Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24 : Bị mắc kẹt ở nhà vì thời tiết xấu

Gió có chút lớn.

Leon chỉnh lý lại báo cáo đã hoàn thành trong máy tính rồi đem nộp lên trên, nhìn sắc trời u ám dị thường bên ngoài cửa sổ, anh không chút do dự lựa chọn về sớm. Về phương diện này, anh có thể tùy tiện hơn những người khác, với tư cách là một đặc vụ hiện trường, anh đương nhiên có được những đặc quyền nhất định.

Trời đổ mưa khi Leon bước ra khỏi cửa hàng tráng miệng quen thuộc với chiếc hộp giấy trong tay, điều này khiến người đặc vụ quên mang ô đồng thời không lái xe đi làm buông ra một tiếng thở dài ảo não, anh nhìn những hạt mưa rơi âm thầm tự giễu vận may của mình. Nếu anh có thể gọi cho Ada——ý tưởng này đã bị Leon bác bỏ ngay khi nó xuất hiện, điều này rõ ràng là không thực tế.

Anh nghĩ đến việc gọi taxi, nhưng số tiền mặt duy nhất anh có trên người đã được tiêu hết vào món tráng miệng, trời ạ, nếu không phải sáng nay anh vội vàng chạy ra ngoài vì đến muộn. Leon lắc đầu, cuối cùng quyết định lao ra ngoài trước khi mưa có thể nặng hạt hơn, thậm chí còn dùng tốc độ chạy để đối phó với BOW, nhưng tiếc là vẫn không thể tránh khỏi việc quay trở về căn hộ với một thân ướt sũng.

"Đây." Cửa chống trộm của căn hộ mở ra khi Leon đang luống cuống lấy chìa khóa từ bên trong túi quần ướt, người đặc vụ bỏ dở động tác ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng với nữ gián điệp đang nhướn mày. Chiếc quần jean nặng nề cùng chiếc áo sơ mi trắng gần trở nên trong suốt khiến anh trông thật khổ sở, chưa kể đến mái tóc bị thấm ướt bết dính vào nhau.

"Đây là sở thích mới nhất của anh sao?" Ada không ngờ Leon lại mang bộ dạng như vậy về nhà, có chút kinh ngạc, cô vò khăn tắm màu trắng trong tay——thứ này hiện tại đã trở nên vô dụng, phạm vi bị ướt của Leon so với cô dự tính còn muốn lớn hơn nhiều. Tuy nhiên, Ada vẫn ấn chiếc khăn lên đầu người đặc vụ, thuận tay nhận lấy chiếc áo khoác mà anh ôm trong ngực.

"Việc này là ngoài ý muốn." Leon vừa lau tóc vừa lẩm bẩm trả lời, sau khi đóng cửa lại, anh không kịp chờ đợi để cởi ra đôi giày đã bị nước thấm ướt, cứ thế bước lên sàn nhà mà không thèm đi dép lê. "Hôm nay thực sự không phải ngày may mắn của tôi."

"Như thế này kỳ thực cũng không tệ," Ada mang theo trêu chọc quét mắt nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo sơ mi bị nước thấm ướt dính sát vào cơ thể của người đặc vụ, hiệu ứng trong mờ giúp cô có thể nhìn rõ cơ ngực cường tráng cùng cơ bụng gọn gàng săn chắc của đối phương, "Có vẻ như công việc văn phòng không khiến anh trở nên béo phì."

"Ada——" Leon bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, đột nhiên cảm giác bên tai có chút nóng lên. Chống trả đi, đặc vụ. Anh tự nói với mình, hít một hơi thật sâu, "Tôi còn tưởng rằng em thích khi tôi không mặc gì."

"Xem ra đồ ăn nhanh ngoài ý muốn có thể giúp anh tăng lên khả năng đối đáp của mình, không biết tắm nước nóng có thể khiến anh bình tĩnh lại hay không." Ada cười nhạo một tiếng, khoát tay chỉ người đặc vụ đi về phía phòng tắm, "Hi vọng sau khi ra khỏi phòng tắm anh có thể xử lý tốt chuyện này, đẹp trai." Cô để cho ánh mắt mình dừng lại một lúc dưới chân Leon, nước đã bắt đầu tụ lại thành một bãi dưới chân anh. Hai mươi giây sau cô quay đi và bước về một hướng khác.

"Này, Ada, chờ một chút." Leon vội vàng ngăn lại bộ dáng muốn ném áo khoác vào máy giặt nữ gián điệp, không chút nghĩ ngợi liền hai ba bước xông lên phía trước, cẩn thận đem bọc áo khoác mở ra, lấy ra từ bên trong một cái hộp bằng giấy. Mùi thơm ngọt ngào quyến rũ bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, phát hiện hộp giấy vẫn còn khô ráo khiến người đặc vụ đang kiểm tra nó với vẻ mặt nghiêm túc khẽ nhếch khóe miệng hài lòng.

Sau khi đưa hộp giấy cho Ada, anh hài lòng bỏ chiếc áo khoác vào máy giặt rồi ậm ừ bước vào phòng tắm. Người sau nâng hộp giấy trong tay lên, nhãn hiệu in trên hộp lọt vào tầm nhìn của cô——là món tráng miệng đến từ cửa tiệm yêu thích của cô.

Số lượng có hạn, phải xếp hàng và giá cao hơn một chút so với các món tráng miệng thông thường có lẽ là thủ phạm khiến người đặc vụ phải chật vật quay trở về nhà.

Đợi đến khi Leon thay sang một bộ đồ ngủ sạch sẽ, vung vẩy mái tóc nâu vàng mới lau khô được một nửa đi ra từ phòng tắm đến trước bàn ăn, chiếc hộp vốn chứa đầy món tráng miệng hấp dẫn đã trở nên trống rỗng, chỉ còn những bã vụn rải rác nói nói với anh rằng nơi này đã từng có món tráng miệng tồn tại.

"Em đã ăn hết." Sau nhiều lần xác nhận, Leon quay đầu lại và nói với Ada bằng giọng điệu khẳng định, cố gắng không để cho thanh âm của mình xuất hiện vẻ oán trách——anh đã mua hai phần, dự định cùng với Ada thưởng thức nó, biết đâu lại tìm được cơ hội đút cho nhau ăn vài miếng——Chúa ơi, giờ thì hết sạch rồi.

"Tôi tưởng anh mua nó cho tôi." Ada nhấp một ngụm trà đen trong cốc và mỉm cười với người đặc vụ.

"Đương nhiên là mua cho em, nhưng——" Leon thất vọng cúi đầu.

"Món tráng miệng này có hương vị ngon tuyệt," Ada đặt chiếc cốc xuống, trêu chọc người đặc vụ đang mím môi trông có vẻ cực kỳ ủy khuất, lại lần nữa xát muối lên vết thương của anh. Không có gì bất ngờ khi một giây sau cô liền nhận được ánh mắt lên án của Leon, cô vẫy tay với anh, "Anh không muốn thử sao?"

Câu nói này để Leon một lần nữa tràn ngập hi vọng ngẩng đầu lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới mở cửa tủ lạnh ra, chỉ chốc lát sau lại uể oải đi đến trước mặt Ada.

Một loạt thay đổi trên nét mặt của Leon gần như khiến Ada bật cười thành tiếng——cô đứng dậy, nhân tiện hít một hơi thật sâu.

"Anh thật dễ thương, đẹp trai." Cô mỉm cười nói, vươn tay vuốt phẳng cổ áo ngủ bị lật ngược của Leon, sau đó trong vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của đối phương, nắm lấy cổ áo anh kéo xuống.

Người đặc vụ không kịp phản ứng máy móc tiếp nhận nụ hôn của Ada, cảm nhận đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của cô. Nữ gián điệp hôn sâu một cách điêu luyện và lười biếng, cô cắn nhẹ môi dưới của anh một cách tinh nghịch trước khi kết thúc nụ hôn.

"Mùi vị thế nào?" Ada linh hoạt lui về phía sau một bước, để Leon có chút chậm chạp không kịp bắt lấy eo cô.

"Cái gì?" Người đặc vụ chớp mắt, cố nhớ xem bọn họ đã nói về điều gì trước khi nụ hôn bắt đầu. Đúng rồi, món tráng miệng... Ada đang hỏi về hương vị của món tráng miệng? Nhưng nụ hôn kích động đã sớm chiếm mất lực chú ý của anh, cho nên anh chỉ có thể lắc đầu, "Ừm, tôi không biết."

"Muốn nếm thử lần nữa sao?" Nữ gián điệp tươi cười nhướn mày, dùng tay xoa lên cái cằm đầy râu của Leon

"Đúng vậy." Leon thành thật gật đầu.

Sau đó, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ trước khi Ada có bất kỳ động tác nào, háo hức vươn tay ôm lấy eo thon của đối phương, xúc cảm thoải mái khiến người đặc vụ nheo mắt lại.

Ada nói đúng, món tráng miệng này rất ngon. Khi Leon được đối phương hôn một lần nữa, ý nghĩ này đã nhảy vào tâm trí anh một cách không thể kiểm soát. Anh nhanh chóng tự đạp mình một cước, tập trung ứng phó với nụ hôn ướt át của nữ gián điệp, dùng sức quấn lấy khi đầu lưỡi đối phương luồn vào. Mút vào, và đuổi theo Ada khi cô không nhịn được muốn lui về, anh nếm được mùi vị của món tráng miệng từ trong miệng đối phương, xen lẫn với vị ngọt đặc trưng của Ada mà anh vô cùng nhớ nhung.

Một nụ hôn bình thường dần trở nên nóng bỏng trong sự cạnh tranh giữa hai bên, khi Leon nhận ra điều đó, anh đã đỡ mông của Ada và đang cố gắng ấn cô vào chiếc bàn phía sau, đồng thời anh có thể cảm nhận được bàn tay của đối phương từ dưới gấu áo ngủ luồn vào đang không ngừng vuốt ve lưng mình.

Mãi cho đến khi cả hai đều hụt hơi, Leon mới miễn cưỡng kết thúc nụ hôn. Anh cúi đầu vùi mặt vào lồng ngực phập phồng dữ dội của Ada, khẽ thở dài trước xúc cảm mềm mại.

"Leon." Ada bị kẹp giữa người đặc vụ và bàn ăn, có chút ghét bỏ giật giật mái tóc vẫn còn ẩm ướt của đối phương, người sau nhún vai lui về phía sau để mở rộng khoảng cách, nhưng một tay vẫn đặt trên eo cô. Không nằm ngoài mong đợi của Ada, áo cô bị đối phương xem như khăn mặt làm ướt cả một mảng.

Leon nhìn theo ánh mắt Ada, lẩm bẩm xin lỗi vì lớp vải sẫm màu trên ngực cô. Sau đó anh buông bỏ sự kiềm chế đối với nữ gián điệp, xoay người đi vào phòng khách tìm máy sấy tóc. Lẽ ra vừa rồi anh nên tiếp tục, thay vì tắm nước lạnh, Leon sững sờ nhìn xuống sàn nhà trong khi nghĩ, có Chúa mới biết anh muốn ôm chặt Ada đến mức nào, hôn xuống chiếc cổ xinh đẹp của cô, dùng răng cắn xuống những chiếc cúc áo chết tiệt của cô——

"Trận mưa lớn này khả năng sẽ không sớm dừng lại."

Giọng nói ổn định của Ada cắt ngang tưởng tượng của Leon, anh ngước mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa sổ, vặn nhỏ máy sấy tóc để có thể nghe rõ lời nói của đối phương.

"Gió lốc, nhớ không?" Leon lầm bầm, đây là một trong những nguyên nhân khiến anh lựa chọn về sớm. Đã lâu lắm rồi anh mới gặp phải thứ này, suýt chút nữa quên mất nó có sức tàn phá như thế nào, "Có vẻ như chúng ta sẽ phải ở nhà một thời gian." Leon bất đắc dĩ than thở, nói thật, anh đã cẩn thận lên kế hoạch cho hành trình của mình trong hai ngày tới vào hai tuần trước. Anh đã có một cuộc hẹn với Ada, nhưng cơn bão đã phá hỏng tất cả.

Đương nhiên điều đó không có nghĩa là anh không muốn ở một mình trong căn hộ với Ada, nhưng anh nguyên bản có thể lợi dụng lúc Ada có tâm trạng tốt để tìm hiểu về một số thứ, tìm hiểu được sở thích của đối phương về kiểu dáng nhẫn——việc này nhất định phải được thực hiện vào lúc Ada lơ đãng, khi cô hoàn toàn mất cảnh giác.

"Tôi ngược lại không ngại ra ngoài trong thời tiết này để đi dạo dưới mưa hay làm gì đó lãng mạn," Ada nói với người đặc vụ trông có vẻ như đang buồn bực, trên môi nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Cô luôn cảm thấy Leon đang có âm mưu gì đó, nhưng người đặc vụ giữ bí mật tốt hơn cô tưởng tượng, hầu như không có sơ hở nào để cô có thể tận dụng.

Leon nghe được trong câu nói bình thường này phát ra tín hiệu nguy hiểm, anh dám đánh cược một khi đồng ý với kiến nghị của Ada, giây tiếp theo anh liền bị ném vào trong bão tố, mà người sau, Chúa ơi, Ada có quá nhiều cách để quay trở về căn hộ trong khi vẫn giữ cho bản thân cô khô ráo sạch sẽ.

"Có lẽ đợi ở trong nhà cũng không tệ lắm đâu?" Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Leon quyết định không đi khiêu chiến quyền uy của nữ gián điệp, anh không muốn bị ném ra đường trong thời tiết như thế này.

"Lựa chọn sáng suốt, đẹp trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro