Chương 23 : Bàn luận về trẻ con
Sau khi về đến biệt thự, Leon ném mình xuống ghế sofa một cách thô bạo giữa những tiếng cười nhạo của Ada, vẫn chưa thể hồi phục sau cơn chóng mặt chết tiệt. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ anh còn phải cần đến thời gian rất dài mới có thể thích ứng được với phương pháp di chuyển thông thường của Ada, cộng với những trò đùa ác ý thỉnh thoảng xuất hiện của cô.
"Cảm giác thế nào?" Ada khoanh tay cúi đầu nhìn người đặc vụ đang nằm trên sofa, có chút hài lòng vì sắc mặt của anh không còn dáng vẻ ngưng trọng như trước. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Leon lại rất kém về khoản này, cho tới tận bây giờ cảm giác đau nhẹ ở phần eo do đối phương siết chặt vẫn chưa tiêu tan.
Trong giây tiếp theo, cô nhận được ánh mắt lên án của người đặc vụ, đối phương cố gắng bày tỏ sự bất bình của mình, nhưng đôi mắt xanh xám mang theo ý cười đã dễ dàng phản bội lại anh. Sau khi suy nghĩ, Ada quyết định phớt lờ sự buộc tội của người đặc vụ, cô bước đến quầy bar nhỏ và chọn cái sau giữa rượu và nước trái cây.
"Của anh đây, đẹp trai." Ada đi về phía người đặc vụ đang nằm trên ghế sofa với ly nước trái cây, ra hiệu anh nhường chỗ cho cô, sau đó đưa ly nước trái cây trong tay cho Leon sau khi anh ngồi thẳng dậy.
Đối phương tiếp cận tựa hồ cho Leon lý do chính đáng, sau khi uống một ngụm nước trái cây, anh nghiêng người tựa đầu vào vai nữ gián điệp, dụi đầu vào áo sơ mi của cô. Anh không thích cách mà Ada luôn bay đi khỏi anh với khẩu súng bắn dây, nhưng nếu cô luôn mang theo anh, thì ngay cả với những cú nhảy nguy hiểm từ tầng năm mươi......hoặc cao hơn, Leon nghĩ rằng anh có thể tiếp nhận tất cả, hơn nữa còn sẽ cảm thấy rất thích.
Ada quyết định xoa đầu Leon để đáp lại điệu bộ làm nũng đột ngột của anh, mặc dù anh hành động như vậy với vẻ mặt không biểu tình của một đặc vụ DSO. Nhưng xúc cảm khi sờ vào mái tóc màu nâu vàng rất không tồi, cho nên Ada ngoài định mức nhéo gáy Leon để bày tỏ sự hài lòng của mình.
"Là lỗi của tôi." Leon nghẹn ngào nói, anh vẫn còn bận lòng về tình huống bất ngờ xảy ra cách đây không lâu--nếu như anh có thể sớm hơn một chút phát hiện ra gã đó, thì cũng sẽ không phá hỏng kỳ nghỉ với Ada. Anh do dự một lúc, rồi lần mò trong túi áo khoác như chợt nhớ ra điều gì đó, rồi lấy ra một cặp đồng hồ dưới ánh mắt quan tâm của Ada.
Đồng hồ quả thực là một món đồ không có nhiều ý nghĩa đối với một đặc vụ hoặc gián điệp, nhưng Leon thực sự không biết nên mua thứ gì khác, anh sẽ không có khả năng đi mua một cặp nhẫn, mặc dù đúng là anh đã đứng tại cửa hàng do dự hồi lâu đến mức bị Ada chọc ghẹo.
"Nói gì đó đi?" Không khí trầm mặc khiến Leon cảm thấy xấu hổ, anh bắt đầu hối hận vì đã lấy đồng hồ ra một cách thiếu suy nghĩ. Có lẽ anh không nên mua đồng hồ, móc khóa sẽ là một sự lựa chọn tốt hơn. Đầu óc của Leon quay cuồng trong suy nghĩ, nữ gián điệp cười nửa miệng nhìn anh chằm chằm, làm anh cảm thấy ngượng ngùng.
Ngay khi Leon thất vọng định cất đồng hồ đi, Ada bất ngờ đưa tay ra cướp lấy chiếc đồng hồ từ tay người đặc vụ, "Có lẽ tôi có thể mang nó ngoài giờ làm việc," cô nói, với một nụ cười nhẹ trên khóe miệng, sau đó trong ánh mắt ngơ ngác của Leon mở hộp ra, ngoài ý muốn phát hiện gu thẩm mỹ của đối phương cũng không tồi chút nào.
"Tốt lắm." Leon nhỏ giọng đáp lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, anh thật sự không biết mình nên bày ra biểu cảm gì nếu như Ada không chịu tiếp nhận , xem ra mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Trong suy nghĩ không khỏi làm ra một cái động tác để biểu thị niềm vui của mình, sau đó anh hơi dịch người sang một bên, để cho đầu của mình có thể chuyển sang tư thế gối lên trên đùi Ada, "Lần tới chúng ta nên tìm một nơi vắng vẻ và an toàn hơn."
"Đây là một tai nạn không ai muốn cả, đẹp trai." Ada mỉm cười khi người đặc vụ tiếp tục phàn nàn, cô nhướn mày vui vẻ, ngược lại không cảm thấy buồn bực vì đã đánh mất đi kỳ nghỉ, "Anh cũng không phải ngày đầu tiên bị phiền phức quấn thân, Leon"
"Hừm..." Leon bất đắc dĩ ậm ừ, anh luôn cảm thấy câu nói này mang ý tứ trêu chọc nhiều hơn là an ủi.
"Tôi đã đặt vé máy bay, hai ngày nữa là phải đi rồi." Ada đặt cốc nước và hộp đồng hồ trong tay xuống, khẽ nói, sự nghiệp của bọn họ đã xác định bọn họ không phải là người có thể ung dung thả lỏng bản thân trong thời gian dài, mà loại virus trùng hợp xuất hiện lần này chắc chắn sẽ tăng cường khối lượng công việc của người đặc vụ sau khi anh quay trở lại nước Mỹ.
"Cái gì?" Chủ đề bị thay đổi đột ngột khiến cho người đặc vụ không kịp phản ứng, "Là bởi vì..." Anh cho rằng nguyên nhân cô đặt vé máy bay là do tai nạn tồi tệ xảy ra cách đây không lâu.
"Trước khi tới đây tôi đã quyết định việc này." Ada vội vàng nói tiếp, đánh gãy lời Leon muốn nói, cô giơ tay vuốt ve bộ râu có chút gai tay của người đặc vụ, "Anh tựa hồ còn rất nhiều kế hoạch," Cô nhớ tới tờ giấy ghi chép lịch trình mà Leon đưa cho mình lúc trước, trong lòng âm thầm xin lỗi, "Chúng ta có thể đợi đến lần sau có cơ hội lại thực hiện."
Leon vùi mặt vào bụng Ada, hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng gật đầu. Anh cũng biết loại thời gian nhàn nhã này không thể kéo dài quá lâu, thêm mấy ngày nữa khả năng DSO liền đánh mất bình tĩnh, sẽ bắt đầu không ngừng liên lạc với anh, những người đó luôn cho rằng anh không cần phải nghỉ ngơi quá nhiều.
"Hơn nữa anh cũng phải quay trở lại trước khi con mèo đen của anh nổi điên." Lời nói của Ada xoay chuyển mang theo chút ranh mãnh, trước khi thực hiện nhiệm vụ, Leon có nói sẽ giao mèo đen cho một đồng nghiệp có kinh nghiệm nuôi mèo, anh còn ngu ngốc cam đoan trước mặt mèo đen rằng mình chỉ đi ra ngoài làm việc và sẽ đưa nó về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ--như thể con mèo đen có thể nghe hiểu được bằng cách nào đó.
"Là con mèo của chúng ta," Leon một lần nữa đưa ra kháng nghị, "lần sau chúng ta có thể đưa nó đi cùng, giống như là một..." kỳ nghỉ gia đình? Anh khẽ mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng. Anh không chắc Ada sẽ thích mô tả này, mặc dù bọn họ hiện tại cũng đã đủ thân thiết.
"Anh vẫn kiên trì muốn gọi nó bằng cái tên đó?" Nghĩ tới điều gì đó, Ada nheo mắt lại và quyết định lái cuộc trò chuyện sang một chủ đề nguy hiểm, dĩ nhiên cô vẫn chưa quên Leon rất thích gọi tên con mèo đen bằng tên của cô, điều này từng khiến Ada ngần ngại khi dự định mua một con chó collie và đặt tên cho nó là Leon. Nhưng rồi quyết định từ bỏ khi nghĩ rằng người đặc vụ có lẽ sẽ chẳng quan tâm đến điều đó.
"Đó chỉ là một cái tên thôi, Ada," Leon trả lời, hắng giọng khi cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ nữ gián điệp. "Ý tôi là, nó nghe hay hơn bất kỳ cái tên nào tôi tìm thấy trên google."
Thế này là phạm quy. Ada nghĩ, cô đã từng hoài nghi bên trong tên đặc vụ người Mỹ này không có tồn tại bất cứ cái gì gọi là yếu tố lãng mạng nào cả, nhưng trong một vài tình huống, anh luôn có thể dễ dàng thốt ra những lời khiến cho người khác kinh ngạc. Thành thật mà nói, cô có hơi nhớ anh chàng cảnh sát nhỏ ở thành phố Raccoon, người vẫn luôn tỏ ra nhút nhát dưới ánh mắt của cô mười lăm năm trước.
"Anh đã tìm kiếm tên trên Internet?" Tưởng tượng ra hình ảnh trong đầu khiến Ada cảm thấy buồn cười, "Anh đã sắp xếp và kết hợp tất cả những cái tên có thể thu thập được theo ý nghĩa của nó?" Cô còn tưởng rằng người Mỹ đều thích tùy tiện đặt tên ngẫu hứng cho thú cưng của họ.
"Dĩ nhiên là không." Leon biểu thị anh cũng không có khoa trương như vậy, trên thực tế là do ngồi trong văn phòng quá mức nhàm chán nên anh đã lấy việc này ra làm như trò tiêu khiển, còn chưa được năm phút đồng hồ đã đóng trang web lại. "Cách em nói nghe thật rắc rối," anh tiếp tục, cau mày trước khối lượng công việc tiềm ẩn, "nhưng nếu phải đặt tên cho trẻ con thì lại là chuyện khác."
Đây chẳng qua là cái cớ để khiến Ada nghĩ rằng anh cũng không có tùy tiện trong việc đặt tên, nhưng sau khi Leon không chút nghĩ ngợi thốt ra liền phát giác đề tài này có hơi quá mức. Anh cảm nhận được cơ thể của Ada có chút cứng ngắc mất tự nhiên, không khỏi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt vô cùng phức tạp của nữ gián điệp.
"Anh thích trẻ con sao?" Ada thận trọng lên tiếng sau một hồi im lặng. Những lời của Leon khiến cô nhớ đến một viễn cảnh phi thực tế mà cô đã từng mơ tưởng khi còn ở thành phố Raccoon. Sau đó cô âm thầm cười nhạo chính mình, điều này có lẽ cũng là một ranh giới vô hình khác ngăn cách giữa cô và Leon.
Họ đã có thể bình tĩnh và thẳng thắn bàn luận về chủ đề công việc của nhau, nhưng dù sao, điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với vấn đề công việc--tất nhiên nó cũng chỉ nhằm vào cô và Leon.
"Có mèo đen là đủ rồi, dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian như vậy để ở lại nước Mỹ." Leon trong lòng âm thầm so sánh sau đó rút ra kết luận, một phiên bản thu nhỏ của Ada khẳng định sẽ dễ thương vượt mức tưởng tượng, nhưng điều này hiển nhiên không hề thực tế......có lẽ nó cũng có thể trở thành hiện thực, như vậy liền đại biểu cho anh nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả mọi thứ--trước tiên phải tiêu diệt tất cả virus sinh hóa, sau đó chuẩn bị một chiếc nhẫn đính hôn.
Leon dụi đầu vào phần bụng mềm của Ada thêm vài lần, biểu thị rằng đề tài này nên dừng lại ở đây. Anh bắt lấy bàn tay của nữ gián điệp và nắm lại thật chặt, anh không phủ nhận việc anh rất thích tiếp xúc cơ thể với Ada, Leon quy kết nguyên nhân là do sức hút khiến người khác không có cách nào kháng cự lại được của đối phương.
"Như vậy anh không định đổi tên cho nó à?" Ada siết chặt lại tay của Leon, cô không muốn nghe thấy tên mình bị gọi khi người đặc vụ đi loanh quanh trong căn hộ với sữa hoặc cá khô trên tay. Cô buộc Leon quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt nghiêm túc và đầy uy hiếp.
Sau vài phút, Leon quyết định thuận theo kiến nghị của Ada.
"Được rồi, cứ dựa theo lời em." Leon bất đắc dĩ nhún vai trong khi nằm, sau đó lại lần nữa xoay người để lấy trộm ly nước trái cây trên bàn còn chưa uống được hớp nào của Ada, dùng một góc độ khó khăn đổ nước từ cốc vào miệng. Ngay khi bắt đầu đề tài kia anh liền cảm thấy khát nước.
Về phần có thể thay đổi thành công hay không, đương nhiên không phụ thuộc vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro