Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bà tôi

Tác giả: Dương

Nickname: Milk

Một chiều lang thang trên facebook, bỗng phát hiện ra status của một fanpage nào đó, tôi chợt lặng người suy nghĩ …

“ Bài hát nào đã từng khiến bạn khóc? Hãy comment tên bài hát đó!”

Tôi nhớ, nhớ về rất nhiều bài hát.

Tôi khóc khi nghe bài hát tạm biệt của một cậu bạn sắp chuyển trường. Tôi khóc khi bài hát đó vang lên vào đúng khoảng khắc có một tình bạn cao đẹp.

Tôi khóc khi nghe một bài hát sôi động nào đó bởi lời nhạc cực kì hay và có chút gì đó cảm động.

Còn rất nhiều, rất nhiều bài hát nữa khiến tôi sụt sùi và nghe đi nghe lại bao nhiêu lần không biết chán.

Nhưng thực sự, bài hát khiến tôi phải khóc nhiều nhất và khóc vì một bài hát lần đầu tiên trong đời … đó là bài trống đám ma, nó được cất lên trong đám tang của bà tôi.

Trống đám ma ? Thực chất, nó chẳng phải một bài hát, vì vậy nên nó chẳng có gì là hay, nó cũng chẳng mang giai điệu mượt mà, cảm động, nó chỉ mang đến một cảm giác khó chịu, chạm tới từng ngóc ngách trong cơ thể để rạch nát chúng. Tôi khóc vì tôi đau … cực kì đau đớn …

Nghĩ đến bà, trong kí ức tôi luôn hiện lên hình ảnh của một người đàn bà với gương mặt thật phúc hậu và nụ cười thật hiền dịu. Mái tóc trắng phơ của bà bay bay trong chiều gió mát, bà ngồi trên hè, bà dạy cháu hát, cháu ê a giai điệu “Cháu yêu bà” quen thuộc, bà cười rồi ôm cháu vào lòng, ấm, rất ấm áp.

Tôi ước gì có thể quay lời thời xưa bé ấy, được nghe giọng bà, được ôm bà. Tôi thề là tôi sẽ ôm bà thật chặt, để bà mãi mãi chẳng rời xa tôi. Bà ơi, giờ bà đang ở nơi đâu hở bà ? Bà có nhìn thấy cháu không bà ?

Bà tôi mất vào một ngày mùa thu. Thu êm dịu, gió nhẹ tênh, những đám mây nhè nhẹ trôi trên khoảng trời xanh thẳm. Nắng vàng tươi, nắng vui vẻ đùa nghịch, nhún nhảy trên những cành cây, ngọn lá. Những giọt sương long lanh như những viên pha lê trong suốt hoà cùng với nắng như ánh lên những sắc màu cầu vồng quen thuộc. Người lớn vẫn đi làm, trẻ con vẫn đi học, chơi, cười đùa thật vui vẻ. Khung cảnh mùa thu thật đẹp, con người cũng thật hạnh phúc. Nhưng sao tôi lại thấy ghét những gì đang diễn ra thế này?

Trong khi tất cả mọi thứ đang diễn ra bình thường như nó phải thế, thì tại sao ông trời lại cướp mất bà nội của tôi ? Tại sao trong khi tôi chịu đau đớn, mọi người vẫn cười rất tươi, vẫn sống rất tốt ? Tại sao lại như vậy ? Tôi căm ghét chúng, tôi muốn phá huỷ chúng, phá huỷ cái sự vui vẻ ngoài kia. Bà ơi, cháu thật ích kỷ, đúng không bà ?

Nhưng bà ơi, cháu đang đau lắm bà ạ, bà tỉnh dậy xoa cho cháu được không ? Bàn tay bà, chạm vào da thịt cháu, để cháu cảm nhận được hơi ấm thân thuộc từ bà, đi mà. Bà mở mắt ra đi bà, trời sáng rồi này, trời sáng rồi mà bà, bà bảo sẽ kể chuyện cho cháu nghe, bà sẽ ngồi cho cháu nhổ tóc sâu mà bà, vậy sao bà không giữ lời hứa ? Bà bảo người lớn phải nói thật với trẻ con mà, vậy bà tỉnh dậy đi bà ơi. Cháu không biết đâu, bà không được thất hứa. Nếu bà không tỉnh lại, cháu sẽ ghét bà đấy, bà ơi ...

Bà không thương cháu nữa rồi, cháu khóc, bà không dỗ dành, bà không mua cho bim bim, không mua cho kẹo nữa. Bà không yêu cháu nữa rồi, tại sao vậy hả bà ? Cháu vẫn rất ngoan mà bà, cháu không hư, cháu không lười ăn cơm nữa, cháu ngủ ngoan rồi mà bà. Sao bà không khen cháu giỏi nữa ? Sao bà bỏ cháu ? Cháu không yêu bà nữa đâu, bà làm cháu khóc, cháu đau, bà ơi, bà ơi, bà ơi …

Tại sao cháu nhớ bà thế này ? Bà tỉnh dậy lau nước mắt cho cháu đi bà …

“Cho con xin về với ông bà thương

Những chiều nhõng nhẽo vòi tiền nhổ tóc sâu

Mỗi sợi trắng tinh con lấy bà 500 đồng”

Bà ơi, bà có nghe thấy không ? Bài hát đó bà, sao giống cháu với bà thế nhỉ ? Trong bài hát, bạn ấy đòi mỗi sợi là 500 đồng cơ. Thế là cháu bị lỗ nhé, nhổ cả chiều mà có khi cháu chỉ được có gói bim bim 1000, 2000 hay cái bánh đa mua ở đầu ngõ 5000. Bà ơi, giờ cháu muốn được trả đủ cơ, bà tỉnh dậy nha bà ? Rồi bà sẽ lấy tiền từ trong túi áo ra, bà giả cháu nha. Rồi bà đợi cháu đi mua đồ về, hai bà cháu mình lại ăn cùng nhau. Được không bà ? Bà nói gì đi chứ, bà nói đồng ý đi mà, bà nói đi …

Bài trống đám ma não nề, nghe thật sầu thảm, những âm thanh da diết đó, thật kinh khủng.

Nó có phải là dao không ? Không ư ? Vậy sao trái tim tôi rỉ máu, rất xót …

Nó có phải là kim không ? Không ư ? Vậy sao cơ thể tôi có cảm giác như có hàng trăm mũi kim cứ thế đâm vào da thịt, nhói đau …

Nó có phải là gậy không ? Không ư ? Vậy sao đầu óc tôi trống rỗng, quay cuồng như bị đánh thế này …

Tôi thực sự không bao giờ muốn nghe lại thứ giai điệu đó một lần nữa …

Cuộc đời này, có sinh, có tử, cháu đã nghe bà nói rồi, giờ cháu cũng đã hiểu. Nhưng sự việc xảy ra nhanh khiến cháu tạm thời chưa thích ứng được, cháu không cần bà dỗ dành đâu, bà cứ để cho cháu khóc thêm lúc nữa. Cháu khóc bởi cháu không muốn tin vào sự thật này bà ạ !

Bà đã đi rồi, bà đã lên thiên đường rồi phải không bà ? Nếu gặp ông, cho cháu gửi lời hỏi thăm ông bà nhé. Ông mất từ khi cháu chưa sinh ra nên cháu chưa bao giờ được thấy mặt ông, chỉ có tấm hình trên bàn thờ là vẫn ở đó cùng năm tháng. Bà sẽ kể cho ông về cháu, đúng chứ? Bởi vì bà cũng đã kể rất nhiều về ông cho cháu nghe rồi mà.

Tối … trời mát … có một vì sao toả sáng lung linh trên bầu trời, đẹp lắm bà ạ. Ngôi sao sáng ơi, có phải là bà đấy không ? Bà vẫn đang nhìn cháu âu yếm mà. Gương mặt bà thật tươi, nụ cười bà thật thanh thản.

Bà ơi, cháu sẽ không khóc nữa, cháu sẽ ngoan hơn. Bởi vì cháu biết, bà vẫn luôn luôn ở cạnh cháu, bà sẽ mãi mãi ở trong tim cháu, sẽ luôn hiện hữu trong tâm trí cháu.

Cháu yêu bà nhiều lắm !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: