Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

4.
Không gian chật hẹp trong thang máy cùng với ánh đèn vàng ấm áp khiến tôi giãn ra được đôi chút.

Tôi nhanh chóng ấn nút xuống tầng 1. Ưu tiên hàng đầu lúc này chính là rời khỏi toà nhà này.

Tôi không về nhà nữa, bởi vì bây giờ tôi không chắc tầng 21 của toà nhà này có phải là nhà của tôi nữa hay không.

Thang máy từ từ đi xuống, tôi thu mình ngồi vào một góc, thần kinh đang căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng, cả người cảm thấy khoẻ hơn đôi chút.

Thở hắt ra vài hơi, tôi bỗng dưng thiếp đi lúc nào không hay.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi rùng mình một cái, ngay lập tức tỉnh táo nhanh chóng kiểm tra xung quanh, may mắn thay tôi là người duy nhất ở trong thang máy.

Thang máy vẫn đang từ từ đi xuống, hiện tại đang ở tầng 6, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tôi đếm thầm trong đầu, ngay khi thang máy xuống tới tầng 1, cửa mở ra tôi sẽ dùng tốc độ ánh sáng để lao ra khỏi toà nhà này và thề sẽ không quay đầu nhìn lại.

Thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng 3 khiến tôi thắc mắc lẽ nào muộn như thế này vẫn còn có người muốn đi thang máy sao?

Tôi ôm tâm trạng ảm đảm chờ đợi cửa thang máy mở ra. Cửa thang máy chầm chầm mở ra, tôi không dám chớp mắt bởi vì đang đứng trước mặt tôi chính là một bà lão.

Bà ta mặc rất nhiều quần áo, người già sợ lạnh cũng là điều dễ hiểu, trên đầu bà lão quấn một chiếc khăn rất lớn gần như che hết cả khuôn mặt.

Bà lão hơi khom người, khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Tôi sợ hãi nhanh chóng mượn chút ánh sáng mờ ảo trong thang máy quan sát xem bà ta có chân hay bóng không, may mắn thay, bà ấy là con người.

Mặc dù những nhân vật đáng sợ trong phim kinh dị đều là những người già, nhưng so với những gì tôi vừa trải qua, tôi cảm thấy bà lão đang sống trước mặt chính là vị cứu tinh của tôi.

Tôi lùi lại một bước, lịch sự ra hiệu cho bà ấy bước vào. Mặc dù tôi không biết tại sao bà lão này lại ra ngoài một mình vào lúc nửa đêm, nhưng giờ phút này có bà lão ở cạnh khiến tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Bà ta loạng choạng bước vào thang máy, đứng ở phía bên trái tôi, giữ một khoảng cách nhất định với tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào những con số đang nhấp nháy trên thang máy, đồng thời cũng lén liếc mắt nhìn trộm bà ta.

Sau khi vào thang máy, bà lão vẫn duy trì tư thế cúi đầu, tư thế này khiến tôi rất lo lắng mặc dù bà ấy là con người.

Ngay lúc này tôi muốn biến số 3 thành số 1 ngay lập tức.

Nhưng khi vừa mới tới tầng 2, thang máy lại dừng lại, trong lòng tôi nổi lên một trận lo lắng, không thể nào trùng hợp đến nỗi vẫn còn có người ở tầng 2 muốn đi thang máy chứ. Hơn nữa là tầng 2, rõ ràng là có thể đi thang bộ xuống tầng 1 mà.

Tôi tuyệt vọng ấn nút số 1, hy vọng thang máy không mở ra và di chuyển xuống lầu một cách nhanh chóng.

Ngay lúc tôi đang điên cuồng ấn nút thang máy, đột nhiên tôi nhìn thấy bà lão ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lập tức dừng động tác, cả người cứng đờ tại chỗ, không dám nhìn bà lão hay tiếp tục ấn thang nút nữa, sợ rằng giây tiếp theo bà lão sẽ lao vào tôi và cắn xé tôi. 

Tôi nghe thấy từ trong miệng của bà lão đang lẩm bẩm điều gì đó, từ cổ họng của bà ta phát ra những âm thanh như tiếng mèo kêu.

Trong không gian thang máy chật hẹp nhỏ bé này, nếu như bà ta thật sự tấn công tôi thì chắc chắn tôi sẽ đi đời.

Lúc này cửa thang máy từ từ mở ra, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.

Tốt quá rồi, cánh cửa mở vừa đủ khiến tôi có thể lao ra ngoài, tôi lập tức thằng người chuẩn bị sẵn tư thế để lao thẳng ra ngoài và đi thang bộ xuống tầng 1.
Thậm chí bảo tôi nhảy ra khỏi cửa sổ cũng được nữa bởi vì sức chịu đựng của tôi đã đạt đến giới hạn rồi.

Thấy cửa mở đã đủ rộng, tôi định chạy ra ngoài nhưng bà lão bên cạnh đã chặn ngay trước mặt tôi.
Không để tôi phản ứng, bà ta dùng hai tay gồng lên đóng cửa sầm cửa lại.

Tôi đứng chết lặng nhìn những dấu tay nhỏ như cái hố để lại trên cánh cửa thang máy, giây tiếp theo hai chân tôi như mất hết sức lực nhã khuỵu xuống đất.

Tôi hét to đến nỗi chính bản thân tôi cũng bị doạ sợ bởi âm thanh đó.

Bà lão quay lại, tôi tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị sẵn cho cái kết cận kề.

Nhưng chờ đợi tôi lại là một bàn tay già nua lạnh lẽo nhợt nhạt vuốt ve mặt tôi, không hề có chút sát khí nào đáng sợ.

Tôi từ từ mở mắt, bà lão trước mắt tôi cởi khăn quàng cổ ra, không ngờ đó lại là bà nội tôi.

" Bà nội? Bà ơi!" Tôi hét lên và lao vào vòng tay bà ngay lập tức, không còn khóc nữa.

Bà nội vỗ nhẹ vào lưng tôi: " Đừng sợ, có bà nội ở đây, đừng sợ gì hết".

Nỗi sợ hãi của tôi được trút bỏ đôi chút, tôi nhìn bà nói: " Bà ơi, sao bà lại ở đây?"

" Đứa trẻ ngốc này, bà biết con đang gặp nguy hiểm nên bà vội tới với con ngay, chiếc bùa hộ mệnh mà bà đưa cho con đã đeo nó chưa?"

Tôi liều mạng gật đầu, vén áo lên cho bà xem, chiếc bùa bảo vệ rốn mà tôi đeo không biết đã bị mòn đi từ lúc nào.

Bà nội thở dài một hơi, vẫn là không thể nào giúp tôi thoát khỏi kiếp nạn này.

5.

Lúc này thang máy đang dừng lại ở tầng 2 không di chuyển nữa, bà nội trước tiên ra hiệu cho tôi không được lên tiếng.

Bà lấy ra một chiếc lọ nhỏ đựng đầy bột trắng, cắm một cây nhang vào giữa lọ, châm lửa và đặt ở trước cửa thang máy.

Sau đó bà ngồi xuống bên cạnh tôi và kể cho tôi nghe những câu chuyện từ lâu đã bị chôn vùi trong quá khứ.

" Cây nhang này tạm thời bảo vệ chúng ta tránh khỏi sự quấy rầy, trước tiên bà sẽ kể cho con nghe mọi chuyện đã xảy ra.

Con có biết vì sao bà nội không thích đi thang máy không? Bởi vì thang máy thỉnh thoảng sẽ đi vào một không gian khác và có những sinh vật vô danh sẽ xuất hiện.

Khi trong thang máy không có ai, nó sẽ vẫn có những thứ ô uế, bẩn thỉu mà mắt của người thường sẽ không thể nào thấy được. Khi mẹ con mang thai sắp sinh con, trong một lần đi thang máy thì bất ngờ có chuyện kỳ lạ xảy ra. Lúc đó mẹ con chỉ có một mình, bởi vì đang mang thai con mà sợ hãi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mẹ con lúc đó căng thẳng tới mức vỡ nước ối, tuy lúc đó là ban ngày nhưng trong thang máy không có chút ánh sáng nào, trong đó tối đến mức không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Mẹ con đã dùng điện thoại bật đèn pin phát sáng và cố gắng chờ đợi cứu hộ tới.

Nhưng điều kỳ lạ là mẹ con gọi mấy cuộc cho cứu hộ nhưng không có một ai bắt máy, lúc đó mẹ con đã đau tới mức không thể chịu đựng được nữa. Nhưng bản thân là một người mẹ, mẹ con không thể để con chết ngạt trong bụng được, mẹ con rất mạnh mẽ.

Mẹ nghiến răng sinh ra con ngay trong thang máy, tuy con được sinh ra nhưng không ai cắt dây rốn cho, lúc đó mẹ con cũng đã ngất đi. Con và mẹ con mắc kẹt trong thang máy suốt 2h đồng hồ liền, và cuộc gọi cứu hộ đó cũng không có ai bắt máy. Sau đó bố con cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ mẹ con chỉ xuống lầu đi dạo một chút mà hơn 2h đồng hồ vẫn chưa quay lại, sau đó phát hiện ra thang máy không còn hoạt động liền tìm tới quản lý toà nhà.

Điều kỳ lạ là trong hơn 2h đồng hồ này, không có một ai đi thang máy. Bố con ngay lập tức gọi điện thoại cho bà, khi bà tới nơi thì đội cứu hộ đang cạy cửa, thang máy không hề chuyển động, vẫn ở tầng 1.

Bà chạy qua đó thấy mọi người vẫn đang bận rộn cứu hộ, nhưng điều kỳ lạ là dù có làm cách nào cũng không mở được cửa thang máy, bà nhìn kỹ thì thấy có chút kỳ quặc, liền đem tro móng tay đem theo rắc trước cửa thang máy. Quả nhiên cửa thang máy mở ra ngay tức khắc, lập tức bà nhận ra có điều gì đó không ổn. Mẹ con nằm bất tỉnh ở trong góc thang máy, còn con thì nằm trên vũng máu, im lặng không hề khóc.

Dây rốn trên bụng con đã chuyển sang màu đen, vết đen kịt đó dần lan xuống bụng con. Lúc đó bà không nghĩ gì nhiều, bước tới dùng tay cắt dây rốn, thứ nước xanh đen hôi thối đó chảy ra, mùi tanh của nó giống như mùi của thịt thối vậy. Lúc đó con mới oa lên một tiếng rồi khóc nấc lên, bà liền ôm con lên lao ra khỏi thang máy ngay lập tức không dám ngoảnh lại rồi đưa con về nhà của bà, mẹ con nằm viện gần 1 tuần và không hề nhớ gì về chuyện xảy ra trong thang máy.

Đây chính là lý do bà dặn con trong lễ hội ma quỷ hôm nay nhất định phải về nhà trước khi mặt trời lặn và đưa cho con chiếc túi thơm kia để buộc quanh rốn. Bởi vì khi con sinh ra đã có những thứ ô uế, bẩn thỉu muốn chiếm lấy cơ thể của con qua đường dây rốn, không chỉ có một mà là rất nhiều.

Rốn của con chính là một cánh cửa dẫn vào một không gian khác, khi còn nhỏ thì không sao nhưng khi con trưởng thành, mùi hôi từ cơ thể càng khiến con gặp nguy hiểm. Đặc biệt là vào lễ hội ma quỷ này, đây là cuộc đời của con cho nên con vẫn phải gánh chịu kiếp nạn này."

Tôi há hốc mồm khi nghe bà nội kể chuyện, lúc này cây nhang đã gần tàn, bà nội lấy ra một nắm tro móng tay màu trắng xám nhỏ rồi rắc lên khe cửa. Sau khi nghỉ ngơi lần cuối, tiếp theo dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, con đều phải theo sát bà nội.
Tôi liều mạng gật đầu, lúc này bà nội gầy gò, khom lưng phía trước đã trở thành chỗ dựa vững chắc và duy nhất của tôi.

Bà nội đưa tay xoa mặt tôi, tay bà lúc này lạnh hơn trước rất nhiều.

Tro móng tay được bà nội thu thập từ người chết. Bạn của bà nội là một chủ cửa hàng bán vải liệm, quanh năm làm việc ở bệnh viện, bất cứ khi nào có người chết trong viện, bà ấy sẽ ngay lập tức thông báo cho bà nội tôi biết.

Bà ấy tiện đường sẽ đón bà nội tới bệnh viện, bà nội sẽ lặng lẽ cắt móng tay của người mới qua đời sau đó mang về nhà và nghiền thành bột. Nó có tác dụng tạm thời xua đuổi ma quỷ.

Lúc này, tôi rất hối hận vì đã quên mất lời dặn dò của bà nội, bây giờ còn khiến bà phải chịu khổ cùng, càng nghĩ càng tự trách bản thân, tôi bắt đầu khóc lóc.

" Bà nội, con xin lỗi, con đã quên mất lời dặn dò của nội, bây giờ còn khiến bà gặp nguy hiểm cùng con, con xin lỗi. "

" Đứa trẻ ngốc này, sao lại có thể là lỗi của con được chứ. Chuyện gì đến sẽ phải đến, con không thể trốn được, con không cần phải tự trách bản thân mình, bà nội sẽ đưa con về nhà an toàn. "
Khi chúng tôi còn đang nói chuyện qua lại thì hương đã cháy hết.

Trên mặt đất không có chút dấu vết nào của tro tàn, như thể bị thứ gì đó hút đi.

Sắc mặt bà nội trở nên nghiêm túc, lúc này đột nhiên số tầng trong thang máy lại sáng lên, nhưng đang từ tầng 2 lại biến thành -18.

Cháu gái ngoan, hãy theo sát bà, bây giờ chúng ta không còn ở thế giới con người nữa.

6.
Cánh cửa từ từ mở ra, cảnh tượng kinh khủng tôi nghĩ trong đầu không hề xuất hiện.

Hành lang bên ngoài vẫn tối đen như mực, và điều nguy hiểm duy nhất mà chúng tôi phải đối mắt đó chính là con số -18 trên thang máy.

Bà nội lấy ra hai cây nến trắng từ chiếc túi nhỏ đeo bên hông, sau khi thắp sáng, bà đưa cho tôi cầm một cây, bà cầm cây còn lại trên tay.

" Mạnh Nhi, con cầm cho chắc ngọn nến này, cho dù có ai gọi tên con cũng đừng quay đầu lại, cũng đừng để ngọn nến bị tắt, theo sát bà, nghe rõ chưa? "

" Vâng, cháu sẽ nghe lời bà, một bước cũng không rời. "

Cứ như thế, hai bà cháu tôi bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy cũng không đóng lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trong thang máy phía sau lưng mình, theo bản năng muốn quay lại nhìn.

" Đừng quay lại, bà nội ở đằng trước nhỏ giọng nói với tôi, cứ như thể bà có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy. "

Tôi nhìn bóng lưng của bà nội, nhờ ánh sáng yếu ớt của cây nến đang cháy, hai bà cháu tôi từng bước từng bước đi về phía hành lang bên trái.

Mắc dù tôi biết đây không phải toà nhà quen thuộc, nhưng nhìn chung cũng không có gì khác biệt.

Hơn nữa lại có bà nội ở bên cạnh, tôi cũng bớt sợ hãi hơn.

Nhưng thay vì sẽ có hai cánh cửa quen thuộc xuất hiện ở hành lang bên trái thì lại có một cái hố đen hẹp và sâu, giống như thân của một con mãng xà.
Bà nội không quay lại nhìn tôi, chỉ đưa đôi tay gầy guộc ra phía sau, ý chỉ bảo tôi nắm lấy.

Tôi nhìn bàn tay của bà không khỏi cảm thấy đau lòng.

Tay của bà còn lạnh hơn cả lúc ở trong thang máy, cái lạnh này khiến tôi phải rùng mình khi chạm vào.
Theo bản năng tôi muốn buông tay, nhưng do hoàn cảnh éo le hiện tại, bà chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi.

Tôi phải nghe theo lời của bà nội, không thể gây thêm bất cứ rắc rối gì cho bà nữa.

Cứ như vậy, tay trái của tôi được bà nội nắm lấy, tay phải cầm ngọn nến, hai người lần lượt bước vào vực sâu của bóng tối.

" Bà nội, con sợ quá, chúng ta đang đi đâu vậy, đang tìm lối ra sao? " Tôi nhỏ giọng hỏi bà nội.
" Đừng lên tiếng. " Bà nội ở phía trước đột nhiên to tiếng mắng tôi, khiến tôi bị sốc.

Tôi lập tức im lặng và không nói lời nào nữa, được bà nội dẫn đi.

Im lặng một hồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cây nến ở trong tay đã cháy được một nửa, trong lòng tự dưng cảm thấy bất an.

Bà nội đã nói là tôi không được quay đầu lại, nhưng không nói tôi có thể sánh bước cùng bà.

Tôi âm thầm tăng tốc để theo kịp bà, nhưng điều kỳ lạ là khi tôi tăng tốc thì bà cũng tăng tốc theo tôi.
Lúc đầu tôi nghĩ đó là do tôi tưởng tượng, nhưng rất nhanh sau đó tôi cảm thấy tóc mình dựng đứng.

Tôi bước đi ngày càng nhanh, thậm chí còn bắt đầu chạy những bước nhỏ.

Nhưng bất luận dù tôi có tăng tốc thế nào, bà nội ở phía trước cũng tăng tốc giống như tôi. Tôi không có cách nào để có thể vượt qua bà nội hoặc thậm chí là theo kịp bà.

Tôi cố gắng hết sức để hất tay bà ra.

Bà nội trước mắt chỉ có mỗi cái gáy, tôi thậm chí còn không biết bà có thật sự là bà nội của tôi không?

Nhưng vào lúc tôi quay người chuẩn bị bỏ chạy thì một cảnh tượng sợ hãi hiện ra ngay trước mắt tôi, bóng dáng của bà nội lại xuất hiện.

Rõ ràng bà nội phải ở phía trước tôi mới đúng, từ khi nào bà lại hiện lên đối diện trước mắt tôi như vậy?
Vẫn giữ nguyên tư thế đó, tay phải bà cầm nến, tay trái duỗi ra đằng sau ra hiệu cho tôi cầm nến.

Tôi nhìn bàn tay gầy guộc, khô héo đó bất động tại chỗ.

Lúc này tôi hoàn toàn chắc chắn rằng bà lão trước mặt không phải là bà nội tôi mà là một thế lực đáng sợ đang tồn tại.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc, đầu của bà ta từ từ quay về phía sau hoàn toàn không giống con người chút nào.

Mặc dù cơ thể của bà ta vẫn quay lưng về phía tôi, nhưng qua ánh nến tôi có thể nhìn rõ được khuôn mặt của bà ta.

Tròng trắng của con ngươi nhô ra khỏi hốc mắt, chỉ có một con ngươi nhỏ màu đen ở giữa.

Miệng của bà ta bị rách hoàn toàn, lộ ra nụ cười quỷ dị, đáng sợ. Trong miệng bà ta không ngừng phát ra những âm thanh gầm gừ như tiếng mèo kêu. Nhưng bà ta không lao vào tôi ngay lập tức.

Tôi cảm thấy adrenaline trong cơ thể như muốn dâng trào, theo bản năng muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng vừa quay người lại, bà ta lại xuất hiện trước mặt tôi với tư thế tương tự nhưng bà ta không hề quay gương mặt đáng sợ kia lại.

Cả người tôi cứng đờ ngay tại chỗ, không dám cử động, cho dù tôi có tiến hay lùi thì bà ta sẽ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nếu như tôi cứ bước về phía trước thì vẫn sẽ như lúc đầu, bà ta vẫn sẽ xuất hiện trước mặt tôi.

Vậy nếu như tôi quay người lùi lại về phía sau thì sẽ như thế nào nhỉ?

Tôi quay người lại, quả nhiên thứ tôi nhìn thấy vẫn là cái đầu và thân người đáng sợ của bà ta vẫn ở đó.
Tôi lấy hết can đảm tiến lên một bước, thân thể của bà ta cũng tiến thêm một bước. Hoá ra là như vậy, tôi hiểu rồi.

Tôi cố gắng chịu đựng cái thứ đáng sợ, hung dữ ấy và mạnh dạn lùi về phía sau.
Mặc dù tôi không biết mình đã đi trên con đường tối tăm với con con quái vật giả bà nội này bao lâu.

Nhưng tôi tin rằng chỉ cần đi lùi lại sẽ tìm được lối ra.

Con quái vật kỳ lạ này đang đứng trước mặt tôi, mặt đối diện với tôi còn thân thể thì ở phía trước tôi.

Sau khi đi được một đoạn đường khá dài, trong miệng bà ta phát ra một tiếng kêu gào đau đớn.
Có lẽ bà ta bị ngăn cản bởi một thế lực nào đó, cho nên bà ta mới bảo tôi đừng quay đầu, vì quay lại chính là đường sống.

Sự thay đổi của bà ta khiến tôi cảm thấy có hy vọng, tôi tăng tốc và thậm chí bắt đầu chạy đi.
Tôi đã không còn sợ hãi nữa, nhưng đột nhiên tôi bị một bàn tay kéo lấy một cách thô bạo, trước mắt tôi tối sầm lại. Tôi ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, khuôn mặt của bà nội xuất hiện trong tầm mắt tôi, chúng tôi vẫn đang ở trong thang máy.

" Bà nội, con làm sao vậy? Con nhớ vừa mới lúc nãy..."

" Bé con, lúc nãy con vừa bị một linh hồn ma quỷ lôi đi. Cửa thang máy vừa mở ra, con như điên lao ra ngoài, bà không kịp cản con lại. Kết quả là khi bà đuổi theo con đã biến mất không dấu vết. "

Tôi kể cho bà nghe hết tất cả những chuyện kinh khủng vừa xảy ra.

Bà thở dài một hơi và nói với tôi, nếu như con thực sự muốn thoát khỏi nơi này, con sẽ phải trải qua điều đáng sợ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: