Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 : Cuộn khăn trải giường

Leon dám cá trong nháy mắt anh quỳ xuống Ada gần như muốn rút súng bắn dây theo phản xạ, nhưng cô vẫn chỉ đứng đó trước mặt anh, mắt mở to theo một cách rất không giống 'Ada'——Leon chưa bao giờ thấy cô tỏ ra kinh ngạc đến thế. Như thể thứ anh đang cầm trên tay không phải là một chiếc nhẫn kim cương mà là cái đầu của một con Tyrant.

Anh nên nói điều gì đó, Leon nghĩ, nhưng đầu óc hỗn loạn khiến anh vừa mở miệng, lại phát hiện ra lời cầu hôn mà mình đã chuẩn bị và ghi nhớ trong nhiều tháng đã bị bóp méo thành những ký tự kỳ quái mà anh không có cách nào hiểu được.

"Như vậy là xong?" Ada cấp tốc kịp phản ứng lại tiến lên phía trước một bước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa cô và Leon, cúi đầu nhìn vào đôi mắt màu lam xám có thể khiến cô rơi vào mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, "Lấy ra một chiếc nhẫn rồi quỳ xuống..." Khóe miệng Ada nhếch lên một nụ cười, nỗ lực che đậy sự run rẩy không thể kiểm soát được trong giọng nói, "Đây là kế hoạch của anh, thể hiện sự lãng mạn?

"Không." Leon khẩn trương vội vàng phản bác, sợ rằng Ada sẽ thực sự bỏ đi chỉ vì màn cầu hôn thô thiển của mình, "Anh đã đặt trước nhà hàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ đến đó vào thời gian ăn tối, sẽ có hoa tươi, rượu sâm panh, Jesus, anh thậm chí còn lên kế hoạch chơi piano ở nhà hàng, có Chúa mới biết nó khó học đến thế nào, những ký hiệu chết tiệt đó——" Anh giải thích bằng tốc độ nhanh chóng, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

"Leon." Ada đột nhiên cắt đứt bài diễn văn hùng hồn của người đặc vụ, thanh âm có chút khàn khàn, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đã ảnh hưởng đến trái tim mình từ mười lăm năm trước, tay không tự chủ được run lên, "Em sẽ dành thời gian để thưởng thức màn trình diễn xấu hổ đó của anh, nhưng đó không phải là điều em muốn nghe lúc này."

"Không phải điều......?" Leon nhìn có chút ngốc, anh thấp giọng lặp lại mấy lần mới ý thức được mình vừa mới nói những gì, "Chúa ơi, điều anh muốn nói không phải là những thứ này, anh...... từ mười lăm năm trước anh đã bị em mê hoặc, gặp được em ở thành phố Raccoon chắc chắn là ký ức tốt đẹp nhất mà anh có được mỗi khi nhớ về cái nơi chết tiệt đó. Một lần nữa có thể được ôm em trong vòng tay thật giống như là trúng số độc đắc đối với anh, chưa kể đến những nụ hôn nhận được từ em... Anh nhất định đã tiêu hao hết tất cả vận may của mình."

Leon hít một hơi thật sâu.

"Anh yêu em, em sẽ lấy anh chứ?"

Tất nhiên, Ada không thể từ chối——cô nghĩ, không ai có thể từ chối đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp đang ánh lên tình yêu cùng với sự mong đợi đó. Chưa kể đến việc Leon còn không chút nào nao núng cho cô thấy quá khứ của anh.

"Em không nghĩ chỉ dùng chiếc nhẫn đã tiêu tốn phần lớn số tiền tiết kiệm này của anh là đủ." Ada cố ý nhướn mày, nhưng nụ cười xuất hiện trên môi cô cũng đủ khiến Leon hạ thấp trái tim đang treo cao xuống.

"Thêm mạng sống của Leon S. Kennedy cùng quyền sở hữu anh ta trọn đời?" Người đặc vụ đang quỳ trên mặt đất nở một nụ cười đầy tự tin, anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, chậm rãi nhưng kiên quyết nắm lấy bàn tay trái của Ada.

"Có nhìn thế nào thì chiếc nhẫn trông cũng hấp dẫn hơn, nhưng vật phẩm đính kèm nhìn qua cũng không tệ lắm." Cảm giác hạnh phúc như luồng điện lan tỏa ra toàn thân, Ada thậm chí có thể cảm nhận được niềm vui đang không ngừng dâng lên trong cơ thể, cô không nghĩ bản thân sẽ lại dùng bất cứ lý do về vị trí hay lập trường khác biệt nào để chống lại khát vọng này với đối phương, "Vậy nên... Em đồng ý."

Quãng thời gian chờ đợi Leon đeo chiếc nhẫn vào tay cô có chút lâu, bởi người đặc vụ nở nụ cười ngốc nghếch giờ phút này lại cực kỳ vụng về, anh phải mất rất nhiều công sức mới thành công đeo được chiếc nhẫn vào ngón áp út của Ada. Sau khi kết thúc một loạt hành động, Leon ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn cô, vì thẩm mỹ của mình mà tỏ ra rất đắc ý.

Anh thật quá đáng yêu.

Ada bỗng nhiên giật mạnh cổ áo của Leon, đem anh kéo dậy, nóng nảy hôn lên môi anh. Đối phương ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã nhiệt tình đáp lại cô. Anh ôm chặt lấy Ada, đưa đầu lưỡi vào khuôn miệng hơi hé mở, bịt kín không một kẽ hở. Sau đó, anh từng chút một thay đổi góc độ, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại đầy tinh tế, dùng bàn tay ấn vào phía sau đầu cô để làm sâu hơn nụ hôn này.

Nó tuyệt vời hơn bất kỳ nụ hôn nào mà anh từng có với Ada trước đây.

Hô hấp của bọn họ dần dần trở nên gấp gáp, Ada không cam lòng níu lấy cổ Leon, cắt đứt không gian lui lại của đối phương, rung động trong trái tim khiến cô khẽ run, một luồng nhiệt khí dần dần lắng xuống.

"Đã đến lúc đi thưởng thức màn trình diễn kém cỏi của anh rồi." Nụ hôn buộc phải kết thúc khi cả hai đều đạt đến giới hạn của dung tích phổi. Ada dựa vào Leon, dồn toàn bộ trọng lượng lên người anh, nhỏ giọng thở gấp, "Nghiêm túc chứ, piano?"

Anh có mùi rất tuyệt, Ada nheo mắt, mùi bột giặt quyện với mùi hương ngọt ngào của bánh kếp rưới xi-rô còn sót lại từ bữa sáng——có lẽ đây chính là mùi của nhà.

"Anh là một học sinh rất giỏi." Leon cắn môi dưới của Ada thì thầm, kế hoạch ban đầu của anh là dự định cầu hôn sau khi chơi xong piano, mặc dù tiến hành trước thời hạn bởi vì xung động nhất thời cũng không phải là chuyện xấu. Bất quá đã dành thời gian để luyện tập mà không được thể hiện thì cũng thật đáng tiếc.

Nhà hàng nằm ở một thị trấn khác cách đây không xa, điều đó đồng nghĩa với việc Leon phải tạm biệt ngôi nhà cũ quen thuộc của mình. Thời gian lưu trú ngắn ngủi cũng đủ để khiến biết bao ký ức ùa về——anh có thể sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Leon ngập ngừng nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cân nhắc xem liệu mình có nên để nó lại đây hay không.

Ada khẽ lắc đầu trước cử chỉ lưỡng lự của Leon, cô bước tới vuốt ve cánh tay anh an ủi, đồng thời lấy đi chìa khóa từ trong tay anh.

Leon không lang thang quá nhiều trong thị trấn nhỏ nơi anh lớn lên mà nhanh chóng mang theo Ada lái xe rời đi. Anh đương nhiên có trông thấy một vài người quen, phần lớn bọn họ đều là bạn bè của bố mẹ anh. Nhưng anh không có ý nghĩ sẽ tiến lên chào hỏi, bởi một khi nhớ tới nghề nghiệp hiện tại của mình cùng với những người bị lây nhiễm virus, anh sẽ luôn cảm thấy bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Sau đó, anh lén lút liếc nhìn Ada từ khóe mắt, khóe miệng không tự chủ được nở cong lên.

Dưới ánh nến, hoa tươi và rượu sâm panh, bữa tối diễn ra theo đúng như những gì Leon đã tưởng tượng, ngoại trừ chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay của Ada. Về mặt chơi đàn, mặc dù anh luôn nhấn mạnh trong lòng rằng mình không nên làm trò hề trước mặt Ada, nhưng anh vẫn vô tình chơi sai một vài âm tiết trong trạng thái căng thẳng.

"Đối với một người mới bắt đầu học thì anh đàn khá tốt đấy." Ada không quan tâm lắm đến việc Leon có đàn sai hay không, nhưng người đặc vụ vẫn không cam lòng cúi đầu ảo nảo, thẳng đến khi Ada dùng nĩa xiên một miếng điểm tâm đưa tới trước mặt, anh mới vui vẻ trở lại.

Sau bữa tối, Leon không đồng ý đề nghị đi tản bộ của Ada, trực tiếp đưa cô về khách sạn, khi làm thủ tục nhận phòng, anh còn hỏi quầy lễ tân để lấy một ít băng gạc. Vết thương của Ada gần như đã lành, nhưng để tránh những tình huống bất ngờ phát sinh, anh theo thói quen vẫn luôn mang theo bên mình một chai thuốc xịt.

Khi Leon rút bình xịt ra khỏi túi áo khoác, Ada bắt đầu tự hỏi người đặc vụ rốt cuộc đã nhét bao nhiêu thứ vào bên trong túi áo khoác của mình. Có lẽ cô có thể tìm thấy một quả lựu đạn trên người Leon, hoặc là vài viên đạn súng lục, Ada nghĩ, có Chúa mới biết anh làm thế nào mà vượt qua được trạm kiểm tra an ninh với những thứ này.

"Nếu như muốn thay băng, cũng nên chờ sau khi em tắm rửa?" Ada ngồi trên giường, bất đắc dĩ ngăn cản động tác tháo băng của Leon.

"Để anh nhìn một chút." Leon kiên định quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Ada. Sau vài phút giằng co, nữ gián điệp thở dài trong khi bày ra vẻ 'sao cũng được'. Đạt được sự cho phép, Leon gỡ bỏ nút thắt và cẩn thận tháo từng vòng băng ra.

Vết thương đã khép lại không tệ lắm. Leon nghĩ, có chút hối hận vì đã mang Ada tới đây khi vết thương của cô vẫn còn chưa lành hẳn. Sớm biết vậy anh liền không thèm để ý đến nụ cười nguy hiểm của Ada mà cưỡng ép bế cô di chuyển, ngay cả khi điều này có thể khiến anh phải đối mặt với việc ngủ trên ghế sofa trong phòng khách một tháng.

"Leon," Phát hiện đối phương lại bắt đầu ngẩn người, Ada giật nhẹ tóc mái của anh, khiến Leon dời mắt khỏi vết thương trên chân cô, "Tay trái."

Người đặc vụ khó hiểu ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

Ada khẽ cười một tiếng, đưa tay chụp lên tay Leon, thẳng đến khi ngón tay của anh cảm nhận được một tia lạnh lẽo, cô mới rời tay đi.

"Suýt quên nói với anh là em cũng có một cái," Ada nói, nhìn thẳng vào mắt Leon, mỉm cười với vẻ ranh mãnh thường thấy. Phong cách cổ điển và đơn giản ngoài ý muốn vô cùng tương xứng với chiếc nhẫn mà đối phương đã trao cho cô. "Dáng vẻ hốt hoảng khi cầu hôn của anh rất dễ thương, đẹp trai."

Bây giờ anh nên bày tỏ sự vui mừng hay nên phàn nàn về thói quen xấu này của Ada khi cô luôn thích đùa nghịch với trái tim anh? Leon nghĩ, trong khi dùng mũi cọ vào đùi Ada, khẽ ậm ừ không hài lòng, tay anh ấn lên đùi bên kia để ngăn cô lùi lại vì động tác của anh.

"Em có quên điều gì không?" Leon rầu rĩ hỏi.

"Em yêu anh." Lần này Ada hào phóng nói ra không chút do dự. Cô nghĩ hiện tại chỉ có ba chữ này mới có thể miêu tả được cảm xúc đang không ngừng bành trướng trong lòng cô, một phần đến từ sự ngứa ran mà làn da của cô đang cảm nhận được lúc này, người đàn ông này——

Leon chớp chớp đôi mắt ướt át, xúc động nghiêng đầu hôn vào đùi trong của Ada.

Anh thầm nói lời cảm ơn với chính mình vì đã cởi quần của Ada để kiểm tra vết thương, Leon vui mừng trong khi gặm nhấm làn da mỏng manh của đối phương, nhạy bén cảm nhận được cơ thể cô khẽ run lên vì động tác của mình. Anh dùng tay tách đôi chân bị Ada kẹp lại theo phản xạ, cúi người về phía trước để bờ môi cách một lớp quần lót lướt qua vùng nhạy cảm của cô.

"Đợi——"

"Anh không muốn đợi, Ada." Leon vội vàng cắt đứt lời nói của cô, Ada khẽ run lên trước luồng khí lưu nóng bỏng mà anh tạo ra khi nói chuyện, "Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh." Anh mang theo ủy khuất mở miệng.

"Tình dục trước hôn nhân..." Ada đẩy đầu người đặc vụ.

"Được phép, nếu không hiện tại chúng ta liền kết hôn." Leon khẳng định Ada chỉ là thích nhìn bộ dáng anh khổ não, hơn là thật sự muốn cự tuyệt anh. Giả sử nếu Ada không đồng ý, cô ắt hẳn đã biến mất từ lâu. Leon nghĩ, trong khi vươn lưỡi liếm.

Dù chỉ cách một lớp vải nhưng Ada vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ từ đầu lưỡi của Leon, đối phương nhẹ nhàng linh hoạt trêu chọc, luồng nhiệt dần dần hội tụ ở hạ thể, cảm giác ngứa ran chạy dọc khắp sống lưng. Cô cắn môi dưới để kìm nén tiếng rên rỉ, nhưng hô hấp vẫn là không có cách nào khắc chế bắt đầu tăng lên một cách mất kiểm soát.

Mãi cho đến khi quần lót của Ada dần chuyển màu, Leon mới tỏ ra hài lòng tiếp tục di chuyển lên trên, anh cắn vào mép quần lót của đối phương rồi cởi ra, phơi bày nơi riêng tư của Ada trước mắt mình.

Leon không chút do dự dùng đầu lưỡi lướt qua âm hộ ẩm ướt, bắt đầu trêu chọc âm vật của cô. Anh nhích lại gần hơn, thậm chí còn nghiến răng sau khi nghe thấy tiếng thở hổn hển của Ada. Đối phương run rẩy dữ dội vì hành động này của anh, phát ra từng tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt. Điều này dường như càng thêm khích lệ cho động tác của Leon, khiến anh càng thêm ra sức liếm.

Anh nắm lấy tay Ada để giữ cho cô khỏi bị mất thăng bằng, buông tha việc trêu chọc âm vật khi cô siết chặt các ngón tay của họ lại với nhau, thay vào đó anh đem đầu lưỡi chen vào cơ thể cô. Khoái cảm dâng trào không ngừng khiến Ada run rẩy không ngừng, khi đầu lưỡi thô ráp của Leon lướt qua vách trong, Ada rốt cuộc nhịn không được vặn vẹo cơ thể.

Chúa ơi, cái lưỡi thông minh chết tiệt của Leon và bộ râu của anh. Ada thở hổn hển, cô nghĩ mình thậm chí có thể hình dung rõ ràng hình dạng chiếc lưỡi của Leon đang không ngừng khuấy động bên trong cơ thể mình, cảm nhận dòng nhiệt lưu bắt đầu tuôn ra, cô nghe thấy tiếng mút do người đặc vụ cố tình phát ra, đặc biệt gợi tình trong căn phòng yên tĩnh. Như thể xác nhận lãnh thổ của mình, Leon cẩn thận liếm tất cả khu vực anh có thể chạm tới bằng đầu lưỡi, cố gắng thử đẩy vào——ngay sau đó anh nghe thấy tiếng rên rỉ bị kiềm nén của Ada, cảm nhận được sự run rẩy mất tự nhiên của đối phương.

"Ada." Leon khẽ kêu một tiếng, từ bỏ tiếp tục kích thích hạ thể ướt át của cô. Anh đứng dậy khỏi tư thế nửa quỳ, từ từ đẩy nữ gián điệp vẫn còn đang thấp giọng thở gấp xuống giường. Đặt môi mình lên môi Ada và trao cho cô một nụ hôn sâu nồng nàn. Cuối cùng thì anh cũng đã có thể thực hiện được những ảo tưởng của mình, Leon liếm khóe miệng Ada, không ngừng thả những nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo cổ, sau đó dùng răng cởi bỏ chiếc cúc áo sơ mi chết tiệt.

Anh sốt ruột cởi áo lót của Ada bằng cả hai tay và thản nhiên ném nó sang một bên. Anh cúi đầu hôn lên chiếc bụng phẳng lì của cô, để lại những vệt ướt. Anh hôn lên những vết sẹo của đối phương, cử động tràn ngập sự dịu dàng khiến Ada không có cách nào cự tuyệt.

"Sao anh luôn thích mặc thứ này vậy?" Ada hít sâu một hơi, giơ chân cọ vào chiếc quần jean thô ráp, đôi tay có chút run rẩy thử cởi bỏ quần áo của Leon. Người sau tựa hồ còn muốn tiếp tục động tác, những vẫn thuận theo ngoan ngoãn để cô cởi bỏ quần áo của mình, anh vội vàng tháo thắt lưng và kéo xuống cùng quần jean, "Như vậy nhìn tốt hơn nhiều." Ada đưa tay vuốt ve bộ ngực trần của Leon, nhướn mày lộ ra một nụ cười hài lòng.

"Miễn là em thích," Leon lẩm bẩm, lại cúi đầu ngậm lấy bộ ngực mềm mại của Ada. Trước tiên là nhẹ nhàng gặm cắn, sau đó dùng đầu lưỡi đảo quanh núm vú săn chắc của cô. Anh đưa bàn tay nhàn rỗi của mình bao trùm lên bên còn lại, dùng những những ngón tay chai sần xoa nắn kích thích.

Thêm nhiều tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng Ada, cô ôm lấy đầu Leon và nheo mắt lại vì khoái cảm. Cô co chân lên, dùng lòng bàn chân lướt qua phần bụng của Leon, cẩn thận lần theo những đường nét cơ bắp gọn gàng, dần dần đi xuống phía dưới cho đến khi cô chạm vào bộ phận đang bốc lửa của anh.

Mang theo trêu đùa, cô ấn vào đầu vương miện bằng lòng bàn chân của mình, thành công nghe được tiếng thở nặng nhọc của người đặc vụ mới vừa rồi còn tỏ ra thành thạo điêu luyện trêu chọc cô.

Người đặc vụ đang tập trung vào việc để lại dấu vết trên ngực Ada ngẩng đầu lên vì bị trêu chọc bất ngờ, và rồi bắt gặp ánh mắt đầy khiêu khích của nữ gián điệp. Cặp mắt nâu vàng ướt át tràn ngập khát khao cùng dục vọng, nhưng chúng vẫn sắc bén như một lưỡi kiếm. Leon chớp mắt quyết định bản thân nên có thái độ bao dung trước sự khiêu khích của cô, vậy nên anh chỉ nghiêng người về phía trước và hôn lên gò má ửng hồng của đối phương.

Điều này khiến Ada rất không hài lòng nhướn lên lông mày, cô dùng ngón chân bóp chặt đầu dương vật của Leon, để lòng bàn chân cọ vào trục của nó. Leon khẽ rên một tiếng và nắm lấy bắp chân của Ada, "Vậy là em muốn chơi đúng không?" Anh nghiến răng thì thầm vào tai cô.

Anh cưỡng ép hai chân Ada quấn quanh hông mình, cúi xuống đem dương vật ngày càng trở nên cương cứng do bị đối phương trêu chọc ấn vào nơi nóng ẩm của cô, nhưng không tiến vào mà chỉ cọ xát xung quanh. Cảm nhận được nữ gián điệp bất mãn vặn vẹo, anh cũng không có thực hiện bước kế tiếp, mà dùng hai tay chậm rãi xoa bóp bầu ngực của đối phương. Ngón tay của anh kẹp lấy đầu vú cô bắt đầu kéo, cảm giác đau nhẹ xen lẫn ngứa ran dần khiến cô mê muội.

"Leon...nếu anh..." Ada nhịn không được mở miệng cảnh báo, nhưng câu này còn chưa nói xong, đã bị Leon đột nhiên gia tăng lực đạo đánh gãy. Chỉ còn lại những tiếng rên rỉ ngọt ngào chiếm lấy những lời tiếp theo của cô.

"Rõ ràng là em bắt đầu trước." Leon vô tội nhún vai, rồi nở một nụ cười đắc thắng với Ada. Anh rời một tay khỏi nơi mềm mại khiến anh lưu luyến, vuốt ve vòng eo xinh đẹp của cô rồi trượt xuống bao lấy cặp mông căng tròn.

Leon thở ra một hơi, điều chỉnh tư thế để cho dương vật của mình nhắm ngay vào vị trí mà bản thân khát vọng đã lâu, sau vài lần thăm dò, anh bắt đầu từ từ thâm nhập. Ada khẽ hừ một tiếng, vòng tay bám lấy lưng Leon, khoái cảm do ma sát tạo ra khiến cô nhíu mày, cảm nhận được bản thân bị đối phương mở rộng ra từng chút một, cô nhắm hai mắt lại trong khi gấp gáp thở dốc để thích ứng với kích thước của Leon.

Leon nghiêng đầu hôn lên má Ada, di chuyển một cách thận trọng và ngập ngừng.

Sau khi cảm giác được cơ thể đã thích ứng không sai biệt lắm, Ada xoa đầu Leon và chiếm lấy đôi môi của anh một lần nữa. Người đặc vụ coi đây là tín hiệu bắt đầu nhịp nhàng, anh ôm chặt lấy Ada và điều khiển tốc độ đâm từ từ. Chậm chạp rời khỏi đối phương, rồi nhanh chóng nhấn chìm cả gốc rễ. Anh nuốt chửng những tiếng rên rỉ yếu ớt của Ada giữa nụ hôn, cùng đối phương môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.

Anh bắt đầu gia tăng tốc độ dưới cú vặn eo thúc giục của cô, đẩy hông tiến hành va chạm mãnh liệt, cảm nhận được lực hút từ đối phương, gắt gao giữ lại khi anh muốn rút ra. Tiếng vỗ vào da thịt và tiếng nước đọng hòa quyện vào với nhau, Leon đưa tay vuốt ve đùi Ada, tiếc nuối cảm nhận từng dòng chất lỏng trơn trượt ra ngoài——chúng không nên cứ thế mà rơi xuống ga giường, Leon phân tâm nghĩ đến, chúng nên được anh nghiêm túc cẩn thận liếm đi.

Khi nụ hôn kết thúc, nước bọt không thể cầm được nữa trượt xuống khóe miệng. Điều này đã cho Leon một cơ hội, anh liếm sạch dịch thể đang chảy xuống, đưa một tay xuống ấn vào âm vật của Ada, hài lòng lắng nghe những tiếng rên rỉ cao vút không có cách nào áp chế của đối phương.

Ada trả đũa bằng cách hung hăng cắn mạnh vào cổ Leon trước khi tiếng rên rỉ tiếp theo tràn ra, mùi máu tươi dần lan tỏa trong miệng cô. Cô đung đưa eo theo nhịp va chạm của Leon, bức tường bên trong tham lam quấn lấy vật thể to lớn nóng bỏng của người kia, siết chặt lấy khi anh cố gắng rời đi.

Leon không ngừng đốt lên ngọn lửa ở khắp nơi trên người cô, khiến tâm trí cô trở nên tan rã, nhưng Ada không ghét điều này. Cô lẩm bẩm vài câu bằng thứ ngôn ngữ mà người đặc vụ nghe không hiểu, trong khi thả mình cuốn theo tiết tấu ngày càng nhanh của anh, thẳng đến khi cảm nhận được cơ thể chấn động, cô giật mình và cắn vào cổ Leon một lần nữa ở cùng một vị trí trong cơn cực khoái đang dâng trào điên cuồng. Ngay sau đó, cô mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp gợi cảm của Leon, cảm nhận dòng chất lỏng chảy vào trong cơ thể mình.

Sau khi đợi vài phút, Leon lăn người sang một bên và kéo Ada đang thở hổn hển vào trong vòng tay mình, nắm lấy bàn tay phải của cô nở nụ cười ngây ngô——chuyện này đúng là giải độc đắc lớn nhất thế giới. Anh không khỏi tự hào vì bản thân đã cầu hôn thành công, đồng thời có chút cảm kích vì nhiều năm như vậy mình đều không từ bỏ.

"Liệu về sau anh còn có thể tự nuôi nổi bản thân không?" Ada cũng đồng dạng nhìn chiếc nhẫn trên tay đối phương, mang theo ý cười nói: "Ngài đặc vụ tiêu xài hoang phí."

"Mức lương của anh không chỉ có thể tự nuôi sống cho bản thân mà còn có thể chu cấp cho phu nhân Kennedy của mình." Leon hào phóng biểu thị phần tiêu phí cho chiếc nhẫn này chẳng là gì, anh cũng không phải chỉ có duy nhất một tấm thẻ ngân hàng.

"Xem ra có người sẽ phải đi tố giác, đẹp trai." Cảm giác nhớp nháp khắp người khiến Ada không thoải mái, nhưng cô thực sự không muốn rời khỏi vòng tay của Leon, hơi thở dễ chịu của đối phương làm cô buồn ngủ, "Về một vụ tham nhũng."

"Ha, em sẽ không nỡ đâu." Leon tràn đầy tự tin trả lời, lại nói nghề đặc vụ này thật sự không có chỗ nào để có thể tham ô. Sau đó anh thu tay về để giúp Ada, người không hề muốn cử động và trông có vẻ hơi mệt mỏi, điều chỉnh cô sang một tư thế thoải mái hơn, "Muốn ngủ một chút không?"

"Tắm rửa, Leon..." Ada mơ hồ nói.

"Em trước cứ ngủ khoảng hai hoặc ba giờ, rồi anh sẽ đánh thức em dậy." Leon hôn lên trán cô.

"Anh chắc chứ?" Ada hiển nhiên không tin tưởng anh.

"Chắn chắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro