Chương 1 Những khởi đầu mới
"Tất cả chúng ta, cho dù chúng ta có là các chiếnbinh hay không, đều có một phân vuông cơ hội thỉnhthoảng xuất hiện ngay trước mắt. Sự khác biệt giữamột người bình thường và một chiến binh là chiếnbinh nhận thức được điều này và luôn cảnh giác, thậntrọng chờ đợi, để khi cái phân vuông cơ hội này xuấthiện, anh ta sẽ chớp lấy."
- Carlos Castaneda
***
Tôi chƣa bao giờ cảm thấy đau đớn nhiều nhƣ vậytrong cuộc đời mình. Bàn tay phải của tôi run rẩy khôngsao kiểm soát nổi, và máu tràn khắp chiếc áo sơ mitrắng tinh của tôi. Đó là một sáng thứ Hai, và ý nghĩduy nhất lấp đầy đầu tôi là đây không phải là mộtngày đáng để tôi chết.
Khi tôi nằm bất động trong xe hơi của mình, tôi bịtác động bởi sự im ắng của hiện trƣờng. Không mộtai trong chiếc xe tải vừa va chạm với tôi rúm ró đếnnhƣ vậy. Những ngƣời đứng xem xúm đông đỏ tại hiệntrƣờng trông đầy khiếp hãi. Và giao thông gần nhƣ tắcnghẽn hoàn toàn. Tất cả những gì tôi nghe thấy làtiếng lá sột soạt trên những tán cây dọc bên đƣờng.
Hai ngƣời đứng ngoài chạy lại, bảo tôi rằng lựclƣợng hỗ trợ đang trên đƣờng tới và tôi đừng cóbất kỳ cử động gì. Một trong số họ nắm tay tôi vàbắt đầu cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin hãy giúp ngƣờiđàn ông này. Xin hãy bảo vệ ông ấy." Chỉ mấy phútsau, một đoàn xe cấp cứu, xe cứu hỏa, và xe tuần tracảnh sát vây kín hiện trƣờng tai nạn với những tiếngcòi chói tai. Mọi thứ dƣờng nhƣ chậm lại, và một cảmnhận bình yên rất lạ lƣớt qua tôi khi các nhân viêncứu hộ bắt đầu công việc của họ một cách bài bản,thể hiện rõ tác phong làm việc lúc khẩn trƣơng. Tôicảm thấy mình nhƣ một nhân chứng - nhƣ thể tôi đangđứng ở một vị trí rất cao phía trên để nhìn toànbộ mọi việc diễn ra.
Việc tiếp theo tôi có thể nhớ đƣợc là mình tỉnhlại trong một phòng bệnh tỏa ra mùi chanh tƣơi và thuốctẩy. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên cái mùi ấy. Cơ thểtôi đƣợc quấn trong mấy lớp băng gạc, và cả hai chântôi đều bị nẹp cứng. Cánh tay tôi đầy những vếtbầm tím.
Ngƣời đón chào tôi là một y tá trẻ trung xinh đẹp."Anh Valentine! Tôi thật không tin nổi anh tỉnh lại đƣợc!Để tôi đi gọi bác sĩ," cô nói trong khi hấp tấp bấmhệ thống liên lạc nội bộ lắp ngay cạnh giƣờng tôi.
Khi cô ấy kết thúc cuộc đàm thoại, tôi rền rĩ:"Hãy gọi tôi là Jack," cố gắng tỏ ra bình thƣờngtrƣớc những gì tôi biết là một tình thế rất nghiêmtrọng. "Tôi đang ở đâu vậy nhỉ?"
"Anh đang ở Bệnh viện Đa khoa Lakeview, anh Jack ạ.Đây là phòng Chăm sóc Đặc biệt. Anh bị tai nạn vàotuần trƣớc. Nói thật với anh, anh rất may mắn mới cònsống đấy."
"Tôi hả?" Tôi bẽn lẽn hỏi.
"Ừm," cô y tá đáp lại bằng một nụ cƣời miễncƣỡng trong khi mắt nhìn lên những bảng theo dõi ở cuốigiƣờng tôi. "Anh bị hôn mê sau khi bị một chiếc xetải không mui đâm phải. Nhân viên cứu hộ đƣa anh tớiđây không tin rằng anh sống đƣợc sau vụ va chạm. Nhƣngmà thôi, việc duy nhất anh cần quan tâm lúc này là điềutrị khỏi những vết thƣơng kinh khủng và đôi chân bịgãy của mình. Anh sẽ ổn thôi - tôi nói rồi, anh đúnglà một ngƣời cực kỳ may mắn."
May mắn không phải là từ tôi gắn cho mình nhƣng trongtình huống này, tôi có thể hiểu ý cô ấy. Tôi
đã rất có phƣớc mới còn sống đƣợc.
"Tại sao tôi chỉ có một mình trong phòng này?" Tôithắc mắc khi nhìn xung quanh. "Tôi đâu có bận tâm nếucó thêm ai đó cùng phòng."
"Anh chỉ vừa mới tỉnh lại đƣợc vài phút, Jack.Hãy nghỉ ngơi và dành chút thời gian hít thở đi. Nhớnằm yên. Bác sĩ của anh sẽ tới đây ngay thôi - ông ấycực kỳ lo lắng cho anh."
***
Trong khi ngày hôm đó trôi dần và cả đoàn bác sĩ, ytá xuất hiện, kiểm tra rồi động viên tôi, tôi bắtđầu hiểu đƣợc đầy đủ mức độ nghiêm trọng trongvụ tai nạn của mình. Ngƣời lái chiếc xe tải đã chếtngay tức thì, và bác sĩ của tôi thẳng thắn thông báocho tôi biết rằng ông ấy đã nghĩ tôi chẳng bao giờphục hồi ý thức đƣợc nữa. "Tôi chƣa bao giờ thấymột trƣờng hợp nào nhƣ thế này cả," ông ấy nóirất thật lòng.
Nhƣng ngay lập tức tôi nghĩ trong đầu rằng chuyệnnày xảy ra vì có lý do. Mọi thứ xảy ra đều có lý do,và trong đời chẳng có gì là ngẫu nhiên cả - tôi biếtbạn đã từng nghe nói đến điều này trƣớc đó. Nhƣngcá nhân tôi đi đến chỗ hiểu rằng cái vũ trụ kỳdiệu này của chúng ta không chỉ thông minh đến kỳ lạtrong cơ chế hoạt động của nó mà còn là một nơi rấtthân thiện. Thế giới này muốn chúng ta có cuộc sốngtuyệt vời hơn. Nó muốn chúng ta hạnh phúc. Và nó muốnchúng ta chiến thắng.
Một giọng nói thầm lặng trong nội tâm (lần đầutiên xuất hiện trong phòng bệnh đó nhƣng sẽ tiếp tụcan ủi tôi trong những thời khắc khó khăn và dễ tổnthƣơng nhất của tôi) cho tôi biết rằng có gì đó lớnlao sắp xảy ra và rằng những gì tôi trải qua trong nhữngngày và tuần tới sẽ không chỉ thay đổi cuộc đờitôi mà còn ảnh hƣởng đến cuộc sống của nhiều ngƣờikhác nữa. Nó bảo tôi rằng những điều tốt đẹp nhấtcủa tôi sắp xuất hiện.
Tôi đoán rằng nhiều ngƣời trong chúng ta không nghethấy giọng nói nội tâm thầm lặng nhƣng rất uyên bácnày. Sâu thẳm trong trái tim mỗi chúng ta có một nơi biếthết mọi câu trả lời cho những câu hỏi lớn nhất củachúng ta. Mỗi chúng ta đều biết chân lý của mình vànhững gì cần phải làm để tạo ra cuộc sống phi thƣờngcho chính mình. Hầu hết chúng ta đều để mất mối liênhệ với cái nguồn trí tuệ thuần túy tự nhiên này bởivì có quá nhiều thứ ồn ào huyên náo chiếm ngự mỗingày của chúng ta. Nhƣng tôi phát hiện thấy rằng khi tôicó đƣợc thời gian im lặng, tĩnh tại và một mình,tiếng nói của chân lý bắt đầu cất lên. Và tôi càngtin vào sự chỉ dẫn của nó, cuộc đời tôi càng trởnên phong phú.
Đêm hôm đó, khoảng 9 giờ 30 phút, có một hộ lý đẩychiếc xe lăn của một bệnh nhân khác vào phòng tôi. Tôirất vui vì có thêm bạn và lập tức ngóc đầu lên đểnhìn ngƣời bạn mới. Đó là một ông già, có lẽ khoảng75 tuổi. Ông có mái tóc bạc trắng rất dày vuốt ngƣợcra sau rất kiểu cách. Trên mặt ông có những đốm nâucó lẽ là kết quả của nhiều năm dãi dầu nắng gió.Từ vẻ ngoài yếu nhƣợc và hơi thở nặng nhọc củaông, tôi đoán rằng ông ốm rất nặng. Tôi cũng nhậnthấy ông đang bị đau gì đó ông luôn nhắm mắt và khẽrên khi anh hộ lý chuyển ông lên giƣờng.
Sau khoảng 10 phút, vị khách từ từ mở mắt. Tôi nhƣbị mê hoặc: đôi mắt ông xanh biếc, toát lên vẻ tinhanh và sáng quắc khiến sống lƣng tôi nổi gai ốc. Tôilập tức cảm thấy ngƣời đàn ông trƣớc mặt mình cóchiều sâu tri thức rất hiếm hoi trong cái thế giới đầyrẫy khó khăn và hối hả này. Tôi cảm thấy mình đangdiện kiến một bậc sƣ phụ.
"Chào anh," ông khẽ lên tiếng với phong thái rấtquý phái. "Có vẻ nhƣ chúng ta sẽ ở đây cùng nhau mộtthời gian."
"Vâng - đây không phải là nơi hay ho nhất để cómột tối thứ Sáu, phải không bác?" Tôi trả lời vớimột nụ cƣời niềm nở. "Cháu tên là Jack," tôi nói,giơ cao tay lên làm động tác chào. "Jack Valentine. Tuầntrƣớc, cháu bị tai nạn xe hơi và kết quả là cháu sẽphải nằm trên chiếc giƣờng này một thời gian, cảngày nay cháu thấy rất cô đơn, cho nên cháu rất vui đƣợcgặp bác."
"Tôi cũng vui đƣợc gặp anh, Jack. Tôi là Cal. Tôi đãở bệnh viện này, qua đủ các khoa, bảy tháng nay rồi.Tôi đã đƣợc khám, điều trị, và theo dõi còn nhiềuhơn cả mức tôi có thể hình dung đƣợc. Tôi sợ cáicách tiến hành mọi việc cho tôi, tôi sẽ chẳng bao giờđƣợc ra khỏi đây," ông nói khẽ, đôi mắt ngƣớclên trần nhà. Ông ngừng lại một lúc.
"Tôi vào đây vì đau dạ dày, chứng bệnh tôi nghĩlà do tôi ăn phải gì đó. Sáu ngày sau, ngƣời ta đƣatôi đi hóa trị."
"Ung thƣ ạ?" Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra nhạy cảmhết mức.
"Vâng. Lúc bác sĩ phát hiện ra bệnh, họ thấy rằngnó đã lan khắp cơ thể tôi rồi. Chạy cả vào phổi,vào ruột, và giờ thậm chí lên cả đầu," ông nóitrong khi run rẩy đƣa tay phải vuốt qua mái tóc của mình."Nhƣng dù sao," ông tiếp tục với vẻ trầm ngâm, "tôicũng đã sống một cuộc đời khá ra trò so với hầu hếtmọi ngƣời. Tôi lớn lên trong nghèo khó, chỉ có mẹnuôi nấng. Bà quả là một phụ nữ cao quý."
"Mẹ cháu cũng vậy," tôi xen vào.
"Ngày nào tôi cũng nghĩ đến mẹ tôi," ông Cal đáp."Bà rất nhạy cảm, nhiệt thành, và mạnh mẽ nhƣ thépmới đúc vậy. Bà tin tƣởng tôi hơn bất kỳ ai khác tôitừng gặp và khuyến khích tôi đặt ra những mục tiêulớn lao, mơ những giấc mơ vĩ đại. Tình yêu của bàdành cho tôi đúng là vô điều kiện - và đó là thứtình yêu đích thực duy nhất, Jack ạ. Nó làm cho tôi nhớđến những gì Victor Hugo từng viết:
"Hạnh phúc tối thượng của cuộc đời là có niềmtin rằng chúng ta được thương yêu." Và chàng trai ạ,tôi thực sự cảm thấy đƣợc ngƣời phụ nữ phi thƣờngđó yêu thƣơng. Anh không phiền nếu tôi chia sẻ với anhcâu chuyện của tôi chứ?"
"Không sao ạ," tôi đáp. "Nói thật là cháu đangrất tò mò."
"Hay lắm. Chậc, tuổi thơ tôi rất đơn giản nhƣngvui. Mùa hè thì tắm truồng trong mấy cái vũng còn mùađông thì ngồi trƣớc lò sƣởi cháy phừng phừng đểkể chuyện và đọc sách. Mẹ tôi dạy tôi biết yêusách."
"Cháu cũng rất mê sách," tôi lên tiếng. "Cháuthật sự không thích trƣờng lớp lắm, nhƣng cháu rấtmê sách."
"Tôi cũng y nhƣ vậy. Đúng nhƣ nhà tƣ tƣởng vĩ đạiJudah ibn Tibbon nhận xét một cách rất sáng suốt: „Hãybiến sách thành bạn đồng hành. Hãy biến giá sách thànhnhững sân chơi và khu vườn thú vị.‟"
"Thật là những lời tuyệt vời, bác Cal ạ."
Ông tiếp tục. "Trƣờng học khiến tôi phát chán,nhƣng tôi lại tìm thấy hứng khởi từ sách. Tôi sẽchẳng bao giờ quên mẹ tôi nói rằng một ý tƣởng đọcđƣợc trong một cuốn sách có khả năng thay đổi cuộcđời tôi. Sự thật là, bà dạy nhƣ vậy, chúng ta khôngbiết cuốn sách nào có chứa ý tƣởng sẽ dẫn chúng tatới chỗ thức tỉnh! Nhiệm vụ của tôi, bà thƣờng nóivới tôi bằng tình yêu thấy rõ, là không ngừng tìm kiếmcuốn sách đó; một khi tôi tìm ra nó, tôi sẽ phải cócan đảm hành động theo ý tƣởng đó để đem lại kếtquả cho cuộc đời tôi. Cậu Jack, vì cậu cũng thích đọc,nên tôi sẽ chia sẻ với cậu một câu trích dẫn khác vềsức mạnh của việc đọc sách."
"Tất nhiên là đƣợc ạ!"
"Mua nhiều sách hơn mức ta có thể đọc không gìkhác hơn là tâm hồn đang tiến đến vô cùng, và niềmđam mê này là điều duy nhất nâng chúng ta vượt lêntrên bầy thú sẽ bị diệt vong.‟ Câu đó là của
Edward Newton[1]: "Đó là tác giả chúng ta đã đƣợchọc ở bậc trung học, Cal nói trong lúc ông trở mìnhtrên giƣờng.
***
"Thế rồi, khi lớn thêm một chút, tôi tới một họcviện quân sự để đƣợc rèn luyện và giáo dục thêm.Mẹ không bao giờ muốn tôi xa nhà, nhƣng tôi nhận đƣợchọc bổng và đó thực sự là tấm vé giúp tôi thoátkhỏi cảnh đói nghèo. Sau đó, tôi vào đại học, và ởđó, ngay ngày đầu tiên ở trƣờng, tôi đã phải lòngmột cô gái 18 tuổi có mái tóc vàng và nƣớc da trắngtrẻo. Tôi gặp nàng trong lớp lịch sử, và đó thực sựlà tình yêu sét đánh. Tôi chỉ biết chúng tôi sinh ra đểdành cho nhau. Lạy Chúa, tôi yêu Grace nàng thật trong trắngvà tốt bụng. Tôi không thể hình dung ra còn ngƣời nàotuyệt vời hơn để cùng tôi đi hết cuộc đời này."
"Mẹ cháu cũng tên là Grace," tôi nhớ lại. "Cáitên rất đẹp, có phải không, Jack?" "Vâng."
"Sau khi Grace và tôi kết hôn, chúng tôi có một đứacon, đó là một thằng bé. Tôi rất yêu thằng nhỏ. Đólà một thời kỳ rất đặc biệt cho chúng tôi. Chúng tôicó niềm vui, tiếng cƣời, tình yêu - những thứ tuyệtvời nhất của cuộc sống. Thời gian đó, tôi cũng quyếtđịnh thử kinh doanh, bắt đầu với một công ty cung cấpgỗ cho nhiều nhà thầu lớn. Lúc đó đúng thời điểmkinh tế phát đạt và bùng nổ xây dựng. Suốt nhiềunăm, tôi kiếm ra cả tấn tiền - hàng triệu đôla, thậtthế - và cuộc sống mà Grace, con trai chúng tôi, và tôibắt đầu có quả là nhƣ rút ra từ một câu chuyện. Nhƣmơ, tôi phải nói vậy," Cal nói, lắc lắc đầu nhƣ thểchính ông cũng không tin nổi.
"Nhƣng, khi tôi kiếm đƣợc tiền thì tôi lại bịcông việc cuốn đi nhiều hơn. Tôi ngày càng sao nhãng vàít quan tâm tới gia đình mình. Ngƣời ta vẫn nói rằngkhi chúng ta đi qua cuộc sống, chúng ta phải tung hứng vôsố những trái bóng khác nhau. Một số trái bóng, ví nhƣtrái bóng sự nghiệp chẳng hạn, làm bằng cao su. Nếuchúng ta thả chúng xuống, chúng có khả năng nảy bậttrở lại. Nhƣng một số trái bóng lại làm bằng thủytinh - gia đình chính là nhƣ vậy. Nếu chúng ta buông tráibóng đó, nó không quay lại. Đó chính là sai lầm tôi mắcphải. Tiền khiến mọi thứ trở nên phức tạp và khiếntôi lạc lối. Tôi đánh mất khả năng nhìn nhận nhữnggiá trị sâu và những ƣu tiên đích thực nhất củamình. Tôi càng ngày càng xa rời gia đình mình hơn là xíchlại gần họ. Ngƣời giàu nhất trên thế giới, tôi pháthiện ra nhƣ vậy, không phải là ngƣời có nhiều nhấtmà là ngƣời cần ít nhất. Tôi đã mất cả một thờigian dài để rút ra bài học đó. Và chàng trai ạ, tôi đãphải trả một cái giá rất đắt cho nó."
Tôi lắng nghe chăm chú và bị cuốn hút theo câu chuyệncủa ngƣời đàn ông đang chia sẻ với tôi những trảinghiệm cuộc đời mình rất thẳng thắn. Tôi cũng lớnlên mà không có cha, cho nên tôi rất thích nghe quan điểmcủa Cal về tầm quan trọng của một cuộc sống gia đìnhvững chắc. Tôi mong mỏi có một mối liên hệ với ngƣờicha mà tôi chƣa bao giờ biết và luôn cảm thấy rằngcuộc đời mình thiếu đi một mảng rất lớn vì tìnhtrạng không hoàn chỉnh này. Tôi cũng cảm thấy thoángchút buồn do thực tế là mặc dù tôi là một thanh niênkhá trẻ, nhƣng tôi vẫn chƣa gặp đƣợc một ngƣời phụnữ tôi cảm thấy có thể chia sẻ cuộc đời mình vàbắt đầu xây dựng một gia đình. Đó là một khao khátmà tôi chƣa hề nhận ra trƣớc đó.
"Nhƣng dù sao," Cal tiếp tục, sự nhiệt thành củaông tuôn trào: "thời kỳ khó khăn cũng đến với côngviệc của chúng tôi, lúc nào chẳng vậy, và tôi trắngtay. Tôi không nói mình mất một số tiền và một sốtài sản đâu nhé, Jack. Tôi nói với cậu rằng chúng tôimất sạch chỉ trong vài tuần. Grace rất sốc và khôngnguôi lo lắng về tình cảnh khó khăn của chúng tôi.Nhƣng chúng tôi là những con ngƣời mạnh mẽ, và chúngtôi đã cùng nhau tìm cách xây dựng lại."
"Quy mô kinh doanh thu hẹp lại rất nhiều, Grace và tôicũng sống lối sống giản dị hơn. Đây cũng là thờiđiểm cho chúng tôi nhìn lại mọi thứ đã xảy ra. Thấtbại thƣờng giúp chúng ta thức tỉnh và trở lại vớibản ngã đích thực của mình. Do đó, ngay cả khi chúngtôi không hề thoải mái về kinh tế và mối quan hệ củachúng tôi vẫn đối mặt với những thách thức thì tôicũng vẫn trƣởng thành thêm rất nhiều với tƣ cách mộtcon ngƣời. Trên thực tế, tình cảnh bi đát lúc đó đãgiúp tôi bắt đầu đi trên con đƣờng tự khám phá vàtrƣởng thành của bản thân mà tôi vẫn đang đi ngày hômnay. Nó làm thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn."
"Thế chuyện gì xảy ra tiếp theo, bác Cal?" tôi hỏivới vẻ quan tâm rất thành thật, không hề để tâm rằngtrời đã rất khuya và đèn đóm trong bệnh viện đều đãtắt cả.
"Tôi trở thành một triết gia," một câu trả lờirất thẳng thắn vang lên.
"Một triết gia ạ? Thế còn công việc của bác? Rồicòn bác Grace và con trai các bác nữa?"
"Triết học đơn giản có nghĩa là „tình yêu trithức.‟ Những gì tôi đang nói với cậu, cậu Jack, làtôi thấy yêu tri thức chẳng khác gì tôi yêu chính cuộcsống này. Tôi dành cả ngày trời trăn trở về ý nghĩacủa cuộc sống và suy ngẫm về những vấn đề sâu xacủa nó. Những điều mà trƣớc đây đã ngốn khá nhiềuthời gian của tôi bắt đầu tỏ ra không mấy quan trọng.Buồn thay, khoảng cách giữa Grace và tôi ngày càng xa vàcuối cùng chúng tôi ly thân. Một số ngƣời tin rằng cácmối quan hệ đến với chúng ta nhƣ những nhiệm vụ. Mộtsố mối quan hệ kéo dài vài tuần, một số dài cả đời- nhƣng tất cả chúng đều xuất hiện để dạy cho chúngta những bài học lớn có ý nghĩa thúc đẩy sự trƣởngthành của chúng ta với tƣ cách là những con ngƣời. Tấtcả những gì tôi biết là tôi học đƣợc nhiều từquãng thời gian chúng tôi có với nhau. Nhƣng thật khôngmay, nàng mang theo con trai đi cùng, và tôi không bao giờcòn đƣợc gặp lại hai ngƣời nữa. Điều đó khiếntôi suy sụp," ông Cal kể, giọng run lên. "Một phầntrong tôi chết khi chuyện đó xảy ra. Tôi vẫn không saotha thứ đƣợc cho bản thân về những gì tôi đã làmkhiến cho cuộc sống gia đình tan vỡ. Và lạy Chúa, tôinhớ con trai biết chừng nào."
"Lần cuối tôi nghe tin, Grace chuyển đến vùng khácvà cố gắng nuôi nấng con trai chúng tôi bằng nhữngnguồn lực eo hẹp mà nàng có. Tôi cố gắng giữ liên hệvới nàng và giúp nàng bớt khó khăn, nhƣng tôi biết tráitim nàng đã vỡ nát, và vốn rất kiêu hãnh, nàng chẳngmuốn liên can gì tới tôi. Đây thực sự là sai lầm lớnnhất của đời tôi, để mất gia đình mình. Vợ và contrai tôi đem lại cho tôi những khoảnh khắc vô cùng hạnhphúc, những điều tôi đã không nhìn thấy cho tới khi đãquá muộn. Nhƣng những sai lầm lớn nhất của chúng tacũng đem lại những bài học lớn nhất. Giờ tôi đãkhôn hơn. Tôi đoán ra đƣợc mánh lới thực sự trongcuộc sống là đƣa ra những tiên đoán từ những nhậnthức muộn màng trƣớc đó để nhìn thấu đƣợc bảnchất bên trong."
"Cách nói hay lắm, bác Cal ạ. Những gì cháu hiểu từnhững điều bác nói là trong cuộc đời, rất cần đểquá khứ của chúng ta phục vụ cho chúng ta. Có phải thếkhông ạ?"
"Rất đúng. Chính xác nhƣ vậy. Chẳng có gì sai khiphạm sai lầm cả - đó chính là cách con ngƣời trƣởngthành. Chúng ta sinh ra để phạm sai lầm, vì sai lầm manglại sự trƣởng thành. Chúng ta chỉ không nên lặp lạicùng một sai lầm. Hãy biến một vết thƣơng thành trithức, hoặc, nhƣ cậu nói, hãy để quá khứ phục vụchúng ta."
"Mà thôi, sau khi Grace và con trai chúng tôi ra đi, đếnlƣợt mình, tôi càng đi sâu hơn vào bản thân, khép mìnhlại trƣớc thế giới suốt nhiều năm, và tích cực tựđánh giá và chất vấn bản thân. Niềm đam mê của tôilà theo đuổi việc khám phá xem tôi là ai với tƣ cáchmột con ngƣời và tại sao cuộc sống của tôi lại diễnra nhƣ vậy. Trong một thế giới nơi hầu hết mọi ngƣờisống ở phía bên ngoài thì tôi lại sống ở bên trong.Trong một thế giới nơi mọi ngƣời trốn tránh nhữngnỗi sợ hãi của họ thì tôi lại lao về phía chúng. Vànhững gì tôi nhìn thấy ngay trong những phần sâu thẳmnhất của mình thật phi thƣờng."
"Bác có thể chia sẻ những điều bác nhìn thấy ởbản thân không ạ?" Tôi háo hức hỏi, bám sát lấytừng lời của ông Cal.
"Tôi sẽ để cậu tìm thấy điều đó cho chính cậu,con trai ạ," ông đáp lời, càng khiến cho tâm trạng tòmò mãnh liệt của tôi thêm sôi sục. "Con biết không,tất cả chúng ta đều phải thực hiện công việc nộitại của chính mình. Đó là trách nhiệm cao nhất củachúng ta. Mục đích trung tâm của cuộc đời là đánh giábản thân và hiểu đƣợc cái tôi đích thực - cái bảnngã thật sự - cùng tổng thể con ngƣời mình. Biết đƣợcthêm nhiều về bản thân để có thể làm đƣợc hơn nữacho thế giới chính là hành trình tối thƣợng. Thành côngthật sự trong cuộc đời là một công việc nội tại,con biết không?"
"Cháu hoàn toàn hiểu ạ."
"Những gì tôi khám phá đƣợc là những kho báu quýgiá nhất một con ngƣời sẽ tìm ra chính là những khobáu ẩn sâu trong trái tim họ. Những món quà tuyệt vờinhất của cuộc đời là những món quà nội tâm chỉđƣợc hé lộ cho những ngƣời có can đảm nhìn xa hơnbề ngoài cuộc sống của mình."
Tôi mất một lúc để suy nghĩ về những gì ông nói."Thật đáng tiếc, bác Cal ạ, cháu chƣa bao giờ làngƣời phát triển bản thân cả. Cháu làm việc cho mộtcông ty quảng cáo, cho nên cháu suốt ngày ở trong thếgiới của doanh nghiệp. Tất cả đều nhằm kiếm tiềnvà trông sao cho ổn. Cháu không tự hào lắm với cái cáchthế giới của cháu vận hành, nhƣng cháu học đƣợccách chơi trò chơi này. Và cháu chơi khá tốt. Cháu cómột chiếc xe hơi cáu cạnh, hay ít nhất là cháu đã từngcó một cái. Cháu có một căn hộ ấm cúng và nhữngngƣời bạn chơi đƣợc. Nhƣng cuối mỗi ngày, cháu vẫnkhông cảm thấy hạnh phúc, vẫn còn thiếu cái gì đó.Cháu thật sự hiểu những gì bác đang nói về chuyệnthành công là một công việc nội tâm. Nếu cháu cảmthấy ổn với bản thân mình, cháu biết cháu sẽ cảmthấy tốt hơn nhiều về cuộc sống của mình. Do đó,cháu có thể bắt đầu „công việc bên trong‟ nhƣ lờibác nói từ đâu đây?"
"Con có thể bắt đầu bằng việc kết nối với cáichết của mình, Jack ạ. Nghĩ về cái chết là một sựkhẳng định cuộc sống rất mạnh mẽ, con hiểu không?"
"Thật sao?"
"Chắc chắn nhƣ vậy. Chỉ khi chúng ta kết nối thậtsâu sắc và tình cảm với thực tế rằng cuộc sống củachúng ta rất ngắn ngủi và thời gian của chúng ta rấthạn chế thì chúng ta mới có thể sống trọn vẹn, vàlàm cho mọi thời khắc của chúng ta đều là nhữngkhoảnh khắc đáng giá. Nếu con chỉ còn sống đƣợc mộtnăm, ta cá rằng con sẽ sống rất khác so với lúc này.Con sẽ quyết tâm sống mà không phải hối tiếc; con sẽtận dụng mọi cơ hội; con sẽ mạo hiểm mở rộng tráitim mình để yêu thƣơng; và con sẽ sống với tất cảđam mê, tận hƣởng, và tập trung vào những gì đánggiá."
"Tập trung vào những gì đáng giá, ý bác là sao ạ?"Tôi hỏi.
Ông Cal từ từ ngồi dậy và với lấy cây bút chì nằmtrên chiếc bàn bên cạnh.
"Hãy sống nhƣ cái bút chì này và con sẽ có mộtcuộc sống tốt đẹp," ông nói bằng một giọng rấttự tin. "Quá nhiều ngƣời trong chúng ta sống nhƣ câybút chì chƣa gọt. Chúng ta cần mài sắc trọng tâm củamình và sống hết mình - giống nhƣ một chiếc bút chìđã đƣợc gọt sắc nhọn. Đây là cách con thiết kế vàsau đó tạo dựng trải nghiệm cuộc sống phi thƣờng chobản thân. Nhà văn Michel Eyquem de Montaigne[2] nói thế này:„Kiệt tác vĩ đại và rực rỡ của loài ngƣời làsống hết mình. Tất cả những điều khác đều chỉ làđạo cụ và những thứ thêm thắt không đáng kể màthôi.‟ Con thấy đấy, Jack, hầu hết chúng ta sống nhƣthể chúng ta có toàn bộ thời gian trên cõi đời này. Tựchúng ta phủ nhận những đam mê của mình và chúng ta trìhoãn những giấc mơ của chúng ta. Nhƣng cuộc sống thậtsự là một món quà dễ vỡ, và nó cần chúng ta sốngngay từ lúc này. cả hai chúng ta đều không biết chúngta còn đƣợc bao nhiêu cái ngày mai. Xin hãy tin ta về điểmnày."
***
"Cháu sẽ làm nhƣ vậy," tôi nói rất chân thành vàcảm thấy những bài học mình nhận đƣợc từ ngƣờibạn mới này là rất quan trọng.
"Hãy tập trung vào những gì thật sự có ý nghĩa vớicuộc đời con. Giờ ta đã già dặn và khôn ngoan hơn, taphát hiện ra rằng những gì ta từng tin tƣởng là lớnlao trên thực tế lại là những chuyện rất nhỏ nhoi. Vàtất cả những điều mà trƣớc đây ta tin là nhỏ nhoi,những điều không đáng kể hóa ra lại là những thứlớn lao - những thứ mà thực tế lại có ý nghĩa nhất."
"Nhƣng làm thế nào cháu có thể kết nối đƣợc vớicái chết của cháu?" "Hãy tự hỏi mình những Câu hỏiCuối cùng," câu trả lời rất rõ ràng.
"Những Câu hỏi Cuối cùng ƣ? Cháu chƣa nghe đến,bác Cal ạ. Bác đang nói đến chuyện gì vậy?" Tôi ngồidậy trên giƣờng, hoàn toàn sững sờ trƣớc những gìtôi nghe thấy từ ngƣời đàn ông kỳ lạ và có phần bíẩn này.
"Khi con nằm trên chiếc giƣờng chờ chết và thởnhững hơi cuối cùng, sẽ chỉ có ba câu hỏi hiện ratrong tâm trí con. Đây là những gì ta gọi là những Câuhỏi Cuối cùng của một con ngƣời. Và vì chúng sẽ lànhững điều quan trọng nhất vào cuối đời con nên tạisao lại không mạnh dạn biến chúng thành những điềuquan trọng nhất của con ngay ngày hôm nay?"
"Những câu hỏi đó là gì ạ?" Tôi hỏi, cảm thấynhững gì tôi sắp nghe có thể thay đổi cuộc đời mình.
"Chúng rất đơn giản: „Ta đã sống một cách khônngoan chưa?‟ „Ta đã yêu thương chưa?‟ và „Ta đãcông hiến thật nhiều chưa?‟"
"Bác có thể giải thích từng câu đƣợc không?"Tôi háo hức hỏi. "Cháu biết đã muộn rồi, nhƣngthông tin này thật sự có thể thay đổi mọi thứ vớicháu."
"Jack, mặc dù ta cần ngủ một chút nhƣng ta đánh giácao sự nhiệt thành của con. Rõ ràng trong đầu ta thấyrằng con và ta có lý do để gặp gỡ nhau. Đó chính làcách thức thế giới này vận hành. Mọi ngƣời sẽ đếnvới con vào đúng thời điểm con cần học hỏi bài họcmà họ xuất hiện để dạy con nhất."
"Cháu tin điều đó."
"Thế giới của chúng ta là một nơi rất khôn ngoan,và cuộc đời của chúng ta mở ra theo một loạt nhữngquy luật tự nhiên mà không có gì có thể tuyệt vời hơnthế. Con ngƣời chúng ta nghĩ rằng cuộc sống của chúngta bị chi phối bởi những sự kiện ngẫu nhiên và rằngnhững ngƣời đến và đi đều thuần túy do tình cờ. Sovới chân lý thì không còn gì khác nữa. Trong thế giớichúng ta không hề có sự hỗn loạn, chỉ có trật tự.Không hề có sự trùng hợp - không hề. Cuộc sống củachúng ta không phải do vận may hay bất hạnh, mà do mộtquá trình rất thông minh đƣợc vạch ra nhằm giúp chúngta phát triển thành cái bản ngã tốt đẹp nhất."
"Làm sao bác biết đƣợc điều này?"
"Ta chỉ mới biết thôi. Và con cũng sẽ nhƣ vậy,"ông Cal quả quyết nói. "Tuyệt vời," tôi đáp và chìmtrong suy ngẫm.
"Con đƣợc sinh ra để dành những món quà tặng củacon cho thế giới. Nhƣng cách thức là trƣớc khi con cóthể tỏa sáng nhƣ một con ngƣời - ý ta là thực sự tỏasáng - thì con phải thực hiện cái công việc nội tâm màta đã nói lúc trƣớc. Con phải tìm cách hiểu bản thân;con phải nhìn vào những niềm tin hạn hẹp của mình vàtái tạo lại chúng. Và con phải phân tích đƣợc nhữnggiả thiết sai lầm mà con có về việc con có thể là gì,có gì, và làm gì với tƣ cách một con ngƣời để rồisau đó chỉnh sửa lại chúng. Còn cần nhận thức đƣợcnhững cách phản ứng và hành động của mình trong nhữngkịch bản khác nhau của cuộc đời và tái tạo lạichúng. Và con phải giải quyết những nỗi sợ hãi củamình và vƣợt qua chúng. Khi đó con có thể mở rộng tráitim mình và quan tâm nhiều tới hạnh phúc của ngƣờikhác hơn là hạnh phúc của chính con. Và một khi con làmđƣợc nhƣ vậy, thật ngƣợc đời là con sẽ trở nênhạnh phúc."
"Nhƣ vậy tất cả đƣợc sắp xếp theo một cách rấtcó phƣơng pháp," tôi nói, tổng kết lại kiến thứcmình vừa đƣợc tiếp cận. "Thế giới có trật tự vàquy luật riêng. Cháu đoán điều đầu tiên cháu phải làmlà hiểu những quy luật tự nhiên chi phối thế giớiphải không ạ?"
"Phải, con trai ạ," ông Cal đáp, hài lòng thấy rõtrƣớc sự cởi mở của tôi đối với triết lý củaông về cuộc sống. "Một khi con để mình tuân thủtheo những quy luật ấy, con sẽ tiếp cận đƣợc sứcmạnh đích thực của con. Con sẽ trở thành một lựclƣợng của tự nhiên, và cuộc sống của con sẽ chuyểntừ vị thế một cuộc đấu tranh thành một cuộc sốngdễ dàng và suôn sẻ. Con sẽ trở thành những gì con từngmơ ƣớc. Rất tự nhiên, con sẽ đƣa vào cuộc đời mìnhtất cả những gì trái tim con khao khát mà không hề tốncông sức. Cuộc sống của con sẽ bắt đầu hoạt động,giống nhƣ có phép màu dẫn dắt."
Tôi lĩnh hội những gì ông nói một lúc rồi mới lêntiếng: "Cháu băn khoăn không biết chính xác cháu nênbắt đầu từ đâu. Cháu xin thú nhận rằng đây là mộtgiai đoạn đấu tranh đích thực đối với cháu. Cháuthật sự không còn biết mình là ai nữa, và cháu rấtnôn nóng muốn làm cho cuộc sống của mình tốt đẹphơn. Gần đây, cháu vừa chia tay bạn gái. Cháu không thểtiếp tục công việc của mình. Cháu chƣa bao giờ cónhiều tiền vào cuối tháng, mặc dù cháu có mức lƣơngkhá ổn. Và dƣờng nhƣ sâu thẳm bên trong cháu luôn cókhát khao muốn sống một cuộc sống hoàn toàn khác."
"Hãy tin vào khát khao đó, con trai ạ."
"Sao cơ ạ?" tôi hỏi, không dám chắc rằng tôi đãnghe đúng những lời ông nói.
"Hãy tin vào khát khao đó," ông Cal nhắc lại. "Tađã học đƣợc từ những ngƣời thầy của mình rằngchỉ khi chúng ta đi sâu vào những cảm xúc và mong muốnmà hầu hết chúng ta tìm cách lảng tránh thì chúng ta mớitìm ra những câu trả lời lớn nhất cho mình. Những cảmxúc của chúng ta cho chúng ta sự sáng suốt lớn lao vàtruyền tải kiến thức trong tri giác tiềm thức củachúng ta. Và tri giác tiềm thức của chúng ta chính là mắtxích gắn kết chúng ta với tri thức của vũ trụ. Suynghĩ có ý thức của chúng ta rất hạn chế, nhƣng suynghĩ tiềm thức của chúng ta thì vô cùng vô tận."
"Con biết không, hầu hết chúng ta phủ nhận nhữngcảm xúc của mình. Xã hội dạy chúng ta làm việc đó.Từ khi còn rất trẻ, chúng ta đã chia tay với cách cảmnhận của chính mình. Ngƣời ta bảo chúng ta đừng khóclóc, đừng cƣời quá to, và cảm thấy buồn hay thậm chícó tâm trạng giận dữ là việc rất sai lầm. Nhƣng nhữngcảm xúc của chúng ta không hề đúng hay sai - chúng chỉđơn giản là những cảm giác, và là một phần quan trọngtrong trải nghiệm của con ngƣời. Phủ nhận chúng chínhlà cách con đang giết chết một phần con ngƣời mình. Vànếu cứ tiếp tục nhƣ vậy con sẽ đánh mất mối liênhệ với bản ngã đích thực của mình. Con sẽ bắt đầusống hoàn toàn bằng lí trí, và con sẽ ngừng cảm nhận."
Ông Cal ngừng lại một lúc và nhìn thẳng vào mắttôi. "Ta sẵn sàng đánh cƣợc, Jack, rằng tất cả nhữngviệc con đang làm, suốt cả ngày, là nghĩ, nghĩ và nghĩ.Tâm trí của con là một cỗ máy chạy không ngừng, vàcon không hề có sự bình yên bên trong. Con vừa ngừngsống trong khoảnh khắc hiện tại và cảm nhận những gìsống động thật sự - con quá bận rộn sống trong quákhứ hoặc tƣơng lai. Con có biết rằng tâm trí hiếm khisống trong hiện tại không? Nó luôn lo lắng về quá khứhoặc nghĩ đến tƣơng lai. Nhƣng những chuyện đó lạikhông có thật. Tất cả những gì có thật là khoảnhkhắc ngay trƣớc mắt con. Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc đó,bởi vì đó chính là nơi chốn cuộc sống của con."
"Quá đúng," tôi nhận xét, kèm một tiếng thở dài.Những lời của ngƣời đàn ông này phản ánh đúng sựthật - tôi cảm thấy điều đó trong cơ thể mình. "Tấtcả những điều này đang bắt đầu trở nên vô cùng cóý nghĩa," tôi nói. "Cháu ƣớc gì có thêm nhiều ngƣờiđƣợc nghe những lời uyên bác mà bác đang chia sẻ vớicháu và mở mắt cho họ. Thế giới sẽ là một nơi tốtđẹp hơn hẳn."
"Họ sẽ hiểu điều đó khi họ sẵn sàng. Ngạn ngữxƣa nói „Khi trò sẵn sàng, thầy sẽ xuất hiện.‟Chúng ta đều biết rằng mình không thể đẩy cho sôngtrôi đƣợc."
"Cháu đoán thế giới ngày nay còn quá nhiều điềuhoài nghi." Tôi trả lời. "Chúng ta không tin vào nhữnggiấc mơ mà chúng ta có nhƣ lúc còn bé nữa. Chúng takhông tin mình có sức mạnh tạo ra cuộc sống mà chúngta muốn. Chúng ta không nghĩ rằng chúng ta có thể tạo rasự khác biệt thật sự bằng những điều chúng ta làm."
Ông Cal gật đầu. "Và đó chính là lý do tại sao rấtnhiều ngƣời trong chúng ta bị mắc kẹt. Chúng ta có sứcmạnh phi thƣờng ngay trong chính mình; chúng ta chỉ đểmất sự kết nối của chính mình với sức mạnh ấy.Một phần lý do cho chuyện này là tâm lý sợ sệt. Nhữngcơ hội có sẵn cho chúng ta trong đời mình thực sự rấtlớn. Những điều kỳ diệu mà chúng ta có tiềm năng tạora trong cuộc đời mình, một khi chúng ta hòa hợp đƣợcvới sức mạnh của tự nhiên, là rất lớn - thật sựnhƣ vậy. Nhƣng tiềm năng này cũng mang theo nó nhữngtrách nhiệm nhất định... và điều này khiến chúng tasợ sệt. Cho nên chúng ta không tin vào chính mình. Chúngta phủ nhận sức mạnh của mình và dựng lên những trởngại cho việc đạt đƣợc cuộc sống phi thƣờng màchúng ta mong muốn có đƣợc."
"Chẳng khác gì chúng ta tự hủy hoại chính mình.Chúng ta trốn chạy những điều mà chúng ta mong muốnnhất."
"Chính xác đó là những gì chúng ta đang làm. Chúngta giả vờ rằng chúng ta không bận tâm, và chúng ta hànhđộng nhƣ thể chúng ta không có gì đặc biệt. Chúng tanhắm mắt trƣớc cách thức vận hành của thế giới,cho nên chúng ta không tin vào những quy luật tự nhiênkiểm soát thế giới ấy. Và những quy luật này chỉphát huy tác dụng trong cuộc đời con một khi con dànhtrọn niềm tin mà con có với tƣ cách là một con ngƣờivào những quy luật ấy. Chúng không có tác dụng nếu conkhông tin rằng chúng sẽ có tác dụng. Để tiếp cậnđƣợc cuộc sống tuyệt vời nhất của mình, mỗi ngƣờitrong chúng ta phải có những thay đổi căn bản trong tƣduy. Quan trọng hơn nữa, chúng ta phải có những thay đổicăn bản trong tâm khảm của mình. Và điều đó bắt đầubằng việc tin vào những quy luật của tự nhiên mà tađang nói với con."
"Nhƣ vậy trƣớc tiên cháu cần tin rằng những quyluật này có tác dụng - và sau đó chúng sẽ đúng nhƣvậy?"
"Chính xác. Điều này có phần giống nhƣ là một bếplửa. Con cần cho củi vào trƣớc khi con có đƣợc hơiấm. Ngồi trƣớc một bếp lửa không có củi thì khôngthể làm cho con ấm hơn đƣợc. Hầu hết mọi ngƣờikhông tin - họ không có niềm tin vào sự vĩ đại của vũtrụ và vai trò thú vị của họ ở trong đó. Đó là lýdo vì sao cuộc đời họ không hề có sự hấp dẫn. Đólà vì họ không hiểu đƣợc cách thế giới vận hành,và cũng là vì họ không còn là những thủ lĩnh nữa."
Tôi bối rối vì nhận xét đó. "Ý bác là sao ạ?"
"Xuất phát điểm của quá trình khai sáng, một mụctiêu mà mọi ngƣời đều cần phấn đấu, chính là vaitrò lãnh đạo bên trong. Vai trò lãnh đạo còn cao xa hơnđiều mà giới doanh nhân vẫn thực hiện trongcông việc.Vai trò lãnh đạo là trách nhiệm cá nhân, sự tự khámphá, và việc tạo ra giá trị trên thế giới này bởichính những con ngƣời mà chúng ta trở thành. Có quánhiều ngƣời mất thời gian trách cứ ngƣời khác vềtất cả những gì không nhƣ ý trong cuộc đời họ. Chúngta trách cứ vợ chồng mình vì cuộc sống gia đình khôngêm ấm; chúng ta trách cứ cấp trên vì những bực dọctrong công việc; chúng ta trách cứ ngƣời lạ đi trênđƣờng cao tốc vì họ làm cho chúng ta nổi khùng; chúngta trách cứ cha mẹ mình vì họ cho chúng ta quá ít. Tráchcứ, trách cứ, trách cứ và trách cứ. Nhƣng trách cứngƣời khác không là gì khác hơn là bao biện cho bảnthân. Trách cứ ngƣời khác vì chất lƣợng cuộc sốnghiện nay của chúng ta là một cách sống rất đáng buồn.Làm nhƣ thế, tất cả những gì chúng ta đang làm chínhlà chấp nhận vị trí nạn nhân."
"Thật vậy sao ạ?"
"Chắc chắn là nhƣ vậy. Bởi vì, khi sống nhƣ thế,những gì cơ bản con nói đƣợc là rằng con không có khảnăng sống cuộc sống của mình. Những gì con nói đƣợclà, để cuộc sống của con thay đổi, ngƣời vợ củacon phải thay đổi hoặc cấp trên của con phải thay đổihoặc những ngƣời đi lại trên đƣờng cao tốc phảithay đổi. Đó là một cách sống bất lực. Vai trò lãnhđạo nằm ở đâu trong cái triết lý sống nhƣ thế?"Ông Cal nhận xét, giọng cụ càng lúc càng to lên theo cảmxúc của mình. "Cách duy nhất để đƣa cuộc sống củacon tới cấp độ tiếp theo là hành động nhƣ một thủlĩnh và nắm lấy vai trò lãnh đạo thật sự đối vớicuộc sống của mình. Lúc con nhìn vào gƣơng và nói vớichính mình, bằng quyết tâm của chính mình: „Để thayđổi cuộc sống của ta, ta phải thay đổi‟ - đó chínhlà lúc con sẽ lớn lên và bƣớc qua khung cửa sẽ dẫncon đi tới cuộc sống tốt đẹp nhất của mình."
"Cháu thắc mắc tại sao lại nhƣ vậy ạ?"
"Bởi vì, Jack ạ, đó là khi con sẽ nắm giữ cuộcđời mình trong tay," ông Cal nói một cách say sƣa, taygiơ cao trong không trung. "Con sẽ nhận lấy trách nhiệmnắm giữ số phận đã đƣợc dành cho con. Con sẽ thôikháng cự lại cuộc đời của mình và chấp nhận nó.Con sẽ hòa mình với những quy luật bất biến của tựnhiên mà ta đang chia sẻ với con. Con sẽ lấy lại sứcmạnh của mình."
Ông Cal ngừng lại và nhìn sâu vào mắt tôi. "Hãy chỉngón trỏ của con vào ta, con trai," Ông nói. "Sao cơ ạ?"
"Hãy làm đi," ông đáp lại một cách dứt khoát.
Tôi giơ tay lên và chỉ thẳng vào ngƣời bạn cùngphòng vô cùng kỳ cục của mình. "Con nhận thấy điềugì?" ông hỏi.
"Cháu nhƣ bị lột từng mảng da," tôi đáp mộtcách thành thực.
"Không phải, con trai ạ. Hãy suy nghĩ kỹ hơn, điềugì là điều mà tất cả chúng ta đều cần làm nhiềuhơn nữa khi chúng ta trải qua cuộc sống. Suy ngẫm là mẹcủa trí tuệ, con biết mà. Đƣợc rồi, giờ con đã giơmột ngón tay chỉ thẳng vào ta, nhƣng còn những ngón taykhác thì đang chỉ vào ai?"
Tôi sững sờ vì cách chứng minh đơn giản nhƣng mạnhmẽ của ông Cal. Ý của ông rất rõ ràng: Nếu chúng tadùng một ngón tay để chỉ vào ngƣời khác thì chúng talại có đến ba ngón khác đang chỉ vào chính mình. Tôichia sẻ nhận xét này với ông.
"Giờ con đã hiểu rồi đấy!" Ông vui vẻ kêu lên."Đừng trách móc ngƣời khác vì mọi điều con khôngthích trong cuộc đời mình. Hãy nhìn vào gƣơng và giànhlại trách nhiệm với chính cuộc đời mình. Đó là cáchcon làm để bắt đầu thay đổi bản thân và bắt đầuvai trò lãnh đạo cuộc sống của chính mình."
Tôi mỉm cƣời với ông. "Vâng, cháu đã rõ bác từđâu đến rồi." Tôi mất một lúc để cho những bàihọc và suy nghĩ uyên thâm của ông Cal hòa nhập vớinhau. Sau đó tôi nói: "Bác không nghĩ nhƣ đa số mọingƣời."
"Ta biết. Đó là vì ta nhìn thấy đƣợc nhiều điềuhơn đa số mọi ngƣời. Nhƣng đó không phải là vì tagiỏi hơn bất kỳ ai khác - mà đơn giản chỉ là ta đƣợcdạy bởi những ngƣời giỏi nhất," ông Cal đáp lạimột cách khiêm nhƣờng.
"Ý bác nói thế là sao ạ?"
"Chà, điều đó làm ta nghĩ đến những gì cha đẻcủa môn vật lý cổ điển, Isaac Newton[3], nói: „Nếutôi nhìn đƣợc xa hơn những ngƣời khác thì đó là vìtôi đứng trên vai của những ngƣời khổng lồ.‟ Conthấy đấy, ta may mắn có đƣợc một số chỉ dẫn tuyệtvời trong đời mình. Trí tuệ ta đang chia sẻ với conkhông phải là của ta."
"Thật vậy sao?"
"Đúng. Ta học đƣợc từ ba ngƣời thầy của mình,ba con ngƣời vĩ đại đã thay đổi cuộc đời ta. Ta mắcnợ họ mọi thứ."
"Cháu có thể gặp họ không?" Tôi háo hức hỏi.
"Dĩ nhiên là có thể - thực tế là sẽ sớm hơn connghĩ đấy. Họ sẽ là những ngƣời giải thích cho con ýnghĩa của những Câu hỏi Cuối cùng mà ta đã nói đếnlúc trƣớc. Họ sẽ là những ngƣời thật sự cho connhững câu trả lời con đang tìm kiếm. Họ là nhữngnguồn tốt nhất mà ta biết về việc làm một thủ lĩnhđích thực của cuộc đời mình và sống hòa hợp vớinhững quy luật tự nhiên của thế giới nghĩa là thếnào. Họ là những bậc thầy. Ta chỉ là một học trò."
Đúng lúc đó, ông Cal bắt đầu ho. Cơn ho lúc đầurất bình thƣờng nhƣng nhanh chóng trở nên dữ dội.Gƣơng mặt ông đỏ lựng, và mồ hôi chảy xuống tránông.
"Chúa ơi, bác Cal! Để cháu gọi y tá nhé!" Tôi hỏivới vẻ lo lắng.
"Đừng, ta không sao," ông đáp lại, thở phì phò vàtrông tái mét. "Ta thật sự nghĩ ta cần đi ngủ mộtchút. Ta hứa rằng ngày mai sẽ là một ngày rất tuyệtvời với con - thậm chí có thể sẽ là ngày tuyệt vờinhất của con. Cũng có thể là một khởi đầu mới củacon," ông nói, đôi mắt xanh biếc của cụ ánh lên nhƣnhững vì sao trong một đêm đông lạnh lẽo.
"Thật sự ta rất vui vì đƣợc gặp con, Jack ạ,"ông Cal nói tiếp. "Như ta nói đấy, nó có ý nghĩa rấtlớn, mối liên hệ tuyệt vời mà chúng ta đã tạo ra ấy.Tối nay, chúng ta bƣớc vào cuộc đời nhau vì một lýdo. Đó là cách thế giới này vận hành," ông nói vớimột nụ cƣời trong khi trở mình và kéo chăn lên đếntận vai, cƣời với chính mình. "Đó là cách thế giớinày vận hành," ông nhắc lại. "Cuộc sống thật sựrất tuyệt vời."
Căn phòng im lặng một lúc.
"Ồ, và nhân tiện, con trai" ông nói thêm rất khẽkhàng. "Ta yêu con."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro