Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Lời cầu hôn bất ngờ

Âm thanh gõ bàn phím kéo dài cả buổi sáng rốt cuộc cũng dừng lại, Ada đưa mắt nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, duỗi những ngón tay đau nhức, cô hít một hơi thật sâu trong khi vươn vai để kéo dãn các cơ bắp bị căng. Đóng máy tính lại và đứng dậy khỏi ghế, vết thương ở bắp chân hiện tại đã dễ chịu hơn nhiều so với mấy ngày trước, ít nhất thì nó cũng không gây ảnh hưởng đến việc sinh hoạt bình thường của cô.

Cô rời khỏi phòng làm việc và đi vào phòng khách, người đặc vụ vừa mới mang bữa trưa vào cách đây không lâu đang nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trên sofa. Anh ấy không ngủ, Ada nghĩ, cô có thể nhận biết được điều đó từ tuần suất hô hấp của Leon. Cô nhìn điệu bộ thảnh thơi của đối phương mà khẽ ậm ừ không hài lòng, tiếp tục đi lên phía trước tới gần sát mép ghế sofa. Con mèo đen đang nằm trên người Leon vẫy tai ngẩng đầu lên, sau khi nhìn Ada với ánh mắt dò xét, nó thè lưỡi ngáp một cái rồi nhảy khỏi ghế sofa.

Người sau nhướn mày, không chút khách khí chiếm cứ vị trí ban đầu của mèo đen, vô cùng thoải mái nằm lên trên người Leon. Cô cẩn thận điều chỉnh tư thế để không đè lên cái chân còn đang lành của mình, rồi thoải mái tựa đầu vào hõm vai đối phương. Cô nghiêng đầu hôn lên làn da lộ ra ngoài của Leon, dùng đầu lưỡi nghịch ngợm nhẹ nhàng quét qua, thỏa mãn khi nghe được tiếng thở dốc nặng nề của người đặc vụ.

"Công việc của em xong rồi?" Leon trầm giọng hỏi, anh vòng tay qua eo Ada để giữ cô nằm ổn định hơn.

"Dĩ nhiên là đã xong." Ada trả lời bằng ngữ điệu có hơi bị bóp nghẹt. Cô vẫn chưa từ bỏ việc trêu chọc Leon, lần này cô còn tận dụng răng để lưu lại dấu ấn trên cổ người đặc vụ. Cô cúi đầu cắn đứt cúc áo sơ mi của Leon, quấn hai chân quanh người anh, nhẹ nhàng chà xát bằng cái chân vẫn còn quấn băng gạc.

Cô bận rộn cả buổi sáng trong khi Leon lại thảnh thơi nằm ở đây, thật không công bằng.

"Này, đừng động." Thanh âm khi Leon cất tiếng lần này đã trở nên khàn khàn, thật không dễ dàng để cự tuyệt khi bị cô kích thích, anh yên lặng thở dài, ôm Ada chặt hơn, ý đồ ngăn cản động tác không an phận của cô. Anh bắt lấy tay Ada khi cô cố luồn vào dưới gấu áo, dừng lại hành động trêu chọc của cô.

Ada có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi tăng lên của người đặc vụ cách một lớp quần áo, sâu trong nội tâm hài lòng gật đầu, thuận theo đối phương dừng lại động tác, không tiếp tục di chuyển, cứ như vậy ngoan ngoãn nằm trong lòng Leon, để hơi thở của đối phương bao trùm lấy mình, hiện giờ cô đã hiểu lý do tại sao con mèo đen luôn thích nhân cơ hội nhảy lên trên người Leon.

Sau vài phút chờ đợi, Leon buông bàn tay đang giữ Ada ra, bắt đầu vuốt ve mái tóc đen của cô, rồi chậm chạp trượt xuống sống lưng. Anh điều hòa nhịp thở để cho hô hấp của mình bình ổn trở lại, có lẽ anh nên tiếp tục hùa theo trò đùa của Ada, cởi bỏ bộ đồ ngủ cản trở, để lòng bàn tay anh có thể không chút nào trở ngại chạm vào làn da mịn màng không tì vết của cô——nhưng không phải bây giờ. Leon tự thuyết phục bản thân bằng kế hoạch ban đầu của mình, mặc dù khát vọng trong lòng khiến điều đó trở nên rất khó khăn.

"Đi với tôi đến một nơi, Ada." Leon suy nghĩ một lúc rồi nói.

Lời mời bất ngờ khiến Ada ngẩng đầu lên nhìn người đặc vụ đầy thắc mắc, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh xám bị tóc mái quá dài che phủ phần nào của đối phương, bên trong tràn ngập sự mong đợi khiến cô không có cách nào cự tuyệt.

"Một lời mời hẹn hò?" Ada dùng giọng điệu trêu chọc hỏi thăm.

"Có thể xem như vậy," Bản thân Leon cũng không biết làm thế nào để đưa ra câu trả lời, dứt khoát nhún vai, "Tôi muốn kể cho em nghe một câu chuyện, tiện thể đưa em một món đồ."

"Đó có phải là điều tôi ước mình biết không?" Ada tiếp tục hỏi.

"Không chắc lắm." Leon ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào trần nhà như có điều suy nghĩ, sau đó dưới sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của Ada, anh thành thật đưa ra câu trả lời.

Anh đương nhiên hy vọng rằng Ada sẽ thích nó, và thật tuyệt nếu cô ấy có thể chấp nhận nó một cách thuận lợi. Nhưng ngay cả khi đã sống cùng nhau lâu đến như vậy, Leon vẫn không thể nắm bắt được rõ ràng suy nghĩ của Ada về một số phương diện. Có lẽ anh nên tự tin vào bản thân mình hơn, Leon nghĩ, cứ như vậy duy trì tư thế ôm trong khi dẫn dắt đối phương ngồi thẳng dậy, trong thời gian này anh không quên điều chỉnh góc độ để đôi chân của Ada được thoải mái.

"Hiện tại?" Bị buộc phải thay đổi tư thế khiến Ada khẽ nhướn mày, cô không ngờ Leon lại tỏ ra nóng vội đến vậy, hiện tại mới chỉ là buổi chiều. Tất nhiên, với khái niệm về sự lãng mạn khác biệt với người bình thường của anh, điều này cũng không có gì lạ. Ada nhìn chằm chằm vào người đặc vụ trước mặt, cô phải mất một lúc để đưa ánh mắt rời khỏi vết sẹo lộ ra từ đường viền cổ áo mở rộng của Leon.

Leon gật đầu, anh cúi xuống hôn lên môi Ada trước khi để cô rời đi để chuẩn bị cho chuyến đi.

Suýt nừa thì họ đã lỡ mất chuyến bay, quãng đường dài khiến Ada có chút hối hận vì đã không hỏi cho rõ ràng về kế hoạch của Leon ngay từ đầu. Ngoài hai khẩu súng lục cùng tấm thẻ tín dụng, bọn họ không mang theo bất kỳ món đồ nào khác, ngay cả ô tô cũng phải đi thuê. Ada không khỏi bắt đầu hoài nghi liệu rằng lời mời phải chăng chỉ là ý tưởng nhất thời của Leon.

Nhưng chẳng mấy chốc, con đường vắng vẻ liền nói với cô rằng sự thật không phải như cô đã nghĩ.

"Cái tên này..." Ada nhìn vào biển báo trên đường, vẻ mặt phức tạp lẩm bẩm, cô quay đầu nhìn về phía người đặc vụ đang bình tĩnh lái xe, "Có phải như tôi nghĩ không?"

Cô đã nhìn thấy tên của thị trấn này không chỉ một lần trong các tài liệu mà cô thu thập được, một thị trấn nhỏ chỉ cách thành phố Raccoon 50 dặm.

"Đúng vậy." Khéo léo xoay vô lăng cho xe đi vào thị trấn nhỏ, Leon nhẹ giọng đáp lại. Những ký ức mơ hồ dường như trở nên ngày một rõ ràng hơn sau khi tiến vào thị trấn, như thể màn sương mù dày đặc bao phủ trước mắt anh đột nhiên tan biến.

Thị trấn nhỏ này thật sự quá yên tĩnh, Ada che giấu tâm tư đem tầm mắt chuyển rời ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ. Ngoại trừ một vài người đi lại lác đác, thì đường phố quả thực vắng vẻ đến lạ. Điều này có chút không bình thường, hiện giờ đang là cuối tuần, lúc này hẳn phải là thời điểm mọi người hoạt động náo nhiệt nhất.

Bầu không khí trầm mặc dần ngưng đọng bên trong xe, Ada có chút không được tự nhiên cựa quậy cơ thể. Cô nên tìm đề tài nào đó để nói, nhưng vẻ mặt nghiêm túc cùng ngưng trọng của Leon thực sự khiến cho cô không biết phải nói gì. Cô nhíu mày, không hiểu lắm về ý nghĩa của việc Leon đưa cô đến đây.

"Chúng ta đến rồi." Tiếng phanh xe cắt đứt bầu không khí kỳ quái. Leon thở ra một hơi quay đầu nhìn về phía Ada với một nụ cười, sự ngột ngạt trên khuôn mặt của anh vừa rồi dường như đã bị cuốn đi. "Đã lâu không có trở lại, hy vọng tình huống bên trong không quá tệ."

Trước mặt cô là một ngôi nhà hai tầng kiểu cũ, mảnh vườn nhỏ phía trước cỏ dại mọc um tùm do đã lâu không được chăm sóc. Sau khi Leon xuống xe, anh đứng ở cửa trước bắt đầu lục túi quần cho đến khi một chiếc chìa khóa rỉ sét vô tình rơi ra. Ada cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa lăn đến chân cô, rồi đưa nó cho người đặc vụ đang sững sờ.

"Cảm ơn." Leon nuốt nước bọt, cắm chìa khóa vào ổ một hồi lâu mới mở được cửa. Anh vẫn giữ nụ cười ấy, như cố để cho cử chỉ của mình trông nhẹ nhàng nhất có thể. Tro bụi bay mù mịt theo động tác mở cửa của Leon, anh tiến lên phía trước, giơ tay khua khoắng trước mặt Ada, khẽ ho khan vài tiếng vì bị tro bụi bay vào mặt, "Sớm biết vậy thì tôi đã về trước để thu dọn." Anh khẽ lẩm bẩm, phủi bụi bám trên quần áo Ada.

Ada nhấc chân đi vào trong trước Leon.

"Chờ đã, Ada." Người đặc vụ vừa định lấy khẩu trang ra sửng sốt, vội vàng đuổi theo.

Bên trong bụi bặm thật kinh khủng, đồ đạc phủ đầy mạng nhện và xác côn trùng khô quắt vương vãi khắp nơi khiến Ada không nhịn được lắc đầu. Cô đương nhiên biết đây là nhà của Leon, hay nói đúng hơn là nhà của anh trước khi chuyển đến thành phố Raccoon. Đã bao lâu rồi anh chưa trở lại đây——hai hay ba năm?

"Cái này thật khiến người ta hoài niệm," Leon lắc đầu, tóc mái quá dài đung đưa theo cử động của anh, "Ý tôi là, chiếc ghế sofa này, tôi thường thích coi nó như một chiếc giường lò xo và nhảy lên xuống trên nó."

"Hmm." Ada nhìn lại chiếc ghế sofa bị cô ghét bỏ, tưởng tượng ra hình ảnh đó.

"Đã mười lăm năm——mười lăm năm tôi chưa từng trở lại nơi này." Leon cường điệu câu nói bằng cách giang hai hai tay, dùng ánh mắt hoài niệm quét qua từng góc ngách trong căn nhà, "Thật lòng mà nói, tôi không có ý định bước chân vào thị trấn này một lần nữa." Anh cầm những món đồ trang trí trong tủ lên xem xét, không thèm để ý đến bụi bẩn bám lên tay, "Xem này, cái này từng được coi là bảo bối của tôi vào thời điểm đó, tôi đã cầu xin rất lâu mới có thể đem 'món đồ trang trí không có phẩm vị này' bày ở trong phòng khách."

Ada tỏ ra rất hứng thú lắng nghe, một lúc sau cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"A ha, khu vườn nhỏ đã từng khiến tôi đau đầu, em biết đấy, nhổ cỏ thực sự không phải là một công việc dễ dàng." Leon nhìn theo ánh mắt của Ada, nụ cười trên khóe miệng dần mang theo hồi tưởng. Anh từng ở trong khu vườn đó đem bản thân lăn thành một người bùn, giữa tiếng la hét chói tai của mẹ lao vào phòng tắm——chuyện đó đã xảy ra cách đây bao lâu?

"Mục đích anh đưa tôi tới đây là vì những chuyện này?" Ada nhướn mày bày tỏ sự nghi hoặc của mình, cô chưa từng nghe Leon nói về những ký ức của anh trước sự kiện ở thành phố Raccoon, ngoại trừ lần cô vô tình phát hiện ra cuốn album ảnh. Nhưng trong đó cũng chỉ có vẻn vẹn một vài bức ảnh, ngoại trừ để cô biết kiểu tóc của Leon vẫn một mực không hề thay đổi qua năm tháng, và anh trông gầy hơn so với cô tưởng tượng khi còn học cấp hai, thì không còn bất kỳ thông tin nào khác.

Tất nhiên cô muốn biết về anh nhiều hơn, nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm tốt.

Leon mở cửa sau của ngôi nhà và nghiêng đầu ra hiệu cho Ada đi theo mình.

Họ bước qua hàng rào gỗ trong vườn và đi xuống một con đường lầy lội vắng vẻ. Leon nắm tay Ada chậm rãi đi về phía trước, anh đương nhiên bận tâm tới vết thương trên chân của cô, nếu không phải trên mặt Ada lộ ra nụ cười nguy hiểm, anh nhất định sẽ lựa chọn phương pháp đem đối phương ôm ngang lên.

"Nơi này là——" Ada nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt điêu khắc hoa văn cách vị trí của họ không xa, biểu cảm trên khuôn mặt từ nghi hoặc ban đầu dần chuyển sang nghiêm túc.

"Suỵt——" Leon giữ lại nữ gián điệp đang định đi về phía cổng chính, dưới ánh mắt sắc bén của đối phương, cẩn thận dẫn cô đi vòng quanh con đường, sau khi tìm được một khe hở trên hàng rào liền mang theo cô khom người chui qua. "Đã lâu rồi tôi không có tới nơi này, " Leon hướng Ada lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt dao động không ngừng, "Từ sau khi tiến vào học viện cảnh sát. . . "

Anh nhỏ giọng thở dài, dắt Ada đi theo con đường quen thuộc tìm được bia mộ.

Nghĩa trang này, cũng giống như toàn bộ thị trấn, tràn ngập bầu không khí đổ nát. Hoa khô được đặt phía trước bia mộ, những viên gạch khảm trên tấm bia đã phủ kín một tầng bụi. Leon ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau bia mộ cùng mặt đá cẩm thạch, đặt xuống mấy bó hoa không biết tên ngẫu nhiên ngắt được trên đường tới đây, bầu không khí bỗng chốc có chút u buồn.

"Con xin lỗi," anh thì thầm, rồi thấp giọng nói thêm mấy câu.

Vài phút sau, Leon đứng dậy, phủi bụi đất dính trên cổ tay áo, xoay người ôm chặt lấy Ada vẫn đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Khi lùi lại, Ada nhạy cảm phát giác được hốc mắt của Leon có chút đỏ.

Ada do dự một lúc, cô tiến lên vài bước và lặng lẽ đối mặt với hai tấm bia mộ. Điều này đối với cô thật xa lạ——nhưng người nằm bên dưới là cha mẹ của Leon, những người đã đưa anh đến với thế giới này. Ada thực sự không biết phải đưa ra phản ứng như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn. Sau đó bất đắc dĩ lắc đầu vì bộ dạng cứng ngắc của mình, suy tư một chút lại tiếp tục nói câu xin lỗi——con trai của hai người bị vướng mắc với một tên gián điệp quốc tế bị truy nã, tệ hơn nữa là tên gián điệp đó không muốn dễ dàng buông tay con trai của hai vị.

"Leon."

Ada nhíu mày, cô cảm nhận được đôi chân của mình đã bắt đầu trở nên tê cứng vì đứng quá lâu, cô nghĩ mình đã cho Leon đủ thời gian để anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Tiếng kêu khiến người đặc vụ đang ngẩng đầu nhìn lên tán cây lấy lại tinh thần, anh nhìn Ada dò hỏi và người sau gật đầu.

"Chúng ta phải rời đi trước khi ông ta đến đây." Leon chạy chậm đến trước mặt Ada, chỉ vào người quét mộ cách bọn họ chưa đến mười mét. Thị trấn nhỏ này không quá lớn, và những người lựa chọn ở lại thị trấn này trên cơ bản đều là những người mà anh từng quen biết trước đây... hàng xóm hoặc chủ cửa hàng, đương nhiên cũng bao gồm cả người quét mộ. Anh không muốn để cho bất kỳ ai biết chuyện mình đã trở về——khi hầu như tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết ở thành phố Raccoon.

"Nghe theo anh, đẹp trai." Ada đại khái có thể đoán được Leon đang nghĩ gì.

Khi cả hai quay trở về theo con đường cũ, Leon tựa hồ còn chưa hoàn toàn thoát ra được khỏi trạng thái u buồn, sự thất thần khiến anh đi tụt lại phía sau Ada vài bước. Bầu không khí im lặng kỳ lạ này kéo dài cho đến khi Ada loáng thoáng có thể trông thấy góc nhà màu xám trắng của Leon qua những tán cây, nó bị phá vỡ khi cô dừng lại và quay người để dự định hỏi tối nay bọn họ sẽ ở đâu.

Leon, dừng lại phía sau Ada cách cô hai bước chân, nở một nụ cười dịu dàng hơn tất cả những ký ức mà cô nhớ về anh khi bọn họ còn ở thành phố Raccoon——nhưng anh hiện tại trông rất ngớ ngẩn, rồi sau đó như thể hình ảnh được quay chậm, cô nhìn anh trang trọng quỳ một gối xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro