Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 : Chúc mừng ngày kỷ niệm

Ada hiếm khi nghe Leon kể về những gì anh đã trải qua sau khi rời khỏi thành phố Raccoon cho đến khi gặp lại cô ở Tây Ban Nha. Đương nhiên, cô cũng từng thử điều tra qua một chút, nhưng giấy trắng mực đen cũng chỉ có thể tóm tắt Leon đã làm những gì trong khoảng thời gian đó, giống như xem phần vắn tắt giới thiệu của một bộ phim.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc dò hỏi, bởi dù sao cũng sẽ có một số chuyện riêng tư thuộc về bí mật cá nhân, cô đương nhiên dám khẳng định Leon sẽ nói cho cô biết, nhưng như vậy có chút không công bằng với người đặc vụ——bởi loại chuyện chia sẻ như thế này sẽ chỉ có thể đến từ một chiều.

"Nghiêm túc mà nói, nhà hàng cao cấp, cảnh đêm, ánh nến, âu phục... Anh có chắc hôm nay chỉ là một buổi hẹn hò bình thường không?" Ada nhìn Leon, người sau đang có những động tác hơi mất tự nhiên trước mặt cô, cô nắm khá rõ thông tin về Leon, nhưng thông tin không cho biết ngày hôm nay có ý nghĩa đặc biệt gì đối với người đặc vụ.

Cô nhìn vào chiếc ly trong tay, không phải rượu vang đỏ mà là sâm panh, điều này khiến Ada càng thêm chắc chắn hôm nay nhất định phải đại diện cho điều gì đó.

Cô bắt đầu loại bỏ các lựa chọn trong đầu, có lẽ chuyện này sẽ có liên quan đến cô, dù sao thì cô cũng là người được Leon mời hẹn hò. Nhưng cũng có thể anh chỉ muốn ăn mừng cùng cô, "Dù sao thì anh cũng nên cho tôi biết lý do, Leon."

"À, thật ra chỉ là hẹn hò mà thôi." Leon giơ hai tay biểu thị mình thật sự không có mục đích khác, tuy rằng bọn họ ở cùng nhau là thật, nhưng thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn tối lãng mạn cũng không có vấn đề gì. Anh thực sự nghĩ rằng anh và Ada đã thiết lập một mối quan hệ, mặc dù cả hai đều không nói ra điều đó.

Ada nhìn đối phương với ánh mắt dò xét, như thể đang đánh giá xem liệu Leon có trả lời qua loa hay không. Được rồi, cô cũng không ghét hẹn hò. Sau đó Ada cầm ly rượu lên, nhướn mày nhìn người đặc vụ vẫn còn đang ngơ ngác, "Vậy thì, chúc mừng?"

"Chúc mừng." Leon cũng nâng ly, nhẹ nhàng chạm vào.

Có lẽ ngày hôm nay không là gì cả đối với Ada, Leon nghĩ thầm khi đặt ly xuống, anh mỉm cười với người đối diện trước, sau đó cầm dao nĩa lên. Cũng chính là ngày này vài năm trước, anh được cử đến Tây Ban Nha để giải cứu con gái của tổng thống, và sau đó, anh được gặp lại Ada.

Trên thực tế, anh không biết chính xác Ada làm thế nào mà trốn thoát được ra khỏi thành phố Raccoon, nhưng thật tuyệt khi cô ấy có thể trốn thoát. Nghĩ đến đây khiến anh có chút hối hận, anh lúc ấy không nên qua loa cho rằng Ada đã chết. Chuyện này vẫn luôn là cơn ác mộng sâu sắc nhất trong lòng anh suốt sáu năm kể từ khi anh trốn thoát ra khỏi thành phố Raccoon.

Rồi anh ngước nhìn Ada, người sau đang vô cùng ưu nhã cắt bít tết. Anh nhìn vào con dao bạc, rồi đến tay của Ada——anh đã không thể nắm lấy nó, anh đã để cô rơi xuống.

"Cứ nhìn chằm chằm vào tôi đi, đồ ăn sẽ không tự động vào miệng anh đâu, đẹp trai." Ada nhắc nhở người đặc vụ ngồi phía đối diện, suốt từ nãy đến giờ anh hầu như không chạm đồ ăn, cô không ngại bị nhìn chằm chằm, nhưng cô không muốn ăn xong lại phải đợi Leon tùy tiện nhét thức ăn vào miệng.

Cô nhếch khóe miệng dùng giọng điệu châm chọc như mọi khi, điều này khiến Leon đang ngẩn người thoát ra khỏi những ký ức. Anh đưa một tay lên để nới lỏng cổ áo, chuyển sự chú ý của mình trở lại với thức ăn. Anh tự nguyền rủa chính mình trong lòng, tự nói với bản thân không cần phải khẩn trương, nhưng anh vẫn không kiểm soát được cắt bít tết thành những miếng bằng nhau, đồng thời diện tích có xu hướng ngày càng nhỏ lại.

Bữa tối bình thường đã bị Leon ăn một cách thê thảm, khi anh và Ada bước ra khỏi nhà hàng, anh cơ bản quên bẵng đi mùi vị của miếng bít tết. Có lẽ anh đã không có ăn nó chút nào, dù sao thì miếng bít tết cũng bị anh cắt loạn thành một đống.

"Vậy kế hoạch tiếp theo của anh là gì?" Ada hỏi người đặc vụ rõ ràng đang ảo não bên cạnh cô, rồi tiến lại gần Leon vài bước để tránh người đi bộ. Cô có lẽ đã tới quá gần, khoảng cách giữa họ hiện tại giống như giữa những người yêu nhau đang đi trên đường phố. Gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi bột giặt trên quần áo của người đặc vụ, cộng với mùi nước hoa thoang thoảng——có vẻ như ngày hôm nay thực sự chỉ là một buổi hẹn hò thuần túy.

"Xem phim?" Leon từ trong túi áo khoác lấy ra hai tấm vé, vẫy vẫy trước mặt Ada. Sau đó, anh dường như cảm thấy ý tưởng này hơi lạc hậu, vì vậy anh đã vuốt tóc mái của mình hai lần vì xấu hổ. Có vẻ như anh thực sự không có bất kỳ thiên phú lãng mạn nào, dù sao thì phần lớn cuộc sống trước đây của anh đều xoay quanh lũ BOW, anh hầu như không có thời gian để làm những việc khác.

"Nghe anh an bài, đẹp trai." Ada biểu thị cô không có ý kiến, đánh giá từ lời mời của Leon trước đó, người đặc vụ này hẳn là đã lên kế hoạch từ rất lâu, anh hẳn đã suy nghĩ đến nhiều khả năng, cuối cùng lựa chọn một phương án không dễ dàng bị từ chối là 'xem phim'. Lãng mạn, kinh dị hay khoa học viễn tưởng? Cô nghĩ mình đều có thể tiếp nhận.

Leon mỉm cười, kiểm tra thời gian trên điện thoại và bỏ lại tấm vé vào túi. Vẫn còn đủ thời gian trước khi bộ phim bắt đầu, bọn họ có thể chậm rãi đi bộ qua. Leon nghiêng đầu nhìn Ada, cô ấy thật đẹp, không phải sao? Một sự ấm áp không thể ngăn cản xuyên qua trái tim Leon, khiến anh đột nhiên có chút khát vọng được chạm vào đối phương. Anh có thể nắm lấy tay cô, đan vào nhau giống như cặp đôi trước mặt họ hướng ba giờ, hoặc vòng tay qua vai cô, giữ khoảng cách giữa họ càng ngắn càng tốt.

Ngón tay Leon nôn nóng gõ nhịp trên đùi, anh muốn hành động nhưng theo thói quen lại khắc chế bản thân. Anh không chắc liệu Ada có thích điều này không, sự tiếp xúc thân mật nơi công cộng. Nhưng không ngờ, Leon còn chưa kịp phản ứng thì Ada đã nhanh chóng nắm lấy tay anh, Leon mở to mắt kinh ngạc khi cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay mình, anh quay đầu lại và nhìn thấy nụ cười của Ada.

Điều này khiến sự do dự của Leon gần như biến mất hoàn toàn, thay vào đó, anh nắm lấy tay Ada và thử nghiệm đan các ngón tay của họ vào nhau, trên mặt dần hiện lên một nụ cười đắc ý. Anh kéo Ada lại gần để vai họ có thể chạm vào nhau. Làm tốt lắm, đặc vụ. Leon tự nhủ, ngạc nhiên vì cuộc hẹn hò này diễn ra tốt đẹp ngoài mong đợi.

Anh chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng để không khiến mình buồn ngủ giữa chừng, hào phóng mua một phần bỏng ngô lớn và hai cốc coca. Anh không muốn làm hỏng cuộc hẹn này, huống chi hôm nay là một ngày vô cùng ý nghĩa đối với anh.

Ada lắc đầu trước điệu bộ âm thầm đắc ý của Leon, cô cướp đi bỏng ngô từ trong tay Leon để cho mình có chuyện gì đó để làm. Cô vẫn rất hiếu kỳ vì sao Leon lại chọn ngày hôm nay, mặc dù người đặc vụ cố gắng che đậy và giải thích bằng mọi cách, nhưng cô đoán rằng ngày hôm nay có thể có ý nghĩa rất lớn đối với Leon. Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cái gì, chẳng lẽ là ngày kỷ niệm hai người chung sống với nhau? Có lẽ dòng thời gian nên đi xa hơn một chút, virus... Không, hẳn là theo chiều hướng tốt hơn, ngày anh tốt nghiệp từ trường huấn luyện?

"Bắp rang ngon vậy sao?" Trong thời gian nghỉ giải lao giữa cốt truyện quá mức nhàm chán, Leon thấp giọng hỏi, anh luôn cảm thấy tần suất ăn của người bên cạnh mình chưa bao giờ chậm lại. Bộ phim này chán quá phải không? Leon có chút lo lắng nghĩ, có lẽ anh thật sự nên hỏi ý kiến ​​của đối phương trước khi lên kế hoạch.

"Không... Ý tôi là, vâng." Ada cúi đầu mới muộn màng nhận ra rằng hộp bỏng ngô đã bị cô ăn gần hết, thời điểm cô suy nghĩ luôn thích làm việc khác. Sau đó cô ngẩng đầu lên, phát hiện không biết tại sao tình tiết trong phim lại phát triển đến giai đoạn này. Cô một mực không đem sự chú ý của mình đặt lên màn hình, bất quá Leon không cần phải biết về chuyện này."Muốn một chút không?" cô hỏi ngay lập tức.

"Ừm..." Leon nhìn bỏng ngô còn sót lại trong hộp, tựa hồ nghĩ tới cái gì, "Có lẽ..." Anh do dự phát ra vài âm tiết, đột nhiên nghĩ tới chính mình nên chủ động một chút.

Chờ hơn mười giây, Leon cũng không có làm ra động tác kế tiếp, điều này khiến cho Ada có hơi mất kiên nhẫn, cô nhướn mày quay đầu lại nhìn vào màn hình, tiện tay nhặt mấy cái bỏng ngô ném vào trong miệng.

Bây giờ là lúc để tấn công, đặc vụ! Leon hít sâu một hơi, bầu không khí rất tốt, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào trong tình tiết của bộ phim. Trong giây tiếp theo, anh nghiêng đầu và hôn Ada trước khi cô kịp phản ứng. Một nụ hôn rất đơn giản và nhanh chóng, nhưng Leon vẫn nín thở theo phản xạ.

Anh phải tìm ra lý do cho nụ hôn bất ngờ này, và rõ ràng là có thứ gì đó đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh. Anh cuốn đi bỏng ngô mà Ada vừa cho vào miệng một cách tùy ý, sau đó cố ý dứt ra thật nhanh để nụ hôn có cảm giác như một trò đùa. Thật đáng tiếc chính là kế hoạch rút lui hoàn hảo của anh đã bị chặn lại bởi Ada, cô nhanh chóng phản ứng lại sau cú sốc, nắm lấy cổ áo của Leon và kéo người đặc vụ đã lùi lại vài cm một lần nữa rút ngắn lại khoảng cách.

Sau đó là một nụ hôn khác.

Thẳng đến khi vị ngọt của bỏng ngô hoàn toàn tan ra, nụ hôn mới kết thúc. Leon lo lắng và tỏ ra thận trọng thật dễ thương, Ada cọ ngón tay lên khóe miệng của người đặc vụ và nghĩ, thật thú vị, toàn thân anh ấy cứng đơ như thạch cao.

"Vậy hiện tại anh có thể nghiêm túc xem phim được không, đẹp trai?" Ada trêu chọc hỏi, thanh âm của cô luôn có chút khàn khàn, còn mang theo tiếng thở dốc khó nhận ra. Cô nhìn Leon im ắng nhanh chóng gật đầu, trở lại tư thế ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc như một cậu học sinh đang nghe giảng trong lớp. Cảnh tượng như vậy khiến cô khẽ cười một tiếng, nhét hộp bỏng ngô còn lại non nửa vào tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro