Chương 28 : Một bên [?] bị thương nhẹ
Ada đại khái không nghĩ tới chuyện bản thân lại bị thương khi nhiệm vụ sắp hoàn thành. Mặc dù cô đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng rõ ràng tình huống ở nơi này không khớp với tình báo cô lấy được, thứ chờ đợi cô sau khi đến không chỉ có mỗi mục tiêu nhiệm vụ, mà còn có vô số vũ khí sinh học muốn đếm cũng không hết.
Lũ BOW có thể sử dụng vũ khí khó chơi hơn nhiều so với những người nhiễm bệnh thông thường, điều này cũng khiến Ada phải đối mặt với vết thương ở bắp chân sau khi giải quyết được tên cuối cùng cố gắng đánh lén cô từ phía sau.
Để tránh cho phương tiện di chuyển gặp phải công kích không cần thiết, Ada đã cho đậu chiếc trực thăng của mình hơi xa. Nếu như mục tiêu nhiệm vụ không nằm sâu bên trong tòa nhà, cô đương nhiên sẽ có biện pháp quay lại bằng súng bắn dây. Cô nên băng bó vết thương của mình trước sau đó chậm rãi đi ra ngoài, Ada mơ hồ nhớ tới chiếc thang máy nằm ở hướng tây nam có thể cho phép cô rời đi nhanh chóng.
Trong suy nghĩ của cô bây giờ, muốn đến được chỗ thang máy có lẽ sẽ phải bỏ ra chút công sức, chưa nói đến việc toàn bộ khu vực này hiện đang nằm trong khủng hoảng. Ở trạng thái này của cô, dù là chiến đấu hay chạy trốn đều vô cùng bất lợi.
Ngay lúc Ada thở nhẹ một hơi dự định tiến hành xử lý vết thương, ánh sáng đèn pin chói mắt đột nhiên chiếu vào bức tường cách cô không xa, điều này khiến Ada không thèm để ý đến cơn đau ở bắp chân mà theo phản xạ lách mình trốn vào trong bóng tối. Nếu kẻ tới là địch, cô bây giờ không có biện pháp để có thể nhẹ nhàng giải quyết đối phương, nhưng nếu là đồng minh......thế nhưng Ada làm sao cũng nghĩ không ra cô còn có thể có ai là đồng minh với mình.
Vì vậy, khi Leon trong trang phục chiến đấu xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Ada bất giác thở phào nhẹ nhõm. Vị trí hiện tại không phải là một địa điểm ẩn nấp tốt, kế hoạch ban đầu của cô là chủ động tấn công để chiếm thế thượng phong, hiện tại điều này xem ra đã không còn cần thiết. Nhưng cô vẫn không chủ động xuất hiện, mà nghiêng người sang một bên trong khi nắm lấy chặt khẩu súng ngắn của mình.
Ánh đèn pin dần soi tới, Ada thậm chí có thể nghe thấy Leon cố ý hạ thấp hô hấp cùng tiếng bước chân. Anh hiện tại mang đến cho người ta cảm giác tựa như một con thú lớn, cảnh giác tìm kiếm thức ăn trong bóng tối. Anh có lẽ đang cầm trong tay khẩu súng trường tấn công yêu thích của mình, hoặc có thể là khẩu Desert Eagle mà anh quen thuộc sử dụng, lực sát thương của bất kỳ khẩu nào cũng đều là mối đe dọa mà cô không có cách nào coi nhẹ.
Ada gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn hơn vì hưng phấn, tựa như mỗi lần chạm trán Leon trên chiến trường. Chỉ là hiện tại vô cớ còn mang theo chút sợ hãi, có lẽ là bởi vì bị thương, chức năng cơ thể đã tự động đưa cô vào thế yếu.
Cô lặng lẽ đếm từng giây trong đầu, tự hỏi sẽ mất bao lâu trước khi người đặc vụ đi đến chỗ ẩn náu và chĩa súng vào mình. Sau đó, Ada bước ra ở ba giây đếm ngược cuối cùng, chủ động xuất hiện trước mặt Leon, chào đón anh bằng họng súng ngắn màu đen của mình.
Cô tinh ý nhận thấy Leon gần như sắp bóp cò, ngay khi cô xuất hiện. Nhưng ngay lập tức người đặc vụ đã kìm lại phản xạ của cơ thể anh xuống. Cô nhìn thấy đôi mắt xanh xám chợt lóe lên kinh ngạc, rồi nhanh chóng chuyển về lại dáng vẻ nghiêm túc.
"Đang tìm đồ hả?" Cô cười khiêu khích với người đặc vụ, giọng nói gợi cảm có chút khàn khàn của cô khiến người đối diện trở nên căng thẳng.
"Ada?" Gặp phải Ada ở đây không phải là một dấu hiệu tốt. Leon nhíu chặt lông mày, anh nhìn những món đồ xung quanh gần như đã bị phá hủy, những xác chết thuộc về vũ khí sinh học nằm rải rác khắp nơi, ánh mắt anh khóa chặt vào khoảng trống bên trái bàn điều khiển nằm cách đó không xa, vị trí vốn nên có mẫu virus.
"Đừng nhìn tôi, đồ vật không phải do tôi lấy đi." Ánh mắt Ada nhìn theo Leon, khi cô dời đến vị trí đặt ống nghiệm, cô đã minh bạch đối phương đang liên tưởng đến cái gì. Vì vậy, Ada giơ hai tay lên để biểu thị sự vô tội của mình, thuận tiện thông báo cho đối phương biết nơi này đã trống rỗng trước khi cô đến đây.
Leon dùng cặp mắt xanh xám không chút nào gợn sóng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nữ gián điệp đang mỉm cười, suy nghĩ xem lời nói của đối phương có bao nhiêu đáng tin. Sau đó, anh nhanh chóng cất khẩu Desert Eagle lại vào bao, hoàn toàn phớt lờ khẩu súng vẫn đang chĩa về phía mình, hoàn toàn có khả năng giết chết anh ngay lập tức.
"Được rồi." Leon nhìn cô nói, đồng thời thở dài. Điều này thật không lý trí, anh nghĩ, nhưng lý trí của anh trước nay luôn bị ảnh hưởng khi đứng trước mặt Ada.
Thời gian dài ở chung để Ada không còn cảm thấy kinh ngạc trước sự nhượng bộ cùng tín nhiệm một cách tự nhiên có một không hai của Leon, phải biết năm đó khi dễ dàng lấy được mẫu virus từ trong tay người đặc vụ ở Tây Ban Nha, cô thậm chí còn hoài nghi đối phương phải chăng đã bị ký sinh trùng ảnh hưởng đến đầu óc, xét cho cùng, không phải đặc vụ nào làm việc trực tiếp dưới quyền tổng thống cũng sẽ chịu khuất phục chỉ vì bị họng súng chĩa vào đầu.
Mỗi lần gặp nhau trên chiến trường, anh luôn là người đầu tiên hạ súng xuống.
Ada khẽ nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười khó nhận ra. Cho nên từ góc độ cá nhân mà nói, Leon hiện tại là đồng minh, so với dự đoán ban đầu còn muốn tốt hơn rất nhiều. Từ sau khi đến được đây, Ada cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô đem trọng tâm của mình chuyển rời sang bàn chân không bị thương, cố gắng làm cho mình cảm thấy dễ chịu hơn.
"Em bị thương." Ánh mắt Leon lập tức dời xuống, thanh âm bởi vì nhìn thấy vết thương rỉ máu mà trở nên căng thẳng. Anh cố cưỡng lại thôi thúc muốn bước lên kiểm tra, không chắc liệu Ada có cần mình giúp hay không.
"Giúp một tay?" Ada nhướn mày với đối phương, đặt khẩu súng ngắn xuống rồi ngồi lên bàn điều khiển. Cô nói xong, cũng không đợi Leon phản ứng, liền cúi xuống bắt đầu xem xét vết thương của mình. Có chút đau, cô tặc lưỡi, trước hết nên nghĩ biện pháp cầm máu, sau đó làm ít băng vải——hi vọng cái váy này đủ dùng.
Leon ngay lập tức bước tới và quỳ xuống quan sát vết thương của Ada. Vết thương có chút sâu, nhưng may mắn không bị dính vào y phục, nói cách khác Ada sẽ giảm thiểu được đau đớn không cần thiết.
"Đừng nhúc nhích." Leon ngăn cản động tác muốn xé váy thành dải băng của Ada, nhìn chằm chằm vào vạt váy xẻ cao bởi vì chiến đấu mà bị xé rách lên đến đùi——còn có bao súng cột trên cặp đùi trắng ngần, anh thật không dám tưởng tượng giả sử chiếc váy này bị cắt ngắn thêm một đoạn thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Màu đen... Không, mình trước hết nên cầm máu sau đó giúp cô ấy băng bó.
Leon máy móc tiến hành bước đầu tiên, anh có cảm giác cả người mình cứng đờ như một tảng đá. Lúc này, Leon bắt đầu cảm tạ kinh nghiệm xử lý vết thương chuyên nghiệp của mình, mặc dù phần lớn sự thành thạo đến từ việc chính mình tiếp nhận vô số vết thương.
Cảm giác không sai biệt lắm, Leon nhìn vết thương không còn chảy máu trước mặt khẽ gật đầu, bắt đầu lần mò trong túi áo khoác. Sau khi lục lọi khắp nơi, anh phát hiện mình vẫn còn một nửa chai xịt nhỏ chưa sử dụng hết.
"Có thể hơi đau một chút——" Leon vô thức thả chậm âm lượng, chợt bắt gặp nụ cười nửa miệng của Ada—— được rồi, anh cúi đầu không nói nên lời, đem nửa câu trấn an vế sau nuốt trở về cổ họng. Tất nhiên là Ada có thể sống với điều đó, Leon thì thầm với chính mình, cô là một gián điệp dày dặn kinh nghiệm vô cùng đáng tin cậy.
Làm xong mọi việc, Leon lắc đầu nhìn chiếc áo sơ mi bị cắt ngắn của mình, may mắn lần này anh không mang dây đeo mà mặc vào áo vest chiến thuật, cái sau rõ ràng có thể che đậy cho chiếc áo sơ mi đã trở nên mất cân đối.
Ada liếc nhìn dải băng có phần méo mó, rồi ngẩng đầu lên. Người khởi xướng đang hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nở một nụ cười tự mãn với cô khi ánh mắt họ chạm nhau, trong đôi mắt xanh xám có một sự ấm áp không phù hợp với chiến trường.
"Anh nên luyện tập kỹ năng băng bó của mình đi, đẹp trai." Ada không chút lưu tình đả kích đối phương, cô ngập ngừng đặt chân xuống đất, tác dụng của thuốc xịt nhanh chóng phát huy tác dụng, có lẽ cô bây giờ có thể tự đi đến địa điểm đậu trực thăng của mình.
"Đó là những gì em muốn nói, sau khi chiếc áo sơ mi yêu thích của tôi bị phá hủy?" Leon một bên phản đối giọng điệu ghét bỏ của Ada, một bên vẫn chưa từ bỏ ý định quay người lại kiểm tra xung quanh. Quá mức sạch sẽ, ngoại trừ màn hình máy tính sáng lên nhấp nháy như muốn nhắc nhở anh rằng đã từng có mục tiêu nhiệm vụ ở đây.
"Bọn chúng sẽ không để lại cho anh bất kỳ manh mối nào." Ada đi vài bước tới trước bảng điều khiển, gõ nhanh vài phím liền bất đắc dĩ đưa ra kết luận này. Tính đến thời gian mà cô đã tiêu hao, muốn đuổi kịp đối phương để cướp đi mẫu vật là chuyện không thể nào. Có lẽ cô chỉ có thể đợi cho đến khi đối phương hành động một lần nữa.
"Chết tiệt, nên làm gì bây giờ?" Không có thu hoạch để người đặc vụ có chút nóng nảy, anh đập mạnh vào bàn điều khiển và nói, giống như tự nói với chính mình hơn là hỏi Ada bên cạnh. Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, kết nối bộ đàm với FOS để báo cáo tình hình.
Anh được lệnh rút lui.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Leon chuyển sự chú ý của mình sang Ada, người sau dường như muốn rời đi, cô cố gắng làm cho bước chân của mình trông tự nhiên nhất có thể.
Cô ấy định rời đi với vết thương đó sao? Leon bước lên ngăn trước mặt Ada, ngập ngừng suy nghĩ. Anh không cho phép mình cứ như vậy để Ada rời đi, điều đó có thể khiến vết thương của cô trở nên nặng hơn hoặc có nguy cơ bị nhiễm trùng——anh biết Ada không phải là một cô bé, cô đương nhiên có thể tự xử lý được, nhưng...
Một cơn xung động dâng trào trong lòng Leon, anh lấy khẩu súng ngắn của Ada và giắt nó vào sau lưng dưới ánh mắt nghi ngờ của nữ gián điệp, anh cố gắng hết sức để nói với bản thân rằng đừng căng thẳng, mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt đẹp. Ada sẽ không từ chối hành động lố bịch của anh... hẳn là vậy? Khi Leon thu nhỏ khoảng cách giữa mình và Ada, anh đột nhiên có chút không chắn chắn.
Ada không né tránh, cô vô cùng hứng thú quan sát, tựa hồ muốn biết Leon muốn làm gì——một giây sau, người đặc vụ bày ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, vươn tay để vào vị trí chính xác, rồi ôm ngang cô lên.
Cảm giác đột ngột bay vút lên không trung và mất đi trọng lực khiến Ada suýt nữa đã kêu lên, cô nắm chặt lấy cổ áo Leon, lông mày nhướn lên đầy nguy hiểm. "Nếu anh không thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, Đặc vụ Kennedy..." Giọng của Ada vang lên đầy đe dọa.
Xưng hô mang theo chức vị giống như nhắc nhở về vị trí của hai người, nhưng Leon không nghĩ rằng điều đó có thể khiến anh bỏ cuộc dễ dàng. "Em vòng tay qua cổ tôi sẽ cảm thấy tốt hơn," Leon, người không còn ý định lãng phí thời gian, bắt đầu tiến về phía trước trong khi mỉm cười. Chấn động xóc nảy khiến Ada nghiêng về phía trước và bắt buộc phải dựa vào anh, "Ý tôi là ... em căn bản không có cách nào tự mình rời đi dưới tình huống không làm vết thương trở nặng, phải vậy không?"
"Anh xác định? Tôi nhớ mình đã cố tình chọn vị trí hạ cánh trực thăng ngược lại với địa điểm rút lui của DSO." Ada không ngoan cố vùng vẫy, trước hết, cô thực sự không muốn vết thương bị nhiễm trùng, thứ hai——cô không cho rằng sức mạnh cánh tay của người đặc vụ ngớ ngẩn này có thể kiên trì ôm cô đi được đến đích. Hơn nữa tòa nhà này không có giám sát và hiện tại cũng không còn mối nguy hiểm nào, trước khi kết thúc công việc bỏ ra chút thời gian với đối phương cũng không tệ.
"Không có việc gì." Leon ấn xuống sáu chữ số mật mã, đứng tại chỗ chờ thang máy, "Tôi có thể dùng xe bọc thép đưa em tới chỗ trực thăng trước." Anh cúi đầu nói ngắn gọn, tóc mái màu nâu vàng dài quá mức đung đưa không ngừng theo chuyển động của anh.
"Đến muộn không phải hành vi tốt, đẹp trai." Đại khái phát hiện tư thế hiện tại không quá dễ chịu, Ada vươn tay ôm lấy cổ Leon, "FOS..."
"Họ có thể đợi." Leon cắt ngang lời Ada một cách nhanh chóng và dứt khoát, nhấc chân bước vào thang máy.
Ada nhún vai bất lực trước câu trả lời của người đặc vụ, cô đã biết từ khi Leon còn là một cảnh sát nhỏ ở thành phố Raccoon, rằng anh sẽ luôn cố chấp ở số phương diện. Thật đáng yêu. Ada cười khẽ vài tiếng, cô thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, cả người dựa vào Leon, bỗng nhiên cảm thấy trang phục chiến thuật mang theo mùi thuốc súng cay nồng cũng không đến nỗi quá khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro