Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 : Cuộc gọi giữa hai nơi

"Leon, anh phải nhanh chóng sơ tán!"

Những tiếng nổ liên hồi vang lên bên tai khiến Leon không thể nghe thấy rõ đối phương đang nói gì, lồng ngực anh gia tốc phập phồng sau cuộc chạy đua kịch liệt. Anh đại khái có thể đoán được ý tứ của Hunnigan, trăm phần trăm là bảo anh kết thúc nhiệm vụ lần này.

Leon tại làn khói dày đặc lộn một vòng để tránh quả tên lửa RPG đang lao thẳng vào mặt mình, nhưng không tránh khỏi vẫn bị đá vụn bắn tung tóe vạch lên khuôn mặt. Cơn đau rát khiến anh cau mày, anh khom người mượn nhờ sự che chắn từ tấm khiên trốn vào bên trong một tòa nhà nhìn qua có vẻ kiên cố, tại bóng đêm che giấu hơi thở xuyên qua khe hở trên vách tường theo dõi động tĩnh bên ngoài.

Mấy tên du kích cầm súng trường nhanh chóng lướt qua Leon trong khi mắng chửi những lời tục tĩu, rất nhanh từ phía trước truyền đến tiếng súng ống giao tranh, tiếng đạn xen lẫn với tiếng gào thét của kẻ địch. Nơi này quả thực đúng là một mớ hỗn độn, Leon nghĩ, anh thận trọng dịch người vào bên trong, để cho mình có thể trốn ở góc chết giữa tầm nhìn của hai phe.

"Tôi không thể từ bỏ nhiệm vụ, Hunnigan." Leon thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn người vừa mới xuất hiện trên cuộc gọi video, ngay giây tiếp theo liền vội vàng cắt đứt lời mà viên sĩ quan liên lạc của mình định nói, "Tôi bây giờ căn bản không có cách nào rút lui," Đây là lời nói thật, "Phương pháp duy nhất chính là tiếp tục tiến hành nhiệm vụ."

Hunnigan đang gõ bàn phím im lặng trong nửa phút, dường như cô đang suy nghĩ về lợi ích giữa việc để Leon sơ tán hay vẫn như cũ tiếp tục nhiệm vụ. "Được rồi, tôi sẽ đi xin chỉ thị của cấp trên." Cô thả lỏng người, trao cho Leon sự tín nhiệm hoàn toàn. Việc đối phương không tuân theo mệnh lệnh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hy vọng những lão già kia có thể lý giải được.

Trong khi chờ đợi, Leon bận rộn kiểm tra băng đạn trong súng có còn đủ dùng không, âm thanh tiếng nổ cùng tiếng súng bên tai tựa hồ có vẻ giảm bớt. Chuyện này có chút kỳ lạ, điều này nói lên một bên có thể đã thu về được thắng lợi ngắn hạn, hoặc... song phương hai bên đều xuất hiện vấn đề.

"Được rồi, Leon, tôi sẽ gửi cho anh lộ trình bản đồ." Hunnigan cuối cùng cũng giải quyết xong cấp trên phiền phức của mình, họ đã chấp thuận cho viên đặc vụ có thể tiếp tục đơn độc hành động. Hunnigan biết rằng một khi anh trở lại Hoa Kỳ, sẽ có rất nhiều cuộc thẩm vấn, báo cáo và đánh giá đang chờ đợi Leon. Nhưng họ sẽ không đình chỉ Leon, họ cần người đặc vụ chuyên sâu về BOW này quá nhiều.

"Tốt." Leon nhếch mép, "Bọn họ rốt cục biết cái gì là quyết định đúng đắn."

Khi thông tin bản đồ được truyền đến điện thoại di động của anh, âm thanh giao chiến trên đường phố bên ngoài đã gần như biến mất hoàn toàn. Không chỉ con đường trước mặt Leon mà mọi cuộc chiến xung quanh giống như trong nháy mắt toàn bộ đều đình chỉ. Hết thảy chìm trong im ắng, yên tĩnh đến mức Leon hầu như chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Anh hạ thấp xuống âm lượng cùng tần suất hít thở của mình, điều này thực sự không bình thường.

Sau khi đợi vài phút, một bóng người xuất hiện trên con đường trước mặt Leon. Thông qua khe hở, anh nhìn thấy cơ thể có kích thước cao lớn bất thường của một người đàn ông, hắn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, nhưng gương mặt đó... tuyệt đối không phải thuộc về nhân loại bình thường, huống hồ trong tay hắn... nó hiện giờ vẫn đang nắm chặt lấy một thi thể.

Theo đối phương không ngừng tới gần, Leon có chút khẩn trương liếm môi, anh từ từ nâng khẩu súng trường tấn công trong tay lên. Nó đang tìm kiếm anh, hoặc tìm kiếm bất cứ người nào còn sống.

Tyrant? Leon cuối cùng cũng nhìn thấy rõ diện mạo của nó, không, cảm giác không giống lắm. Kích thước của nó nhỏ hơn Tyrant, nhưng khuôn mặt của nó so với Tyrant có nước da xám xịt thì ghê tởm hơn nhiều, nên mô tả thế nào đây? Tựa như lớp da mặt bị người ta cắt xé sau đó chắp vá lại một cách cẩu thả khiến cho toàn bộ phần nướu răng bên dưới đều trần trụi lộ ra bên ngoài.

Anh đã từng nhìn thấy thứ này, tất nhiên là chỉ giới hạn trên tài liệu ghi chép - Kẻ Bám Đuôi, trên thân tên này còn được trang bị một bệ phóng tên lửa có kích thước lớn hơn bình thường rất nhiều. Phát hiện này lại để cho Leon một lần nữa than thở về vận may của mình, anh thà rằng gặp được Tyrant, vì ít nhất Tyrant không có mang theo vũ khí độc quyền cùng với chỉ số IQ cao.

Vì cái gì song phương đang giao chiến lại dừng lại, chắc hẳn là chuyện tốt do tên này làm. Nó đem hai bên toàn bộ đều giết chết. Nhưng điều này thực sự có chút kỳ quái, theo logic mà nói, Kẻ Bám Đuôi chẳng phải là vũ khí sinh học do một bên tạo ra để tiêu diệt kẻ thù bên phe đối địch sao, hay là... trong cuộc chiến này vẫn còn tồn tại một bên thứ ba đang ẩn mình quan sát.

Chẳng bao lâu quân tiếp viện của quân đội đã kéo đến cách đó không xa, Leon loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú. Mà Kẻ Bám Đuôi đang đi về phía anh dường như cũng nghe thấy, do dự một lúc giữa con chuột nhỏ đang trốn trong bóng tối và thịt béo ở phía xa, nó dứt khoát chọn cái sau. Kẻ Bám Đuôi đột nhiên chuyển hướng quay người chạy về phía phát ra nhiều động tĩnh khiến Leon, người chuẩn bị nâng súng bắn đóng băng ngay tại chỗ.

Anh nên làm gì, nên tìm cơ hội để đối phó với Kẻ Bám Đuôi trước, hay tiếp tục đi theo nhiệm vụ của ban đầu của mình, tìm kiếm các bằng chứng và nghiên cứu có liên quan đến việc sử dụng vũ khí sinh học? Anh nên phá hủy những tài liệu đó, hay giúp đỡ những người lính ở đây trước — đề mục này không quá khó để lựa chọn, Leon nghĩ, bởi giây tiếp theo anh nắm chặt khẩu súng trường tấn công của mình và lao ra ngoài.

Nhiệm vụ liều mạng như vậy sau khi trở về nhất định phải yêu cầu DSO tăng lương cho mình, khi anh bắn viên đạn đầu tiên trúng Kẻ Bám Đuôi, Leon nghĩ đến điều này đầu tiên, sau đó là đến Ada, anh bắt đầu hối hận vì sao không chủ động hôn cô trước khi rời khỏi nhà, nhưng điều này bây giờ hoàn toàn không trọng yếu, Kẻ Bám Đuôi cáu kỉnh đã hoàn toàn từ bỏ quân tiếp viện, ngược lại hướng về phía Leon vọt tới.

Lẽ ra mình nên lao ra sớm hơn trước khi nó lật tung chiếc xe Jeep. Leon tiếp tục nhắm vào Kẻ Bám Đuôi mà không mảy may run sợ, lăn sang bên phải sau khi bắn hết một băng đạn để tránh cú đấm của nó, còn chưa kịp hoàn toàn ổn định thân thể, anh đã ngay lập tức đứng dậy, chạy ngược hướng với quân tiếp viện đang tháo chạy.

Anh có thể giết Kẻ Bám Đuôi, miễn là anh có đủ thời gian... và một cơ hội.

Hoa Kỳ, Washington, Ada, người đang gõ máy tính trong phòng làm việc lấy tốc độ đồng bộ với bên DSO để thu thập thông tin về chiến trường của Leon, sững người một lúc khi nhìn thấy từ 'Kẻ Bám Đuôi', cô vốn tưởng rằng vũ khí sinh học xuất hiện bên trong cuộc chiến là ám chỉ đến việc nghiên cứu virus, không nghĩ tới có người lại lấy được thông tin liên quan từ Umbrella để phát triển ra thứ này.

Trình độ của Kẻ Bám Đuôi lần này khác với những lần trước và rõ ràng là nó đã được sửa đổi đặc biệt. Điều này khiến Ada ngay lập tức bắt tay vào điều tra vị trí cụ thể của Kẻ Bám Đuôi - Chúa ơi, xin đừng để Leon gặp phải nó.

Leon đã gặp qua đủ mọi loại BOW, bởi lẽ dĩ nhiên, tất cả những người nắm giữ virus trong tay đều hy vọng họ có thể sáng tạo ra được một thứ vũ khí mạnh mẽ hơn người tiền nhiệm, thậm chí có thể sánh được với bom nguyên tử. Đối phó với vũ khí sinh học khổng lồ hay là mang trí tuệ thông minh đơn giản chỉ là chuyện thường ngày đối với Leon, có đôi khi Ada thậm chí còn hoài nghi anh vẻn vẹn dùng một con dao liền có thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Tất nhiên là đây chỉ là một ý nghĩ, nếu không cô vì cái gì mỗi lần đều để lại súng phóng tên lửa cho Leon?

Lần này cô không nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào ở nơi đó, có lẽ là do tình hình ở đó quá hỗn loạn, xung đột do tôn giáo gây ra luôn là hỗn loạn nhất. Cô cũng có thể vụng trộm lẻn đến chiến trường, nhưng cô không cho rằng Leon sẽ tin tưởng cô đơn thuần đi đến đó chỉ để trợ giúp anh, cô không muốn để Leon đưa hoài nghi rằng cô định lợi dụng anh để đạt được thứ gì đó.

Leon có thể tự mình giải quyết chuyện này, Ada ngồi trở lại ghế sau khi vô thức đứng dậy. Anh là một cậu bé lớn và biết cách tự bảo vệ mình. Cô tự thuyết phục bản thân.

Trong năm hoặc sáu giờ tiếp theo, Ada không ngừng nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu được cập nhật liên tục, rốt cục chờ được đến khi quân đội Hoa Kỳ bị cưỡng chế phải can thiệp vào cuộc chiến. Điều này khiến cô vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt cô di chuyển sang một màn ảnh khác, mặc dù điểm chấm đỏ được định vị sẽ thỉnh thoảng ngẫu nhiên dừng lại trong khoảng thời gian này, nhưng nó rốt cuộc vẫn luôn chuyển động không ngừng.

Không biết mình đang bị theo dõi, Leon tiếp tục bơi ngược dòng với chiếc thẻ nhớ mà anh giải cứu được ngay giây phút cuối cùng, ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Anh nếm thấy vị mặn và đắng, toàn thân bởi vì nước biển lạnh cóng mà khẽ run lên. Anh bơi vào bờ, dùng hết sức lực bò lên, dựa vào bức tường bê tông thở hổn hển.

Thượng đế, Kẻ Bám Đuôi hay Kẻ Bám Đuôi đã được cường hóa sau khi trải qua cải tạo, nhất định có thể lọt vào top ba trong danh sách những con BOW mà anh ghét nhất, nhân tiện, vị trí đầu tiên là Tyrant, không sai đi đâu được. Lần chạm chán ở thành phố Raccoon đã lưu lại ấn tượng sâu sắc đến mức điểm số nó đạt được bỏ xa vị trí thứ hai. Leon ôm chặt vết thương càng thêm đau nhói sau khi ngâm trong nước biển, có chút suy nghĩ lung tung.

Anh chớp mắt, cảm giác mệt mỏi dâng lên khiến anh muốn ngủ ngay bây giờ, nhưng vết thương không ngừng nhắc nhở anh rằng nhất định phải sống sót để trở lại nước Mỹ. Thật là đau đớn muốn chết, sớm biết anh liền không chọn cách chạy trốn bằng đường thủy sau khi cho nổ tung căn cứ thí nghiệm, sau khi được rửa tội bằng nước muối, miệng vết thương của anh quả thực có thể khiến anh tỉnh táo cả tuần.

Được rồi, phần còn lại... anh cần liên hệ với Hunnigan trước để đảm bảo rằng anh sẽ có tấm vé khứ hồi.

Cảm tạ Thượng Đế là chiếc điện thoại di động đặc biệt của DSO có khả năng chống thấm nước đỉnh cao, Leon cảm khái sau khi rút chiếc điện thoại ra, phát hiện nó vẫn kiên cường sống sót. Anh bấm vài lần để quay số điện thoại.

Vài giây sau khi quay số, Leon sững sờ, đột nhiên nhận ra rằng tên của số liên lạc hình như có chút không đúng... A... Ada? Anh trừng lớn hai mắt của mình, anh bấm nhầm, chết tiệt, bấm nhầm rồi!

Leon vội vàng muốn cúp máy, nhưng tốc độ kết nối của đầu dây bên kia nhanh hơn anh tưởng tượng.

"Chào?" Nhìn hình ảnh trên màn hình, Leon đầu óc trống rỗng mất mấy giây, theo thói quen chào hỏi trước. Rồi anh nghe thấy tiếng cười khẽ qua màng loa, kế tiếp là ngữ khí trêu trọc quen thuộc của Ada.

"Đúng là chật vật, đặc vụ Kennedy." Giọng của Ada khàn khàn và quyến rũ hơn bao giờ hết.

Anh xác thực hiện tại mình rất chật vật - mái tóc màu nâu vàng bởi vì ướt súng mà dính bết lên khuôn mặt, phủ lên con mắt phải của anh. Sắc mặt bởi vì chảy máu quá nhiều mà có chút tái nhợt, áo chống đạn đã sớm tại thời điểm anh dự định trốn thoát bằng đường thủy liền cởi bỏ, cho nên anh hiện tại chỉ còn lại một tầng áo bó sát ngắn tay tội nghiệp dính lên trên người.

"Một ngày tồi tệ." Leon hất tóc, vài giọt nước bắn lên màn hình điện thoại, "Chờ sau khi tôi trở về em sẽ có rất nhiều thời gian để cười nhạo tôi." Anh thả chậm giọng nói, tận khả năng để tạo cảm giác cho đối phương thấy anh chỉ là bởi vì bị nước biển làm ướt mà có chút buồn bực.

Anh không muốn để Ada nhìn thấy vết thương dữ tợn của mình.

"Nhất định tôi sẽ làm vậy." Đầu dây bên kia điện thoại khẳng định trả lời.

Sau đó bọn họ cứ như vậy trầm mặc, không có thêm chủ đề nào nữa. Leon thực sự mệt mỏi đến mức không nghĩ muốn nói nhiều thêm một câu, nhưng anh không đành lòng cúp điện thoại — dù sao ngay tại vừa rồi anh suýt chút nữa đã chết dưới tay Kẻ Bám Đuôi.

"Mặc dù tôi rất muốn tiếp tục ngây người ở chỗ này, nhưng tôi thực sự phải gọi điện thoại cho sĩ quan liên lạc của mình để báo cáo tình hình." Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Leon lấy lại tinh thần, anh mỉm cười xin lỗi với Ada và di chuyển ngón tay lên biểu tượng gác máy. Bây giờ không phải là lúc để anh thư giãn và nghỉ ngơi, nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành. Anh phải mang thẻ nhớ trong tay trở về nước Mỹ, an toàn và hoàn chỉnh.

Leon đợi một lúc, nhưng không nhận được câu trả lời từ đầu dây bên kia. "Cúp máy." Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, khẽ mím môi, ép buộc mình phải cúp máy dưới ánh mắt dịu dàng của Ada. Sau khi cúp máy, Leon nhìn đại dương trước mắt thở dài, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc.

Sau khi về Mỹ, liền thuận đường ghé qua tiệm bánh quen thuộc mua đồ tráng miệng cho Ada, cô có vẻ thích vị bánh su kem ở đó. Leon dựa vào bức tường bê tông để chống đỡ cơ thể mình, đứng dậy một cách khó khăn. Anh ngập ngừng tiến lên một bước, cơn đau do vết thương bị kéo khiến anh ngay lập tức ngừng lại và thở hổn hển. Sau đó anh cắn môi dưới, tiếp tục hướng về phía trước chậm chạp di chuyển trong khi quay số của Hunnigan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro