Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21 : Ngắm sao từ mái nhà

"Bơi, hay lặn?" Leon phiền não hỏi sau khi đưa tờ quảng cáo trong tay cho Ada.

"Lặn biển?" Ada nhận lấy cũng không có mở ra, mà là tiếp tục ngẩn người nhìn vào Leon. Người sau đang mặc một chiếc áo sơ mi hawaii vì trò đùa dai của cô, phải nói là kiểu dáng này rất phù hợp với những kỳ nghỉ, đặc biệt là những kỳ nghỉ ở biển.

"Lặn biển." Leon ngay lập tức xác nhận, trong mắt mang theo sự mong đợi khó có thể nhận ra, anh đương nhiên hi vọng Ada sẽ lựa chọn cái sau.

Thủy quân lục chiến, như mong đợi. Ada trong lòng nhún vai, đặt tờ quảng cáo xuống và quyết định chấp nhận lời đề nghị của Leon. Sau đó, người đặc vụ trước mặt cô lấy mắt thường có thể thấy được biên độ nhẹ nhàng thở ra, phát hiện này khiến khóe miệng Ada cong lên, cô nở một nụ cười trêu chọc với đối phương. "Có lẽ tôi nên đưa anh đến Siberia vào lần tới?"

Thật đáng yêu. Cô nghĩ.

"Vì cái gì...... à." Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? Leon lẩm bẩm trong lòng, nửa giây sau lặng lẽ đem chuyện này ném ra sau đầu, "Vậy thì đi thôi?" Anh cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng rõ ràng đã thất bại——bây giờ anh cảm thấy phấn khích như một con cá voi tấm sừng đang cố gắng lên khỏi mặt nước.

Họ thuê một chiếc du thuyền nhỏ để có thể đến khu vực được chỉ định, điều này cũng đồng nghĩa với việc mức độ hoạt động tự do của họ được tăng lên đáng kể. Về phần như thế nào lái tàu, hoàn toàn không phải là vấn đề đối với một gián điệp quốc tế và một đặc vụ chính phủ.

Trên thực tế, Leon đối với chuyện này thật sự rất vui vẻ, anh không thể kìm được khóe miệng cong lên của mình, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt vô cảm mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, cho dù giây tiếp theo Ada có nói với anh rằng vùng biển này cất giấu mẫu virus mà cô cần, thì sự hưng phấn này cũng sẽ không biến mất. Tình trạng này vẫn được tiếp tục duy trì cho đến khi anh có chút không quen mặc vào trang thiết bị lặn và đi theo Ada nhảy xuống biển.

Họ chậm rãi lặn xuống và dừng lại ở độ sâu khoảng bốn mươi mét. Leon nghĩ có lẽ anh nên chú ý hơn đến những sinh vật biển đang du ngoạn giữa những rạn san hô, thay vì nhìn chằm chằm vào Ada trước mặt mình. Nhưng điều này thật khó, anh không thể rời mắt khỏi đôi chân của Ada, và những động tác uyển chuyển của cô.

Leon nhanh chóng thở ra một loạt bong bóng để bày tỏ sự bất mãn với năng lực của mình, anh đưa tay ra để vuốt ve một con cá bơi ngang qua. Con cá bất ngờ bị chạm vào cũng không làm ra hành động phản kháng, chỉ uể oải quẫy đuôi tiếp và tục bơi về phương hướng ban đầu. Điều này khiến người đặc vụ vốn không có cơ hội tiếp xúc với những sinh vật bình thường ngoài con người vô cùng thích thú, sau vài bước đạp chân bơi về hướng con cá đang hướng tới, anh nhìn vào bên trong kẽ đá.

Leon sớm tìm thấy được thứ mà mình muốn, một con bạch tuộc trốn ở trong một vết nứt. Sự thôi thúc khiến anh vươn tay ra chọc vào khối mềm đó cho đến khi con bạch tuộc giật mình run rẩy vài cái rồi bỏ chạy.

Leon rút tay lại, quay đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Ada, cho dù là cách một tấm kính, anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt giống như là sửng sốt của nữ gián điệp. Khoảng cách giữa bọn họ có lẽ hơi xa, lại tăng thêm một mảng lớn màu xanh thẳm, Leon thật sự nhìn không rõ biểu lộ của đối phương. Vì vậy, anh di chuyển đôi chân của mình một cách khéo léo và bơi đến bên cạnh Ada.

Từng đàn cá hồng bơi xung quanh họ, thỉnh thoảng có một vài con rùa lạch bạch lướt qua. Leon chăm chú nhìn Ada, chưa từng có ý nghĩ muốn hôn cô hơn bao giờ hết vào lúc này nhưng ống thở đã ngăn trở động tác của anh, cuối cùng Leon chỉ có thể phun ra một tràng bọt khí.

Khi bọn họ quay trở lại du thuyền, Leon dường như vẫn còn hơi quyến luyến với làn nước, sau khi cởi bỏ thiết bị lặn cùng bình dưỡng khí, anh rất háo hức muốn nhảy vào và bơi xung quanh.

Anh không nghĩ tới Ada còn mang theo đồ bơi.

Sau đó, anh vô cùng biết ơn vì anh là người duy nhất có thể nhìn thấy bộ áo tắm của Ada, những đường cong uyển chuyển cùng xương bướm tinh xảo của nữ gián điệp châu Á quyến rũ. Do dự nửa giây, Leon đứng dậy và ném khăn tắm qua một bên. Anh bước về phía Ada, vuốt mái tóc đen ngắn của cô trong ánh mắt dò hỏi của đối phương, dùng hai tay ôm lấy má cô và rướn người giành lấy nụ hôn cho mình.

Anh nếm được vị mặn của biển trên môi Ada, nhưng nhiều hơn là vị ngọt của nước trái cây——khi anh đưa lưỡi vào miệng của nữ gián điệp.

Ada. Anh thầm lẩm bẩm tên cô trong lòng, mang theo nỗi ám ảnh cố chấp. Ada của anh.

Ngay lập tức, Ada cười khúc khích và vươn tay ôm lấy eo Leon, đảo ngược vị trí chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của anh. Dưới ánh mắt kinh ngạc của người đặc vụ, cô kéo anh theo, hai người cùng lúc từ mép du thuyền ngã vào trong nước biển.

"Tôi tưởng mình sắp chết đuối đến nơi rồi." Một thời gian sau, khi họ buộc phải rời đi vì sắc trời dần thay đổi, Leon vừa nhấp ngụm nước trái cây vừa càu nhàu: "Chúa ơi, làm đặc vụ mà bị dìm trong nước biển đến suýt chết đuối, kiểu chết này so sánh với việc chết dưới tay BOW còn muốn nhục nhã gấp đôi."

"Thủy quân lục chiến, huh?" Ada dùng giọng điệu đùa giỡn nhẹ nhàng hơn trước, mang theo ý cười hỏi.

"Đừng cười tôi nữa." Leon lầm bầm, một hơi đem ly nước trái cây uống cạn. Sau khi mùi vị nước biển đắng chát cuối cùng cũng bị loãng đi, anh chộp lấy chiếc khăn tắm bên cạnh bắt đầu lau tóc một cách bừa bãi, "Đó đã là chuyện vài năm về trước," Anh rầu rĩ giải thích dưới chiếc khăn tắm, "Tôi rất hiếm khi gặp phải những sinh vật dưới nước bị nhiễm phải virus, ngoại trừ lần ở Tây Ban Nha kia."

Dưới tình huống bình thường anh chắc chắn rất ghét nước, bởi vì tất cả nước mà anh gặp phải trong công việc của mình đều rất kinh khủng. Hầu hết chúng đều được dùng làm nước tắm cho zombie, tràn ngập thứ mùi hôi thối nồng nặc.

"Khả năng chịu đựng của anh đối với những chuyện này luôn cao một cách đáng ngạc nhiên." Ada khẽ nhăn mũi, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt nhanh chóng quét qua người đặc vụ đang lắc đầu, giọt nước rơi xuống bay về phía bảng điều khiển của du thuyền, "Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chọn đường ống đổ rác."

"Ồ, chúng ta nhất định phải thảo luận về đề tài này sao?" Leon rùng mình một cái, tất nhiên anh không quên khoảng thời gian mà mình đã phải chạy qua đường ống rác thải vì một trường hợp khẩn cấp, sau đó chật vật trở về căn hộ ở Washington để tắm rửa sạch sẽ, rồi tiếp tục trải nghiệm tồi tệ khi phải ngủ trong phòng làm việc suốt một tuần dưới nụ cười nửa miệng đầy đe dọa của Ada.

Vì vậy, kể từ ngày đó, anh cố gắng tránh để cho mình dính bẩn ở nơi làm việc, trừ phi là gặp phải tình huống bất đắc dĩ.

Ada nhướn mày, tâm trạng vui vẻ ngừng những lời chế giễu mà cô dự định thốt ra. Chẳng mấy chốc, cô đã cho du thuyền đậu vào bến cảng gần căn biệt thự ven biển mà họ thuê, nói cho người đặc vụ biết chuyến hành trình ngày hôm nay đã kết thúc.

Bầu trời đã tối sầm lại sau khi họ quay trở về căn biệt thự, Leon bị cái bụng biểu tình của mình ép xuống bếp trước khi anh có thời gian nghỉ ngơi. Họ đã ăn sandwich cho bữa trưa, nhưng số đồ ăn ít ỏi đó căn bản không đủ để bù đắp cho lượng calo đã tiêu hao.

Anh mở tủ lạnh, thầm biết ơn vì Ada đã sớm cho người chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu. Nhưng thế này có hơi nhiều, anh không có khả năng sử dụng đến toàn bộ. Nghĩ về điều đó, Leon lấy cá tuyết và tôm hùm ra khỏi tủ đông, thêm một ít hàu và rau để làm món súp.

"Súp hải sản?" Ada cầm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm, dọc đường liếc nhìn, dựa vào nguyên liệu bày ra trên mặt bàn cô đại khái có thể đoán được bữa tối sẽ có món gì, "Nghe có vẻ rất ngon."

Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng của Leon, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ấm áp.

Đồ ăn do Leon làm ra luôn ngon hơn mong đợi rất nhiều, đây là một trong những lý do ngăn cản Ada tự mình động thủ. Cô thích xem bộ dáng Leon thuần thục xử lý các nguyên liệu, giống như cô thích đứng từ xa xem người đặc vụ khéo léo xử lý những con BOW cùng người bị nhiễm khi đang thực hiện công việc của mình.

Sau khi bọn họ ăn xong và thu dọn mọi thứ, Ada quyết định đến quầy bar nhỏ để làm gì đó cho qua thời gian nhàm chán trước khi đi ngủ.

Leon thừa dịp chạy ra ban công trong khi Ada đang pha rượu, nhìn chằm chằm vào vùng biển xanh đậm gần như đã biến thành một màu đen kịt. Anh nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, gió biển tràn vào phổi mang theo vị mặn đặc trưng. Anh gần như nhớ lại con đường hầm tối tăm và trải dài vô tận ở thành phố Raccoon trong ký ức của mình.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao tựa như những viên kim cương phát sáng lấp lánh dưới ánh trăng, chói mắt và vô cùng rực rỡ.

"Có phải tất cả đặc vụ đều có thói quen leo lên mái nhà không?" Ada giống như một con mèo nhẹ nhàng linh hoạt ngồi xuống bên cạnh Leon khẽ hỏi, trên tay cô còn cầm theo hai ly cocktail. Cô đương nhiên có biện pháp để leo lên mái nhà mà không làm vung một giọt rượu. Ada thuận theo tầm mắt của Leon ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đầy sao quá mức mỹ lệ quả nhiên có thể hấp dẫn lực chú ý của con người, "Sự lãng mạn của người Mỹ?"

Vào lúc đó, Leon thực sự không biết từ lãng mạn trong miệng Ada có nghĩa là 'leo lên mái nhà' hay là 'ngắm sao', có lẽ là vế sau, anh nghĩ, không để lại dấu vết khẽ nhún vai.

"Tôi đã qua tuổi có thể hét lên sự lãng mạn với các vì sao rồi, đẹp trai." Ada nói và đưa cốc rượu trong tay cho anh. Một giây sau cô liền bị ép phải đối mặt với ánh mắt vô cùng đáng thương của Leon——quả thực là giống hệt như một con chó con khi bị đuổi ra ngoài, cô nghĩ.

"Ada——" Leon nhịn không được kéo dài âm điệu.

"Nhưng hiện tại tôi phát hiện ra điều này kỳ thực rất lãng mạn." Cô rút lại lời nói ban đầu, vì bây giờ trông anh thật giống như viên cảnh sát nhỏ cố chấp muốn giữ cô bên cạnh ở thành phố Raccoon.

Phát hiện này khiến Ada dần nở một nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt, cô nhướng cao một bên lông mày và giữ nguyên tư thế đưa ra chiếc ly pha lê không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh xám lấp lánh như bầu trời sao trên đầu, "Leon."

Người đặc vụ nhận ra mình lại bị cô trêu trọc, cúi đầu tiến lên cắn đứt chiếc ô nhỏ trong cốc pha lê, không thèm để ý phần tóc mái quá dài của mình bị nhúng vào trong ly rượu. Sau đó, anh bất ngờ vòng tay ôm lấy Ada và kéo cô vào lòng cho đến khi khoảng cách giữa hai người giảm xuống mức tối thiểu, anh có thể uống thứ nước được pha chế bên trong khi Ada vẫn đang giữ chiếc ly pha lê trong tay cô.

"Cái này cũng rất tốt." Leon tặc lưỡi, hướng về phía nữ gián điệp đang tỏ ra bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười đắc ý——anh đương nhiên là đề cập tới cả ly rượu cùng với sự lãng mạn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro