Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Xem ảnh chụp quá khứ

Leon định tận dụng ngày cuối tuần rảnh rỗi để thu dọn phòng làm việc của mình, phòng làm việc của anh đã bị Ada chiếm dụng, trong này ngoại trừ một phần nhỏ đồ đạc của anh, những thứ còn lại đều thuộc về Ada. Điều này không phải nói lên anh tùy thời có thể nắm bắt được động thái của nữ gián điệp bất cứ lúc nào, dù sao không hỏi qua công việc của đối phương chính là sự ngầm hiểu giữa hai người họ.

Vậy nên anh hiện tại đang đứng trước giá sách, trăn trở xem những tài liệu vô nghĩa nào nên vứt đi, và những tài liệu nào nên nhét vào một góc kín đáo, để chúng tiếp tục ở đó bám bụi. Nói thật, trong phòng làm việc của anh tài liệu lưu trữ cũng không có quá nhiều, hiện tại bị Ada chen vào càng là tội nghiệp không có bất kỳ địa vị nào.

Trong khi Leon đang cố gắng dọn dẹp, có thứ gì đó trôi dạt đến bên chân Ada, khơi dậy sự cảnh giác của cô. Bây giờ cô đang ngồi ở bàn làm việc loay hoay với chiếc máy tính xách tay chứa đầy tài liệu bí mật của mình. Cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy Leon đang hướng về phía cô đi tới với một tốc độ đáng kinh ngạc, trên tay cầm theo một quyển sách.

Mặc dù biết rằng đối phương không tới đây để lấy những tập tin này, nhưng Ada vẫn không kiểm soát được việc 'Ba' một tiếng đem máy tính đóng lại. Mắt cô dõi theo chuyển động của Leon cho đến khi anh cúi xuống và cố gắng nhặt thứ gì đó dưới chân cô.

"Đây là cái gì?" Ada nhặt mảnh giấy mỏng dưới chân trước khi Leon kịp chạm vào, ngay khi chạm vào nó cô liền nhanh chóng nhận ra mình vừa nhận được cái gì. Sau đó cô rất nhanh đem cánh tay né sang một bên, khiến Leon muốn đoạt lại cũng không được. "Ảnh chụp?" Cô nhướng mày.

"Tôi không biết mình kẹp nó trong sách từ lúc nào." Leon giải thích, anh vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm tấm ảnh của Ada, "Trả lại cho tôi được không?"

Ada không chút do dự lật tấm ảnh lại, khuôn mặt trẻ trung của viên đặc vụ trước mặt lập tức phản chiếu vào võng mạc của cô. "Tôi không biết anh từng ở trong quân đội, đẹp trai." Sau gần một phút trầm mặc, Ada mở miệng dưới ánh mắt có phần xấu hổ của Leon.

Trong ảnh, Leon mặc quân phục chỉnh tề, trên mặt không có nụ cười, so với những đồng đội xung quanh, anh có phần nghiêm nghị và u sầu hơn. Thời gian trong tấm ảnh có vẻ là không lâu sau khi anh trốn thoát khỏi thành phố Raccoon. Ada nghĩ, cô thực sự nhận thức được thay đổi của Leon trong những năm qua, đôi khi chỉ cần bằng hình thức thông qua những bức ảnh, cô vẫn có thể nhận ra những biến hóa đó trong nháy mắt.

Cô không phủ nhận rằng cô đã theo dõi viên đặc vụ này trong nhiều năm.

"Kỳ thật cũng không có gì, bọn họ ném tôi vào đó chỉ để tôi có thể học được ý nghĩa của việc tuân theo mệnh lệnh." Dù sao ảnh chụp nhất thời cũng không thể cầm về được, Leon dứt khoát không còn để ý đến bức ảnh (trong tấm ảnh anh khả năng nhìn qua có chút đen... chỉ một chút thôi), thuận tay đặt cuốn sách lên bàn, "Cũng không tính là lâu, đại khái khoảng chín tháng?" anh nhún vai và trả lời một cách qua loa.

So sánh với Ada đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Leon ngược lại tỏ vẻ không hứng thú lắm. Trong thời gian đó, mâu thuẫn giữa anh và chính phủ Mỹ gần như không thể hòa giải, chỉ vì một câu 'virus sinh học không nên tìm cách chữa trị mà nên tiêu diệt' cũng đủ khiến Leon cãi nhau với cấp trên cả tuần. Vào thời điểm đó, anh chỉ là một đặc vụ tân binh thậm chí còn chưa hoàn thành khóa đào tạo một cách có hệ thống.

Họ không muốn để vuột mất anh, một cảnh sát nhỏ sống sót sau thảm họa thành phố Raccoon, ngược lại để quân đội dạy anh ý nghĩa của việc tuân theo mệnh lệnh. Khoảng thời gian đó là cơn ác mộng đối với Leon, anh rất muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ để được tham gia vào các hoạt động đối phó với vũ khí sinh học, nhưng anh hết lần này đến lần khác đều bị trì hoãn bởi vì đi ngược lại với ý kiến của thượng cấp, đón chờ anh sau đó là các đợt giam cầm vô tận.

"Không có gì đặc biệt cả." Sau khi nhớ lại, Leon đưa ra một kết luận chắc chắn.

"Vậy là anh cũng có một tấm thẻ định danh?" Chủ đề này khá mới mẻ đối với Ada, cô nghĩ mình sẽ không buông bỏ nó trong một thời gian. Từng phục vụ ở trong quân đội... Chà, đây hẳn là một bí mật không được phép công khai cất giữ trong ngăn dưới cùng của kho lưu trữ, cho nên cô mới không có tra ra được. Ada suy tư, đương nhiên cũng có khả năng bởi vì Leon tại quân đội thành tích kém cỏi cho nên ghi chép toàn bộ đều bị tiêu hủy.

"Ừm... chúng ta đổi chủ đề được không?" Leon lên tiếng phản đối, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể cự tuyệt ánh mắt quan tâm của Ada, "Được rồi, anh sẽ đưa nó cho em." Anh rên rỉ, đứng dậy khỏi ghế và chậm rãi đi về phía giá sách.

Anh mở khóa cánh tủ trên giá sách, trong đó không chỉ có thẻ định danh của anh mà còn có thêm nhiều thứ khác như huy hiệu cảnh sát, hai viên đạn cùng một cuốn album ảnh.

Leon nhanh chóng lấy tấm thẻ định danh từ trong cùng ra, có phần không tự nhiên ném vật màu bạc trong tay cho Ada.

"Sao mình còn giữ nó đến tận bây giờ? Tưởng mình vứt lâu rồi mà." Anh lẩm bẩm càu nhàu, như thể anh không phải là người cẩn thận cất nó ở nơi an toàn nhất chính giữa tủ sách, rồi theo phản xạ phớt lờ ký ức anh thỏa thuận với cấp trên, kiên quyết muốn giữ lại tấm thẻ định danh vào thời điểm đó, với lý do anh dù sao cũng không phải là một thành viên chính quy phục vụ quân đội.

Ada giơ tấm thẻ định danh ra trước mặt và kiểm tra nó, trên đó có họ và tên viết tắt của Leon, cũng như một số thông tin có lẽ không thể tìm thấy trên bất kỳ ghi chép nào... Đương nhiên, còn có thêm một tin tức khác.

"USMC, Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ?"

"Điều đó nghe thật tuyệt, nhưng nó kỳ thực đại biểu bằng cách nào đó mà tôi không đủ tiêu chuẩn."

Leon dang tay oán trách, anh đơn phương cho rằng chín tháng trong quân đội căn bản không thay đổi được anh cái gì, anh vẫn sẽ không tuân theo mệnh lệnh, không hiểu được đoàn đội hợp tác, thích làm việc một mình. Một mặt là do thái độ của chính phủ Hoa Kỳ đối đãi với BOW hoàn toàn khác với ý tưởng của anh, mặt khác là do anh không muốn chĩa súng vào những người bạn đồng hành bị nhiễm bệnh.

Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, Ada định đem tấm thẻ trả lại, nhưng chủ nhân của nó đã xua tay ghét bỏ, nói rằng đừng đưa nó lại cho anh, cô có thể giữ lấy hoặc vứt nó đi đều được. Điều này khiến Ada không tránh khỏi nhíu đôi lông mày, cô chú ý tới ánh mắt Leon có chút thất thường, hẳn là có chút khẩn trương. Sau đó, cô khẽ mỉm cười và làm động tác ném nó vào thùng rác, không ngạc nhiên khi cô nhận được biểu cảm thất vọng cùng đau lòng mà người đặc vụ cố gắng che giấu.

Cuối cùng, cô vẫn là chấp nhận lấy tấm thẻ, đồng thời nghĩ đến việc cô có thể biến nó thành một chiếc vòng tay hay thứ gì đó, trực tiếp đeo lên trên cổ cũng không phải ý tồi. Khúc nhạc dạo ngắn ngủi này ngoài ý muốn khơi dậy hứng thú của Ada, "Anh có bức ảnh nào khác không?" cô tiếp tục hỏi, cô đã nhìn thấy cuốn album ngay khi Leon mở ra cánh tủ vừa rồi.

"Tuyệt, hiện tại liền biến thành hội nghị đánh giá ảnh chụp của tôi?" Leon than thở một tiếng, cũng không có trốn tránh quá nhiều, trực tiếp lấy cuốn album đưa cho Ada, quyển album ảnh nhìn qua rất lớn, nhưng ảnh chụp lại ít đến đáng thương. Nói thật, có chút mất tự nhiên khẳng định là có, sau khi Ada mở album ảnh ra, bầu không khí im lặng khiến anh có chút xấu hổ. Anh rời mắt khỏi Ada và buộc mình nghĩ về lũ BOW.

Đối phương không nói gì cho đến lần thứ năm khi Leon nhớ lại những bước đi quỷ dị của con Rasklapanje, Ada mới rốt cục dùng ngón tay gõ nhẹ vào một trong những bức ảnh tập thể của nhiều người, "Khi anh còn ở học viện cảnh sát?" cô thấp giọng hỏi, Không thể rời mắt khỏi viên cảnh sát nhỏ tràn đầy hưng phấn bên trong bức ảnh.

Nếu bi kịch đó không xảy ra ở thành phố Raccoon, thì chắc hẳn Leon bây giờ cũng giống như bức ảnh này, tràn đầy năng lượng và tình yêu với công việc cảnh sát, đôi khi có thể vì sự cố tắc nghẽn giao thông do bia rượu gây ra mà phiền não - nhưng quyệt đối sẽ không giống như bây giờ, điềm tĩnh, u buồn đồng thời mang theo tự giễu khi đối mặt với những con quái vật.

"Đó là bức ảnh tôi chụp vào ngày tốt nghiệp học viện cảnh sát," Leon hít một hơi trả lời, nheo mắt lại tựa như đang nhớ về quãng thời gian hoài niệm, "Tôi lúc ấy rất phấn khích bởi vì có thể đến thành phố Raccoon nhậm chức." Anh giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười có phần thất bại.

Họ không thể rõ ràng hơn về những gì đã xảy ra sau đó.

"Đây là khi anh học trung học?" Ada chu đáo thay đổi chủ đề, cô không muốn tưởng tượng tâm trạng của Leon lúc đó và cảm giác của anh sau khi đến thành phố Raccoon. Vì vậy, cô nhanh chóng lật trang, và một bức ảnh của một đặc vụ trẻ trung hơn xuất hiện trước mắt cô.

"Ừ, đó là khi tôi mười sáu tuổi." Leon bỏ mọi thứ về thành phố Raccoon ra sau lưng và tập trung vào việc trả lời câu hỏi. Có một bức ảnh anh đang cười toe toét một cách ngớ ngẩn, nó khiến Leon không nhịn được muốn cướp đi cuốn album từ Ada – cái này thật sự khiến anh mất thể diện.

"Kiểu tóc của anh vẫn không thay đổi bao nhiêu." Nhìn thấy vẻ mặt hận không thể tìm cây cột đâm đầu vào của Leon, Ada nhịn không được nhỏ giọng bật cười. Cô đưa tay lên gạt phần tóc mái rũ xuống của Leon do anh nghiêng người lại gần để xem bức ảnh, không chỉ riêng điều này, Ada nghĩ, một số đặc điểm của Leon cũng một mực trước nay chưa bao giờ thay đổi, "Tôi có thể giữ cái này không?" cô đang ám chỉ bức ảnh mà Leon khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát.

"Đương nhiên không thành vấn đề." Leon thờ ơ nhún vai, dù sao anh lưu lại những bức ảnh này cũng không có ý nghĩa bao nhiêu. Anh dễ dàng lôi bức ảnh từ cuốn album ra và đặt nó trước mặt Ada. Ada ngước nhìn anh, trong đôi mắt xanh xám sáng người lấp lánh sự dịu dàng—trùng lên những ký ức của cô về thành phố Raccoon.

Ada đột nhiên cảm thấy cả người đều muốn chìm vào nó.

Đúng lúc này, một tờ giấy từ trong cuốn album ảnh rơi ra, Leon hai mắt trong nháy mắt trợn to, có chút khiếp sợ. Anh không kịp ngăn Ada mở tờ giấy A4 mà anh gấp lại cẩn thận, cuối cùng ngay khi tờ giấy được trải ra, anh liền đứng thẳng dậy, giả vờ bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh—ừm, anh nhìn thấy một bức tường, thậm chí anh còn quên mất bên trong phòng làm việc của mình không được lắp đặt bất kỳ cánh cửa sổ nào.

Tên của cô được viết trên tờ giấy A4 khiến Ada nhướng mày. Sau đó cô tiếp tục đọc, đây có lẽ là tài liệu điều tra về cô, mọi thông tin trên đó đều thể hiện hai chữ 'không xác định', ngoại trừ tên của cô.

"Anh điều tra tôi." Ada như có điều suy nghĩ nói, làm Leon vốn đang giả bộ bình tĩnh trở nên căng thẳng.

Nghe có vẻ như tức giận... phải không? Leon bắt đầu hối hận tại sao mình lại lấy cuốn album ảnh ra, tại sao không kiểm tra nó trước khi đưa cho Ada.

Ada nhìn bộ dáng chột dạ của Leon cũng không có tiếp tục nói thêm cái gì, anh cũng không có làm sai chuyện gì, dù sao đặc vụ điều tra tên gián điệp đã cướp đi mẫu virus từ tay anh là chuyện rất bình thường. Cô cũng là tùy thời điểm liền theo dõi hành tung của Leon, vậy nên cô có thể lý giải về cuộc điều tra. Đương nhiên một chút xíu tức giận vẫn sẽ có, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi những suy đoán 'tại sao tài liệu này lại có trong album'.

Trên tài liệu có một bức ảnh của cô, Ada đương nhiên có thể nhận ra chính mình, mặc dù bức ảnh có độ phân giải cực thấp và có chút mờ ảo.

"Có một nhà hàng ở đường bên cạnh phục vụ món súp rất ngon, anh có muốn đi cùng tôi không?" Ada để lại tệp hồ sơ vào cuốn album ảnh của Leon rồi thuận miệng hỏi. Sự thay đổi chủ đề đột ngột khiến đầu viên đặc vụ có chút thắt nút, Leon phải mất gần một phút mới phản ứng được Ada đã nói gì.

Không có tức giận vì bị điều tra, không có thất vọng, cũng không có rời đi, chỉ là một lời mời hẹn hò.

"Súp Borsch, tất nhiên rồi." Leon ngay lập tức đáp ứng, chỉ sợ Ada một giây sau sẽ hối hận, "Tôi cá là món hầm ở đó nhất định rất ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro