Chương 26 : Cuộc chiến nhỏ vô hại
Leon quấn chặt chăn quanh người, nhưng sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo vẫn khiến anh khó hiểu nhíu mày. Sau nhiều lần cố gắng lật người để tìm tư thế thoải mái nhưng đều thất bại, người đặc vụ vẫn còn hơi choáng váng miễn cưỡng mở mắt ra——Chúa ơi, anh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Nếu Leon biết mình phải đối phó với cơn đau đầu tồi tệ này sau khi tỉnh rượu, anh thà uống sữa để mọi người cười nhạo trong bữa tiệc ăn mừng đó còn hơn là động vào thứ rượu chết tiệt. Đã lâu lắm rồi anh mới để mình say một cách quá đà như vậy, ký ức cuối cùng dường như đã cách đây hàng chục năm......thành thật mà nói, đó không phải là một ký ức tuyệt vời.
Cơ bắp cả người anh kêu gào đau nhức vì ngủ trên sàn nhà kém chất lượng, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được điều này, Leon nhe răng khi loạng choạng đứng dậy, sàn nhà......có đôi lúc anh thường xuyên phải ngủ trên sàn nhà, hoặc bụi cỏ. Thời điểm thê thảm nhất, anh thậm chí còn phải nghĩ biện pháp qua đêm trên cây, vì vậy điều này chẳng là gì.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Leon xoa xoa huyệt thái dương lẩm bẩm, đi vào phòng bếp tự rót cho mình một cốc nước, một hơi liền uống cạn, giải cứu cho cổ họng khô khốc. Anh vẫn còn nhớ bữa tiệc ăn mừng, tiếng huýt sáo và la ó của các đồng nghiệp cùng thử thách uống cạn tháp rượu gồm mười ba ly. Từ dung tích cốc lớn nhất là 720ml đến nhỏ nhất là 100ml... Anh nghĩ rằng mình có lẽ đã uống hết, hoặc là chưa, dù sao thì ý thức của anh đã bị bóp méo ở cốc thứ chín hoặc thứ mười, đầu óc của anh lúc đó chỉ còn lại những con chữ đang nhảy múa.
Anh luôn cảm thấy sau đó có rất nhiều Ada xuất hiện trước mặt mình, cô còn giống như đang nói gì đó......Leon lắc cái đầu đau như búa bổ, cố gắng hồi tưởng lại thêm nhiều chi tiết. Chẳng lẽ Ada đã đưa anh trở về? Leon rùng mình với suy nghĩ đó, đùa sao, không thể nào có chuyện gián điệp quốc tế xuất hiện trong bữa tiệc ăn mừng của DSO được.
Chưa kể đến việc anh còn cố bám lấy Ada như một con nhuyễn thể.
Mới nửa đêm, anh vẫn có thể ngủ tiếp thêm một lúc. Leon liếc nhìn đồng hồ trên tường và nghĩ, ném cái chăn đang khoác trên người xuống đất rồi chậm rãi đi về phía phòng ngủ. Giường đương nhiên là thoải mái hơn nhiều so với sàn nhà lạnh lẽo, biết đâu nửa đêm còn lại anh có thể tiếp tục mơ thấy nữ gián điệp quyến rũ.
Leon đi về phía phòng ngủ trong bóng tối với đôi mắt khép hờ, anh cẩn thận mở cửa, vài lần thất bại khiến anh từ bỏ việc bật đèn, khi tiến vào anh không hề chú ý đến chiếc chăn được nâng lên thành một hình vòm trên giường. Thói quen của một đặc vụ khiến anh duy trì việc di chuyển trong im lặng, điều này khiến cảm giác do anh tạo ra tràn ngập tính uy hiếp.
Người có tính cảnh giác cực kỳ cao, Ada, ngay khi Leon đến gần giường trong nháy mắt đã bật dậy và kéo lấy cánh tay anh, cô hung hăng áp đảo đối phương xuống giường, thẳng đến khi cơn đau do cổ tay bị trẹo lan ra, Leon mới muộn màng nhận ra những hình ảnh thỉnh thoảng lóe lên trong đầu hoàn toàn không phải là một giấc mơ.
Cho nên Ada đúng là đã đến bữa tiệc ăn mừng của DSO, anh thật hy vọng không ai trong số những người đồng nghiệp say xỉn của mình nhận ra rằng người phụ nữ đã dẫn anh đi là một gián điệp quốc tế.
Người đặc vụ, vẫn còn hơi choáng váng, nhắm mắt lại để thích nghi với cơn đau đầu do đột ngột bị lôi kéo, trong khoảng thời gian này, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ada——điều này có nghĩa là cô ấy đã tỉnh. Leon thốt ra một vài âm thanh bị bóp nghẹt, lầm bầm không rõ ràng như để phản đối. Anh lắc cánh tay, phát hiện lực đạo của đối phương vẫn như cũ không có chút nào buông lỏng, tư thế này thật sự có chút đau.
Anh ngã xuống giường, cánh tay phải bị vặn ra sau lưng ở một góc độ cực đoan, còn kẻ chủ mưu thì đang đè lên người anh. Nếu như chỉ nhìn vào tư thế của Ada thì điều này xem ra không tệ, Leon nghĩ, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là nữ gián điệp có thể buông lỏng khống chế, đồng thời đem con dao găm lạnh lẽo đang kề trên cổ anh dời đi chỗ khác.
Đây hẳn là vũ khí mà cô thường giấu dưới gối, có lẽ lúc này anh nên cảm kích vì Ada đã không lôi ra súng lục?
"Ada." Trầm mặc hồi lâu, Leon tính toán nghĩ biện pháp hóa giải lưỡi dao uy hiếp, cơn đau đầu khiến anh sốt ruột di chuyển, có Chúa mới biết anh hiện tại muốn ngủ trên chiếc giường êm ái đến mức nào. Biên độ cử động của Leon có hơi lớn, làn da gần như dính vào lưỡi dao, nhưng anh căn bản không thèm để ý, Ada đương nhiên sẽ không làm anh bị thương.
"Có vẻ như anh đã thực sự tỉnh táo?" Quá dễ dàng để Ada giữ con dao ở khoảng cách đe dọa nhưng không thực sự khiến đối phương trầy xước. Cô nhướn mày với người đặc vụ không có cách nào động đậy, "Tôi còn tưởng anh muốn ngủ trên sàn nhà thêm một lát."
Cô đương nhiên biết người đặc vụ vừa mới tỉnh lại tuyệt đối sẽ không hề dễ chịu, nhưng cô không hề có ý định sẽ buông tha anh sớm như vậy.
"Tôi đã đánh thức em?" Sau khi dùng sức giãy giụa nhưng không thành công, Leon giảm âm lượng xuống để đánh lạc hướng sự chú ý của Ada, anh thăm dò di chuyển cánh tay còn lại nằm dưới cơ thể mình, rất tốt, anh nghĩ, ít nhất Ada còn để lại cho anh không gian cử động.
"Anh nghĩ sao, Leon?" Cô sẽ còn ngủ ngon hơn nếu người đặc vụ nằm bên cạnh cô. Cái thói quen chết tiệt kia của Leon, trong một khoảnh khắc cô thực sự đã nghĩ người tiến vào phòng ngủ là kẻ thù, dù sao lúc cô rời đi Leon còn đang ngủ trên sàn nhà, biểu lộ nhìn qua rất hưởng thụ.
Leon cười khan vài tiếng, sau đó phát động tấn công lần thứ hai khi sức lực của Ada được nới lỏng, cánh tay đặt ở phía dưới đột nhiên chống người lên. Đối phương gần như từ bỏ phương thức uy hiếp, Ada lật tay theo phản xạ làm chệch hướng lưỡi dao, cô thực sự không muốn để lại vết cắt lên cổ Leon.
Cánh tay do Ada nắm bị đảo ngược sang một góc ngoài công thái học, khiến Leon nhịn không được hít sâu một hơi, sau đó lực đạo kiềm giữ bỗng biến mất. Ada đương nhiên không có cách nào lợi dụng thể trọng của mình để trấn áp người đặc vụ, điều này khiến anh dễ dàng hất được nữ gián điệp ra khỏi lưng. Đồng thời, đối phương cũng ý thức được mình sắp mất đi thăng bằng bèn dứt khoát lợi dụng thành giường làm điểm tựa lăn một vòng tiếp đất, vừa vặn tránh được một cước đá quét của Leon.
Người đặc vụ đã thoát khỏi sự kiềm chế, thừa thắng xông lên, anh bật dậy khỏi giường và bám theo Ada, thực hiện một cú đá chéo. Tầm nhìn biến đổi mạnh mẽ khiến anh một lần nữa cảm thấy choáng váng, nhưng anh đã che giấu điều đó rất tốt.
"Anh thế mà rất có tinh thần nha, đẹp trai." Không dễ dàng để có thể ngăn chặn được lực chân có thể đá bay zombie, sau nửa giây cân nhắc, Ada quyết định ngửa người về phía sau để né tránh với một góc độ cực hạn, lúc này hẳn nên kết nối với vài cú lộn ngược, nhưng không gian trong phòng ngủ thực sự không đủ dùng, những động tác tiếp theo của người đặc vụ dần dồn cô đến chân tường.
Các bước di chuyển của Leon thiếu đi vẻ tàn nhẫn như khi đối mặt với những người nhiễm bệnh, ngược lại giống với đùa giỡn. Thỉnh thoảng, cô có thể phát hiện được những sơ hở do đối phương say rượu biểu lộ ra, ba, bốn... ngay khi Ada tìm thấy điểm thứ năm, cô quyết định không buông tha cơ hội này, đầu tiên là cúi xuống để tránh cú đấm thẳng vào đầu của Leon, sau đó nghiêng người tránh thoát đòn tiếp theo nhằm vào bụng, cô đâm mạnh con dao găm xuống sàn nhà ngay sát chân Leon. Điều này khiến người đặc vụ đang đi chân trần do dự vài giây và lựa chọn lùi lại, để rồi bị nữ điệp viên tận dụng sơ hở tấn công.
Hai người lần nữa ngã xuống giường, Leon quả thực đã phải chịu mấy đòn nặng, anh tìm đúng thời cơ bắt lấy cánh tay của Ada đang giơ lên, nắm lấy cánh tay còn lại rồi đem đối phương kéo vào trong ngực.
"Chơi đủ rồi?" Ada khẽ hỏi.
"Tôi muốn nôn." Sau khi bình tĩnh lại, Leon cảm thấy dạ dày quặn lên, anh hối hận vì đã lựa chọn phản kháng khi bị Ada khống chế, có lẽ lựa chọn đúng đắn nên là duy trì tư thế như vậy rồi chìm vào giấc ngủ. Đầu anh lúc này thậm chí còn đau hơn, lại tăng thêm cơ bắp đau nhức do trận chiến đem lại——Leon chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Anh tận khả năng điều chỉnh hô hấp của mình, kéo Ada lại gần hơn, điều này có thể giúp anh chuyển hướng cơn nôn nao đang thi nhau kéo lên từ dạ dày.
"Anh không định đi thay quần áo sao?" Ada nhíu mày, khoảng cách quá gần khiến cô ngửi thấy mùi rượu trên người Leon, cô kéo áo sơ mi của Leon, suy nghĩ xem có nên đá anh ra khỏi giường hay không.
"Không... để tôi tiếp tục ngủ một lát..." Thời điểm Ada vừa định hành động, Leon liền đứt quãng trả lời, anh hiển nhiên không còn muốn tiếp tục động đậy, một giấc ngủ ngon là điều quan trọng nhất với anh bây giờ, dù sao với tình trạng khó chịu hiện tại của anh, chỉ có chìm vào giấc ngủ mới là thoải mái nhất.
Một giấc ngủ có thể giúp anh hồi phục nhanh chóng.
Trong bóng tối, Leon nhìn không rõ biểu cảm của nữ gián điệp, nhưng bầu không khí kỳ quái khiến cơ thể anh tự phản ứng——Chúa ơi, Ada nhặt con dao ghim trên mặt đất từ khi nào? Không, kích thước không giống với cái trước, có lẽ là một con dao khác. Leon hít sâu vài hơi, đè nén cảm giác buồn nôn mãnh liệt sinh ra do cơn đau đầu chóng mặt, anh thế mà lại có chút khát nước.
"Được rồi, không quần áo." Leon không hài lòng lẩm bẩm, anh buông lỏng vòng ôm, chuyển sự chú ý từ Ada sang quần áo của mình. Người đặc vụ nhắm mắt cố ngủ tiếp trong khi vụng về cởi nút áo sơ mi, rồi đến quần jean. Sau khi tùy ý ném bộ quần áo vừa mới cởi ra xuống đất, Leon mò mẫm dịch người về phía Ada, người sau bất lực di chuyển con dao trong tay để tránh vô tình làm anh bị thương.
Lợi ích của việc lột sạch quần áo là mùi rượu được giảm bớt, Ada do dự một lúc và cảm thấy điều này nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, vì vậy cô bác bỏ ý định ném người đặc vụ vào phòng tắm. Nhiệt độ cơ thể đối phương cách một lớp áo ngủ truyền đến, thấp hơn so với trước đây, có lẽ nguyên nhân là do ngủ trên sàn nhà.
Leon, người rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, xê dịch vào giữa giường, cố chấp ôm cô từ phía sau một cách bướng bỉnh. Thật giống một cậu bé chưa trưởng thành ôm món đồ chơi của mình, Ada không buồn ngủ híp mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cô nghĩ nhất định sẽ có một cơn nôn nao tồi tệ hơn đang chờ người đặc vụ vào sáng mai——anh sẽ vô cùng đáng thương ôm đầu không ngừng lầm bầm than thở.
Ada khẽ nhếch khóe miệng trước hình ảnh trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro