy mắt ném bóng vào rổ bắp chân và cổ chân đau dữ dội, bóng tuột tay, lập tức bị tên cao to cướp đi.
“Lão Điền!”
Vương Chinh rống to một tiếng, người bên ngoài sân cũng không khỏi kinh ngạc thốt lên.
“Có phải vừa nãy cái người bên trung học phụ thuộc đã đạp Điền Chính Quốc không?”
“Tôi không nhìn thấy, làm sao làm sao?”
“Hình như Điền Chính Quốc trật chân!”
Điền Chính Quốc đổ mồ hôi trán, vừa rồi một cước của tên cao to đạp vào mắt cá chân cậu, đúng lúc cậu đang chạy, bị cái giẫm này của tên cao to trực tiếp trật rồi.
Bây giờ cậu đứng cũng gắng gượng, căn bản không có cách nào chạy, gần như khàn cả giọng hét: “Đừng quan tâm tôi, nhìn bóng ——!”
Các đồng bạn bị biến cố này kinh động, căn bản không kịp phòng bị.
Theo tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trường trung học phụ thuộc với hai điểm ưu thế tuyên bố chiến thắng.
“Tao phắc trọng tài chó gì đó! Người của bọn tao đã bị thương cũng không xử phạm quy?”
“Có thể khiếu nại không!! Bộ môn thể dục của trường mình có thể để ý chút không?? Đội bóng rổ của trường trung học phụ thuộc trâu bò thì có thể muốn làm gì thì làm?!”
“Điền Chính Quốc không sao chứ? Các cậu đứng phía trước xem xem cậu ấy có việc gì không?”
...
Các đồng đội không rảnh bận tâm lý luận với người của trường trung học phụ thuộc, đều vẻ mặt sốt sắng vây về phía Điền Chính Quốc.
Mắt cá chân bị trật có thể nặng có thể nhẹ, tên cao to kia căn bản sẽ không bớt sức lực hại người.
Điền Chính Quốc nhìn kết quả trận đấu, hoảng hốt một chút, lúc các đồng đội vẫn chưa chạy đến bên cạnh cậu, một chiếc khăn mặt màu trắng phủ xuống đầu, sau đó cậu cảm giác được có người đứng sau lưng cậu, lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt trên đầu cậu.
Sức lực kiềm chế lại nhẹ nhàng, giống như đang lau bảo vật quý giá, tràn đầy ý vị thận trọng.
Trước mắt Điền Chính Quốc bị khăn mặt che lại, khi cậu đang định duỗi tay kéo khăn xuống xem người phía sau, đột nhiên bị người túm hai chân, cõng lên.
“!!” Cậu hết hồn, suýt nữa ngã ngửa ra sau, vô thức ôm lấy cổ người nọ.
Hơi thở lành lạnh nhàn nhạt thoang thoảng, giống như là sương tuyết.
Điền Chính Quốc kéo khăn mặt, thấy rõ bên mặt của người cõng mình.
Đường nét dưới tóc đen tuấn mỹ lại lạnh lùng, chẳng biết tại sao, khóe môi hắn hơi hạ xuống, mím môi, hình như đang kiềm chế một loại tức giận nào đó, lạnh lẽo thấu xương.
Vậy mà là... Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác, trong lúc nhất thời hơi ngẩn ra.
Kim Thái Hanh không tự chủ siết chặt tay ôm ở đầu gối Điền Chính Quốc, lúc đi ngang qua tên cao to của trường trung học phụ thuộc, bước chân hắn dừng lại, tròng mắt trải rộng khói mù liếc tên cao to một cái. Trong nháy mắt Điền Chính Quốc bị thương, hắn đã không quan tâm lao tới.
Những năm này hắn không dám tới gần, không cam lòng rời xa, đặt người ở trong lòng cũng sợ mình làm bẩn cậu. Bây giờ lại bị những người khác tùy ý tổn thương. Lòng giết người của Kim Thái Hanh cũng có.
Tên cao to ỷ vào hai năm trường trung học phụ thuộc được bên tổ chức giải đấu vòng tròn bóng rổ thiên vị, mà hắn lại là tiền đạo được để ý tới, cho nên tùy ý làm bậy đã quen, trước giờ chưa từng sợ ai.
Lúc này bị tròng mắt đen láy của Kim Thái Hanh thoáng nhìn, hắn lại không tự chủ được toát mồ hôi lạnh.
Cho đến khi Kim Thái Hanh cõng Điền Chính Quốc đi qua, tên cao to mới chậm rãi thở ra một hơi.
Các đồng đội vây quanh.
Vương Chinh sắp khóc: “Lão Điền, chân mày không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi, đều tại tao, tao biết rõ người trường trung học phụ thuộc bẩn tay, tao còn để mày ra sân.”
Đội trưởng cũng đầy mặt lo lắng: “Chú em, cần đến bệnh viện xem không?”
“Đúng đó, đến bệnh viện khám xem, đừng gãy xương.”
Điền Chính Quốc đau đến nỗi đổ mồ hôi trán, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Chắc là không gãy xương, chỉ trật một cái, tôi sẽ đến phòng y tế nhìn xem.”
Cố Lãng và Lý Tiểu Bân cũng chạy tới vào lúc này.
Cố Lãng lo lắng liếc nhìn chân Điền Chính Quốc, sau đó nói với Kim Thái Hanh: “Tôi cõng cậu ấy đến phòng y tế.”
Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh siết chặt tay, còn giống như nghĩ lại mà sợ run lên.
Nhưng rất rõ ràng Kim Thái Hanh không có ý định buông cậu ra, không nhìn Cố Lãng, tự mình muốn đi ra ngoài.
“Êu tôi nói cậu là ai vậy thật sự không xem mình là người ngoài...” Cố Lãng còn chưa nói xong, Lý Tiểu Bân kéo hắn lại.
“Bỏ đi bỏ đi, hai người họ đã là bạn từ lúc mặc tã, mày lo lắng cái gì.”
Vẻ mặt Cố Lãng không tin: “Lão Điền có bạn thân trâu bò thế, tại sao học hành còn nát bét?”
Lý Tiểu Bân: “Đây không phải nói thừa hả, mày có bạn thân thành tích tốt, mày còn tự làm bài tập không?”
Cố Lãng: “...”
Kim Thái Hanh cõng Điền Chính Quốc ra khỏi sân bóng, người bên ngoài sân nhường đường đi ra, rất nhiều người muốn hỏi han vết thương của Điền Chính Quốc, đều không mở miệng.
Bởi vì biểu cảm của Kim Thái Hanh hơi âm trầm, giống bao phủ một lớp ác ý, người nhìn thấy cũng không dám nói chuyện.
Lý Tiểu Bân dẫn đường đến phòng y tế.
Động tác của Kim Thái Hanh cẩn thận đặt Điền Chính Quốc trên giường chẩn đoán điều trị, Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ Kim Thái Hanh ngồi xổm ở bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ cẳng chân cậu, trong lòng hơi khó chịu, cũng có loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Cậu nhỏ giọng nói: “... Cảm ơn.”
Kim Thái Hanh khựng lại, khẽ lắc đầu, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu đối mặt với cậu.
Dù cho thỉnh thoảng liếc lại một cái, cũng rời đi chỗ khác cực nhanh.
Giáo viên phòng y tế đến nhìn: “Tình huống không nghiêm trọng, cầm túi chườm nước đá thoa một chút, tiêu sưng là được rồi. Mấy ngày nay không được chạy, có thể nghỉ ngơi là tốt nhất.”
Kim Thái Hanh nghe còn nghiêm túc hơn Điền Chính Quốc, sau khi nói tiếng cảm ơn với giáo viên, ngẩng đầu nói với Cố Lãng gần đó: “Cậu đi lấy túi chườm nước đá.”
Cố Lãng chỉ mình, vẻ mặt không dám tin: “??”
Lý Tiểu Bân vội vàng kéo hắn, theo sau giáo viên của phòng y tế đi lấy túi chườm nước đá.
Trong phòng y tế chỉ còn lại hai người bọn họ.
Điền Chính Quốc hơi không được tự nhiên giật giật cẳng chân, Kim Thái Hanh nắm chặt một chút: “Đừng cử động.”
Điền Chính Quốc nở nụ cười: “Bác sĩ đã nói không nghiêm trọng như vậy.”
Kim Thái Hanh không nói chuyện.
Điền Chính Quốc nhìn thấy hắn mồ hôi hột đầy đầu, áo thun sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Quen chân giả thế nào đi nữa, cũng không thể cõng một nam sinh lớn như cậu bước đi trong thời gian dài vẫn không có cảm giác, Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Chân cậu không sao chứ?”
Kim Thái Hanh bỗng dưng nghe thấy Điền Chính Quốc quan tâm cái chân tàn của mình giống như trước, hơi luống cuống, cơ thể căng cứng, hắn mím chặt môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Điền Chính Quốc nhìn xoáy tóc đen nhánh của hắn, trong lòng mềm nhũn một chút.
Cậu muốn hỏi xem những năm này tại sao Kim Thái Hanh không liên lạc với mình: “Tại sao cậu...”
Cửa mở, Cố Lãng cầm túi chườm đá đi tới, ngắt lời Điền Chính Quốc.
“Để tôi, trước kia tôi đã từng thoa giúp người khác.”
Giọng Kim Thái Hanh lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi biết.”
Nói xong hắn giành lấy túi chườm nước đá từ tay Cố Lãng, hoàn toàn không cho Cố Lãng cơ hội tiếp nhận.
“Cậu đừng đụng nó, không thể cử động lung tung.”
Cố Lãng quả thực không hiểu nổi, Kim Thái Hanh này có tật xấu gì, sao hắn có cảm giác Kim Thái Hanh ghim hắn?
Đụng một cái cũng không thể đụng? Điền Chính Quốc dễ hỏng vậy sao, chạm một cái có thể làm cậu gãy tay à?
Cố Lãng hỏi: “Lão Điền, tình huống gì? Thân phận thật của mày là công chúa hạt đậu?”
Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghe vào. Không hiểu ra sao, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh gác chân cậu lên đầu gối của mình thoa túi chườm đá, cảm giác không có gì khác thường, nhưng bọn họ lâu lắm rồi chưa nói chuyện, có một chút xấu hổ.
Nhưng để bạn học làm chuyện này thì là lạ, cậu nói: “Cố Lãng, tao vừa đánh bóng xong chân thúi, cẩn thận hun chết mày.”
Cố Lãng xòe tay, lười nói dóc.
Tình trạng này của Điền Chính Quốc đoán chừng cũng không có cách nào học buổi chiều, Lý Tiểu Bân giúp cậu xin nghỉ với Tôn Hạo Ba.
Tôn Hạo Ba chạy đến phòng y tế xem tình trạng của cậu, nói: “Trông rất nghiêm trọng, ngày mai là cuối tuần, chiều nay trò về nhà nghỉ ngơi đi, thầy sẽ nói một tiếng với cô Viên.”
Điền Chính Quốc nói: “Thôi bỏ đi thầy ơi, chỉ trật một cái, không cần nói với mẹ em.”
Bây giờ Viên Dục Văn đang dạy lớp tốt nghiệp, vốn là thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, Điền Chính Quốc không muốn vì chút chuyện của mình để bà bận lòng thêm.
“Vậy bộ dáng này của trò thầy cũng không yên tâm, thầy không có tiết sau, nếu không thì thầy lái xe đưa trò về nhà.”
Điền Chính Quốc đang định nói cậu có thể đón xe về, Kim Thái Hanh mở miệng nói: “Tôi đưa cậu về.”
Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra, đối mắt với Kim Thái Hanh, im lặng ngầm cho phép.
Tôn Hạo Ba nhìn đồng phục Trường Minh trên người Kim Thái Hanh, nhìn dáng vẻ Kim Thái Hanh ôm chân Điền Chính Quốc vào lòng cẩn thận thoa túi chườm đá, còn tưởng rằng hai người là anh em, Kim Thái Hanh đặc biệt chạy đến đón Điền Chính Quốc thì không kiên trì nữa.
Đổi túi chườm nước đá hai lần, sưng đỏ trên mắt cá chân của Điền Tinh Tan chậm rãi tiêu tan.
Cậu đứng lên đi hai bước, trên cơ bản đi đường không có vấn đề gì, tình huống xác thực không nghiêm trọng.
Nhưng hiếm khi danh chính ngôn thuận lấy cớ về nhà, Điền Chính Quốc sẽ không bỏ qua.
Sau khi xuống xe, Kim Thái Hanh muốn cõng Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc này hai tiếng: “Tôi có thể đi bộ, không cần cõng.”
Nhìn bộ dáng kiên trì của cậu, Kim Thái Hanh gật nhẹ đầu, đỡ cậu vào cửa nhà.
Hôm nay là Tết trùng cửu, người Điền gia ít, Điền Chính Quốc và Điền Mân bình thường cũng đều ở trường học, cho nên mỗi dịp lễ tết Viên Dục Văn đều sẽ cho người giúp việc nghỉ.
Trong nhà yên tĩnh không có tiếng người.
“Cẩn thận.” Kim Thái Hanh thấp giọng nhắc nhở, đợi sau khi Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế sofa, hắn lại cẩn thận đỡ cẳng chân Điền Chính Quốc lên nhìn tỉ mỉ.
Điền Chính Quốc cũng có ảo giác mình là bình hoa yếu đuối dễ vỡ gì đó, dở khóc dở cười nói: “Chỉ trật tí thôi, cậu không đến nỗi đó chứ.”
Kim Thái Hanh đụng nhẹ chỗ khớp hơi sưng.
Không nói gì.
Rũ mi mắt xuống che giấu tất cả cảm xúc kiềm chế thâm trầm.
Điền Chính Quốc vĩnh viễn không biết, cũng sẽ không tin, cho dù cậu chỉ sứt trầy tí da, đối với Kim Thái Hanh mà nói, lại như thương gân động cốt.
Cho dù là khi còn bé, hắn cũng tỉnh tỉnh mê mê ý thức được, Điền Chính Quốc đã bảo vệ hắn, cho nên đời này hắn cũng phải che chở Điền Chính Quốc, không thể để cho Điền Chính Quốc bị thương. Cho nên tình nguyện mình bị chân giả tách ra đau đớn tra tấn đến mức ý thức không rõ, hắn cũng nghĩa vô phản cố đi đỡ lấy Điền Chính Quốc ngã sấp xuống.
Bây giờ tình cảm hắn giấu trong lòng không thể gặp ánh sáng, càng không thể nhìn Điền Chính Quốc chịu tí tẹo tổn thương và uất ức.
Khi mắt cá chân của Điền Chính Quốc bị giẫm, đau đến mức biểu cảm méo mó, nhịp tim Kim Thái Hanh cũng sắp dừng lại.
“Hôm nay có mình tôi, nếu không cậu ăn cơm với tôi đi.” Điền Chính Quốc nói, “Gọi thức ăn ngoài?”
Cậu muốn nói chuyện với Kim Thái Hanh một lát.
Kim Thái Hanh dừng một chút nói: “Tôi biết nấu cơm.”
Điền Chính Quốc hơi kỳ lạ, không có cách nào liên hệ phòng bếp với Kim Thái Hanh.
“Tôi đi nhìn xem trong tủ lạnh có gì.” Kim Thái Hanh đứng lên, nói: “Cậu đừng lộn xộn, muốn gì gọi tôi.”
Điền Chính Quốc ò một tiếng.
Kim Thái Hanh đi đến phòng bếp, Điền Chính Quốc buồn bực ngán ngẩm nhìn chằm chằm mắt cá chân mình, bỗng dưng nghe thấy phía phòng bếp phát ra tiếng động bất thường.
Sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng lại trầm thấp của Kim Thái Hanh: “Chiêu ơi, dì ngất xỉu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro