Chương 4 : Tính khí lúc rời giường
Leon mơ thấy mình quay trở lại những con đường tối tăm của thành phố Raccoon, những con zombie gớm ghiếc đang chầm chậm tiến về phía anh. Anh theo thói quen muốn lấy súng lục ra, lại phát hiện trên người không có bất kỳ vũ khí nào. Sau đó anh cảm thấy mặt đất rung chuyển, có một gã to lớn đang đi tới từ phía xa, Leon nghĩ thầm, Tyrant đang tới gần, mà anh lại trong tình cảnh đến một con dao cũng không có — thật hoàn hảo.
Tyrant chạy về phía anh, sau khi phá vỡ bức tường duy nhất có thể ngăn cản họ. Leon quan sát cơ thể khổng lồ của nó không ngừng tiến về phía mình, kèm theo những móng vuốt khổng lồ sắc nhọn, anh nghĩ mình nên bỏ chạy, nhưng cơ thể không tuân theo mệnh lệnh của anh —
Cơ thể anh bị nghiền ép rất mạnh, nhưng may mắn chính là cũng không có đau đớn như trong tưởng tượng. Điều này thành công khiến cho anh đầu đầy mồ hôi lạnh từ trong giấc mơ bừng tỉnh, thông qua ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua khe hở trên lớp rèm cửa, anh nhìn rõ kẻ chủ mưu đã khiến cho mình có một giấc mơ quái đản như vậy. Ada đang đè lên người anh, dựa vào tư thế của cô, có thể nguyên nhân do cô xoay người nên đã nằm đè lên người anh.
Chết tiệt --
Câu chửi mắng theo phản xạ bị Leon nuốt chửng ngay lập tức, và anh nhìn chằm chằm lên trần nhà trong vài giây trước khi bỏ tay ra khỏi tủ đầu giường - anh đã với lấy con dao của mình.
"Ha ——" Anh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình hiện tại không phải ở trên chiến trường, cũng không có con Tyrant nào đè lên trên người anh, mặc dù anh gần như, suýt chút nữa vung dao ra ngoài, "Giấc mơ tệ hại." Anh nhỏ giọng lầu bầu, cũng may anh kịp thời ngăn lại động tác của mình, bằng không hậu quả khẳng định, dù sao anh cũng không có cách nào tưởng tượng.
Thời gian hẳn vẫn còn sớm, có lẽ anh vẫn có thể ngủ thêm một chút? Không, anh có linh cảm rằng nếu anh tiếp tục giấc ngủ, giấc mơ của anh sẽ tiếp tục ngay sau con Tyrant, đó không phải là điều anh muốn. Chà... nếu anh có thể mang theo khẩu súng ngắn vào giấc mơ đó, thì anh có ngủ tiếp cũng không thành vấn đề, nhưng điều này hiển nhiên là rất không có khả năng.
Anh ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, thậm chí còn dùng sức tính toán xem lớp bụi trên đó dày bao nhiêu, sau đó cúi đầu xuống — vừa vặn bắt gặp một cặp mắt màu nâu vàng.
"Uh... ừm... chào?" Đại khái là có chút ngoài ý muốn, Leon chào hỏi tựa hồ có chút ngượng ngùng, anh cũng không biết Ada tỉnh lại từ lúc nào, cô dậy đã lâu chưa, sau đó anh ngẫm lại, mình vừa rồi tại thời điểm ngây người chắc hẳn là không có nói điều gì kỳ quái, "Chào buổi sáng?"
"Anh vào sáng sớm ngược lại tràn đầy năng lượng." Ada liếc nhìn thoáng qua con dao đặt trên tủ đầu giường nói, hiển nhiên cô tại thời điểm Leon tỉnh giấc cũng đồng thời tỉnh lại, nhìn thấy động tác phản xạ có điều kiện của anh, "Huh?" Cô nhướn mày.
"Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi." Leon nhanh chóng trả lời, hướng Ada trừng mắt để biểu thị sự vô tội của mình. Anh đưa tay ra và đẩy con dao ra xa khỏi phạm vi có thể tiếp cận, ra hiệu rằng sẽ không có lần sau.
"Tôi còn tưởng rằng là do tôi đánh thức anh, " Ada đại khái là tiếp nhận lý do chính đáng của Leon, có lẽ là bởi vì vừa mới tỉnh lại có chút tuột huyết áp, cô nhúc nhích nhưng vẫn duy trì tư thế nằm đè lên người Leon, "nên anh mới tỏ ra tức giận vì bị đánh thức."
"......làm sao lại?"
"Việc tạm dừng hành động sau đó của anh rất đáng ngờ."
Cơ thể của Leon đông cứng lại trong vài giây, sau đó rất nhanh khôi phục lại. Đúng là tính khí của anh đôi lúc tức giận vì bị đánh thức không sai, căn bản là không ai chịu nổi loại chuyện này, dù sao trong hoàn cảnh bình thường, những kẻ trực tiếp đối mặt với cơn giận của anh bởi vì ngủ không đủ giấc sau khi bị lôi ra khỏi giường trên cơ bản đều là lũ B.O.W, và rồi anh nhớ lại những câu chửi thề tục tĩu mà anh suýt nữa thốt ra, cảm thấy hơi chột dạ.
Nhưng thành thật mà nói, ngay cả khi anh thực sự tức giận vì bị đánh thức, anh cũng sẽ không trút giận lên Ada, đến tột cũng là bởi vì do anh không nỡ hay vì đối phương là một gián điệp mười phần nguy hiểm——không, không không, anh rất rõ ràng nguyên nhân thứ nhất chiếm tỷ lệ phần trăm lớn hơn một chút, đúng vậy.
"DSO có năng lực áp bức đặc vụ hơn em có thể tưởng tượng." Leon di chuyển bắp chân bị áp lực của Ada làm cho tê liệt, đổi sang một tư thế tương đối thoải mái hơn. "Bọn họ cái gì cũng không biết, nhưng cái họ làm tốt nhất chính là bắt nạt người của mình, và họ có hàng trăm cách để bắt nạt người của mình mà em thậm chí còn không nghĩ tới. Họ thích ném tôi đến địa điểm nhiệm vụ khi tôi vẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh, thật đấy. " Leon còn giả vờ sợ hãi rùng mình một cái, thành công chọc cười điệp viên Châu Á.
Nói đến đề tài này, Leon rốt cục nhớ tới mình vẫn còn là đặc vụ trực thuộc DSO, vươn tay sờ soạng một hồi, nhấc điện thoại lên. Không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào... Điều này có chút không khoa học, anh nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đã quên mất viên đặc vụ đang chờ lệnh ở bên ngoài là anh rồi sao? Nhưng rốt cục bọn họ cũng không có quên trả lương cho anh.
"Có chuyện gì vậy?" Ada hỏi, nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của Leon.
"Tôi nhớ rằng đã nửa tháng đã trôi qua kể từ nhiệm vụ cuối cùng của mình, phải không?" Leon nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình như một quả bom hẹn giờ, "Tôi bị sa thải sao?" Anh có chút mâu thuẫn hỏi, anh căn bản luôn ngồi trong phòng làm việc để hoàn thành những bản báo cáo tiêu tốn năng lượng đó, anh không nhận ra rằng mình đã nửa tháng không ra sân. Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là thế giới vẫn chưa phát hiện ra vụ khủng bố sinh học nào đủ sức để thu hút sự chú ý của chính phủ Mỹ, cũng nên coi đây là chuyện tốt đúng không? "Tôi thực sự sợ một ngày nào đó vừa mới bước chân ra khỏi cửa liền bị cưỡng chế ngồi lên một chiếc trực thăng quân sự sau đó bị ném tới một địa phương chim không để trứng mà chỉ có toàn zombie đang hoành hành."
Loại chuyện này anh đã thực sự trải qua quá nhiều lần, tuy nói hiệu suất cao xác thực rất tốt, nhưng dù sao cũng nên cho anh một chút thời gian để ăn bữa sáng chứ?
"Xem ra đãi ngộ làm đặc vụ... Khá tốt." Ada đặc biệt nhấn mạnh nửa câu sau, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt, rồi để nó biến mất trước khi Leon kịp nhìn rõ, " Điều này kỳ thật cũng không tệ," cô nói, "Tôi cũng không cần phải tiếp tục suy nghĩ về việc làm thế nào để khiến anh nợ tôi một ân huệ, tai họa không bao giờ đến một mình, ngài đặc vụ ạ."
Thanh âm của đối phương mang theo chút âm điệu khàn khàn đặc biệt gợi cảm, Leon ngây ngẩn cả người, phảng phất kích thích nhận được từ sáng sớm vẫn còn chưa có khôi phục lại.
Sau đó anh mở miệng muốn phản bác, lại đột nhiên phát hiện ra Ada nói không sai. Anh thực sự đã nhận được sự giúp đỡ của Ada trong những thời điểm nguy cấp, anh không biết đối phương đã để lại cho mình bao nhiêu khẩu RPG, ngay cả cái thang máy chở hàng chết tiệt (mà anh đã điều tra sau đó) đã được Ada mở khóa lần trước ở nước Cộng Hòa Đông Slav.
Bất quá loại chuyện này cũng không thể nói rõ ràng hết thảy. Leon thay đổi mạch suy nghĩ và cảm thấy năng lượng quay trở lại, Ada mỗi lần đều không thèm chào hỏi một câu mà cướp lấy mẫu virus từ anh, trực tiếp để họng súng lạnh như băng ngắm ngay vào đầu anh. Sau đó anh liền phải vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích nhiệm vụ với cấp trên như thế nào mà không để lộ Ada. May mắn là, mặc dù bọn họ luôn tỏ ra quan tâm đến các mẫu virus, nhưng nhiệm vụ đưa anh sân trước nay đều không phải là để tìm kiếm nguồn gốc virus, những mẫu virus này đôi khi chỉ là do anh ngoài ý muốn lấy được.
Có vẻ như vận may của anh đúng là không tệ.
"Cảm ơn vì sự hỗ trợ của em." Leon liếc mắt, may mắn là khả năng sử dụng năng lực của anh để sống sót vượt qua nghịch cảnh không bao giờ là vấn đề, nếu không, anh căn bản không thể nằm ở chỗ này.
Ada không nói gì nữa, cô nhắm mắt lại, hiển nhiên là muốn ngủ tiếp. Cô không nghĩ mình có thể ngủ khi có người nằm bên cạnh, nhưng sự thật chứng minh là cô có thể ngủ cực kỳ thoải mái — không có ác mộng, không bị rơi xuống, không gì cả.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu mà không thấy hồi đáp, Leon đưa mắt nhìn về phía Ada, quan sát gần một phút đồng hồ, anh cho rằng đối phương thật sự đã ngủ thiếp đi. Xem đi, hiện tại anh đã thận trọng hơn rồi, anh không thể lấy kinh nghiệm thông thường của mình để phán đoán một gián điệp, anh đã bị Ada lừa rất nhiều lần, và anh cũng đã bị cô trêu chọc rất nhiều lần - Ừm, anh có nói qua là kỳ thật anh cũng rất thích thú đón nhận không? Chà, anh đoán là không.
Rồi anh vòng tay quanh Ada, cẩn thận ôm cô thật chặt. Anh không biết tình trạng này có thể kéo dài bao lâu, dạng ở chung này luôn khiến anh có ảo giác rằng Ada đã sống trong nhà của anh - anh không biết liệu đây có phải là trò tiêu khiển của Ada hay không, cũng không biết liệu cô có thể hay không tại một thời điểm nào đó sẽ rời đi, bỏ lại căn hộ trống không. Nhưng anh quyết định không nghĩ đến những điều này nữa, có lẽ cũng có chút tự an ủi, anh vẫn muốn coi đây là một tiến triển tốt giữa hai người họ.
Nhưng anh vẫn vô thức suy nghĩ, trong nhà anh không có tài liệu quan trọng nào cần gián điệp quốc tế đến điều tra, hơn nữa anh vẫn luôn chán ghét mang công việc về nhà... Lấy mẫu virus lại càng không thể, loại đồ vật này một khi nộp lên liền hoàn toàn không có khả năng giao lại cho anh, và tất nhiên anh cũng sẽ không cần đến nó.
Sau khi duy trì tư thế này trong một thời gian dài, Leon cảm thấy rằng mình cần phải thay đổi vị trí. Anh tận khả năng trong phạm vi để xê dịch cơ thể, nhưng rất nhanh nhận được sự kháng nghị từ Ada, đối phương có chút không thoải mái lầu bầu, thuận tay véo vào eo anh...... Chà, thật đau.
Leon nhếch miệng, ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể không dám cử động nữa, nghề nghiệp của họ khiến họ luôn phải đề cao cảnh giác, nếu tiếp tục động đậy có lẽ sẽ đánh thức Ada. Leon quay đầu lại nhìn chằm chằm cách đó không xa bóng dáng chiếc điện thoại di động, có chút ảo não tại sao mình lại ném đi thứ giết thời gian ra xa như vậy.
Ada đang ôm anh, tựa như ôm một con gấu bông vừa giật lại được từ người mới cướp đi món đồ chơi của mình. Lực đạo của cô có chút lớn, phạm vi cũng có chút rộng, cho là Leon hiện tại muốn cử động cánh tay, cũng sẽ mạo hiểm đánh thức Ada. Leon thẫn thờ nhìn vào điện thoại của mình trong năm phút, cuối cùng quay đầu đem ánh mắt một lần nữa trở lại trần nhà, dù sao thì hiện tại anh cũng không thể ngủ tiếp được.
Về phần người đã ngủ thiếp đi Ada... người vừa nãy đã cảnh báo anh về hậu quả nếu anh đánh thức cô dậy, nó sẽ không chỉ đơn giản là bị véo vào eo – nói như vậy, có lẽ Ada là người có tính khí nóng nảy nếu bị đánh thức, tính khí lúc rời giường — vô cùng nghiêm trọng. Anh đang trẻ con lôi ra những phán đoán của chính mình trong đầu.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, ý nghĩ này như tia chớp đánh tới Leon, anh chớp chớp mắt, trên mặt dần dần hiện lên một biểu tình cổ quái.
Không đời nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro