Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Sấy tóc cho nhau

Tình báo sai lầm để Leon khi quay trở về căn hộ trông giống như một người vừa mới bơi trong làn nước bẩn của cống rãnh, sau đó lăn vài vòng trong đất bùn, dù sao thì bây giờ trông anh chật vật hơn rất nhiều so với khi bước chân ra khỏi nhà. Leon vốn cho rằng anh sẽ chỉ phải chịu vài vết thương nhẹ, cùng lắm là dính ít bụi đất, dù thế nào cũng không ngờ tới tình trạng của mình lại tồi tệ đến như vậy.

Leon đứng trước cửa nhà cố lấy chùm chìa khóa ra khỏi lớp áo khoác chống nước, nhưng vết bẩn trên găng tay khiến động tác của anh cứng ngắc giữa không trung. Anh nhớ đến chiếc móc khóa gấu trên chùm chìa khóa của mình, làm bẩn nó không phải là một ý kiến hay——từ trước đến nay anh luôn cố gắng giữ nó cẩn thận, ngoại trừ một lần không may làm nó dính phải một ít máu. Dù sau đó anh đã cố gắng để rửa sạch nhưng vẫn để lại vết tích không mấy rõ ràng trên tai gấu.

Ngay tại thời điểm anh đang do dự, Ada đã mở cửa cho anh.

"Không tìm được chìa khóa?" Ada dựa vào cửa cười nói, có chút ghét bỏ cong môi, "Phương thức làm việc của DSO các anh..." Cô liếc nhìn Leon từ trên xuống dưới, tựa hồ cân nhắc câu nói của mình, "Thật sự đặc biệt ngoài ý muốn."

"..." Leon đứng ở cửa không biết nên đáp lại như thế nào, anh tranh thủ thời gian dùng tay vỗ vào chiếc quần jean dính bẩn, một ít bùn đất đông đặc bị anh đập xuống. Áo khoác cùng quần jean có lẽ sẽ phải vứt đi, Leon nghĩ, nhìn chằm chằm vào những cục đất vương vãi trên mặt đất, bụi bẩn được rửa sạch từ bộ quần áo sẽ làm tắc cống thoát nước, Ada sẽ không bao giờ tha thứ cho việc anh ném đống đồ này vào máy giặt.

"Được rồi, đừng có phát ngốc." Ada lùi sang một bên, nhường chỗ cho Leon bước vào. Cô vốn cho rằng giới hạn đối với Leon là trốn thoát bằng đường ống đổ rác, không nghĩ tới anh vẫn còn có cách để khiến cho mình càng thêm bẩn, "Thật may mắn hiện tại là ban đêm," cô nói khi người đặc vụ bước qua cửa, "Nếu không, tôi nhất định phải đến đồn cảnh sát để đón anh."

"Nhếch nhác đến vậy sao?" Leon nhịn không được hỏi, anh ngửi ngửi xung quanh một chút, cũng không phát hiện trên người mình ngoại trừ mùi bùn đất, còn có mùi gì khác, ừm, có lẽ thế này đã đủ để khiến người ta không thể chịu nổi rồi, "Khi đó tôi nhất định phải tìm biện pháp trốn thoát, em biết đấy." Anh giải thích rất nghiêm túc.

Muốn đi con đường nào không phải anh có thể quyết định, nếu có thể, Leon biểu thị anh cũng không muốn để bản thân mình phải chật vật như vậy.

"Tôi hiểu mà, đẹp trai." Cô lẽ nào còn không rõ ràng hơn về điều này, cô đẩy người đặc vụ đang đứng ở cửa phòng tắm còn dự định nói tiếp gì đó vào bên trong, rồi giúp anh đóng cửa lại, "Tự mình chỉnh lý cho tốt."

Leon bị đẩy loạng choạng vài bước, bất đắc dĩ nhún vai, hơi nóng từ phòng tắm khiến anh theo phản xạ nheo mắt lại. Nhiệt độ dễ chịu giúp anh phần nào thư giãn đầu óc, anh bước về phía trước, hơi ngạc nhiên khi thấy Ada đã đổ đầy nước nóng vào bồn tắm. Lần này Leon cũng không thèm quan tâm đến những vết thương mà anh nhận được trong nhiệm vụ này, sau khi cởi bỏ quần áo liền trực tiếp nằm vào bồn tắm.

Cảm giác cực kỳ tốt.

Anh không còn phải đáng thương ngồi xổm trước bồn tắm chờ nước đầy vì đã có một người giúp anh xả nước, cũng không cần bởi vì mất kiên nhẫn mà nhanh chóng đem đầu tóc bù xù gột rửa vài lần coi như xong việc.

Leon thở phào nhẹ nhõm, đem cả người ngâm mình trong làn nước ngoại trừ phần đầu, nước nóng đã xua tan sự mệt mỏi cùng cảm giác bất lực vì đã không thể cứu thêm người sống sót. Leon gắt gỏng vươn tay từ trong nước tới chỗ chai sữa tắm cách đó không xa, anh không có quên cỗ mùi hôi ám ảnh anh suốt từ nãy đến giờ.

Đó là một chai sữa tắm mới, bao bì màu hồng lạ lẫm khiến Leon nhớ rằng anh đã dùng hết chai cũ vài ngày trước. Anh thử bóp ra một ít, sau đó giống như ghét bỏ không đủ dùng bèn vặn nắp chai rồi đổ một đống vào bồn tắm. Tuyệt, giờ thì bồn tắm của anh có màu hồng phấn và mang theo hương anh đào.

Dưới sự trợ giúp của nước nóng, mùi thơm ngào ngạt bắt đầu tràn ngập phòng tắm, Leon cảm thấy choáng váng đầu óc. Anh lắc đầu, tùy ý đặt chai sữa tắm ở một chỗ tương đối gần, dùng tay vỗ vỗ mặt nước, nhìn bọt nước không ngừng nổi lên, quyết định thỉnh thoảng chịu đựng khẩu vị tà ác của Ada.

Anh đã tùng mặc qua bộ trang phục chống đạn mang theo mùi dâu tây, bưng khẩu súng trường tấn công ngồi trên trực thăng quân sự và chấp nhận sự trêu chọc của đồng đội, thành thật mà nói, mùi anh đào hẳn không tệ hơn mùi dâu tây. Hơn nữa... Leon liếc nhìn chai dầu gội đầu đặt ở một bên khác cũng có nhãn giống như vậy, mấy thứ đồ này không chỉ có một mình anh dùng.

Sau nửa giờ, Leon cuối cùng cũng đem mình tắm rửa sạch sẽ. Anh tùy tiện lau đi những giọt nước trên người, mặc vào chiếc quần pyjama mà mấy phút trước Ada đã đặt ở cửa, cầm theo một chiếc khăn khô cứ như vậy bước ra ngoài.

"Bữa tối?" Leon vừa mới từ phòng tắm đi ra khịt mũi hỏi, anh rất nhanh liền ngửi được đó là cái gì, "Pizza, huh?" Tất nhiên là đồ ăn nhanh, ký ức của anh về việc Ada nấu ăn... ừm, đúng là khiến người khác ấn tượng khắc sâu.

Anh chậm rãi bước đến bàn ăn bằng đôi chân trần, mùi thơm của bánh pizza kích thích sự thèm ăn của anh. Anh bước tới và ôm Ada từ phía sau trước khi cô kịp quay người lại, dụi đầu vào cổ cô, giọt nước thuận theo mái tóc ướt chảy xuống người cô. Anh đã từng mơ tưởng về một cuộc sống tốt nhất dành cho mình——có lẽ cuộc sống đó chính là ngay lúc này.

"Lau khô đi, đẹp trai." Ada đẩy đầu Leon biểu thị phản đối, bả vai cô ướt sũng vì nước từ tóc của Leon nhỏ xuống. Cô đẩy anh ra một chút, giật lấy chiếc khăn khô từ tay Leon và trùm lên cái đầu màu nâu vàng của anh.

Leon càu nhàu và lùi lại vài bước để nước không bắn vào pizza, anh lắc mình tựa như một con chó, lắc đầu cố gắng rũ bỏ những giọt nước khó chịu, cuối cùng đem mặt vùi vào chiếc khăn tắm.

Một loạt hành động của người đặc vụ khiến Ada có chút buồn cười, cô tiến lên hai bước, lại đoạt lấy khăn tắm của Leon, dùng sức ấn lên đầu người đặc vụ, "Tôi muốn anh lau khô, không phải rũ.'" cô nói, dùng sức xoa đầu Leon thật mạnh, Leon nghiến răng chịu đau không chống cự.

"Được rồi." Đợi đến khi tay Ada có chút mỏi, cô cảm thấy đây là mức tối đa có thể dùng khăn làm khô. Cô nhìn chằm chằm vào vài sợi tóc của Leon vẫn còn dính vào nhau, quyết định đợi cho đến khi anh ăn tối xong rồi xử lý sau.

Biết được sự thật rằng pizza sẽ không ngon khi để nguội, Leon gần như dùng tốc độ nhanh nhất xé một miếng từ trong hộp, cuộn lại hai ba lần rồi nhét vào trong miệng. Anh đói muốn chết, đương nhiên, không ai có thể nhịn ăn một ngày rưỡi mà vẫn còn cảm thấy thoải mái. Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ tiếp tục chịu đói khi quay trở về căn hộ, thẳng đến ngày hôm sau mới tiện thể mua một chiếc hotdog trên đường đến trụ sở DSO.

"Em không biết chính quyền địa phương ở nơi đó ngoan cố đến thế nào đâu." Leon vừa ăn, vừa mơ hồ nói cho Ada tình huống mà mình gặp phải. Anh nuốt xong miếng đầu tiên, thuận tay nhận lấy ly nước mà Ada rót cho mình, "Cảm ơn." Anh gật đầu và không kịp chờ đem miếng thứ hai nhét vào miệng, "Nếu như không phải bọn họ quá mức cố chấp, thì đã không có nhiều thường dân phải chết đến vậy."

Nói tới đây, biểu tình của Leon bất giác trở nên nghiêm túc, nếu như không phải nhờ sự kiên trì của anh, nói không chừng nhóm người đó sau cùng cũng sẽ trở thành nạn nhân. Rốt cuộc, đây cũng là một trong những mục đích mà anh đi đến đó, không chỉ để giải quyết vấn đề về vũ khí sinh học, mà còn là để tìm cách cứu thêm càng nhiều người hơn.

Phô mai và hải sản là một sự kết hợp hoàn hảo, nhưng chủ đề nặng nề vẫn khiến Leon cảm thấy hơi khó nuốt.

"Anh đã cố gắng hết sức để tránh những hy sinh vô nghĩa." Ada đứng ở một bên cất tiếng nói, trên mặt cô không có hiện ra quá nhiều biểu lộ, lời nói ra giống như một sự trần thuật hơn là lời an ủi. Đây cũng chính là điều khiến Leon khác với cô, Ada nghĩ, anh vừa là một chiến binh vừa là một người cứu rỗi. Điều này rất khác với vai trò 'sát thủ' mà cô đóng.

Leon không nói tiếp, anh không muốn đưa chủ đề tới ranh giới nhạy cảm và nguy hiểm. Ada cũng không nói gì trong suốt thời gian còn lại, âm thanh duy nhất còn lại trong căn phòng yên tĩnh là tiếng nhai của Leon.

Bầu không khí trầm mặc khó xử khiến Leon cảm thấy hơi khó chịu, anh nhìn xung quanh một chút, như thể đang cố gắng tìm một đề tài khác để kết thúc sự nặng nề này. Sau đó, anh nhìn thấy con mèo đen cuộn tròn trên chiếc đệm trong góc đang ngủ một cách rất ngon lành, anh thật sự hy vọng rằng nó có thể ghé qua và kêu meo meo vài tiếng.

Bầu không khí kỳ lạ này một mực kéo dài cho đến khi Leon ăn xong, anh vẫn đang lo lắng nghĩ xem nên gợi đề tài gì thì Ada đã lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra. Cô cắm điện ngồi lên ghế sofa, vẫy tay ra hiệu cho Leon đi qua, người sau nhanh chóng đi về phía cô với vẻ mặt nghi hoặc.

"Nằm xuống đi." Ada nhướn mày ngẩng đầu, phát hiện Leon đang đứng ở trước mặt mình, si ngốc nhìn mình chằm chằm, cô không nhịn được muốn xoa huyệt thái dương.

"Vâng." Leon trả lời, thiếu chút nữa thực hiện động tác chào theo kiểu quân đội. Sau đó anh nghĩ lại, thay vì nằm trên sofa, anh quyết định ngồi dưới đất, gối đầu lên đùi Ada, nửa người trên dùng một loại phương thức không thoải mái áp vào bắp chân cô.

Làn gió nóng cộng với những ngón tay của Ada luồn qua tóc khiến Leon cảm thấy rất dễ chịu, anh có chút buồn ngủ. Nhưng điều này không khiến anh quên đi những gì vừa xảy ra và bầu không khí căng thẳng giữa anh và Ada.

"Ada, " Leon suy nghĩ thật lâu sau đột nhiên nói, phải rất cẩn thận mới có thể nghe thấy giọng nói của anh trong âm thanh của máy sấy tóc, "Cho dù lập trường khác biệt cũng sẽ không ngăn cản tôi thích em, em biết không."

Anh sẽ tin tưởng Ada trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ngay cả khi đối phương là gián điệp được phái tới để lấy G-virus cùng ký sinh trùng, ngay cả khi đối phương đã nhận được lệnh giết anh từ Wesker. Nhưng Ada chưa bao giờ làm anh thất vọng, cô đã bảo vệ anh khỏi Tyrant, cô đã chống lại mệnh lệnh của Wesker khi không giết anh... cô luôn đứng từ xa để giúp anh.

"Em biết."

Một lúc sau, khi Leon mệt mỏi và ngủ thiếp đi trên giường, Ada mới thấp giọng trả lời. Cô hôn lên trán Leon, thở dài và vùi mình vào trong vòng tay anh. Tất nhiên, cô biết, và đã biết kể từ khi cô không tuân theo mệnh lệnh của Wesker ở Tây Ban Nha, rằng người đặc vụ này là một sự hiện diện rất quan trọng đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro