Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Nửa đêm cùng nhau xem phim kinh dị

Nó chỉ là một bộ phim, không có gì đáng sợ cả, Leon nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, mình đã đối mặt với những vũ khí sinh học còn đáng sợ hơn những thứ này, không có lý do gì để bị đánh bại bởi một con ma nhỏ.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, anh không thể kiểm soát được một tiếng hét ngắn phát ra từ cổ họng, chỉ vì sự xuất hiện đột ngột của những khuôn mặt đáng sợ trên khắp màn hình. Điều này khiến Ada ngồi bên cạnh có chút không hứng thú không khỏi trợn tròn mắt, ai sẽ nghĩ đến viên đặc vụ làm việc trực tiếp dưới trướng tổng thống đối mặt với zombie cũng không có bất kỳ biểu tình biến hóa nào dĩ nhiên lại sợ ma như vậy.

"Không phải họ có thể làm một số loại phim kinh dị bình thường sao, ví dụ như Saw hay gì đó." Leon ổn định lại hơi thở gấp gáp, có chút phàn nàn nói: "Loại phim giả tưởng này, ma quỷ huyễn hoặc vô căn cứ này thì có gì thú vị? Chúng không thể tránh được, và chúng không thể bị giết..."

"Anh có chắc là mình chưa thấy đủ, ừm, cưa máy?" Ada nhướng mày, "Tôi nhớ có ai đó hình như từng bị một gã cầm cưa máy đuổi theo khắp nơi ở Tây Ban Nha..."

"Ada!" Leon nhanh chóng cắt ngang lời trào phúng của Ada, anh có chút yếu ớt che mắt lại, một mặt bày tỏ sự tuyệt vọng vì hình tượng của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn, mặt khác che khuất tầm nhìn để tránh bị cảnh phim hù họa một lần nữa, " Nó chỉ là một phép ẩn dụ, một phép ẩn dụ!", anh nói. "Tôi chỉ không thích thể loại phim kinh dị ma quái này."

Anh ủ rũ nói, may mắn là cho đến nay không có loại vũ khí sinh học nào như vậy, nếu không Leon thực sự nghĩ rằng anh sẽ nghỉ hưu sớm.

"Một đặc vụ DSO sợ ma... Không biết thông tin này có thể bán được bao nhiêu đây?" Ada nắm lấy cổ tay Leon và bắt anh phải bỏ tay phải đang che mắt ra, sau đó đẩy vai Leon để cho đôi mắt của anh có thể nhìn thẳng vào TV, "Nếu anh tiếp tục che đậy như thế này, anh sẽ bỏ lỡ phân đoạn đặc sắc nhất."

Leon bất lực thở dài, vì chính anh đề xuất sau bữa tối sẽ cùng Ada xem phim nên dù nghiến răng nghiến lợi cũng phải cố gắng xem hết, có trời mới biết mục đích ban đầu của anh chỉ là muốn Ada ở lại thêm một lúc mà thôi, bây giờ xem ra anh đang tự đào mồ chôn mình.

"Không phải tôi sợ hãi, chỉ là tôi không thích thôi." Leon nhấn mạnh, anh từng gặp qua những thây ma còn đáng sợ cùng ghê tởm hơn nhiều, ma quỷ so với bọn chúng chẳng là cái gì. Ngoài việc anh là người dễ bị phim ảnh cuốn đi, thực ra anh rất ghét loại chuyện này, đối mặt với nỗi sợ hãi hão huyền, anh căn bản không có biện pháp phản kháng, "Hơn nữa sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi mà phải không?" không ai có thể bảo trì nhịp tim ổn định khi xem toàn bộ một bộ phim kinh dị, anh bất quá chỉ là biểu hiện ra bên ngoài có chút rõ ràng mà thôi.

Anh dám cá là hơi thở của Ada đã ngừng lại trong vài giây vào lúc vừa rồi khi khuôn mặt đáng sợ xuất hiện, không rõ nguyên do là bởi vì khuôn mặt đáng sợ kia hay là do tiếng kinh hô của anh. Nhưng xem phim thì phải cần có không khí, nếu không sẽ quá nhàm chán.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ chọn phim tình cảm lãng mạn," Cảm nhận được Leon bên người có chút đứng ngồi không yên, Ada cân nhắc chuyển hướng lực chú ý của anh. Mặc dù viên đặc vụ bị tình tiết trong bộ phim hù họa rất đáng yêu, nhưng để có thể yên tĩnh xem phim, cô quyết định thực hiện một số hành động "Hay là phim khoa học viễn tưởng? Người Mỹ hẳn là đều thích phim khoa học viễn tưởng."

"Mặc dù rất nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng kinh phí lớn đều được sản xuất tại Mỹ, nhưng không có nghĩa là tất cả người Mỹ đều thích xem chúng." Leon không kịp chờ đợi mà bắt lấy chủ đề, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bộ phim và Ada. Rõ ràng là cái sau có lực hấp dẫn lớn hơn nên Leon dự định đem ánh mắt dừng lại lâu hơn trên người cô.

"Không phải sở thích của anh là chủ nghĩa anh hùng cá nhân sao."

"Nghề nghiệp của tôi ngăn tôi bỏ rơi những người sống sót, Ada."

"Tôi thực sự thích anh ở điểm ấy, đẹp trai." Ada bắt gặp ánh mắt của Leon và nói một cách nghiêm túc, "Phải, chủ nghĩa anh hùng cá nhân." Cô nhún vai, "Anh luôn nghĩ đến việc cứu vớt người khác, Leon, nếu đây là công việc, thì tôi có thể hiểu được, nhưng... lúc đó anh không phải là đặc vụ chính phủ, vậy thì là vì cái gì?"

Giọng của Ada khi cô nói câu này nhỏ đến mức gần như bị át đi bởi lời thoại trong phim. Leon ngước mắt lên và nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Ada, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh như thể kiên trì muốn có câu trả lời. Chủ đề biến hóa quá nhanh khiến Leon có chút trở tay không kịp, cảm thấy miệng có chút khô khốc, lúc này anh mới nhận ra rằng bản thân đã tự khống chế hô hấp của chính mình.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Ada hỏi một câu hỏi như vậy sau nhiều năm, anh theo thói quen dùng một tay vuốt ve vị trí phía dưới vai trái của mình, nơi có vết thương do đạn bắn. Anh không biết phải trả lời như thế nào, chính anh thậm chí cũng không có đáp án. Vào thời điểm đó, khi anh ý thức được rằng Ada có thể bị bắn trúng, cơ thể anh đã phản ứng một cách tự nhiên.

"Lúc đó tôi là cảnh sát ở thành phố Raccoon, tôi... tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ... à..." Leon giải thích một cách ấp úng, những câu nói rời rạc khiến anh ảo não thở dài, "Nếu như tình huống lúc đó xảy ra với người khác thay vì em, tôi vẫn sẽ... chỉ là... "

"Chỉ là?" Ada hoàn toàn từ bỏ việc xem phim, cô điều chỉnh tư thế của mình một chút để ánh mắt có thể khóa chặt vào viên đặc vụ. Tầm mắt của cô lướt từ đôi mắt màu xanh xám lóe ra tia ảo não sau đó trượt xuống vết thương do đạn bắn của Leon, dừng lại vài giây đồng hồ trước khi một lần nữa quay trở lại đối đầu với ánh mắt anh, "Chỉ là cái gì?"

Điệu bộ này của cô hẳn có chút hùng hổ dọa người, Ada nghĩ, có lẽ cô không nên đưa ra chủ đề này ngay từ đầu. Nghiêm túc mà nói, đó là một chủ đề nguy hiểm, đặc biệt là đối với mối quan hệ của họ. Bọn họ có thể được coi là gì của nhau, vị trí đối lập khiến họ trở thành địch nhân của nhau, nhưng họ lại cảm mến lẫn nhau.

"Em muốn nghe anh nói ra," cô thì thầm, có chút quyến rũ, "Nào," cô trao cho Leon một nụ cười khó cưỡng, "Hãy nói cho em biết."

Toàn thân trên dưới Leon đều đồng thời hét lên, bản năng mách bảo anh giờ là thời điểm hoàn hảo để nói với Ada mọi thứ, anh cảm thấy thế nào về cô, vị trí của cô trong trái tim anh, mối quan hệ mà anh hy vọng hai người có thể phát triển - nhưng lý trí đã ngăn anh lại, dù anh khao khát Ada đến nhường nào và hiện tại có hòa thuận ở chung với cô như người bình thường, anh vẫn không thể quên được thân phận của Ada - một điệp viên nguy hiểm và quyến rũ.

"Chỉ là tôi sẽ không cố gắng để làm cho người đó ở lại, ở lại... bên cạnh tôi. " Leon hít một hơi thật sâu và nhắm hai mắt lại, anh vẫn có thể hồi tưởng lại cách anh bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Ada khi cô muốn rời đi sau khi băng bó cho anh, cách anh kiên trì muốn giữ cô ở lại bên mình - chúng ta nên cùng nhau trốn thoát, tôi thực sự cần sự giúp đỡ của . Anh nhớ rằng mình đại khái đã nói như vậy? Anh không nhớ rõ lắm, khi đó ý thức của anh có chút mơ hồ bởi vì mất máu quá nhiều.

Sau khi Leon nói xong, anh đem tầm mắt của mình chuyển dời sang phía màn hình TV, anh không đủ can đảm để nhìn xem Ada rốt cuộc sẽ biểu lộ ra vẻ mặt gì. Bây giờ anh đã không còn chán ghét tình tiết kinh dị trong phim nữa, nhìn chằm chằm vào những bóng ma thất thường giống như nhìn thấy thứ thú vị nhất trên thế giới.

Lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, có trời mới biết anh như thế nào bị Ada dụ dỗ nói ra những lời như vậy, chính anh cũng chịu không nổi. Liệu Ada có cười nhạo anh, cười nhạo sự ngây thơ của anh, nhưng ngay cả khi anh gặp phải sự chế giễu của cô, anh thề rằng anh sẽ không hối hận.

Bầu không khí có chút khó xử, Ada đột nhiên trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì. Điều này làm cho Leon ở một bên đứng ngồi không yên, ngơ ngác xem phim, lại phát hiện mình cái gì cũng không nhìn thấy, cả người vận dụng giác quan toàn thân nỗ lực tìm hiểu trạng thái của Ada.

Mình liền vụng trộm nhìn một chút, hẳn không có vấn đề gì? Nghĩ tới đây, Leon nhìn lướt qua, chớp chớp mắt, toàn thân trên dưới căng thẳng có chút đau nhức. Ánh đèn trong bộ phim lúc này đột nhiên tối xuống, khiến Leon không có cách nào nhìn rõ biểu tình của đối phương. Hỏng bét rồi, anh thấp thỏm nghĩ, sớm biết thế liền không nên nói lời nói thật mà chỉ tùy tiện qua loa vài câu —— nhưng anh không thể đưa ra một câu trả lời chiếu lệ trước nụ cười của Ada, đặc biệt với loại vấn đề nghiêm túc thế này.

Leon tại nội tâm đá mình một cước và thở dài. Anh nới lỏng bàn tay nắm chặt, đem lòng bàn tay dính mồ hôi lạnh xọ xát lên quần. Ngay giây tiếp theo, tay của anh bị Ada cẩn thận nắm lấy, điều này khiến Leon giật mình, uy lực so với sát thương do phim kinh dị mang đến cho anh còn lớn hơn rất nhiều. Anh nuốt nước bọt, và ngập ngừng đem mình xê dịch vài cm về phía đối phương, để đùi và cánh tay của họ chạm vào nhau.

"Hiện tại bắt đầu cảm thấy bộ phim hấp dẫn sao, đẹp trai?" Ada phá vỡ sự im lặng trước và mỉm cười hỏi. Bầu không khí ngột ngạt khó xử tan biến theo lời nói của cô, điều này khiến thần kinh đang bị kéo căng của Leon nhẹ nhàng thở ra.

"Khả năng thích ứng của tôi vẫn luôn rất tốt," Âm điệu trong giọng nói của anh giương lên hiện ra chút đắc ý, sau đó siết chặt tay Ada, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ đối phương xuyên qua lớp quần áo, "và tôi phát hiện ra rằng nó không thực sự đáng sợ." Sau đó, anh cảm thấy Ada hơi nghiêng người và bắt đầu ngã về phía anh, dồn toàn bộ trọng lượng của cô lên người anh.

"Đêm còn dài." Ada nhìn thoáng qua đồng hồ, chậm rãi nói: "Vì vậy chúng ta vẫn có thể xem thêm một bộ phim kinh dị khác để giết thời gian, thế nào, anh có muốn thử một chút không?" cô đùa giỡn hỏi, có chút buồn cười khi cảm thấy cơ bắp Leon cứng lại trước lời nói của cô.

"Quên nó đi, làm ơn?" anh thà xem một bộ phim nồng đậm mùi máu tươi, hoặc một bộ phim về zombie hoàn toàn không giống với thực tế một chút nào, cũng không cần tiếp xúc với những thứ ma quái này thêm một lần nào nữa. Chúa phù hộ anh đêm nay không gặp ác mộng, loại chuyện này thực sự sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tiềm thức của con người.

"Vậy thì phim lãng mạng?" Ada cuối cùng cũng bật cười, nhưng cô rất nhanh dừng lại, sau đó quay đầu, đặt lên má Leon một nụ hôn nhẹ, "Anh thấy thế nào?"

"Xuất sắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro