Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Cùng nhau đi mua sắm

"Thật tốt..." Leon, người vẫn chưa tỉnh ngủ, theo bản năng siết chặt chiếc gối mềm mại có xúc giác bên người, ừm, từ khi nào mà anh mua một chiếc gối thoải mái như vậy? Nếu lần sau có thể mua thêm, tốt nhất là để chúng lấp đầy chiếc giường lớn trống rỗng của anh, "Ừm——" anh theo thói quen dụi đầu vào gối, hít một hơi thật sâu.

Chờ một chút, tại sao gối lại ấm? Leon bất ngờ phản ứng, nhưng vì chưa tỉnh nên anh vẫn còn hơi choáng váng, nhiệt độ, đúng là nhiệt độ, tốc độ não bộ của anh không hoạt động đủ nhanh để hỗ trợ anh trả lời câu hỏi này. Sau đó anh cảm thấy như nhớ ra điều gì đó, hình như là một giấc mơ... Anh mơ thấy Ada đến căn hộ của mình, người đầy bụi bặm và bị thương, anh ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy tay cô, sau đó kích động kéo cô lên giường, dùng chăn trùm kín người cô, bởi vì nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo mà anh chạm vào trong khoảnh khắc nắm lấy bàn tay đó——

Leon giật mình mở mắt ra.

Anh chớp mắt, và cuối cùng buộc mình phải tỉnh dậy. Anh hơi dời ánh mắt xuống dưới, rốt cuộc nhìn rõ người phụ nữ Châu Á xinh đẹp đang được anh ôm trong lòng, tựa hồ đang ngủ rất thoải mái, cũng không có chút nào cảm thấy khó chịu bởi vì anh ôm cô quá chặt. Sau đó Leon do dự không biết nên tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp hay là dậy chuẩn bị bữa sáng, cuối cùng thuận tay vuốt ve vết thương được băng bó của Ada, quyết định hoàn thành hạng mục thứ hai.

Anh cẩn thận cố gắng đứng dậy mà không làm phiền người đang ngủ, nhưng nỗ lực này hơi khó khăn, vì chân của người kia đang kẹp chặt lấy anh do cô vừa tìm được một tư thế thoải mái. Leon nghĩ về bữa sáng, và quyết định di chuyển từ từ. Chúa ơi, hy vọng Ada ngủ đủ sâu để không bị đánh thức bởi những chuyển động của anh.

Sau khoảng nửa giờ làm việc chăm chỉ, Leon cuối cùng cũng có thể ra khỏi giường với một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đi, anh đứng bên giường ngây người nhìn khuôn mặt mềm mại đang say ngủ của Ada, một lúc sau mới cẩn thận kéo chăn che đi cánh tay lộ ra bên ngoài của cô.

Đây là một bất ngờ khác, và anh không thể ngăn mình nở một nụ cười nhẹ. Vốn dĩ anh cho rằng Ada sẽ biến mất trước khi anh tỉnh dậy, nhưng rõ ràng sự tình luôn nằm ngoài dự đoán của anh, điều này có nên được coi là phát triển theo chiều hướng tốt? Leon không rõ nữa, anh chỉ biết mình rất vui và thậm chí còn ngâm nga khi chuẩn bị bữa sáng.

Thịt xông khói, trứng và sữa, khi Leon đặt những thứ này lên bàn, anh không khỏi có chút bực bội, trong tủ lạnh của anh chỉ còn lại những nguyên liệu đơn giản này, ý tưởng khoe mẽ ban đầu của anh tan thành mây khói khi phải đối mặt với tủ lạnh trống rỗng.

"Em thấy khá hơn chưa?" Leon sắp xếp xong xuôi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Ada dựa vào ghế ăn, đang nhướng mày dò xét nhìn bữa sáng trên bàn. Cô trông vẫn còn hơi mệt mỏi, Leon đoán nguyên do là cô gặp phải một nhiệm vụ khó khăn. Anh nghĩ đến những vết thương, kỹ năng và sự thận trọng của Ada không mấy khi khiến cô bị thương, và sự kết hợp đó khiến Leon hơi muốn hỏi chi tiết, nhưng anh đã kìm lại.

"Thành thật mà nói, bữa sáng không phải quá đơn giản sao?" Ada cười đùa phàn nàn, cô ngồi xuống, cầm lấy cái nĩa đặt ở một bên chọc vào trứng rán, nó cũng không nhuyễn như cô tưởng tượng, chắc vẫn có thể ăn được.

"...Không có nguyên liệu trong tủ lạnh." Leon dừng lại vài giây như thể bị nghẹn, trước khi giải thích có phần miễn cưỡng. Anh hơi cáu kỉnh hất phần tóc mái che khuất mắt mình, khó chịu vì đã bỏ lỡ cơ hội biểu diễn trước mặt Ada. Thật tệ, anh nghĩ, điểm ấn tượng của anh trong lòng Ada chắc hẳn giờ đã giảm đi rất nhiều.

Ada suýt bật cười vì giọng điệu phàn nàn của Leon, cô chỉ nói bâng quơ nhưng không ngờ đối phương lại nghiêm túc như vậy. "Thực sự đây là một sự kết hợp khá tốt." Cô cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng nụ cười trên môi đã phản bội cô.

"Đừng an ủi tôi, Ada." Leon cúi đầu và nghịch trứng rán và thịt xông khói trên đĩa cho đến khi chúng vỡ thành từng mảnh và trở nên nhão nhoét với một ít lòng đỏ trứng rơi vãi. Chúa ơi, sự thèm ăn của anh bây giờ thực sự biến mất. Sau đó, anh chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, cầm đĩa lên và lùa mọi thứ vào miệng, nuốt chửng tất cả trong một hơi cùng với sữa.

Anh đã ăn nhiều thứ còn tệ hơn thế này trong các nhiệm vụ, vì vậy nó không... không phải là vấn đề lớn. So với đống đồ ăn hỗn độn này, anh còn quan tâm Ada lúc nào rời đi hơn, phải biết rằng, dựa theo thói quen (chiến trường) hòa thuận thông thường của bọn họ, Ada sẽ khó ở lại quá lâu.

Nghĩ tới đây, Leon không khỏi có chút mất mát. Anh không có cách nào giữ được Ada, cũng không có cách nào để thẳng thắn bày tỏ tình cảm ngoài quan điểm của hai người, họ thấu hiểu suy nghĩ của nhau nhưng lại không bao giờ có thể bày tỏ.

"Ada, tôi nghĩ chúng ta nên—"

"Chúng ta nên đi siêu thị mua đồ ăn, nếu không anh sẽ chết đói trong căn hộ của mình." Ada vội vàng ngắt lời Leon, nuốt xuống miếng thịt xông khói cuối cùng và ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của người đặc vụ, "Luôn ăn đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe của anh đâu, ngài Kennedy."

Leon mở miệng muốn nói thêm cái gì, lại không biết nên hỏi Ada tại sao muốn cùng anh đi siêu thị trước, hay là trước tiên phản bác anh sẽ không chết đói ở căn hộ. Sau đó anh chỉ đơn giản là ngậm miệng, có chút cứng ngắc gật đầu - sao cũng được, hãy cứ đồng ý trước.

Có thể đó là ý tưởng bất chợt của Ada, có thể là để cảm ơn anh vì thuốc băng bó - rõ ràng là khả năng thứ nhất cao hơn, nhưng dù thế nào đi nữa, anh có thể tiếp tục ở bên Ada, và Leon nghĩ rằng thế là đủ rồi.

"Tôi rất thích loại sữa tắm hiện tại của anh, " Ada đang kiểm tra kệ hàng đột nhiên ghé vào bên tai Leon nói, thành công hù dọa anh lui về sau, có chút thỏa mãn cong khóe miệng, "Anh luôn luôn tỏa ra hương vị rất tốt." Cô nói, rồi lấy một chai sữa tắm màu hồng trên kệ... hương dâu tây, cộng với một loại dầu gội đầu có mùi tương tự - cô nóng lòng muốn tưởng tượng Leon sẽ mang theo hương dâu tây khi đi làm, chắc chắn sẽ rất thú vị, "Nhưng... chúng ta sẽ mua cái này chứ?"

"...Được rồi" Leon nhìn vào sữa tắm và dầu gội đã được đặt trong giỏ hàng, và anh chỉ có thể bất lực thở dài vì mùi hương được đánh dấu trên đó. Đặc vụ DSO có hương vị dâu tây không khác gì một thảm họa, và không khó để anh tưởng tượng ra những biểu cảm mà đồng nghiệp của mình sẽ thể hiện. Sau đó, anh nghiêm túc suy nghĩ lại, quyết định đấu tranh cho lợi ích của mình, rồi quay đầu lại bắt gặp cái nhướng mày đầy đe dọa của Ada—được rồi, mùi dâu tây chẳng là gì cả.

Đối phương ngoan ngoãn lựa chọn tiếp nhận, khiến Ada hài lòng gật đầu, sau đó bước đi chuyển hướng về phía khu đồ ăn, Leon bị bỏ lại chỉ có thể lắc đầu đẩy xe hàng đi theo.

Anh bám theo Ada nhàn nhã, lướt qua thức ăn trên kệ để giết thời gian. Ada rất kén chọn việc quét những món đắt tiền nhất vào giỏ hàng của mình, bất quá Leon nói rằng tiền của anh đủ để mua những thứ này, anh là đặc vụ trực thuộc tổng thống, và tiền lương của anh sẽ không quá tệ.

Tình huống đang phát sinh hiện tại quả thực là ngoài sức tưởng tượng đối với anh, bình yên vô sự, không có vũ khí sinh học, không có zombie, anh và Ada có thể hòa thuận bên nhau như người bình thường. Không có mùi hôi thối của xác chết thối rữa xung quanh anh, không có mối đe dọa của virus - chỉ có tiếng thì thầm trò chuyện của những vị khách hàng khác và tiếng nhạc êm dịu phát ra từ radio.

"Leon?" Ada kêu một tiếng đem viên đặc vụ choáng váng trở lại thế giới hiện thực, anh nhìn theo ánh mắt đối phương và cúi đầu xuống, phát hiện mình đang nắm chặt lấy tay phải của Ada. Sức lực của anh có thể hơi quá mạnh, bởi vì anh nhìn thấy cái cau mày không tự nhiên của Ada trong giây tiếp theo.

"Xin lỗi..." Leon vội vàng buông tay, lầm bầm xin lỗi.

Bởi vì hình ảnh này quá đẹp, nó làm cho mọi thứ tưởng như không có thực.

Anh chớp mắt, cố gắng làm cho hình ảnh của Ada phản chiếu trên võng mạc rõ ràng hơn, ánh mắt anh dán chặt vào đôi mắt màu nâu vàng của đối phương, và anh nhìn thấy một sự đồng tình bất lực nào đó. Trước khi anh có thể hiểu được những cảm xúc này đang cố gắng thể hiện điều gì, anh đã bị nụ hôn nhẹ nhàng của đối phương tước đi khả năng suy nghĩ của mình trên khóe miệng.

"Tất cả đều là sự thật, Leon." Ada nói, có một sự dịu dàng hiếm có trong giọng nói của cô, "Không có gì cả," thanh âm của cô bắt đầu nhỏ xuống, thấp đến mức Leon vểnh tai lên cũng khó có thể nghe được, "Ở đây an toàn, và chúng ta đang bên nhau."

Ada chậm rãi vuốt ve cánh tay anh, với vẻ trấn an thường lệ. Mọi thứ trong đầu Leon được sắp xếp trở lại trật tự của nó, anh cử động đôi tay cứng nhắc, lúc này mới phát hiện mình đã vô tình chạm vào nơi thường đặt khẩu súng lục. Sau đó anh nhìn thấy chính mình trong đôi mắt màu vàng nâu kia, cũng nhìn thấy trên mặt anh tiêu tán một tia hoảng sợ. Anh hít một hơi thật sâu và đưa tay ra để giữ chặt Ada một lần nữa.

Người sau nhướng mày, ánh mắt phức tạp, nhưng không nói gì, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy anh. Cô luôn biết Leon sợ hãi điều gì, nhưng lại không biết làm cách nào để giúp Leon loại bỏ những nỗi sợ hãi này, kể cả khi nguồn gốc của nỗi sợ hãi đến từ chính cô.

"Em đang ở đây?" Leon có chút khó hiểu hỏi, thanh âm vẫn còn mang theo run rẩy chưa hề phai nhạt theo thời gian. Bây giờ anh thực sự đang nắm tay Ada, phải không? Không phải lại khiến cô rơi vào bóng tối chết tiệt đó chứ?

Anh được đáp lại bằng một nụ hôn khác, và tiếng thở dài bất lực của Ada. "Hài lòng chưa, đẹp trai?" Hôn xong, Ada lùi về sau một chút, vừa cười vừa lùi ra xa hỏi, sau đó nhận được cái gật đầu vô cùng nghiêm túc của Leon, "Vậy bây giờ anh buông tay ra được không?" Ada lắc cánh tay phải của chính mình.

Sau đó Leon dừng lại, vẻ mặt có chút do dự, cuối cùng anh lắc đầu, và lại siết chặt vòng tay. Anh luôn cảm thấy một khi buông tay thì sẽ không bao giờ gặp lại Ada, ai biết được, có lẽ chỉ là lo lắng vô căn cứ của anh mà thôi. Lập tức, anh có chút lo lắng nhìn vẻ mặt trầm tư của Ada, sợ đối phương cứ như vậy rút ra súng dây thừng rồi biến mất —— may mà Ada không có làm như vậy, thay vào đó cô hướng dẫn anh đẩy xe hàng bằng tay còn lại và tiếp tục với những gì họ đang làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro