Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 : Trốn khỏi nhà

Con mèo của anh chạy trốn khỏi nhà.

Khi Leon nhận được tin, anh đang trốn sau vật cản để lấy lại hơi. Những người bị nhiễm có thể sử dụng súng phiền toái hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng đối với một đặc vụ DSO đã trải qua biết bao trận chiến, tất cả những gì anh cần là tốn thêm một chút thời gian để đảm bảo rằng nhiệm vụ của mình sẽ không gặp phải bất kỳ sai sót nào.

Tin nhắn đương nhiên không phải do Ada gửi tới, nếu như anh nhớ không lầm, nữ gián điệp bận rộn hình như đã rời khỏi nước Mỹ sớm hơn anh một ngày. Hơn nữa dãy số hiển thị không nghi ngờ gì nữa đã khẳng định thêm cho điều này, người gửi tin nhắn chính là đồng nghiệp của anh, người được anh giao nhiệm vụ chăm sóc cho con mèo đen khi anh phải rời khỏi nước Mỹ để tiếp nhận công việc.

Mức độ nghiêm trọng của tin xấu khiến người đặc vụ nhíu chặt lông mày, đây là lần đầu tiên điều này xảy ra với con mèo đen của anh. Sau khi nhét điện thoại trở lại túi quần, Leon không chút do dự lao ra từ phía sau chỗ nấp, giơ súng lên nhắm vào người bị nhiễm gần mình nhất. Viên đạn bắn sượt qua má anh, để lại một vệt máu rất rõ ràng.

Loại hành vi này không hề nghi ngờ là muốn tìm chết, dù sao người bị nhiễm trước mặt anh không những có thể tùy ý nổ súng, trên cơ thể còn được trang bị cả áo giáp chống đạn. Nhưng nếu đem so với con mèo đen ngoan ngoãn của anh, những điều này hoàn toàn không được anh xem trọng.

Có lẽ là do anh và Ada đã rời khỏi nước Mỹ quá lâu nên mèo đen mới dùng đến hình thức này để phản đối. Leon chợt nghĩ, từ trong bao súng móc ra súng lục, trong nháy mắt xoay người giết người bị nhiễm cách anh không đến hai mét, viên đạn ghim thẳng vào chính giữa trán của hắn.

Công việc của anh khiến anh không thể mang theo mèo đen chạy loanh quanh khắp nơi, xuất hiện tình huống anh và Ada phải rời khỏi nước Mỹ cùng lúc là điều khó tránh khỏi. Nơi làm việc của bọn họ phần lớn là địa điểm bùng phát virus và thỉnh thoảng là ở các khu vực xảy ra xung đột chiến tranh.

Leon bắt đầu do dự có nên đem chuyện này nói cho Ada biết hay không, dĩ nhiên là bởi vì nó cũng là con mèo của cô. Anh tự thuyết phục mình rằng Ada sẽ không mang theo khẩu súng tiểu liên tiến hành đột kích nhà người đồng ngiệp của anh để trao đổi thân thiện về việc con mèo đen đã trốn khỏi nhà, anh nghĩ Ada có khả năng thích con mèo đó hơn là anh tưởng tượng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, anh hiện đang nhìn chằm chằm vào số liên lạc khẩn cấp do nữ gián điệp đưa cho mình. Hình tượng này có vẻ hơi thiếu chuyên nghiệp, nhất là khi xung quanh anh toàn là thi thể của những người bị nhiễm bệnh.

Vài phút sau, Leon không còn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nữa, chuyện này không nhất thiết phải kích hoạt liên lạc khẩn cấp, anh cho rằng chỉ cần mình có thể chạy về nước Mỹ càng sớm càng tốt, hẳn là sẽ rất dễ dàng tìm được mèo đen. Anh đã có được bằng chứng theo yêu cầu của chính phủ, tất cả những gì anh cần làm bây giờ là thoát khỏi khu vực này và trở về nơi an toàn.

Mặt đất dưới chân bỗng truyền đến từng đợt chấn động, Leon quay đầu lại, phát hiện con BOW khổng lồ mà mình đã cắt đuôi một giờ trước, điều này khiến Leon do dự, anh không chắc mình lúc này nên bỏ đi và giao con BOW lại cho chính phủ Mỹ xử lý hay là ở lại để giải quyết nó bằng những viên đạn nghèo nàn còn lại của mình.

Con BOW cáu kỉnh dùng tay vung chiếc xe bọc thép chặn đường một cách dễ dàng, chiếc xe hạng nặng vẽ một đường vòng cung trên không trung và lao thẳng tới trước mặt Leon, thay anh đưa ra lựa chọn.

Leon dám khẳng định đây phải là điều mạo hiểm nhất mà anh từng làm trên chiến trường, rút điện thoại ra để gọi điện trong khi bị đuổi theo bởi một con quái vật cao gần bằng tòa nhà. Người đồng nghiệp của anh, người tự biết rằng anh ta đã làm hỏng việc, đã tổ chức một nhóm đặc vụ để truy tìm con mèo đen, hứa hẹn nhiều lần qua điện thoại rằng sẽ hoàn thành xong mọi việc trước khi anh quay trở về Hoa Kỳ.

Tất nhiên là anh phải hoàn thành việc này. Sau khi cúp điện thoại Leon không ngừng lẩm bẩm câu này trong nội tâm, nó nhất định phải được giải quyết trước khi Ada quay lại Washington và biết được mọi chuyện. Điều này chắc không có vấn đề gì, dù sao mèo đen phải đối mặt với cả một đội đặc vụ tinh nhuệ, hơn nữa, tốc độ của bọn họ khẳng định nhanh hơn nhiều so với việc một mình anh tìm kiếm.

Leon cất khẩu súng lục trở lại bao da và chộp lấy khẩu súng bắn tỉa mà anh đã đặc biệt chuẩn bị cho nhiệm vụ này——bây giờ là lúc anh đưa gã to con này đi chơi vui vẻ trong thành phố một lúc.

Lợi dụng dụng địa hình và súng bắn tỉa giúp việc giải quyết con BOW dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến, nhưng Leon vẫn không tránh khỏi bị thương trong khi đang tìm cách tránh né, để có thể thoát ra khỏi một tòa nhà đang sụp đổ mà không bị tổn hại chút nào quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, nhất là khi phía sau còn bị truy đuổi bởi một nhóm những kẻ nhiễm bệnh cộng thêm một con BOW khổng lồ.

Leon hoàn toàn không có thời gian để xử lý vết thương, anh gần như là vội vã dùng xe địa hình chạy ra khỏi khu vực bùng phát virus sau đó gấp rút lên máy bay trở về nước Mỹ, trong thời gian này anh không ngừng kiểm tra điện thoại, nhưng thẳng đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Washington, vẫn không nhận được tin tức gì về con mèo đen của mình.

Chết tiệt. Leon thầm nguyền rủa trong lòng và rút điện thoại ra một lần nữa.

"Có vẻ như anh không mang theo bất kỳ hành lý nào cả."

Một giọng nói cực kỳ quen thuộc khiến Leon đang gọi điện thoại để xác nhận lại tình hình trong khi đi về phía trước bỗng sững người ngay tại chỗ, đây chắc chắn là tình huống tồi tệ nhất trong giả thiết, anh nghĩ, có chút cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt anh tình cờ bắt gặp đôi mắt màu nâu vàng của Ada. Anh gần như có thể thấy trước được điều gì sẽ xảy ra khi nữ gián điệp biết rằng con mèo đen đã mất tích——anh không thể nói với đối phương rằng con mèo đen đã tự ý bỏ nhà đi, sự thật này giống như là một cái cớ ngu ngốc bất kể có nhìn nó theo hướng nào.

Người đề xuất giữ lại mèo đen là anh, nhưng không hiểu sao đối phương luôn là người nhận được những sủng ái bất ngờ từ Ada, à thì đó là tên con mèo đen của anh.

"Sao trông anh cứ như vừa gặp ma vậy?" Ada nhướn mày khi nhận thấy người đặc vụ có vẻ không được tự nhiên.

"Sao em lại xuất hiện ở đây?" Leon vội vàng nhét điện thoại vào túi áo, cố tỏ ra thật bình tĩnh. Điện thoại của anh đã được kết nối, tiếng 'Alo' xen lẫn giữa những tiếng ồn ở sân bay vẫn đặc biệt rõ ràng ở khoảng cách gần, "Không phải, ý tôi là rất tốt, tôi chỉ thấy ngạc nhiên khi em ra sân bay đón tôi?"

"Thực ra, tôi ngồi cùng chuyến bay với anh." Ada đáp lại Leon đang tỏ ra sửng sốt, cô khẳng định đối phương không nhận ra điều này.

"Do vậy nên tôi chỉ tìm được chứng cứ liên quan, còn mẫu virus đã bị người khác lấy mất trước khi tôi đến." Leon khô khan nói, anh trước đó còn tưởng rằng thông tin xuất hiện sai lầm. "Thật không công bằng," anh nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em rời khỏi nước Mỹ sớm hơn tôi một ngày, vậy mà tôi không biết công việc của em trùng với công việc của tôi."

Không bao giờ hỏi thăm về nội dung công việc của đối phương là sự ngầm hiểu giữa hai người họ, nhưng Leon luôn có thể vô tình bắt gặp hình bóng của nữ gián điệp nhàn nhã bước đi trên tiền tuyến. Mỗi khi mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ giống nhau, sự cạnh tranh trên chiến trường mặc định được coi là hoạt động vui vẻ giữa hai bên. Mặc dù đối với Leon mà nói, chẳng qua chỉ là qua lại giữa hai sự kiện 'đến nơi và không tìm thấy gì' hay 'đến nơi và nhìn thấy Ada cầm súng bắn dây bay đi', ngoài ra không còn gì khác.

"Anh còn định ngây ngốc đứng ở chỗ này bao lâu?" Ada tâm tình tốt tiến lên vài bước, trìu mến vỗ vào má Leon, vẻ mặt kinh ngạc của người đặc vụ ngoài ý muốn rất đáng yêu, "Tôi rất nhớ cảm giác thoải mái khi ngâm trong bồn nước nóng."

"Tắm nước nóng, tất nhiên rồi." Leon theo thói quen gật đầu cùng Ada, vài giây sau anh mới kịp thời phản ứng, đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, "Trước khi trở về nhà chúng ta đi ăn chút gì đi, ý tôi là, tôi đói." Leon lắp bắp nói dưới ánh mắt nghi ngờ của nữ gián điệp, trong nội tâm không ngừng mắng nhiếc người đồng nghiệp đã khiến anh rơi vào tình cảnh éo le thế này.

Vẻ mặt của Leon rõ ràng là không có sức thuyết phục, trong nháy mắt Ada liền phát hiện người đặc vụ đang nói dối, cô nhìn ra đối phương đang cố gắng che giấu điều gì đó. "Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ nấu ăn rất ngon." Ada hướng Leon lộ ra vẻ mặt không có cách nào cự tuyệt tươi cười, hoàn toàn không cho anh có cơ hội phản bác.

Anh xong đời rồi.

Người đặc vụ đi theo phía sau Ada liên tục nhìn vào điện thoại thở dài trong lòng, tất cả các tin nhắn đến từ bên kia đều là tín hiệu cầu cứu. Chúa ơi, đó là con mèo của anh, anh rất muốn tham gia vào hành động truy tìm. Leon liếc sang một bên khuôn mặt của Ada rồi lặng lẽ nuốt khan.

"Có lẽ tôi nên đến bệnh viện một chuyến." Đang ngồi trong xe taxi, người đặc vụ đột nhiên nghĩ đến một cái cớ khác, anh phải câu giờ cho đồng nghiệp, hoặc là vì sự an toàn của đồng nghiệp. Chờ đến khi Leon nói xong điều đó, anh mới nhận ra rằng đó là một cái cớ tồi tệ, đặc biệt là sau khi Ada quay đầu lại và nhìn anh với nụ cười nửa miệng quen thuộc của cô.

"Anh chắc chứ?" Ada thích thú liếc nhìn người đặc vụ đang cố giấu mình vào một góc để giảm bớt cảm giác về sự tồn tại, Leon đúng là bị thứ vũ khí sinh học đó truy đuổi rất thảm, cô đã thấy rất rõ ràng, "Có lẽ anh thực sự cần phải nằm viện nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

Chúa ơi, cô ấy thực sự muốn nhốt anh trong bệnh viện? Giọng điệu uy hiếp của Ada khiến Leon cấp tốc lắc đầu, chột dạ đem ánh mắt dời đi chỗ khác không nói thêm gì nữa. Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của anh vẫn rung lên, tin nhắn của đồng nghiệp lũ lượt kéo đến, bọn họ hình như đã tìm được chút dấu vết, đối phương cam đoan sẽ tìm ra con mèo đen.

Đây có thể coi là một tin tức tốt, khiến người đặc vụ đang căng thẳng thần kinh cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi. Sự buông lỏng nhất thời đã tạo cơ hội cho Ada, cô lấy đi điện thoại từ trong tay Leon trước khi anh kịp phản ứng. Cô chắc chắn rằng những gì Leon đang che giấu có liên quan đến cô.

"Ada!" Thần kinh căng như dây đàn vĩ cầm của Leon cuối cùng cũng đứt gãy ngay khi Ada lấy điện thoại đi, anh thậm chí còn tăng âm lượng gọi tên đối phương. Ngay sau đó Leon nhận ra rằng âm thanh đó có hơi đột ngột trong chiếc taxi yên tĩnh, anh đem lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình cọ xát vào gấu quần.

Để có thể truy cập vào tin nhắn văn bản trên điện thoại di động cần đến mật mã độc quyền thuộc về các đặc vụ, Ada không thể trong thời gian ngắn tiến hành tra xét và giải mã nó một cách nhanh chóng. Chiếc xe taxi lúc này đã dừng lại, người đặc vụ lo lắng nhìn Ada, dùng một động tác chuyên nghiệp vươn tay đoạt lại điện thoại di động của mình, nhanh chóng mở cửa lao ra khỏi xe.

Anh bắt đầu gọi điện thoại, trong khi nghĩ rằng mình phải quay về căn hộ trước Ada và cất hết đống vũ khí có lực sát thương đó đi. Tất nhiên, anh không phản đối việc dạy cho đồng nghiệp của mình một bài học, nhưng nếu là Ada, những gì người đồng nghiệp của anh phải gánh chịu sẽ không chỉ là bị dùng như bao cát luyện một chút quyền cước đơn giản như vậy.

"Không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Tiếng nói gợi cảm cất lên làm Leon đang định mở cửa sững người, anh thề là mình đã nghe thấy tiếng dây thừng. Đây là gian lận! trong lòng Leon rên rỉ, làm sao anh có thể giải thích với Ada về con mèo đen đã bỏ trốn, người đồng nghiệp bất hạnh của anh và đội đặc vụ đang truy tìm—Chúa ơi, Thượng Đế phù hộ Ada không mang theo khẩu súng tiểu liên quen thuộc của cô.

"Đặc vụ Kennedy?"

Chúa ơi, cô ấy nhất định đã mất hết kiên nhẫn. Leon cứng nhắc xoay người, nhìn Ada như thể cô có một kẻ rình rập sau lưng. "Em sẽ không thích tin tức này đâu," Anh không biết thanh âm làm như thế nào từ trong cổ họng của mình phát ra, trên thực tế, Leon thậm chí còn không nghĩ ra được điều gì để nói, "Chúng ta...... " Anh lui về phía sau một bước, phần lưng áp sát vào cánh cửa căn hộ.

"Chúng ta?" Ada nhướn mày.

"Con mèo của chúng ta, nó..." Leon hít một hơi thật sâu.

"Nó đã bị đồng nghiệp của anh gửi trả về, cho nên?" Leon giống như đang thừa nhận sai lầm của mình khiến Ada có chút bối rối, cô chỉ khoanh tay kiên nhẫn chờ người đặc vụ nói hết câu.

"Đúng vậy, nó đã bị đồng nghiệp của tôi...... Cái gì?!" Leon đột nhiên trợn to hai mắt.

Ada cúi đầu không nói gì ra hiệu cho Leon, người đặc vụ cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô——con mèo đen lặng lẽ xuất hiện dưới chân mà anh không hề hay biết. Leon nghĩ, cảm giác của anh lúc này thật giống như là bị zombie cắn một cái, trong khi hoảng sợ nghĩ rằng mình sẽ biến thành quái vật thì đột nhiên được thông báo rằng virus không lây nhiễm qua tuyến nước bọt.

"Cho nên tôi chỉ muốn trở về nhà sớm để mở cửa cho nó." Leon cúi người ôm mèo đen ngoan ngoãn ngoài dự tính vào trong lòng, anh tùy tiện tìm cớ giải thích cho một loạt hành vi không được tự nhiên của mình kể từ khi bước chân xuống máy bay. Sau đó, Leon nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để kiểm tra và phát hiện ra rằng người đồng nghiệp của anh vẫn đang cố gắng tìm kiếm chú mèo đen bị lạc.

Leon tắt điện thoại không chút do dự, che giấu sự thật rằng con mèo đen đã về lại vòng tay anh. Anh thực sự không ngại khi để cho anh ta tiếp tục bận rộn một đoạn thời gian.

"Ada?" Người đặc vụ hoàn toàn yên lòng, đẩy cửa bước vào và quay đầu lại, anh đương nhiên không quên nữ gián điệp đang đứng phía sau mình.

Cuối cùng, anh đồng thời nhận được câu đáp lại từ mèo đen và câu trả lời chậm hơn một nhịp từ nữ gián điệp.

"Anh hẳn là muốn giải thích điều này?" Khóe miệng Ada cong lên thành một vòng cung, đủ để khiến Leon bắt được một tín hiệu nguy hiểm, "Từ khi nào mà nó trùng tên với tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro