Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Nấu ăn

"Đừng đung đưa trước mặt tôi, Leon." Viên đặc vụ không ngừng đi tới đi lui, có chút nôn nóng bất an hướng ánh mắt về phía con giao trong tay nữ gián điệp, nếu như không phải trạng thái này của đối phương đã kéo dài ròng rã suốt hai mươi phút, cô cũng sẽ không vì điểm ấy mà cảm thấy đau đầu.

"Nhưng Ada..." Leon thần sắc có chút lo lắng, đứng ở cửa chần chờ dừng lại, tựa hồ muốn đi vào lại bị đối phương uy hiếp ngăn cản.

"Tôi không bỏ thuốc độc vào rau, và tôi cũng sẽ không trộn lưỡi dao vào đó." Ada đảo mắt.

"Ý tôi không phải thế..." Leon không ngừng hất hất tóc mái quá dài của mình, anh đương nhiên không nghĩ như thế —— có lẽ trước đây không lâu anh có thể sẽ có ý nghĩ này, nhưng hiện tại, anh cùng Ada ngủ chung trên một chiếc giường, bây giờ mới quan tâm đến vấn đề này không tránh khỏi đầu óc có quá trì độn.

"Tôi sẽ không làm nổ tung căn bếp quý giá của anh đâu, đừng lo lắng nữa, đẹp trai." Giọng điệu của cô trở lại điệu bộ trêu chọc thường ngày, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, cô đang chuẩn bị bữa trưa, không sai, theo đúng nghĩa đen .

"Hừm. . . " Leon nhún vai, sau khi suy tư một chút vẫn là quyết định đi vào phòng bếp để tiếp nhận công việc của Ada, anh thật sự là không thể tiếp tục đứng nhìn, "Nhất định là em chưa từng học qua lớp nấu ăn nào." Anh quan sát Ada chà đạp miếng bít tết, trên mặt không tự chủ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

"Nếu anh muốn cho tôi thấy khía cạnh người đàn ông của gia đình, thì tất cả những gì tôi có thể nói là anh đã thành công, đẹp trai." Ada đùa giỡn vặn lại, cô dứt khoát rửa tay và lùi về sau mấy bước, dựa vào vách tường bắt đầu quan sát động tác của Leon, đem hết thảy mọi thứ đều giao lại cho anh. Thành thật mà nói, cô thực sự không có tinh lực để học nấu ăn trong thời gian rảnh rỗi, cô rất hiếm khi có thời gian. Cho dù hiện tại là thời điểm cô tương đối rảnh rỗi, cô cũng không có ý nghĩ này, dù sao tay nghề của Leon quả thật không tệ, đồ ăn do anh làm ra luôn đảm bảo chất lượng.

Sau đó, cô xích lại gần Leon để xem cách anh xử lý nguyên liệu, ngay giây tiếp theo cô ngửi thấy mùi sữa tắm hương dâu thoang thoảng tỏa từ cơ thể Leon, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt hướng lên mái tóc màu nâu vàng vẫn còn đọng hơi nước.

"Anh phải nhờ tôi làm gì đó chứ, đẹp trai." Ada thực sự nhàn rỗi và buồn chán ở bên cạnh nói, cô đột nhiên phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào, việc cô muốn làm đều bị Leon lén lút chiếm lấy một cách khó hiểu.

Leon do dự một lúc, thời gian đủ lâu để khiến Ada nhướng mày, "Được, được." Anh giơ hai bàn tay đầy dầu mỡ lên một nửa ra hiệu đầu hàng, thành công nhận được cái nhìn ghét bỏ từ Ada, "Em có thể xử lý những thứ đó không? Spaghetti, hay em thích thứ gọi là... cơm hơn?" Sau đó anh có chút vô sỉ nhún vai, "Hình như tôi không có thứ đó, ui da—"

Anh bị Ada hung hăng giẫm lên, cũng may cô không có đi giày cao gót, nếu không Leon khẳng định không thể cứ như thế bình thường đứng ở chỗ này vẻn vẹn kêu lên một tiếng.

Có lẽ anh nên biết ơn vì không có chỗ cho khẩu súng lục hay súng kích điện của Ada trong bộ quần áo ở nhà của anh... Thôi đi, đừng có tưởng tượng những điều không tưởng nữa, anh không biết phải nói như thế nào nhưng... Ada chưa bao giờ thực sự làm tổn thương anh, thậm chí khi cô chĩa súng vào đầu anh vì muốn cướp mẫu virus.

Cô hẳn là sẽ không có nổ súng đâu nhỉ, nếu như anh không đưa mẫu virus cho cô ? Leon có chút không xác định nghĩ đến, anh phát hiện mình đã bỏ qua tiền đề bản thân anh mỗi lần đều sẽ ngoan ngoãn giao ra đồ vật trong tay, đừng bận tâm, hãy cứ coi như cô không thể ra tay với anh.

Leon một bên tự an ủi mình, một bên tận lực dùng tốc độ nhanh chóng xử lý nguyên liệu, trừ bỏ mấy lần gần đây, anh cũng đã rất lâu không có tự mình nấu qua món gì, đại đa số lựa chọn của anh đều là Hamburger —— món ăn tiện lợi nhất. Không có người Mỹ nào không thích đồ ăn nhanh, anh có thể khẳng định điều đó.

"Đây là cái gì!" Leon chọc chọc mì ống đặt trên đĩa, có chút cháy đen đồng thời bị dính vào một chỗ, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng mì ống, anh nâng cao âm lượng (có lẽ hơi chói tai một chút) khó hiểu hỏi.

"Đừng làm ra vẻ mặt như bị ai đó sờ vào mông, Leon, anh cũng không phải phụ nữ."

"Nhưng đây là thứ đồ chơi gì?"

"Spaghetti, anh không thấy sao?" Ada dùng một loại ánh mắt Anh là đồ ngốc sao? nhìn Leon đang bày ra vẻ mặt hoảng sợ, nói xong, cô trầm mặc nửa phút, mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác "Nó có lẽ bị cháy một chút, tôi đoán vậy."

Cái này có thực sự là 'bị cháy một chút'? Leon tiếp tục dùng nĩa chọc vào mì ống một cách nghi ngờ, anh dời ánh mắt khỏi món mì ống, tình cờ thấy được khóe miệng Ada hơi cong lên đầy đe dọa. Anh nuốt nước bọt và quyết định ngăn cản bản thân tiếp tục bám lấy đề tài này.

Anh từ tốn ăn hết món mì ống cháy khét, tại thời điểm Ada chăm chú theo dõi cưỡng bách bản thân biểu lộ một nụ cười tán thưởng. Khả năng nữ gián điệp muốn đầu độc dạ dày anh, Leon có chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây chính là phương thức cao nhất để giải quyết đặc vụ DSO?

Mặc dù Ada đã tự mình làm món này, nhưng... anh phát hiện mình quả thật có chút chịu không nổi, anh thà tình nguyện để Ada chĩa súng vào mình khi họ gặp nhau trong một nhiệm vụ. Xin lỗi dạ dày. Leon xoa xoa bụng, tại nội tâm đối với dạ dày của mình xin lỗi, mặc dù nếu có lần sau, anh vẫn sẽ không chớp mắt ăn sạch sẽ.

Tiếp đến là công việc dọn dẹp, trải qua một vòng chiến đấu, Leon thấy rằng nhà bếp của mình đã trở thành một mớ hỗn độn, giải quyết hậu quả luôn là điều mà anh ghét nhất. Đây cũng chính là lý do vì sao phần lớn thời gian anh đều ăn ở ngoài nhiều nhất có thể, hoặc là ăn các loại đồ ăn nhanh có thể cho trực tiếp vào lò vi sóng hâm nóng.

"Người Mỹ có chế độ ăn uống không lành mạnh." Ada đại khái có thể đoán được Leon đang suy nghĩ gì từ vẻ mặt của anh, cô tiến lên vỗ vào cơ bụng săn chắc của anh, "Cẩn thận một ngày nào đó biến thành bánh Burger."

Leon rùng mình trước lời đe dọa của đối phương, anh nhớ đến con zombie bị lây nhiễm C-Virus sau đó kích thước biến hóa trở nên to béo, quyết định phân loại câu nói này của Ada là một lời chế giễu ác ý. "Nếu như tôi bị biến thành như thế thì em sẽ ghét bỏ tôi sao?" Leon tròn mắt để cho mình biểu hiện ra biểu cảm đáng thương nhất có thể.

"Sẽ." Ada không chút do dự trả lời, thuận tiện chiêm ngưỡng khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Leon.

"Thật tàn nhẫn." Leon cố gắng khống chế chính mình, giả bộ lộ ra vẻ mặt ủy khuất, nhưng rất nhanh liền phát hiện mình không thể tiếp tục kiên trì được. Anh không nhịn được cười lên, trong đôi mắt màu xanh xám tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Anh ấy đã buông lỏng bản thân đến trình độ có thể tùy ý pha trò, Ada nhìn Leon và nghĩ, vài ngày trước khi họ mới bắt đầu ở bên nhau, Leon vẫn là một bộ dạng hiếm khi biểu lộ biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ có tại thời điểm nhất định cô mới có thể thấy anh buông lỏng cảnh giác. Đây là vấn đề chung của bọn họ, Ada đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô không phải tới đây để tạo thêm áp lực cho Leon, cũng không phải để khiến anh cả ngày đều bảo trì trạng thái đề phòng.

Ada bắt đầu âm thầm tính toán mình có thể ở lại trong căn hộ của Leon bao lâu, chỉ cần tổ chức không giao cho cô nhiệm vụ phiền phức, hoặc là Leon không gây rối với tổ chức của cô, như vậy cô hẳn là có đủ... đủ thời gian với Leon. Chúa ơi, cô thực sự đã nghĩ về điều này quá lâu, cho dù là vào lần thứ hai họ gặp nhau ở Tây Ban Nha hay tại thời điểm cô phát hiện mình ngoài ý muốn sống sót ở thành phố Raccoon, điều này có lẽ đã hình thành khi cô bắt gặp ánh mắt quyến luyến của viên cảnh sát trẻ tuổi.

Sau đó, một cuộc điện thoại đã cắt ngang bầu không khí giao lưu thân mật của hai người họ, khiến Leon có chút bất đắc dĩ hướng về phía Ada ra hiệu.

Liên lạc khẩn cấp, tuyệt, điều này có nghĩa là anh vẫn chưa bị DSO sa thải.

Một vụ tấn công khủng bố sinh học, phạm vi nhỏ, khuếch tán tốc độ rất nhanh, vẫn còn người sống sót. Vài câu giải thích ngắn ngủi khiến Leon trong nháy mắt trở nên ngưng trọng. Nụ cười thoải mái mà anh vừa biểu hiện chỉ vì trò đùa của Ada biến mất ngay lập tức, anh nhìn chằm chằm vào bản báo cáo ngắn gọn do Hunnigan gửi đến với dáng vẻ nghiêm túc, tựa hồ nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe Jeep quân sự.

"Bọn họ vẫn luôn hiệu suất như vậy." Leon đối với Ada có chút kinh ngạc nhướng mày giải thích, đồng thời bắt đầu suy nghĩ nên nói cái gì với cô —— nội dung nhiệm vụ nhất định là không thể nào, anh cùng Ada có đã có ước định đạt thành quy tắc với nhau từ trước, không hỏi han, không can thiệp vào công việc của đối phương.

Chủ đề công việc luôn có thể dẫn bọn họ đến một ranh giới nguy hiểm, chưa kể dưới tình huống khác biệt lập trường của hai bên có thể hoàn toàn trái ngược với nhau. Chớ nói đến loại chuyện này còn liên lụy đến một số bí mật trọng yếu, việc tiết lộ cơ mật ra bên ngoài đối với bọn họ đều không đem lại ích lợi gì tốt đẹp. Mà Leon cho rằng Ada, cho dù hiện tại cô có ở trong nhà anh và ngủ ở bên cạnh anh, cũng sẽ không lựa chọn vứt bỏ mọi thứ để cùng anh trốn chạy.

Bất quá loại chuyện chạy trốn này không phải là điều anh có thể làm được, chỉ là ảo tưởng đôi lúc sẽ nhân cơ hội nổi lên khi chỉ số lãng mạng trong cơ thể anh bùng phát. Và tình cờ là những tưởng tượng này trên cơ bản tồn tại trong danh sách những gì anh có thể hy sinh và trả giá.

Sau khi Leon đeo dây đeo chiến thuật và đặt tất cả băng đạn cùng súng lục vào đúng vị trí, tất cả biểu lộ cũng biến mất hầu như không còn. Anh tiến vào trạng thái làm việc, cũng là trạng thái mà Ada đã trông thấy nhiều nhất.

"Anh thậm chí không cần đến áo chống đạn sao, đẹp trai?" Ada hỏi, đối phương chỉ mặc một chiếc áo bó ngắn tay đơn giản cùng quần jean, trông như thể anh sẽ đi giải quyết một cuộc xung đột tội phạm thay vì đi đến một chiến trường sinh học. Đối phó với zombie áo chống đạn tự nhiên không có bất kỳ tác dụng nào, nhưng trong trường hợp có những kẻ khác có thể sử dụng đến súng......

Leon lắc đầu với cô, tiếp tục loay hoay với khẩu súng lục của mình. Đôi mắt màu xanh xám đó nhìn qua có chút u sầu, có lẽ là vì những gì anh sắp phải đối mặt tiếp theo. Cô biết Leon chán ghét zombie và những sinh vật bị biến đổi gen mang hình thù kỳ quái, lũ B.O.W, nhưng thay vì chán ghét, chẳng bằng nói là căm hận? Rốt cuộc, không phải bất cứ một đặc vụ nào cũng đều mang theo tư tưởng muốn giải quyết tất cả vũ khí sinh học và virus tồn tại trên toàn thế giới.

Ada mím môi, không có tiếp tục nói cái gì, chỉ lấy điện thoại di động của mình ra nhìn thoáng qua —— không có liên lạc cùng tin tức, phỏng chừng vụ khủng bố sinh học lần này không có bất cứ thứ gì giá trị để điều động cô xuất thủ. Sau đó cô ngẩng đầu lên, trông thấy Leon đang sốt ruột dậm chân tại chỗ, nhìn cô với ánh mắt khao khát.

"Sớm trở về nhé?" Cô có chút bất đắc dĩ cong lên khóe miệng.

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro