Chương 27 : Mặc nhầm quần áo
Cảm giác thật nặng nề. Ada mơ hồ nghĩ trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cố gắng thay đổi tư thế một cách khó chịu. Nhưng nỗ lực này rất nhanh đã thất bại, sức nặng đè lên cơ thể khiến cô không có cách nào cử động. Cô phải dịch chuyển thứ này đi ngay lập tức, Ada cau mày trong khi suy nghĩ. Nhưng mùi hương cùng nhiệt độ quen thuộc lại làm cô do dự.
"Này, đừng cử động..." Người đặc vụ trong giấc ngủ cảm giác được điều gì đó khẽ lầm bầm, siết chặt vòng tay của mình và đem đầu dụi vào ngực Ada.
Những lời phàn nàn mơ hồ rốt cuộc đã khiến Ada mở mắt, cô nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Leon nặng hơn bảy mươi cân đang nằm trên người cô, nếu tính cả vòng ôm của đối phương để cô không có cách nào động đậy, dùng hai từ quấn lấy có lẽ sẽ càng thêm chuẩn xác. Ada nhướn mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên vì bản thân lại có thể ngủ được trong hoàn cảnh như vậy.
Ada cẩn thận rút hai cánh tay hơi tê liệt do bị Leon giữ chặt ra và lắc nó vài lần, chờ đợi cảm giác như kim châm do cánh tay truyền đến dần lắng xuống. Cô thật dễ dàng đẩy được Leon ra, thành thật mà nói, bản thân cô không hề ghét thói quen xấu này của anh, ngược lại còn rất thích nó.
Leon khi ngủ say, thoạt nhìn thật khiến người khác liên tưởng đến tân binh cảnh sát vô hại mười lăm năm trước, nếu không phải anh kiên quyết cho rằng việc nuôi râu có thể giúp anh nhìn càng thêm ổn trọng, thì Ada thậm chí còn cho rằng người đang ở bên mình lúc này chính là anh chàng vừa mới được lên chức đặc vụ ở Tây Ban Nha kia. Cô vươn tay ôm lấy Leon, người đang vặn vẹo vì bất mãn, cố gắng điều chỉnh để có được tư thế thoải mái hơn, rồi nhắm mắt lại và dự định ngủ tiếp.
Tiếng chuông báo động khẩn cấp vang lên từ điện thoại di động của người đặc vụ trong giây tiếp theo buộc Ada phải mở mắt ra lần nữa, nhưng trước khi cô do dự đánh thức Leon, người đã không có cơ hội nghỉ ngơi trong ba ngày liên tiếp, đối phương đã nhấc người lên phía trước, cố gắng chống đỡ cơ thể với lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Anh liếc nhìn thông tin được hiển thị trên màn hình, tiện tay gõ vào màn hình rồi lại lần nữa ngã xuống Ada.
Dường như anh vừa trả lời một cái gì đó, Ada nghĩ, nhưng cô dám cá là Leon hồi đáp trong khi vẫn còn đang mơ màng ngủ.
"Không có vấn đề gì sao?" Ada nhìn chằm chằm vào Leon không hề di chuyển chút nào, khẽ hỏi, chiếu theo logic, nhận được điện thoại khẩn cấp hẳn là không nên thảnh thơi như vậy.
"Để tôi ngủ thêm một lát." Leon hờ hững phất phất tay biểu thị không có chuyện gì lớn, hiện tại đầu óc anh bởi vì buồn ngủ mà cự tuyệt suy nghĩ, hơn nữa còn nửa giờ rảnh rỗi trước thời hạn yêu cầu tập hợp, mang theo mệt mỏi lao tới chiến trường hiển nhiên không phải là quyết định đúng đắn. Vì vậy, tốt hơn hết là anh nên tranh thủ cho bản thân ngủ thêm mười lăm phút.
Hoặc hai mươi lăm phút.
"Hai mươi lăm phút?!" Leon cố gắng hết sức để không hét lên như một nữ sinh trung học, anh nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, trừng lớn hai mắt. Chúa ơi, anh chỉ có năm phút để chuẩn bị trước khi lái xe đến địa điểm được chỉ định.
Leon hốt hoảng bật dậy khỏi giường, trong thời gian này còn phải cẩn thận để không đụng phải nữ điệp viên đang say giấc. Đánh thức Ada cũng không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Mặc áo vào, rồi mang dây đeo chiến thuật. Leon mất gần năm phút để chỉnh lý tốt bản thân, rồi vội vàng lấy từ trong tủ lạnh ra một chai sữa đổ vào miệng. Tất nhiên, anh ghét những cuộc gọi khẩn cấp, đặc biệt là sau khi anh vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ áp lực cao vào ngày hôm qua, thật vất vả mới có thể về nhà để nghỉ ngơi.
Anh có thể mượn chiếc xe thể thao của Ada, điều này sẽ giúp anh tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi trên đường. Nhưng Ada có lẽ sẽ không hài lòng về việc bị nhận giấy phạt quá tốc độ. Leon nghĩ, có chút do dự. Nhưng ngay sau đó, tiếng ồn từ cánh quạt trực thăng đã phá vỡ mọi phương án chuẩn bị của anh——anh nên sớm biết, những người đó sẽ không để anh đến muộn.
"Thật sao, máy bay trực thăng?" Nữ gián điệp bị tiếng ồn đánh thức khoanh tay dựa vào khung cửa phòng ngủ, nhướn mày nhìn anh, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười, giọng điệu mang theo sự lười biếng và gợi cảm mà Leon yêu thích, "DSO ở chi nhánh Hoa Kỳ, so với tưởng tượng của tôi còn muốn kiêu ngạo......Tôi nhớ phương tiện đến đón anh lần trước chỉ là một chiếc xe jeep quân sự."
"Điều này cho thấy tầm quan trọng của nhiệm vụ." Hoặc có lẽ là do sự chậm trễ của chính anh, Leon nhún vai, nhét khẩu súng lục vào bao, tiên tay nhặt tập tài liệu ở trên bàn cà phê. Sau đó, anh quay đầu lại nhìn Ada, bước nhanh trở về cho đối phương một cái ôm. Leon nghiêng đầu để nụ hôn rơi xuống cổ Ada, mang theo lưu luyến không rời. Anh ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể Ada giống như mùi của mình——liên lạc khẩn cấp chết tiệt, đáng lẽ anh có thể nhàn nhã tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần này cùng với Ada.
"Thật hy vọng bản thân sẽ không ngất đi trong khi làm nhiệm vụ chỉ vì quá buồn ngủ." Leon lẩm bẩm tự giễu trạng thái của chính mình, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng vận hành tâm trí đang đóng băng của mình.
"Anh hoàn toàn có thể đem mọi chuyện xử lý tốt." Ada cười khúc khích ôm lại Leon, vuốt ve tấm lưng cứng ngắc của anh. Người đặc vụ vẫn không chịu buông tay, ngoan cố vùi mặt vào cổ cô, làn da cô theo hơi thở của đối phương mà dần trở nên ấm áp. Ada khẽ nhíu mày vì cảm giác châm chích đến từ bộ râu của Leon, cô đưa tay đẩy người đặc vụ đang ôm chặt lấy mình. Cô không muốn đồng nghiệp của Leon đẩy cửa xông vào chỉ vì mất kiên nhẫn, "Trước đây anh cũng không có yêu thích làm nũng như thế này, đẹp trai."
Hiện tại còn không phải thời điểm, anh tự nhủ, có chút không cam lòng buông tay, cầm lấy hộp vũ khí đặt dưới chân.
Dù vậy, Leon vẫn không thoát khỏi cơn buồn ngủ, anh cơ hồ là híp mắt trèo từ thang dây lên máy bay trực thăng, giữa tiếng gầm rú của cánh quạt ngủ thiếp đi trong suốt chặng đường đến đích. Không tệ lắm, thời điểm khi xuống khỏi trực thăng việc chợp mắt ngắn ngủi đã giúp anh thanh tỉnh phần nào.
Địa điểm xuất hiện lây nhiễm đã được quân đội kiểm soát hiệu quả, nhưng lời kêu cứu của những người sống sót trong khu vực đã ngăn cản chính phủ thực hiện phương án "dọn dẹp và phá hủy", mặc dù Leon rất rõ ràng phần lớn nguyên nhân đến từ khả năng tồn tại các dữ liệu liên quan đến mẫu virus.
Một nhóm binh lính được chính phủ cử đến để hỗ trợ đang nôn nóng đi lại trong doanh trại, điều này khiến Leon không khỏi lộ ra nụ cười ngượng ngùng khi đến nơi. Anh hoàn toàn quên mất sự tồn tại của những người bạn đồng hành này, Leon nghĩ chuyện này cũng dễ hiểu, anh từ trước đến nay đều không giỏi làm việc theo nhóm, cũng không quá am hiểu về phương diện chỉ huy. Trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp, bọn họ mới đem trọng trách này giao cho anh.
"Sĩ quan." Sự thiếu kiên nhẫn thoáng qua khuôn mặt của một trong những người lính đã phát hiện ra Leon đầu tiên, rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta ngừng lại động tác lau súng và đứng dậy khỏi ghế, điều này cũng nhắc nhở những người khác trong doanh trại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Leon trong giây lát.
Leon không có thời gian để đối phó với bầu không khí xấu hổ khó hiểu đang không ngừng bao trùm xung quanh mình, anh thản nhiên gật đầu với những người lính rồi đi thẳng đến chỗ đội trưởng. Chỉ trong chốc lát, anh đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc mỗi khi thực hiện nhiệm vụ.
"Người phụ trách chỉ huy nhiệm vụ lần này?" Đối phương nghi hoặc hỏi, nhưng thay vì thuật lại tình huống cùng thông báo về kế hoạch như Leon tưởng tượng, anh ta lại hứng thú liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, lộ ra một vẻ mặt nghiền ngẫm y hệt như Ada, "Nếu như không phải khuôn mặt trông rất giống với ảnh chụp trên tài liệu, tôi còn thực sự cho rằng mình đã nhận lầm người."
"Hả?" Leon cau mày.
"Thẩm mỹ thực sự không tồi, nếu nhiệm vụ lần này có được một nữ đặc vụ ăn mặc giống như anh hợp tác với chúng tôi thì tốt biết mấy." Đối phương cười to vài tiếng trêu chọc rồi tiến về phía trước, đem tư liệu cùng ảnh chụp vệ tinh giao cho người đặc vụ đồng thời vỗ vào vai anh. Lời nói của anh ta thậm chí còn thu hút những tiếng huýt sáo từ những người lính khác bên trong doanh trại.
Phải mất gần nửa phút Leon mới nhận ra đối phương đang nói về cái gì, anh đột nhiên cúi đầu xuống và nhìn thấy phần bụng của mình lộ ra. Khó trách anh luôn có cảm giác rằng chiếc áo này hơi chật, chỉ đến lúc này anh mới nhận ra, chiếc áo này có màu đỏ sẫm chứ không phải là màu đen như anh đã nghĩ. Ada, Chúa ơi, anh mặc nhầm quần áo của Ada.
Đó là lý do tại sao biểu hiện của Ada rất kỳ quái. Leon ngay lập tức di chuyển ánh mắt của mình xuống phần dưới cơ thể——không phải quần da. Leon thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện ra điều này, hậu quả của việc mặc nhầm quần không phải là điều anh có thể gánh chịu, suy cho cùng, không phải ai cũng thích quần của mình bất ngờ gặp phải vấn đề khi đang chạy.
Chất lượng quần áo của Ada so với trong tưởng tượng của Leon còn tốt hơn rất nhiều, ít nhất nó không có bị anh xé rách, nhưng cảm giác lạnh lẽo mang đến từ phần bụng lộ ra vẫn khiến anh không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
"Liệu anh có thể nói cho tôi biết về tình hình hiện tại?" Leon nhịn không được ý nghĩ muốn kéo áo xuống, anh cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Anh buồn ngủ đến mức không để ý mình đang mặc quần áo của ai. Đáng lẽ Ada đã có thể nhắc nhở anh, Leon lầm bầm bất mãn trong lòng, ngoại trừ việc nở một nụ cười tinh nghịch thì cô không hề biểu lộ ra một phản ứng nào khác.
Leon dám đánh cược Ada cố tình để anh lâm vào tình huống này, chắc hẳn cô nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu anh chấp hành nhiệm vụ trong bộ quần áo của cô.
Anh cẩn thận kiểm tra lại các phương án được đề cập trong khi đối phương tiến hành giải thích, sự kiện lần này cũng khiến anh phải đối mặt với việc mang sai vũ khí khi ngồi trong xe bọc thép tiến vào khu vực bị nhiễm bệnh——không có súng ngắn, không có khẩu súng trường tấn công quen thuộc của anh, chỉ có súng bắn dây cùng với cây nỏ của Ada——may mắn là có đủ tên trong hộp.
Leon lắc đầu thở dài, sau khi chuyển ánh mắt nhìn về phía khẩu súng bắn dây có hoa văn phức tạp, anh liền rũ bỏ sự phiền muộn trước đó và bắt đầu nảy sinh ra hứng thú nồng đậm. Súng bắn dây của Ada không phải là vũ khí có thể tùy tiện lấy được, anh nhớ tới bóng dáng tao nhã của đối phương mỗi khi cô sử dụng súng bắn dây bay đi, rồi nhét khẩu súng vào bao súng trên người.
Nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ gian khổ hơn so với tưởng tượng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro