Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Phàn nàn về thói quen sinh hoạt của nhau

"Ada, em có thấy tài liệu của tôi đâu không?" Leon ăn mặc chỉnh tề lục lọi xung quanh, bình thường anh sẽ không mang nhiệm vụ về nhà, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ, đây là một nhiệm vụ khẩn cấp và tài liệu được gửi trực tiếp qua máy fax. Sau khi đơn giản xem qua một lượt anh liền lập tức bắt đầu chuẩn bị, nhưng khi muốn xác nhận chi tiết trước khi xuất phát, anh lại phát hiện mình đã quên mất nơi để tài liệu.

Chà, anh không phủ nhận rằng nhà của anh có hơi bừa bộn.

"Đây." Ada đưa tài liệu lấy ra từ dưới bàn cà phê cho Leon, có Chúa mới biết làm thế nào mà anh lại đem tài liệu vốn nên được giữ an toàn bên cạnh máy fax ném đến nơi này.

"Cảm ơn." Leon lắc lắc tài liệu trong tay, không quan tâm Ada có thấy được nội dung trên đó hay không. Anh dám đánh cược rằng nếu nhiệm vụ của anh xảy ra va chạm với Ada, thì cô chắc chắn sẽ là người biết nhiều hơn anh.

Sự cố lặt vặt này đã bị Ada hoàn toàn quên lãng chỉ sau vài ngày, tình tiết nhỏ này chẳng là gì so với lần Leon bởi vì va phải đồ vật không cẩn thận trượt chân đem cô cùng ngã xuống ghế sofa.

"Em có thấy chìa khóa xe của tôi đâu không, Ada?" Câu hỏi của Leon cắt ngang Ada đang xem TV, người sau ném cho anh một cái nhìn 'đừng ở phân đoạn thú vị làm phiền tôi'. Viên đặc vụ nhìn thời gian, quyết định liều mạng lặp lại câu hỏi, đương nhiên bản thân anh cũng không nhàn rỗi, trước sau cơ hồ là lật tung từng ngóc ngách trong ký ức để tìm kiếm manh mối, thậm chí còn suy tính quỹ đạo di động của chiếc chìa khóa, nhưng những điều này không giúp ích gì cho anh trong việc tìm ra nó.

Ngay tại thời điểm Leon đi qua TV lần thứ tám, Ada rốt cục phát hiện ra cô căn bản không thể đem nội dung trên TV nhìn vào trong đầu. Điều này khiến cô hơi bực mình, dù sao cũng không ai giữ được bình tĩnh khi liên tục bị người khác quấy rầy trong thời gian họ thả lỏng bản thân sau khi trải qua sinh tử vì nhiệm vụ.

"Không phải ở trên tủ TV sao?" Cô không kiên nhẫn trả lời, sau đó khoát tay ra hiệu Leon mau tránh ra, cô đã bỏ lỡ phân đoạn đặc sắc nhất rồi.

"Đó là chìa khóa của em." Leon cau mày nói, anh miễn cưỡng đứng ở giữa Ada cùng TV, sốt ruột lục lọi bàn cà phê, sau khi không thu hoạch được gì liền xoay người mở cánh tủ TV. Tiếng lật tung đồ đạc ồn ào đã kích thích dây thần kinh của Ada, cô di chuyển sang một bên để cố gắng tiếp tục quan sát TV từ một góc độ khác.

"Anh có thể tránh đường cho tôi không, Leon S. Kennedy?"

Cách xưng hô có cả họ và tên nhắc nhở anh Ada sắp sửa nổi giận, Leon quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy nữ gián điệp ngồi khoanh tay khoanh chân, híp mắt cười nửa miệng nhìn mình. Chúa trên cao, vì cái gì anh lại cảm nhận được áp lực khủng bố bao vây xung quanh mình? Leon chớp chớp mắt, tận lực biểu đạt sự vô tội của bản thân, anh không muốn vào lúc mấu chốt chọc tới Ada, không không không... Không phải anh sợ nữ gián điệp quốc tế này, mà anh thật sự là không có thời gian.

Leon lại đưa mắt nhìn đồng hồ, anh còn 10 phút trước khi đến muộn.

Leon sau đó quyết định phớt lờ sự khó chịu của Ada và tiếp tục công cuộc tìm kiếm chiếc chìa khóa của mình. Anh cúi đầu lặp lại động tác lật tung mọi đồ vật một phút trước.

Lúc này Ada từ trên ghế sofa đứng dậy.

Viên đặc vụ thời khắc chú ý đến động tĩnh của Ada sửng sốt, cơ thể anh bắt đầu căng lên. Anh nhất định phải cảnh giác với động tác tiếp theo của Ada, hừm... Nếu đối thủ chọn một cước đạp tới, anh có thể lăn về phía trước để tránh cú đá, nếu như là đồ vật mang theo tính uy hiếp, anh có thể rút con dao của mình ra để chống cự.

Tuy nhiên, Ada cũng không có làm ra bất kỳ động tác công kích nào về phía anh, cô đi dép lê bước ngang qua anh và đưa tay về phía nơi đặt chìa khóa xe của cô.

"Cái đó là của em--"

Ada nhanh chóng cầm lên chiếc chìa khóa của mình, rồi từ đống tạp chí bên dưới chiếc chìa khóa, rút ra quyển thứ năm, rũ nhẹ. Một chiếc móc khóa hình con gấu dễ thương móc theo chiếc chìa khóa từ cuốn tạp chí rơi ra, cứ như vậy rơi xuống sàn nhà đến bên chân Leon.

「......」

Nguyên nhân tuyệt đối bởi vì đây vừa vặn là điểm mù, lại bị khuất sau góc chết của bình hoa. Chưa kể còn có bốn cuốn tạp chí khác được đặt ở phía trên, kế đến là chìa khóa của Ada, cái chỗ phồng lên duy nhất đã bị chìa khóa của Ada ấn xuống.

Rất nhiều lý do cùng một thời điểm lóe lên trong đầu Leon, nhưng là anh liền một cái đều nói không nên lời.

"Ừm... Tôi thực sự không biết mình đã đem chìa khóa xe đặt ở vị trí này." Sau khi nhìn vào đôi mắt nâu vàng của Ada trong hai phút, Leon cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.

"Đó là bởi vì anh ngày hôm qua tùy tiện ném chìa khóa lên ghế sofa, mà trên ghế sofa vừa vặn bày ra cuốn tạp trí anh đang đọc dở." Ada từ trên cao nhìn xuống Leon, cuối cùng quyết định không để lại bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào trên khuôn mặt đẹp trai của viên đặc vụ vì nhiệm vụ tiếp theo của anh. "Sau đó trước khi đi ngủ, anh không thèm nhìn qua mà đem tạp chí khép lại, chồng lên nhau rồi đặt chúng ở đây."

"Vậy sao... Xin lỗi?" Leon từ dưới đất nhặt chìa khóa xe lên có chút bất đắc dĩ nhún vai, tựa hồ cũng không có ý tứ hối cải, đại khái là bởi vì anh cho rằng phương diện này có không cẩn thận cũng là chuyện rất bình thường. Anh lại liếc nhìn đồng hồ, cẩn thận bước ra khỏi phạm vi tấn công của Ada, "Tôi thực sự phải đi rồi."

Trước khi về nhà vào buổi tối hôm đó, Leon đã chạy thêm hai con phố để mua cho Ada món tráng miệng phiên bản giới hạn, việc xếp hàng gần một tiếng đồng hồ khiến anh tại nội tâm không ngừng than thở rằng mua một chút đồ vật so với giải quyết BOW còn muốn gian nan hơn. Sau đó anh không ngừng quan sát sắc mặt của Ada, sử dụng đến chuyên môn của mình trong việc quan sát điểm yếu của vũ khí sinh học. May mắn Ada dường như không có vì sự tình diễn ra vào ban ngày mà tiếp tục tức giận, xem ra đêm nay anh không cần phải ngủ ở trên ghế sofa.

Để đồ đạc lung tung đồng thời quên mất mình để ở đâu có lẽ là thói quen sinh hoạt tệ nhất trong cuộc đời của Leon.

"Tôi thật sự không biết trước kia anh sống như thế nào." Ada nhìn người đàn ông khuôn mặt bám đầy bụi bặm sau khi chui xuống gầm giường để tìm kiếm khẩu súng lục của mình, đau đầu nói, "Và khẩu súng của anh cũng không có rơi xuống gầm giường." Cô nhấn mạnh một lần nữa, thành công ngăn cản Leon xúc động muốn tiến vào gầm giường để kiểm tra lại.

"Vậy nó nên ở đâu... Chẳng lẽ tôi đánh rơi nó giữa đường sao?" Leon khổ sở lắc đầu, tóc mái màu nâu vàng hơi dài rung lên theo chuyển động của anh.

Anh nên viện cớ gì để đối phó với cấp trên? Bị zombie nuốt vào bụng... Không, anh đã dùng cái này rồi, hay là bị một con BOW khổng lồ giẫm nát? Thế nhưng súng của anh cũng là bị đạp nát quá nhiều đi... có lẽ là rơi khỏi máy bay? Cái này không tệ, anh có thể giải thích rằng lúc ấy anh đang ngồi ở ghế lái, không có cách nào để đi nhặt khẩu súng lục bị trượt đi.

Ada nhìn chằm chằm vào Leon đang trầm tư, người sau trông chán nản như một con chó lớn đánh mất quả bóng đồ chơi. Cô tưởng tượng nếu như anh có một đôi tai chó, như vậy chúng nhất định là rũ xuống còn cái đuôi thì đang vẫy một cách bơ phờ. Đây chính là lý do tại sao cô mỗi lần đều không tức giận nổi với Leon, cô không nhìn nổi Leon với cái nhìn như chó lớn bị bỏ rơi đó.

Sau đó cô đi đến tủ quần áo, lấy ra khẩu súng lục của Leon từ bên dưới đống quần áo, đưa nó cho anh dưới ánh mắt sáng lấp lánh của đối phương. Ada rất không thích hợp nhớ lại sau khi nhiệm vụ cuối cùng của mình kết thúc, cô đột nhiên xuất hiện trước nhà anh với món bít tết mang đi và cũng nhận lại được ánh mắt tương tự thế này.

"Tôi thực sự không thể sống thiếu em, Ada." Leon nhận lấy khẩu súng lục và nhét nó vào bao da, tâm trạng vui vẻ ngâm nga.

Ada đã có thể tưởng tượng Leon bình thường giải quyết những vấn đề này như thế nào, đại khái anh chỉ là lục lọi mà thôi, nếu tìm được liền xem như ngày may mắn của mình, tìm không thấy liền dứt khoát vẫn ở nơi đó đợi đến lần tiếp theo ngẫu nhiên phát hiện. May mắn anh trên chiến trường không có tật xấu này, tùy tiện đánh mất vũ khí của mình.

Trừ bỏ những cái khác không nói, một Leon như vậy cũng khá đáng yêu.

"Uhm, làm sao vậy?" Ada thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, phát hiện Leon sau khi tìm được khẩu súng lục cũng không có lập tức rời đi, mà vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, điều này khiến Ada có chút ngoài ý muốn: "Anh còn quên cái gì sao?" cô hỏi thăm, cảm thấy bản thân rất chu đáo.

"Tôi tưởng rằng em sẽ... đối với thói quen xấu này của tôi đưa ra khiến nghị?" Leon mất vài giây để sắp xếp từ ngữ, dù sao thói quen này của anh xác thực rất đáng ghét. Anh bình thường luôn đem những vấn đề của chính mình giấu đi, hoặc có thể nói anh không thể trước mặt một gián điệp quốc tế buông lỏng đến độ bộc lộ ra những thứ này.

Nhưng bây giờ anh đang bạo lộ ra những thói quen đó, hơn nữa còn là lấy một loại phương thức hỏng bét để phơi bày.

"Đó thực sự là một thói quen xấu khó chịu." Ada nhướng cao một bên lông mày, làm bộ nghiêm túc phàn nàn. Sau đó cô rất nhanh liền nhìn thấy biểu cảm quen thuộc của Leon, biểu cảm mà anh sử dụng mỗi khi cô rời xa anh với khẩu súng bắn dây. Anh muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói nên lời, muốn ngăn cô lại nhưng cuối cùng lại tự khắc chế mình, "Nhưng không sao." Cô bước tới.

"Ada?"

Gọi tên cô bằng một thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, cùng với vẻ mặt nhận lỗi đáng thương... Ada đột nhiên cảm thấy mình giống như bị Leon dẫn đi. Nhưng cô thích cái cách mà Leon khác biệt với khi trên chiến trường, vậy nên cô bước tới để kéo thẳng bộ áo giáp chống đạn bị lệch của viên đặc vụ, để rồi đặt một nụ hôn lên khóe miệng anh.

"Nhưng em có thể giúp anh tìm." Ada vòng tay qua cổ Leon và thì thầm vào tai anh, người sau bởi vì sự tiếp cận đột ngột của cô mà trở nên khẩn trương, không biết nên hay không nên cứ như vậy mà thuận tay ôm lấy cô — thật là đáng yêu. Ada cong môi, "Anh mà không đi thì sẽ lỡ mất chuyến bay đấy, đẹp trai." Cô nói, nhẹ buông Leon ra và lùi lại một bước.

Cô ở trên người Leon thực hiện một thủ thuật nhỏ, không phải là để mang theo ý định gì lớn lao, cô chỉ là muốn nắm rõ phương vị của viên đặc vụ, dù sao địa phương anh sắp đi cũng không phải rất an toàn —— một nơi tràn ngập khói thuốc chiến tranh do xung đột tín ngưỡng tôn giáo, cộng thêm BOW thì quả thực đúng là một cơn ác mộng.

"Hy vọng anh có thể cẩn thận một chút." Cô không yên lòng giao phó, sau đó lại cảm thấy mình có lẽ quá mức rườm rà, vì vậy khoanh tay đứng sang một bên, ý đồ để cho mình trông bớt lo lắng hơn.

"Anh sẽ cẩn thận." Leon dùng giọng nói trầm ổn trao cho cô câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro