Chương 16 : Nhịp tim đập thình thịch sau khi ra khỏi bồn tắm
"Báo cáo của anh còn chưa có viết xong?" Đây là lần đầu tiên Ada nhìn thấy Leon làm việc ở nhà vì kỳ hạn nộp báo cáo đang đến gần, phải biết rằng mặc dù Leon không thích những thủ tục giấy tờ rắc rối này, nhưng từ trước đến nay anh chưa bao giờ đem công việc về nhà, nó luôn được thực hiện trong văn phòng của DSO.
"Có chút phiền toái, tôi không biết nên viết như thế nào mới là thích hợp nhất." Ngồi ở trước bàn làm việc trong thư phòng, Leon đau đầu trả lời, anh đã gạch bỏ hơn mười tờ giấy rồi, và bản báo cáo này cần phải được nộp vào ngày mai, nếu như anh không hoàn thành... nghĩ tới đây Leon tự cảm thấy rùng mình, DSO quá giỏi trong việc bắt nạt người của mình.
Anh ngẩng đầu ra hiệu Ada hãy đi ngủ trước, dù sao anh cũng đã quyết định sẽ chiến đấu cả đêm rồi. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh liền không có cách nào rời mắt đi.
Ada có lẽ vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt trong chiếc áo sơ mi yêu thích của cô, tất nhiên là nó thuộc về Leon. Cô không mặc quần ngủ, chỉ lợi dùng vạt áo sơ mi trắng dài quá gối của Leon để che đi một phần nhưng đôi chân thon thả ấy vẫn lọt vào mắt người đặc vụ một cách lấp lánh.
Sau đó, Leon nhận thấy rằng khoảng cách giữa đôi chân trắng nõn và anh đang dần rút ngắn.
"Chuyện gì khiến anh phải buồn bực đến vậy?" Lúc Leon định thần lại thì Ada đã đi đến bên cạnh anh, cô cúi đầu nhìn vào mớ giấy trên bàn đã bị Leon gạch xóa một cách khủng khiếp. Có lẽ là do có quá nhiều cải biến trên trang giấy, ngay cả Ada cũng không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Leon để nhận ra những gì anh đang viết.
"Uh... nhiệm vụ của tôi một tuần trước." Leon gian nan rời mắt khỏi đôi chân của Ada, anh hơi ngẩng đầu lên kết quả ánh mắt lại một mực dính chặt vào cổ Ada. Chúa ơi, cô ấy còn để mở hai nút áo! Leon nghe thấy tiếng hét bên trong mình. Vì không có cúc áo nên anh có thể nhìn thấy một khoảng da thịt lộ ra trên ngực Ada. Nước từ ngọn tóc nhỏ thành giọt rồi trượt xuống theo đường cong, Leon khắc chế không nhịn được muốn đem giọt nước kia liếm sạch.
Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như thế này, nhưng sao anh lại cảm thấy cô quyến rũ hơn bình thường rất nhiều? Leon hắng giọng vì xấu hổ, quay đầu lại và cố gắng cưỡng chế suy nghĩ của mình tập trung vào bản báo cáo.
"Một tuần trước..." Ada trầm ngâm nhắc lại.
"Lúc đầu lời bọn họ nói ngược lại rất dễ nghe, mẫu vật nằm trong tay bọn họ sẽ không phải là để nghiên cứu phục hồi, bọn họ cho rằng tôi không biết chính phủ vì mẫu vật này mà thành lập nên một bộ phận riêng biệt." Leon dùng bút gõ vào mặt giấy, tình huống phát triển thành ra thế này không phải là điều anh có thể kiểm soát được. Anh không có biện pháp để khống chế chính phủ thuận theo ý nghĩ của mình, vì chuyện này mà anh đã tranh cãi với cấp trên không ít lần. Nhưng đối phương căn bản không coi trọng sự cố kỵ và những lời cảnh báo của anh. Hơn nữa mẫu vật lần này không tính là do anh lấy được, phải nói là anh hỗ trợ lấy được, cho nên anh không có cơ hội để phá hủy nó.
"Chính phủ nói rằng virus đã bị tiêu diệt." Ada nheo mắt lại. Công việc giữ bí mật của chính phủ tốt hơn cô tưởng tượng. Ngay cả tình báo của cô cũng chỉ ra rằng virus đã bị tiêu diệt do một tai nạn trong quá trình vận chuyển——Hiện tại xem ra vụ tai nạn kia chỉ là một vở diễn của chính phủ Hoa Kỳ.
"Thực ra không phải, cái bị hủy là giả—" Leon đang định nói tiếp đột nhiên dừng lại, mùi anh đào dễ chịu tỏa ra từ người Ada cùng những hình ảnh kích thích trí tưởng tượng khiến anh có chút không theo kịp suy nghĩ, lại tăng thêm sự kiện lần này khiến anh cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh và lo lắng... Sau khi lấy lại tinh thần, anh cẩn thận hỏi lại với giọng điệu xác thực: "Tôi vừa rồi..."
"Vừa rồi anh đã nói ra hết, đẹp trai." Ada nhanh chóng đánh tan ảo tưởng của Leon.
"Ồ..." Mình có lẽ là một đặc vụ tệ hơn bao giờ hết. Leon uể oải nghĩ, điều này rõ ràng là bí mật của chính phủ, nhưng anh lại cứ thế tiết lộ ra bên ngoài một cách dễ dàng. Đáng lẽ anh phải cảnh giác với nữ gián điệp bên người mình, nhưng anh không chỉ không những nói ra hết mà còn để cô đứng bên cạnh xem xét bản báo cáo của mình một cách công khai.
"Anh thật đáng yêu, Leon." Vẻ mặt đáng thương giống như một con chó lớn làm hỏng đồ đạc của người đặc vụ khiến Ada bật cười, cô cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nào ngờ Leon hoàn toàn không có do dự hay cảnh giác cứ như vậy đem toàn bộ nói ra, hơn thế nữa còn dùng giọng điệu phàn nàn. Cô nghĩ có thể là do ngay từ đầu Leon đã có vướng mắc với chuyện này, hoặc DSO thực sự đã nghiền ép người đặc vụ của cô đến hỏng.
"Chết tiệt." Leon ảo não chửi thề, anh thật sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, anh không rõ virus rơi vào tay ai thì tốt hơn, có lẽ virus nằm trong tay chính phủ sẽ tương đối an toàn hơn so với những người khác, ít nhất thì chính phủ cũng sẽ không tùy tiện sử dụng virus để phát động các cuộc tấn công khủng bố.
Đây chính là điều khiến anh lo lắng nhất, cùng Ada ở bên nhau càng lâu, càng dễ quên đi sự nguy hiểm và vị trí của của đối phương. Nếu Ada là kẻ thù của anh, anh quả thực không dám tưởng tượng được thông tin bị rò rỉ vừa rồi sẽ có tác động như thế nào.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì đâu, đẹp trai." Ada nhẹ nhàng nói, giây tiếp theo cô thành công thu hoạch được ánh mắt kinh ngạc của Leon. Nếu thông tin này lấy được từ người khác, cô xác thực sẽ có khả năng bán thông tin này ra bên ngoài, vô số phần tử thù địch sẽ đổ xô đến nước Mỹ khi biết rằng chính phủ Hoa Kỳ vẫn còn giữ lại loại virus hiếm gặp đó. Nhưng cô không thể vì người nói cho cô tin tức này là Leon.
Cô gác lại sự nghiệp của mình với tư cách là một gián điệp vì cô không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào cho Leon. Cô đang cố gắng vượt qua dải phân cách kia, hay nói đúng hơn là cả cô và Leon đều đang nỗ lực vượt qua ranh giới đó. Điều này rất nguy hiểm. Ada thầm nhủ trong lòng, một đặc vụ dưới sự kiểm soát của chính phủ Hoa Kỳ và một gián điệp dưới sự kiểm soát của một tổ chức——nhưng điều này đáng giá. Một giọng nói rất nhỏ liên tục nói với cô như vậy, vì đó là Leon, cho nên nó đáng giá.
Cũng giống như Leon, cô đang nỗ lực để duy trì mối quan hệ này và muốn tiến xa hơn.
"Ada, tôi——" Leon bỗng bắt lấy cánh tay của nữ gián điệp châu Á, anh nhìn qua còn muốn nói cái gì. Nhưng đối phương không cho anh cơ hội đó, Ada đã ngiêng đầu hôn lên môi Leon trước khi anh kịp phản ứng. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của Leon, khẽ câu lên khóe miệng.
Môi anh đủ mềm, nhưng hơi khô. Ada nghĩ, râu có hơi gai nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được, cô làm anh sợ sao? Cảm nhận được động tác của Leon có chút cứng ngắc cùng khẩn trương, Ada cười thầm. Rồi cô lại đem sự tập chung của mình trở về với nụ hôn, cố gắng luồn lưỡi mình vào miệng Leon và quấn lấy lưỡi anh——cảm giác rất tốt khi hôn anh ấy như thế này.
Leon sững người tại chỗ, anh hơi sợ Ada sẽ bỏ chạy một khi anh chủ động——cô luôn thích đùa giỡn với anh như vậy. Nhưng ý nghĩ đó chỉ kéo dài vài giây ngay sau khi Leon bác bỏ nó. Anh kéo Ada lại gần và ôm cô vào lòng, ấn một tay lên mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cô và thay đổi góc độ để nụ hôn thêm sâu hơn.
Tất cả các tế bào trong cơ thể anh đang hét lên vì sung sướng, hơi thở của anh tràn ngập hương vị của Ada.
Nụ hôn kéo dài cho đến khi cả hai đều không có cách nào hô hấp mới dừng lại, Leon tựa trán lên vai Ada thở hổn hển. Người sau ôm lấy lưng anh, dùng một tay xoa lên gáy anh.
"Nụ hôn chúc ngủ ngon, hiện tại em nên đi ngủ, Ada." Leon chậm rãi nói, dùng mũi cọ đi vài giọt nước vương trên vai Ada. Anh không đề cập lại chuyện vô tình tiết lộ tin tức vừa rồi, anh cảm thấy nụ hôn vừa rồi tựa hồ đã phá vỡ điều gì đó——là thỏa thuận bất thành văn giữa bọn họ, không hỏi thăm về công việc của đối phương, hay điều gì đó khác, Leon không thể xác định chắc chắn. Tất cả những gì anh biết là anh yêu nụ hôn đó vô cùng, và cả cái ôm bây giờ thuộc về Ada.
Anh và Ada luôn đứng ở những vị trí khác nhau, nhưng ... "Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, phải không?" Leon khẽ lẩm bẩm, âm lượng của anh rất nhỏ, nhưng Ada ở quá gần vẫn có thể nghe thấy. Bàn tay của Ada bắt đầu đi lên từ gáy cho đến khi sờ lên mái đầu màu nâu vàng của Leon.
"Chúng ta có thể." Ước chừng mấy phút sau, Ada đưa ra câu trả lời khẳng định, cô không muốn tiếp tục trốn tránh Leon.
Cô ấy không thay đổi chủ đề, cũng không có trầm mặc không nói gì——đây là câu đáp lại phải không, Ada vậy mà đáp lại mình. Những từ này cứ hiện lên trong đầu Leon, anh biết rằng bây giờ anh đang phấn khích đến mức có thể một hơi xử lý mười con Tyrant. Anh rất muốn gọi cho những người bạn của mình——Chris, Helena, bất kỳ ai——sau đó cúp máy. Anh thực sự không thể nói với bất kỳ ai về Ada mà phải không?
Nhưng tất cả những gì anh có thể nhận được sau đó là một cuộc hẹn với bản báo cáo, kéo dài suốt cả đêm. Thêm vào đó, Ada đã pha cho anh một tách cà phê bỏ thêm quá nhiều sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro